Cho Ngươi Biết Thế Nào Là Bạch Liên Hoa Chân Chính

Chương 34: Lão đại, mau cứu ta (1)



Xưng hô giữa Trình Diệp và hệ thống:

Hệ thống: Tôi - ngài

Trình Diệp: Tao - mày (Vậy cho cảm thấy thân nhưng nếu mn thấy ko thích thì có thể cho ý kiến tui sẽ đổi lại nha)

Đại từ nhân xưng khi dẫn truyện:

Trình Diệp = cậu

Tấn Nguyên = hắn (sẽ có một số nhân vật cũng là hắn nha)

Bạch liên hoa = cậu ta

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ánh đèn chói mắt xuyên qua võng mạc, trong phòng khách tràn ngập mùi rượu và mùi thuốc lá, khói thuốc lượn lờ, thậm chí không thể thấy rõ khuôn mặt người đối diện, ở đây chất đầy rượu và thuốc lắc, còn có thuốc mê lẫn thuốc kích t*nh, mọi người đều đang ở khoái cảm của cuộc vui.

Tứ chi quấn quýt, khuôn mặt mê say, trên mặt mỗi người đều là sự sảng khoái như bay lên trời.

"Ngũ gia?!" Tần Hữu Sơn đầu đầy mồ hôi, lao lực đem quần áo đã bị vén lên lộ ra năm dấu tay dữ tợn trên người nữ nhân che đi, kinh hoảng đứng lên.

Hắn không biết làm gì nhìn xung quanh nháy mắt, nhưng tất cả những người khác đều đang trên mây, căn bản không ai chú ý tới có một người lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở một góc.

Chuyện gì xảy ra, vị đại gia này tại sao lại đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ là khoảng thời gian này hắn đã làm cái gì không nên làm?

Tần Hữu Sơn chảy mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy tim đều sắp dừng lại. Ngũ gia từ trước đến giờ ra tay tàn nhẫn, người rơi vào tay hắn cơ bản sống không bằng chết, nhưng không phải muốn chết là có thể chết được, trong đầu tua lại hành động hai ngày nay của mình, Tần Hữu Sơn vẫn không biết nguyên nhân đối phương tới.

Nam nhân được gọi là Ngũ gia khuôn mặt cương nghị, sắc bén, một mảnh ** hỗn loạn trong âu phục khéo léo, trong lúc vung tay nhấc chân không một động tác nào không biểu hiện là người có gia giáo tốt.

"Không biết Ngũ gia có gì phân phó?" Tần Hữu Sơn hoảng loạn lau mồ hôi chảy thành sông, vài giọt chảy vào khóe mắt, dính dính đau đớn.

"Tôi đã nói như thế nào?" âm thanh Ngũ gia rất bình thản, trong lòng Tần Hữu Sơn lại cảm thấy như có một cây dao vô hình, lúc nào cũng có thể hạ xuống đâm mình vỡ thành vụn.

"Không phải ma tuý, cũng không phải chất cấm, chỉ là một vài thứ trợ hứng, Ngũ gia tha mạng, sẽ không, sẽ không có lần sau." Hai nam nhân bên cạnh còn không ngừng sống chết trên người một nữ nhân, phát ra tiếng gầm giận dữ, người phụ nữ kia hét lên một tiếng cao vút, kịch liệt co giật một hồi sau đó lại mềm thành bùn nhão.

Dù vậy, cô ta còn không biết xấu hổ mà nỗ lực leo lên người ở bên cạnh, hưng phấn ngọ nguậy, đầy mặt ửng hồng, hai mắt diễm lệ mơ hồ, trên trán đổ đầy mồ hôi, tựa như biết có người xem, tâm tình càng thêm tăng vọt, thậm chí men theo ánh mắt nhìn sang, hai vú đứng vững, trên dưới run run, mồ hôi hột óng ánh trượt xuống, kéo một trận lại một trận tê dại run rẩy, cũng không phải dáng dấp ** bình thường.

Tần Hữu Sơn sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, một cước đá vào trên lưng nam nhân nhích lại gần mình kia, muốn chết cũng không thể liên lụy hắn chứ!

Nam nhân bị đạp cả người nằm sấp xuống, nhưng bởi vì thuốc làm tê dại thần trí, hắn ta thậm chí cũng không ngẩng đầu càng không tìm kiếm người tập kích mình, nhân tiện liền cùng nữ nhân tiếp lên hôn nhau, môi răng đụng vào nhau, tiếng nước xì xì.

Một nam nhân khác thì lại loạng choà loạng choạng đi xuống, kéo một người khác trang điểm tỉ mỉ, mà rõ ràng người đó là nam nhân, nói đúng ra là nhóc con hết ôm lại cọ.

Ngũ gia nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Tần Hữu Sơn đang run lẩy bẩy, móc ra một tờ khăn ướt, chậm rãi lau chùi từng ngón tay tinh tế.

Quá trình này đối với Tần Hữu Sơn mà nói quả thực giống như là lăng trì, hai chân hắn mềm nhũn, hạ thân thiếu chút nữa không khống chế được.

Hắn thậm chí nghĩ, sau này mình có thể lên được nữa hay không, dù sao... Mới vừa rồi vẫn còn ở đó... Hiện tại đã không cảm giác được sự tồn tại của nó.

Rốt cục, Ngũ gia nhẹ nhàng nâng tay, dễ như ăn cháo đem khăn ướt vứt vào thùng rác phía sau ghế salon, cười lạnh một tiếng, Tần Hữu Sơn run lên một cái liền nghe thấy tiếng cười kia như diêm vương điện truyền đến, thanh âm lạnh như băng: "Lần sau, nếu có lần sau thì chết!"

"Dạ!" hạ thể Tần Hữu Sơn mát lạnh, theo phản xạ mà kẹp chặt, tóc gáy nổi lên, giống như là bị bá vương long đánh gục.

Chờ Ngũ gia ra lô ghế riêng, nửa ngày sau đồng tử tan rã, Tần Hữu Sơn mất đi thần trí đặt mông ngồi xuống ghế salon, miệng như cá mất nước cực lực hít lấy không khí, mặc dù xung quanh là khói nghi ngút, bảo bối của hắn cũng không đứng lên nổi.

Đã sớm bị doạ cho 'héo'.

...

"Ông chủ, cần phục vụ đặc biệt không?" Bên trong góc đột nhiên xông tới một thân ảnh thon gầy, quần áo trên người lam lũ, dùng sức víu ống tay áo âu phục sạch sẽ của Ngũ gia, lưu lại năm dấu tay đen thui.

"Ngũ gia Ngũ gia, là chúng tôi quản giáo không nghiêm!" Giám đốc vào lúc Ngũ gia ra lô ghế riêng ngay lập tức liền nhận được thông báo, nhanh chóng cười làm lành chạy tới, vừa nhìn khung cảnh này nhất thời tóc gáy đều dựng lên.

Người nào không biết Tấn ngũ gia từ trước tới giờ không dính vào sắc đẹp, trước kia không ít người vì nịnh bợ hoặc lôi kéo mà đưa không ít nam nam nữ nữ tới, đều bị thưởng cho thủ hạ, nếu không phải những người kia còn có tác dụng, chỉ bằng vào làm dơ Ngũ gia thì đất đai cũng đủ cho bọn họ chôn cả họ, mà không phải để cho đám người đứng sau lưng đi tìm nơi làm ăn mới.

Cũng không biết dũng khí của tiểu tử này từ đâu mà tới, phúc khí cũng từ đâu mà tới, thế mà có thể đến gần Ngũ gia, chẳng lẽ tầng tầng bảo an của quán rượu này là ăn chay mà làm việc sao, đây không phải là tỏ rõ làm việc bất lợi làm mất mặt hắn sao.

Tiểu tử này đến tột cùng là con quỷ từ nào chỗ nào chui ra, Giám đốc đưa mắt nhìn, bốn phương tám hướng xông tới mấy người cao to mặc tây trang đen, bao vây lấy người chỉ cần ra lệnh một tiếng liền ném đồ chết tiệt không có mắt này ra ngoài loạn côn đánh chết.

Quần áo trên người 'vật kia' bị xé thành từng mảnh, hông và đùi theo từng động tác lộ ra từng mảng da thịt trắng như tuyết, không hổ là đến câu dẫn người khác.

Vào khoảnh khắc vật nhỏ nhào lên trong nháy mắt, Tấn ngũ gia theo phản xạ bắt một cái, thiếu chút nữa làm người té ra ngoài, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của đối phương bẩn thỉu, sững sờ một cái liền để vật nhỏ vụng trộm thời cơ chui vào trong lồng ngực.

Thân thể ấm áp mềm mại, cùng với xung quanh loang lổ hỗn loạn hoàn toàn không hợp, mùi sữa nhẹ nhàng khoan khoái quanh quẩn tại hai đầu cánh mũi, mùi vị này hết sức quen thuộc, như đã từng ngửi thấy ở đâu đó, lại nhìn cặp mắt mèo ướt nhẹp kia, tựa hồ cũng đã từng gặp, chỉ là trong thời gian ngắn không nhớ ra được là gặp lúc nào, ở chỗ nào từng thấy, nhưng Tấn Nguyên vẫn theo bản năng mà ôm lấy cậu.

Không riêng gì Tấn Nguyên, ngay cả giám đốc cũng sững sờ, hắn đần độn mà nhìn chằm chằm "Vật bẩn thỉu", buồn bực, Ngũ gia từ khi nào mà lại dễ nói chuyện như vậy, ngày thường oanh oanh yến yến vòng qua dập dờn tiếp cận không ít, xưa nay Ngũ gia đều không thèm để mắt, này thân thể gầy gò nho nhỏ khô quắt nơi nào có sức hút.

Vật bẩn thỉu dùng sức chôn mặt ở trong lồng ngực Tấn Nguyên, hai tay hắn kéo tay đối phương đang ôm lấy eo mình, trong miệng có mùi rượu nhàn nhạt, uống không nhiều, trên người cũng không có toả nhiệt, không giống như chơi thuốc.

Những năm này không có người nào dám tiến tới góp mặt, những năm trước đây còn có người đưa tới, nhưng mỗi lần không phải bị ném đi thì chính là bị ném cho thủ hạ, lâu dần, cũng không ai dám đánh chủ ý bên cạnh hắn, không nghĩ tới cư nhiên còn có người không sợ chết.

Tấn Nguyên cảm thấy đối phương lớn mật đồng thời lại mơ hồ có cảm giác quen thuộc, sinh ra một loại cảm xúc mừng rỡ mất mà lại có được.

Trước đây từng quen biết sao?

Tấn Nguyên tự nhận đã gặp qua là không quên được, não có thể so với hệ thống điện tử, mặc dù là dư quang đảo qua, cũng có thể nhớ kỹ bất luận người nào có ngũ quan đặc thù, hắn cực kỳ xác định, trước đây tuyệt đối chưa từng thấy khuôn mặt này.

Quen thuộc đồng thời lại cảm thấy ngạc nhiên, người bình thường không thể biết đến hành trình của hắn, hơn nữa... Không chút vết tích đến gần người hắn lại còn nhào vào trong lồng ngực của hắn, thấy thế nào cũng không giống không có chút rèn luyện, nhưng Tấn Nguyên nặn nặn cánh tay nhỏ của cậu, đừng nói luyện võ, chính là người bình thường đều so với cậu mập hơn một chút.

Người này đến tột cùng là ai, tiếp cận mình với ý đồ gì? Tấn Nguyên đa nghi, đương nhiên sẽ không dễ dàng thả lỏng cảnh giác, hắn cảm nhận được thân thể mềm mại trong lồng ngực, tâm trạng kỳ quái, rất ít người lúc bị người xa lạ siết chặt như vậy mà thả lỏng, lẽ nào người này bình tĩnh đến mức tin tưởng mình sẽ không làm cậu ta bị thương?

Đến tột cùng là ai, sửa mặt? Mất trí nhớ? Các loại tình tiết cẩu huyết chạy qua đầu Tấn Nguyên một vòng, lại bị hắn mặt tối sầm lại vô tình đá ra, chỉ cảm thấy mình đại khái là bị người trong lòng ngực ảnh hưởng, chỉ số thông minh giảm xuống.

Hắn ôm lấy đối phương một cái, hướng về phía giám đốc lãnh khốc mà nói: "Không có chuyện gì, cậu đi đi."

Tổng giám đốc lau mồ hôi trên gáy, nhìn Tấn người lớn mật trong lồng ngực Ngũ gia thực sự là hiếu kỳ lại kính nể, cũng tương tự sinh ra nghi hoặc, lẽ nào Tấn ngũ gia lại yêu thích loại hình không sợ chết này?

Trên mặt hắn không thể hiện ra, nhanh chóng lui ra, một cái ánh mắt cũng không dám loạn nhìn, chỉ ở trong lòng nói thầm hai câu liền nhanh chóng quăng ở sau ót.

Đi ra quán rượu, một cơn gió lạnh thổi qua, Tấn Nguyên nghĩ náo động ** bên trong và thuốc kích t*nh ảnh hưởng tới suy nghĩ của mình, nhưng bây giờ trong xương hiện ra hàn ý, hắn vẫn tồn tại cảm xúc khó giải thích được đối với người trong ngực, thật giống như ——

Ôm cậu ta, hôn cậu ta, giữ lấy cậu ta, khóa cậu ta lại, không thì sẽ chạy mất, lại một lần nữa chạy mất.

Tấn Nguyên không biết vì sao lại có loại ý nghĩ kỳ quái có thể nói là biến thái này, nhưng hắn xác thực không muốn thả người trong lồng ngực này ra.

Thật giống như có một loại ma lực đặc biệt, từng tia từng tia quấn vòng quanh hắn, để cho hắn không có cách nào buông tay.

Bị hắn ôm vào trong ngực Trình Diệp cũng có chút kỳ quái: "Mày không phải nói Tấn Nguyên ý chí thập phần kiên cường, sợ là không ảnh hưởng được hắn sao?" Ngay lúc cậu lao ra thậm chí cũng đã làm xong chuẩn bị sẽ ăn vạ nếu bị ném ra, không ngờ đơn giản như vậy liền có thể đến gần?

Chẳng lẽ có âm mưu?

Nhưng Tấn Nguyên cũng không biết mình là ai, vì sao lại xuất hiện... Cái này thật kỳ quái, Trình Diệp âm thầm buồn bực, tâm lý nâng cao tinh thần, khéo léo núp ở trong ngực Tấn Nguyên.

Đầu cậu dựa vào trên cơ ngực Tấn Nguyên, thậm chí có thể cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ của đối phương, thân thể nóng bỏng cách quần áo đơn bạc truyền tới làn da của cậu, cùng người xa lạ tiếp xúc làm Trình Diệp có chút không quen, nhưng không dám động dù chỉ là một chút.

Cậu đã xem qua tính cách của Tấn Nguyên trong dữ liệu thế giới, nhưng trong thế giới này thân phận của cậu có chút đáng thương, nếu như dựa theo phương thức bình thường, sợ là đến chết cũng không đến gần được cái bóng của Tấn Nguyên, nhưng nguyên chủ vừa vặn cũng là bởi vì giao dịch ** mới cùng Tấn Nguyên có dính dáng, cho nên Trình Diệp mới nghĩ ra cái "Ý đồ xấu" này.

666 kiểm tra một chút, nghi hoặc nói: "Là ảnh hưởng không tốt, lẽ nào tôi thành công? Sóng tinh thần không quá giống nha..."

Suy tư một trận, hai người đều không có được đáp án xác thực, Trình Diệp đơn giản mặc kệ: "Quản hắn làm gì, nhìn dáng dấp hắn sốt ruột, tao tạm thời không chết được."

666: "..." Nhưng trong dữ liệu không phải nói sống không bằng chết, Đại Diệp Tử đáng thương sao.

Trình Diệp do dự một hồi, vẫn quyết định không thể bỏ qua cơ hội tốt này: "Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, liều mạng!"

...

Một chiếc đen thui xe đứng ở trước mặt, bên cạnh lập tức có người tiến lên mở cửa xe, Tấn Nguyên liền ôm người lên xe, cúi đầu nhìn trong lồng ngực không nhúc nhích người, hỏi: "Cậu là ai?"

Chính hắn cũng không phát hiện, thanh âm luôn lạnh như băng thế mà mang theo một chút nhu hòa, như sợ hù đến con mèo nhỏ trong lòng.

Đôi mắt tài xế nhảy một cái, không nhịn được xuyên qua kính trước nhìn về sau, Ngũ gia tại sao lại ôn nhu như thế, từ trước đến giờ chỉ nghe qua hắn là người hung tàn từ trong xương.

Quả nhiên ôn nhu là dao, mới có thể một dao trí mạng!

666: "..." Bất quá là tùy tiện kiểm tra tiếng lòng một chút, có chút lo lắng cho Đại Diệp Tử!

"Trình Diệp." Thanh âm người kia lười biếng, như là không có sức chống đỡ, nhưng cũng không dính nị, trái lại có một loại cảm giác thoải mái như ở nhà.

Chỉ là một cái tên, Tấn Nguyên thế mà cảm thấy như có điện giật kích thích và khoái cảm cửu biệt gặp lại từ nơi sâu xa trong xương tủy đột nhiên bao phủ toàn thân, hắn lập tức nổi lên phản ứng.

Nguyên lai, kích động là cảm giác như vậy, tốt đẹp lại kích thích, chẳng trách nhiều người dù có chí cao vô thượng vẫn luôn chấp nhất vấn đề này.

Vốn là muốn hỏi một chút lai lịch của cậu, nhưng Tấn Nguyên nghĩ lại nghĩ, không quản đối phương là ai, người đã đầu hoài tống bão là không thể lại đưa đi, cậu ta đời này cũng chỉ có thể là người của mình.

Hỏi hay không hỏi cũng không sao cả.

Trình Diệp nửa nằm trong lồng ngực Tấn Nguyên, lén lén lút lút xốc lên mí mắt nhìn người.

Người nọ vốn là lão đại thậm chí là lão đại của toàn bộ Đông nam á, một tiếng liền có thể khiến các hắc đạo run rẩy.

Tấn Nguyên không cha không mẹ, tuổi nhỏ được một người trong hắc đạo thu dưỡng, khi đó thế ba chân vạc, nhưng sau khi Tấn Nguyên từ từ trưởng thành liền thay đổi.

Tấn Nguyên đẫm máu trợ giúp cha nuôi chiếm đoạt hai đảng hắc đạo còn lại, nhảy một cái trở thành tồn tại người trên đường nghe tên liền biến sắc.

Sáu năm trước, công ty bởi vì có nội gián gây xích mích, thế lực khắp nơi nội đấu, cha nuôi chết trên tay thủ hạ tín nhiệm nhiều năm, trước khi chết ủy thác đem con trai duy nhất giao cho Tấn Nguyên.

Mà cô nhi này, là bạch liên hoa lóng lánh của thế giới này blgblg.

Bạch Liên hoa từ khi còn rất nhỏ đã thấy qua các loại lòng người hiểm ác, hắc đạo gió nổi mây vần, lúc cha chết rồi nguyện vọng duy nhất chính là tẩy trắng, để thế giới này từ đây sáng hơn, không còn góc tối.

Vì cảm thụ của bạch liên hoa, cũng vì thích ứng với xã hội phát triển, Tấn Nguyên bắt đầu tẩy trắng, chém đứt hơn nửa việc làm ăn, đặc biệt là ma tuý, nửa điểm cũng không dính đến.

Ngoại trừ một phần lời từ sản nghiệp thạch cao ngọc phỉ thúy trái pháp luật, hầu như đều đã sạch sành sanh, chính phủ bên kia cũng treo phong hào là tập đoàn xã hội thượng lưu có máu mặt.

Mắt thấy chính mình từ từ đi theo hướng bạch đạo, bạch liên hoa bốn năm trước kết thúc thi đại học, vì trong công ty có những người cực lực phản đối cậu ta đi theo nhà báo tài chính chuyên nghiệp, sau khi tốt nghiệp luôn luôn ở công ty nhà mình làm giám đốc đầu tư.

Hạng mục không nhiều, nhưng ba năm không mở rộng, bất quá hạng mục đều là Tấn Nguyên giao cho cậu ta, bản thân bạch liên hoa thuộc về kiểu ăn no chờ chết, dù sao cậu ta chỉ phụ trách xinh đẹp như hoa, kiếm tiền nuôi gia đình không nằm trong kỹ năng nổi bật của cậu ta.

Bạch liên hoa thích Tấn Nguyên, lúc trước cũng là vì Tấn Nguyên mà bỏ qua ước mơ cảnh sát của mình.

Trình Diệp híp híp mắt, hỏi: "Chẳng lẽ không phải vì thân thể cậu ta yếu nhớt, căn bản không thi nổi trường cảnh sát sao, phải biết trong trường cảnh sát cho dù là chức vụ chỉ ngồi trong phòng, cũng phải kiểm tra thể lực, thậm chí thương pháp kiểm tra này đối với thân thể nhỏ bé kia..., muốn làm cảnh sát, chút chút cho người đưa đồ ăn, nói không chừng còn thường xuyên bị lột đồ để 'mượn' cảnh phục, kia nhiễu loạn chắc lớn lắm nha."

666: "Không phải giọng nói của Tấn Nguyên rất êm tai sao, còn có thể kích thích tâm hổ thẹn của Tấn Nguyên."

Trình Diệp lườm một cái, bạch liên hoa lại cứ thích cái kiểu giả tạo đó, động một chút thì là ta vì ngươi hy sinh nhiều, vì ngươi ta thậm chí thay đổi cuộc đời của chính mình.

Thay cái con khỉ, cuộc đời của cậu chính là bản thân, vì người khác đáng giá không, không cẩn thận thay đổi sai thì làm sao bây giờ?

Trình Diệp có một bạn học thời cấp ba, bạn học đó có bạn gái, mối quan hệ của hai người rất tốt, nghe nói là muốn quen từ thời sinh viên cho đến lúc cưới nhau, nhưng thi đại học bạn gái của người đó làm bài không tốt, lựa chọn một trường học tương đối chênh lệch, nam sinh vì để thể hiện tình yêu của mình đối với bạn gái, không để ý sự phản đối của gia đình và thầy cô, dứt khoát kiên quyết lựa chọn trường đại học gần trường bạn gái.

Mà gần đó căn bản không có trường đại học nào tốt, lãng phí một cách vô ích điểm thi cực cao của mình.

Nhìn đến đây, vẫn được xem là phim thần tượng thanh xuân vườn trường, đến cuối cùng, có lẽ cũng coi như là vậy đi, nhưng nam chủ tuyệt đối không phải hắn.

Đại học năm thứ nhất, hai người liền chia tay, không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng nghe đâu huyên náo rất lớn, một mất một còn.

Trình Diệp nghe bạn học trước kia nói, nam sinh kia vì học trường không tốt nên khi ra trường tìm việc làm rất khó khăn, cho dù có thi nghiên cứu sinh, cũng có không ít công ty đòi điểm lên tới 985, học lực luôn là nước cờ đầu, hắn... Căn bản không có cơ hội chứng minh năng lực của mình.

666 cãi lại nói: "Bạch Liên hoa không như vậy, Bạch Liên hoa có thể chiếm trọn ánh mắt của đại đa số người xung quanh, hắn cho dù không có năng lực cũng có thể chứng minh vầng sáng của bản thân có bao nhiêu chói mắt."

Trình Diệp: "..." Mày nói thật có đạo lý, tao không còn gì để nói.

Nhưng cậu đối với những người vì người khác mà dễ dàng thay đổi cuộc đời mình không hề tán thành, có lẽ không phải vì biết đây chỉ là thế giới nhiệm vụ, bản thân không cần quan tâm tương lai về những thứ mình nói, Trình Diệp sợ là không làm được loại Bạch Liên hoa này, dù sao... Quá nhiều quan điểm không hợp, cậu sợ là sẽ phải bị chính mình tức chết! Buồn nôn chết!

Nguyên chủ là bị người đưa đến bên người Tấn Nguyên, nhưng không phải đưa cho Tấn Nguyên, mà là đưa cho một trợ thủ đắc lực của Tấn Nguyên.

Cha của nguyên chủ đầu tư thất bại, thiếu nợ một số tiền lớn, đời này cũng còn chưa rõ đi về đâu, càng không thể nói là đông sơn tái khởi, vì có thể có được nguồn đầu tư, cha nguyên chủ tự tay đưa con trai mình đến trên giường của lão tổng bất động sản hợp tác với ông.

Lão tổng coi trọng mặt nguyên chủ, nhưng bản thân vẫn thích nữ nhân, liền lo liệu thứ tốt muốn dùng nguyên tắc trên lưỡi dao, đem nguyên chủ chuyển giao cho thủ hạ của Tấn Nguyên, ước ao được Ngũ gia để ý.

Cho dù không phải Ngũ gia tự mình lên tiếng, người dưới trướng hắn tùy tiện nói một câu cũng có thể giúp ông hoành hành bá đạo đến mấy năm.

Nguyên chủ trước khi bị đưa đến chỗ thủ hạ, bị lão tổng bất động sản đưa đến khách sạn mạnh mẽ □□ một phen, bị nhiều người nói đạo lý đánh vỡ quan điểm, còn bị giáo dục không thể quá mức an cư lạc nghiệp, nhất định phải nỗ lực tiến tới, tốt nhất là bò lên trên giường Tấn Nguyên, nếu như không thể, cậu sớm muộn gì cũng bị bán trao tay cho người khác, rơi xuống kết cục cực kì thê thảm.

Nguyên chủ chỉ là"Đứa trẻ" còn chưa bước chân vào xã hội, bởi vì vẫn luôn không được người trong nhà yêu thương, cho nên mười chín năm đều trải qua tình cảnh thê thê thảm thảm, không nghĩ tới mới vừa thành niên rốt cục có thể thoát khoải người giám hộ, tay trói gà không chặt trực tiếp bị đưa cho người khác làm thú vui.

Cậu ta thiếu chút nữa đập đầu chết.

Nhưng nguyên chủ là người có lòng dạ hẹp hòi, nguyên chủ biết mình mệnh tiện, mà giun dế còn có thể sống tạm bợ, cho nên làm bộ đáp lại yêu cầu của lão tổng, trong nội tâm chỉ muốn lấy lòng thủ hạ, nhanh chóng chạm được ít tài sản liền cơ hội chuồn mất.

Về phần Ngũ gia, nếu may mắn thì 'ngủ' một giấc, nói không chừng còn có thể lấy được nhiều tiền hơn, nhưng nguyên chủ biết lòng tham không đủ để làm cho rắn nuốt được voi, cho nên không bắt buộc, chỉ muốn giữ được mạng.

Dù sao cậu ta không phải là người không có đầu óc, bị người thổi phồng hai câu liền sung sướng đê mê, nhìn không rõ bản thân có bao nhiêu giá trị, Ngũ gia là nơi dễ leo lên như vậy sao? Cái gối bên cạnh Ngũ gia là nơi chỉ dùng lời nói liền có thể nằm?

Thật càn rỡ, đến lúc đó bản thân chết như thế nào cũng không biết.

Nguyên chủ vẫn luôn không làm ra hành động thực tế gì để lấy lòng Tấn Nguyên, chỉ toàn tâm toàn ý lấy lòng thủ hạ, lâu lâu chỉ làm hành động giả tạo để cho lão tổng xem, không biết chỉ vì những hàng động giả vờ nho nhỏ đó cũng đã khiến "Chính chủ" Bạch Liên hoa chú ý, hại chết mình.

Bạch Liên hoa lòng dạ hẹp hòi, không thích có người có sắc đẹp nào xuất hiện bên cạnh Tấn Nguyên, luôn cho rằng bọn họ đều không có ý tốt, chỉ là vì tiền và các loại lợi ích khác mới tận lực tiếp cận Tấn Nguyên, mà nguyên chủ tướng mạo cao cấp nhất, tự nhiên bị Bạch Liên hoa liệt vào đối tượng cần phòng bị số một.

Vừa vặn đoạn thời gian đó trong công ty bị lộ bí mật thương mại, Bạch Liên hoa liền tiện tay đẩy lên người Trình Diệp.

Để lộ bị mật thương mại không phải là chuyện nhỏ, đặc biệt là chuyện làm ăn của bọn họ vốn cũng không phải hoàn toàn sạch sẽ, cuối cùng nguyên chủ bị thủ hạ Tấn Nguyên vì biểu hiện sự trung thành, triệt để vứt bỏ nguyên chủ bị dằn vặt đến chết.

Nguyên chủ bị dằn vặt sống không bằng chết, bởi vì không nói ra được người để lộ bí mật lại bị rút đầu lưỡi, triệt để nói không ra lời, cuối cùng bị giam trong gian phòng nhỏ dở sống dở chết, treo cái mạng nhỏ ở đó rồi bị mọi người quên lãng, đói bụng mà chết.

666 có chút lo lắng nói: "Đại Diệp Tử, ngài cứ dính sát như vậy, Tấn Nguyên thật sự muốn vứt ngài cho thủ hạ thì làm sao bây giờ nha! A a a, tôi không cho phép!" Sức mạnh của nội dung vở kịch là vô cùng lớn.

Trình Diệp: "..." Mày cho rằng mày là bá đạo tổng tài sao?! Mày không cho phép thì có tác dụng quái gì!

Trình Diệp không để ý lắm nói: "Quăng thì quăng thôi, ngược lại cùng ai đều như nhau, nguyên chủ nếu có thể khiến Bạch Liên hoa không thoải mái, vậy đã nói rõ người đó hẳn là thủ hạ ngay bên cạnh Tấn Nguyên, cho dù đi theo hắn cũng có thể có cơ hội tiếp xúc với Tấn Nguyên còn có Bạch Liên hoa, không đáng kể."

666 bóp cổ tay nói: "Làm sao lại không coi trọng, Đại Diệp Tử ngài nhất định phải tìm người đứng đầu, một người thủ hạ thì tính là gì, không được, hắn không xứng với ngài, tôi không cho phép! Tôi tuyệt đối không cho phép!"

"..." Trình Diệp thậm chí muốn đánh nát vỏ ngoài để xem xem cơ sở dữ liệu bên trong nó là cái gì, ý vị sâu xa phải giáo dục lại, "Tao cũng không phải tìm người yêu, nghiêm túc như vậy làm cái gì."

Nếu như đúng là tìm người yêu, cái dầu tiên Trình Diệp tuyển chọn tỉ mỉ, nhất định phải nghiêm nghiêm túc túc sàng lọc ra người thật lòng yêu chính bản chất thật của cậu.

Tuy rằng từng bị phản bội, nhưng Trình Diệp cũng không phải vì vậy mà cực đoan, cậu biết mình chỉ là vận may không tốt, mắt mù gặp cực phẩm thôi. Thế gian có ngàn ngàn vạn người tốt, duy mỹ ái tình không nhất định là sẽ có, nhưng tình thân cơm canh đạm bạc nhất định không khó.

Nếu như cậu không xảy ra bất trắc, Trình Diệp cũng muốn lập tức cùng cực phẩm đoạn tuyệt quan hệ, bắt đầu lại từ đầu cuộc sống mới. Dùng mặt của mình, tính cách và năng lực làm việc, nhất định có thể tìm người yêu thích cậu.

Trình Diệp cười cười, mặt đều là ước mơ: "Sau này nhất định phải cảnh giác cao độ, tìm người thực lòng yêu tao, có một đồng tiền cũng nguyện ý tiêu toàn bộ vào trên người tao." Bánh mì cậu có, cậu hiện tại chỉ muốn có chân tâm. (Giống kiểu bánh mì đã có giờ chỉ cần thịt nữa là có thể ăn)

666 bĩu môi, nhưng nó thích tính cách Đại Diệp Tử hào hiệp như vậy.

Trình Diệp cười híp mắt lại nói: "Mày cũng đừng lo lắng tao chịu thiệt, nếu như vứt cho thủ hạ mà nói, khả năng trấn hồn của mày hẳn là trăm phần trăm sẽ có tác dụng, không phải càng an toàn hơn à!"

"Nhưng mà —— nhưng mà ——" 666 ấp a ấp úng, "Nhưng mà những người này đều là đem đầu treo ở dây thắt lưng, bọn họ thậm chí cùng Tấn Nguyên phát lời thề, bất luận sống hay chết, đều sẽ hy sinh hết mình, tuyệt đối trung thành, tôi sợ...."

"Nếu không như vậy đi!" 666 đột nhiên nhanh trí, "Chúng ta làm chút thuốc chỉ cần hít vào liền có tác dụng đi, nếu như dùng cái này, liền thật sự trăm phần trăm..."

"Không cần." Trình Diệp từ chối.

"Không không không, không phiền phức, cách chế cũng không khó ——" 666 cực lực khuyên.

"Không phải ——" Trình Diệp kéo dài âm thanh từ chối, "Trước tiên không nói ở chỗ nào đi tìm nguyên liệu, chưa kể loại thuốc bột này quá nguy hiểm, bị phát hiện thì làm sao bây giờ, nếu tao không cẩn thận hít vào thì làm sao bây giờ, những thứ này đều rất phiền phức, không chắc được sẽ xảy ra chuyện gì."

"Sẽ không, ngài yên tâm, tôi sẽ cho thêm buff ngài, bảo đảm thần trí của ngài luôn tỉnh táo, sẽ giống như ăn bạc hà mà thôi."

"..." Trình Diệp ghét nhất chính là vị bạc hà, quá nặng mùi, sữa tắm của cậu cũng không bao giờ sài vị bạc hà.

Bất quá cậu ngược lại là quên mất đến chuyện buff, làm người bình thường lâu, đột nhiên biến thành siêu nhân thật là có chút không quá thích ứng, Trình Diệp suy nghĩ một chút, cảm thấy thuốc này cũng không tệ lắm, chính là vị này dễ bị phân tán, không cẩn thận không khống chế được sẽ gây ra đại loạn, lúc đó rất dễ bị hoài nghi.

Ngay lúc cậu còn đang do dự, Trình Diệp cũng đã bị ôm vào phòng, thậm chí ném lên giường.

Xem ra ý thức an toàn của Tấn Nguyên cũng không mạnh, dù sao cậu không duyên cớ đưa tới cửa hắn cũng không sợ sẽ chết ở trên giường sao.

Trình Diệp bị rơi mắt nổ đom đóm, thật vất vả chống đỡ còn chưa kịp đứng dậy, khí thế áp bách mạnh mẽ lao tới, một giây sau cậu liền bị cánh tay mạnh mẽ bao trọn.

Ách, eo có chút đau.

Tấn Nguyên đây là đã bao lâu không 'ngủ', vội vã vội vã, không có một chút sự thận trọng của đại nhân vật a.

Trình Diệp hết hồn, ngoài dự đoán của mọi người, bờ môi ôn nhu hơi lạnh chạm lên trán của cậu, thân là người trong cuộc, cậu có loại cảm giác được quý trọng.

Cậu thậm chí có thể cảm nhận được sự che chở và thành kính từ trên người đối phương truyền đến, thực sự là —— thụ sủng nhược kinh.

666 tự hào nói: "Đều đã nói với ngài, tôi đã thêm buff Bạch Liên hoa chí tôn cao nhất cho ngài, không phải là thứ mà người bình thường có thể ngăn cản được."

Thiếu chút nữa đã quên mình có buff nghịch thiên, Trình Diệp hiểu rõ, cậu ôm cánh tay rắn chắc của Tấn Nguyên, thân mật cọ cọ, tiếng nói nhõng nhẽo cũng không giải thích những thứ khác, tựa hồ biết sau đó sẽ phải phát sinh chuyện gì, cũng nhận mệnh, thậm chí còn có chút đắc ý, dù sao tìm được một kim chủ rất không tệ, thậm chí có thể nói là một kim chủ phi thường trâu bò.

Mặt cậu đỏ như là máu, có chút thẹn thùng, nhưng nhiều hơn vẫn là thản nhiên, mím mím môi nói: "Tôi muốn, muốn đi tắm trước."

Kia đúng là muốn tắm trước, dù sao Trình Diệp là từ trong quán rượu đi ra, trên y phục dính đầy mùi rượu, còn bị lôi kéo thành như giẻ lau nhà, hở đến mức có thể nhìn thấy rõ ràng da thịt trắng nõn nhẵn nhụi bên trong.

Trên mặt bởi vì mồ hôi ẩm ướt, dính vào không ít tro bụi, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

Quần càng là không còn gì để nói, có mấy mảnh vải dính kết cùng nhau, ẩm ướt vô cùng dính.

Đừng nói người khác nhìn không biết làm sao để mở miệng, chính cậu cũng tự cảm thấy bản thân có chút buồn nôn, tuy nói những thứ này đều là cậu vì để bản thân trông đáng thương nên cố ý làm vậy, nhưng... Rất khó chịu.

Tấn Nguyên nhíu nhíu mày, như là không nghĩ tới cậu sao có thể chật vật đến thế, nắm quần áo bẩn thỉu của cậu, liếc mắt một cái lên một mảng da thịt trắng nõn trước ngực cậu, khóe mắt giật một cái: "Cùng tắm?" Tay vẫn không có buông cậu ra.

Huyệt thái dương của Trình Diệp giật giật, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, vội vội vã vã cự tuyệt nói: "Xin lỗi, tôi ——" tai cậu đỏ đỏ hồng hồng, nhỏ giọng nói, "Có thể để tôi tự mình tắm không?"

Người nọ không phải đầu óc có bệnh, dáng dấp hắn y như sắc quỷ đang đói.

Chính mình cũng đưa tới cửa còn có thể chạy sao, Trình Diệp trong lòng lườm một cái, hảo cảm đối với Tấn Nguyên giảm xuống mấy phần.

Bất quá cũng không tự trách mình, tiếng tăm của Tấn Nguyên phi thường không tốt, bạo tàn tàn khốc, nguyên chủ đối với Tấn ngũ gia sợ hãi vô cùng, nếu không phải sau lưng có người uy hiếp, nếu như chạy đi cũng sẽ bị tìm về, kết cục so với ở bên cạnh Tấn Nguyên còn thảm hơn, loại nhiệm vụ này cho cậu ăn gan hùm mật gấu cũng không dám tới gần.

Nguyên chủ cuối cùng cũng chết, tuy rằng không phải do Tấn Nguyên trực tiếp tạo thành, thậm chí Tấn Nguyên căn bản không nhớ tới sự tồn tại của nguyên chủ, nhưng cũng bởi vì hắn tức giận, nguyên chủ mới bị thủ hạ làm vậy cho hả giận, chết mà một chút tôn nghiêm cũng không có.

Làm cho Trình Diệp hiện tại đang ở trong thân xác nguyên chủ, còn có thể cảm nhận được bên trong nguyên chủ vẫn còn lưu lại sự e ngại và kiêng kỵ đối với Tấn Nguyên, cậu nhìn về phía Tấn Nguyên ánh mắt trốn trốn tránh tránh, nổi da gà, luôn muốn cùng đối phương kéo dài khoảng cách.

Nhưng Tấn Nguyên cưỡng chế trên người cậu, khí thế ép người trực diện lao tới, Trình Diệp giống như bị bọc ở bên trong, mỗi một lỗ chân lông đều bị người nào đó không chút lưu tình xâm phạm.

Trình Diệp nhíu lông mày, lông mi dài cong vểnh chớp liên tục, giống như muốn đem người quét ra ngoài, cậu cứng đờ nằm ở trên giường, tay phải dùng sức nắm ga trải giường, móng tay đâm vào vải vóc, cơ hồ muốn đâm ra vài lỗ.

Căng thẳng, vô cùng gấp gáp.

Thân hình Tấn Nguyên so với cậu lớn hơn hai vòng, chân rắn chắc đặt ở giữa hai chân cậu, mạnh mẽ cường hãn, Trình Diệp tất nhiên là hoàn toàn không thể động.

Chỉ có thể nhãn lệ uông uông khẩn cầu nhìn Tấn Nguyên: "Ông chủ, sao dám làm phiền ông chủ, hay là tôi tự mình làm thôi."

Cho anh đi vào, sợ rằng cậu ngay cả xương cốt cũng không còn để trở ra, Trình Diệp thật là có chút sợ ánh mắt Tấn Nguyên đang như muốn ăn thịt người.

Chẳng lẽ người này đối với mình nhất kiến chung tình?

Không thể nào, nếu là thật sự thích khuôn mặt này, nguyên chủ cũng sẽ không rơi vào tình cảnh thê thảm như vậy, dù sao Tấn Nguyên cũng từng thấy nguyên chủ, tuy rằng không nhiều, nhưng cũng nhìn thoáng qua vài lần.

Trình Diệp trong lòng nghi hoặc một trận, chỉ nghĩ Tấn Nguyên còn có những ý nghĩ khác, hoặc là hắn căn bản không giống như trong dữ liệu thế giới luôn giữ mình trong sạch, lúc đó có lẽ cũng coi trọng nguyên chủ, chỉ có điều nguyên chủ đã bị xác định là ai đưa tới, lại có liên quan đến thủ hạ, cho nên hắn mới không thèm để ý.

Nhưng hiện tại, cậu một thân một mình, dễ đối phó cực kì, thận trọng xong tự nhiên không kiêng dè chút nào, vừa nghĩ như thế, sự lo sợ trong lòng cậu lại ít đi mấy phần.

Dù sao, vô tri mới là đáng sợ nhất.

Nếu biết nội tâm Tấn Nguyên kiêng kỵ nhất là cái gì, Trình Diệp chỉ cần tránh né là được, hiện tại chủ yếu nhất chính là nỗ lực diễn thành một tiểu đáng thương, qua một thời gian ngắn Tấn Nguyên có thể nhận ra, cậu chỉ là một người bị sinh hoạt bức bách sống không nổi nên mới bán mình, đối với việc làm ăn cơ mật của hắn không hề có hứng thú.

Sớm đề phòng bạch liên hoa trong tương lai sẽ nỗ lực giội nước bẩn lên người mình, nếu mà liên lụy đến việc làm ăn thì cách cái chết cũng chỉ một bước chân mà thôi.

...

Đối với vấn đề Trình Diệp muốn tự mình đi tắm, trong lòng Tấn Nguyên xông lên ý nghĩ chính là từ chối, hắn không biết tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy, luôn cảm thấy người trong ngực như con cá trơn trượt, hơi bất cẩn một chút sẽ quẩy đuôi rồi hoàn toàn biến mất.

Hắn từng trải qua nhiều chuyện, trực giác cũng từ đó được huấn luyện ra, tám chín phần mười đều là chuẩn xác, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ khẩn cầu đầy chân thành kia, chữ "Không" đi đến giữa răng môi lại chuyển một vòng, liền bị nuốt xuống, hắn biết nghe lời phải sửa lời nói: "Được."

Trình Diệp nhăn nhó một chút, thấy Tấn Nguyên không có ý định đứng dậy, ùng ục lật cả người vừa vặn lăn tới mép giường.

Tấn Nguyên chỉ nhìn thấy cậu đem mình bao thành con nhộng, tằm bảo bảo còn chưa kịp phá xác đã lăn xuống giường, khóe mắt hắn giật một cái, cũng không cảm thấy đối phương đang cố ý hấp dẫn sự chú ý của mình, mà cảm thấy cậu với cái vẻ bề ngoài yêu diễm thật không giống nhau, cậu thật là khờ, ngu ngốc một cách đáng yêu, khóe môi không tự chủ liền gợi lên cái độ cong, xuất phát từ nội tâm vui vẻ, trong khoảng thời gian ngắn không biết là trước phải cười xong hay là nên kéo cậu lên trước

Không bao lâu Trình Diệp đỏ một mặt, tự mình bọc chăn bò dậy, ngượng ngùng nhìn Tấn Nguyên một cái, cộc cộc cộc một đường chạy vào buồng tắm.

Tấn Nguyên thuận thế trở mình, dựa lưng vào trên giường, hít sâu một hơi cảm thấy mình hiện tại không bình thường, rất không bình thường.

Một người xa lạ, hắn thế mà lại mang về, không ngừng mang về, còn muốn lập tức hạ miệng ăn mất, không quản đối phương là ai, không quản đối phương vì mục đích gì, chỉ muốn tức khắc đắc thủ.

Không quan tâm dùng biện pháp như thế không thể giữ người lại, ăn cũng không thể giữ lại, nhưng tốt xấu cũng nếm được vị, huống hồ —— hắn thân thủ nhìn đôi tay dày rộng, nắm tay cứng rắn của mình một chút.

Lần này hắn tuyệt đối sẽ không lại thả cậu đi! Nhất định phải khống chế thật chặt, một cơ hội chạy trốn cũng không thể có.

Nghe buồng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, Tấn Nguyên lấy ra hộp thuốc lá, đổ ra một điếu thuốc trực tiếp dùng miệng ngậm, tay có chút run rẩy, bật lửa cùm cụp cùm cụp mấy chục lần mới bắt lửa.

Khói thuốc lượn lờ, hoà lẫn hơi nước làm mờ kính buồng tắm, Tấn Nguyên hít sâu một hơi, đè xuống kích động.

Tấn Nguyên chưa từng nghĩ tới có một ngày bản thân lại giống như tiểu tử vắt mũi chưa sạch, kích động lại sốt ruột như vậy, thậm chí ngay cả thời gian tắm cũng không kịp, còn muốn giục đối phương.

"Leng keng —— "

Trong phòng tắm truyền đến âm thanh vật nặng rơi xuống đất, Tấn Nguyên tay run một cái, khói bụi rơi vào trên giường, đốt ra một cái lỗ nhỏ màu đen, hắn ngồi dậy, còn chưa kịp xuống giường liền nghe thấy buồng tắm truyền đến tiếng nhược nhược xin lỗi: "Rất nhanh sẽ ổn thôi, đúng, xin lỗi, tôi không cẩn thận làm đổ sữa tắm."

Không có chuyện gì, em không sao là tốt rồi.

Tấn Nguyên sờ sờ trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, miễn cưỡng kiềm chế kích động muốn vọt vào buồng tắm.

Biểu hiện của hắn đã quá mức rồi, sẽ hù đến đối phương, nếu như làm quá vội vàng... Nói không chừng sẽ chạy mất!

...

Qua loa vọt vào tắm, khắp toàn thân mỗi một góc đều thơm ngát mùi sữa tắm, vì hơi nóng trên người mỗi một nơi đều hơi hiện ra màu phấn hồng.

Nhìn người đầy mị hoặc trong gương. Hắc, 666 bĩu môi: "Tần Túc cũng chưa từng được xem mỹ nhân như ngài tắm rửa, người bên ngoài là ai mà cũng quá may mắn rồi, ha."

Trình Diệp nở nụ cười: "Tao cũng không phải vật gì như trân bảo, xem cũng không thể thiếu mất một miếng thịt, mày chuẩn bị một chút, tuyệt đối đừng thất bại, tao xem Tấn Nguyên kia cũng không phải người tốt đẹp gì."

666: "Tôi biết, ánh mắt hắn ta nhìn ngài như muốn tươi ăn sống ngài."

Trình Diệp hừ lạnh một tiếng: "Nếu hắn dám, lão tử giết chết hắn!"

Vốn là có chút bận tâm về Trình Diệp, nhưng cậu vừa nói câu này, 666 nhanh chóng khuyên nhủ: "Đừng, ngàn vạn lần không thể, bạo lực là không tốt a, hơn nữa thân phận Tấn Nguyên không nhỏ, nếu hắn xảy ra chuyện gì, chúng ta làm sao đóng vai bạch liên hoa, còn phải dùng thủ đoạn bạch liên hoa để hãm hại bạch liên hoa, Diệp Tử, bình tĩnh, kích động là ma quỷ nha!"

Trình Diệp ho khan hai tiếng: "Tao cũng chỉ là thuận miệng nói, mày cũng nên nghe tai trái rồi ra tai phải đi."

666 kiêng kỵ, luôn cảm thấy dáng dấp cậu nghiến răng nghiến lợi vừa nãy hình như không phải buột miệng mà là oán hận chất chứa đã lâu, muốn làm cho hả giận, không phải là nói cho vui.

Nghĩ đến Đại Diệp Tử là bởi vì bạch liên hoa mới bị 'người mù' bỏ rơi, 666 hi vọng mọi thứ trên thế giới này đều tốt, thế giới này Đại Diệp Tử cũng không cần lấy Tấn Nguyên làm nơi trút giận.

Nếu không sẽ làm hỏng tính cách bạch liên hoa.

...

Trình Diệp trùm khăn tắm muốn nói lại thôi mà đứng ở cửa phòng tắm.

Cậu hơi cụp mắt xuống, tóc mái dài che lại cảm xúc nơi đáy mắt, trên người gầy gò nhưng cũng không phải như que củi, một miếng thịt dư thừa đều không có, xương quai xanh tinh xảo đọng một vũng nước óng ánh.

Trên chân không đeo dép, Trình Diệp điểm mũi chân đi tới, một chuỗi ẩm ướt cộc cộc bàn chân nhỏ để lại dấu nước ở phía sau, ngón chân tròn trịa là nơi đầy đặn nhất đạp lên sàn nhà màu nâu, càng lộ vẻ trắng loáng trơn bóng, khiến người yêu thương.

Trình Diệp xốc lên mí mắt thẹn thùng nhìn Tấn Nguyên một cái, thăm dò mà quỳ bò ở trên giường, vừa mới để sát vào đã ngửi mùi thuốc lá nồng nặc, bị sặc nhưng nước mắt vẫn cứ nhịn xuống không ho khan, mắt to nước long lanh chăm chú nhìn Tấn Nguyên, nhỏ giọng kêu lên: "Ông chủ."

Tấn Nguyên cắn cắn cuống thuốc lá, xốc lên mí mắt nhìn người nằm nhoài trên người hắn, gồng cổ họng hỏi: "Tại sao lại tìm tôi?"

Vừa định hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng đều không quan trọng, chỉ duy nhất vấn đề này, hắn muốn hỏi rõ, thậm chí muốn chính tai nghe người này nói.

Hai mắt ảm đạm đi, Trình Diệp bộ dạng phục tùng: "Trước sau gì cũng là bị bán đi, đi ra ngoài cũng không sống được, còn không bằng tự mình bán mình."

"Bán?" Đơn giản chỉ là mấy nguyên nhân này, tự mình nguyện ý, gia tộc bức bách, mơ mơ hồ hồ bị đút thuốc, bất quá nghe cậu nói, trong lòng Tấn Nguyên một trận đau, giống như nơi tim bị người đâm một cái.

Bảo bối hắn quý trọng, lại bị người khác xem là hàng hóa, làm sao để nén giận! Hắn nhất định phải điều tra rõ là ai, đòi lại ngàn lần vạn lần!

"Đúng vậy, cha tôi phá sản, bán tôi cho một người mặt mày dữ tợn, một phú thương nở nụ cười là hiện lên ba tầng nếp nhăn Địa Trung Hải, nếu không phải ngụy trang thành ăn mày sợ là sớm đã bị bắt lại, ngày hôm nay vốn là muốn trà trộn vào để ăn cho no, thế nhưng ——" Trình Diệp cẩn thận liếc trộm Tấn Nguyên một cái, tiếp tục nói, "Đi ra ngoài sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm thấy, còn không bằng tự mình bán đứng mình, tiền nắm ở trong tay mình tôi còn có thể có đường lui."

"Biết tôi là ai không?" hầu kết Tấn Nguyên lên xuống hai lần, hỏi.

"Không biết." Trình Diệp một mặt mờ mịt lắc đầu, thậm chí còn mang theo nghi vấn 'ngài rất lợi hại phải không', vừa đáng thương vừa đáng yêu, "Tôi biết quần áo ngài mặc, người có tiền lại khí chất như ngài như vậy không nhiều lắm, tôi, tôi không thể, cũng không dám buông tha, dù sao cũng tốt hơn vị phú thương kia."

Cậu lúng ta lúng túng nói: "Tôi đã trốn chạy gần một tuần, ngày hôm qua thiếu chút nữa bị bắt được, nếu không tìm người có thể che đậy được nơi tôi trốn tôi sợ, sợ là sớm muộn gì cũng phải trở lại, cho nên, cho nên..." Trình Diệp ngắm Tấn Nguyên một cái, sợ hắn nổi giận, không dám nói thêm gì nữa.

Một trận thất lạc không lý do, Tấn Nguyên cũng không biết mình muốn nghe cậu nói cái gì, nhưng chuyện nhất kiến chung tình thật sự dễ dàng xảy ra như vậy à.

Trong lòng hắn cười tự giễu một cái, nhưng mà đứa nhỏ này xác thực rất thật thà.