Cho Anh Một Cơ Hội

Chương 20: Con có nói là sẽ ly hôn với Khánh Dung sao?



Tống Duật ngồi trong phòng làm việc, tập trung xử lý văn kiện. Chỉ là cứ cách hai ba tiếng đồng hồ, hắn lại gọi điện thoại cho dì Trần để hỏi thăm về Từ Khánh Dung.

“Con bé từ sáng đến giờ cứ ở trên phòng suốt, thỉnh thoảng mới xuống dưới nhà uống nước. Mà cháu quan tâm Khánh Dung thì trực tiếp gọi cho con bé, sao lại gọi sang cho dì chứ?”

Hắn nghe ra ý tứ trong lời nói của dì Trần, vội tìm cớ lấp liếm:

“Cháu rảnh rỗi mới gọi về cho dì, tiện miệng nên hỏi thế thôi. Dì à, cháu tắt máy đây.”

Đặt chiếc điện thoại xuống bàn, đôi mắt Tống Duật trở nên sẫm màu. Hắn day day trán, bất đắc dĩ chau mày.

Từ Khánh Dung suốt ngày ở trong phòng, còn không phải đang dốc sức tìm kiếm chỗ ở mới sao? Cô quyết tâm như vậy, lẽ nào không còn chút tình cảm nào với hắn?

Cộc, cộc…

“Vào đi!”

Lưu Vũ đi vào, đưa cho hắn lịch trình công việc vào ngày hôm sau, rồi nói:

“Tổng giám đốc, chủ tịch có việc gấp tìm anh.”

Tống Duật ngước mặt lên nhìn cậu, hỏi:

“Có chuyện gì?”

“Cái này tôi cũng không rõ nữa! Hay là anh đến phòng làm việc của chủ tịch, nói chuyện trực tiếp với ông ấy đi.”

Tống Duật không nói gì, chỉ gật đầu rồi phẩy tay bảo Lưu Vũ ra ngoài. Tống An Nam tìm hắn đột xuất như vậy chắc chắn vì chuyện riêng, nghĩ vậy, Tống Duật liền đi ngay sang phòng làm việc của ông.

“Ba tìm con muốn nói chuyện gì sao?”

Tống An Nam thong thả chỉnh lại gọng kính, tay vẫn cầm tờ báo còn đang đọc dang dở.

“Con với Khánh Dung thế nào rồi?”



“Ba muốn hỏi cái gì?” Tống Duật hắng giọng, lảng tránh nhìn đi nơi khác.

Thấy hắn có vẻ không quan tâm đến lời ông nói lắm, Tống An Nam liền đặt tờ báo xuống, gương mặt toát ra sự nghiêm nghị.

“Còn chuyện gì nữa? Hai đứa đã làm xong thủ tục ly hôn chưa?”

“Ly hôn? Con có nói là sẽ ly hôn với Khánh Dung sao?” Tống Duật nhếch môi đầy khiêu khích.

Tống An Nam đập mạnh tay xuống bàn, tức giận quát lớn:

“Lẽ nào những lời mấy hôm trước ta nói con quên rồi?”

Chính buổi tối hôm Từ Khánh Dung quay về nhà họ Từ, Tống An Nam đã gọi điện thoại cho Tống Duật, hỏi về vấn đề ly hôn. Ông cũng không giấu việc mình đưa tiền cho Từ Khánh Dung nhưng bị trả lại, vì vậy Tống Duật mới bức xúc chạy đi tìm cô để nói chuyện.

“Ba muốn cái gì? Trước kia không phải ba cố chấp muốn con cưới Khánh Dung sao? Vừa mới ba năm đã trở mặt, hiện tại lại ép cô ấy ly hôn?” Tống Duật lên mặt chỉ trích.

Hắn không thích đối đầu với cha mình, nhưng nhiều lúc sự độc đoán của Tống An Nam khiến Tống Duật không phát điên lên được.

Căn bản bởi vì hắn cũng giống ông, bản tính cố chấp không chịu nghe lời người khác.

“Con không yêu Khánh Dung thì ly hôn với nó đi. Tống Duật, con thừa biết trước đây mục đích của ta muốn con lập gia đình là gì mà? Nếu không phải vì sự vô tâm của con khiến nó mất đi đứa con trong bụng, ta cần quản đến chuyện hai đứa sao?”

Ở bên nhau chỉ thêm niềm đau. Tống Duật không yêu Từ Khánh Dung, cô lại có vết thương sâu khó xóa. Vậy chi bằng sớm ly hôn, mỗi người bắt đầu một cuộc sống mới.

“Từ Khánh An về rồi, nếu con còn tình cảm với nó thì ta cũng không phản đối.” Tống An Nam chốt lại một câu.

Ai ngờ không giống như ông mong đợi, Tống Duật chẳng những không thấy vui vẻ mà còn trừng mắt đáp lại:

“Ba thôi đi! Chuyện của con và Khánh Dung không phiền ba quản. Con còn có việc phải làm, đi trước đây.”

Tống Duật đóng mạnh cửa, mang theo tâm trạng tức tối trở về phòng làm việc của mình.





Đầu giờ chiều, Từ Khánh Dung thay một bộ đồ giản dị rồi đi đến quán cà phê để gặp người quản lý.

“Ở đây tương đối đông khách, em có làm nổi không đấy?” Chị quản lý nhìn vẻ ngoài yểu điệu của cô, liền hỏi.

“Được chứ ạ. Chị cứ yên tâm.”

Tuy rằng ba năm nay Từ Khánh Dung chưa động tay động chân vào công việc nặng nhọc gì, nhưng cô nghĩ chạy bàn ở quán cà phê không thể làm khó cô được.

“Vậy thì thử mấy ngày xem thế nào. Nếu thấy mệt quá thì cứ nói, chị sẽ tìm người khác thích hợp hơn.”

Nhìn thấy cô năng nỗ, chị quản lý cũng muốn cho một cơ hội.

Quả nhiên Từ Khánh Dung làm việc rất siêng năng, lại có nề nếp. Lúc rảnh rỗi một chút cũng không ngồi chơi mà lo lau dọn. Chị quản lý rất hài lòng với biểu hiện của cô, lúc ra về còn tặng cô bánh ngọt.

Ca làm việc của Từ Khánh Dung bắt đầu vào lúc một giờ chiều và kéo dài suốt bốn tiếng đồng hồ. Mức lương của công việc bán thời gian không cao, nhưng hiện tại cô cũng chỉ có thể làm vậy để tích cóp.

Được đồng nào thì tốt đồng đó vậy!

Từ Khánh Dung tiết kiệm tiền, không dám ngồi taxi trở về nhà mà đi xe buýt. Cô ngồi trên xe, đang tựa đầu vào kính chợp mắt một lúc thì Từ Thái Sâm gọi điện thoại.

“Cuối tuần này là sinh nhật mẹ con. Khánh Dung, cả nhà chúng ta ra ngoài ăn tối, tổ chức tiệc mừng cho bà ấy có được không?”

Gần đây có nhiều thứ phải suy nghĩ, cô quên mất gần đến sinh nhật của Đàm Lê Giai. Ba năm qua, năm nào cô cũng về mua quà về nhà chúc mừng sinh nhật bà ta, nhưng Đàm Lê Giai có vẻ không vui lắm.

Bà ta luôn nhắc đến Từ Khánh An trước mặt cô, khóc lóc ỉ ôi thương cho cô ta một mình ở nước ngoài điều trị bệnh.

Nay con gái ruột trở về rồi, có lẽ Đàm Lê Giai còn chẳng muốn nhìn thấy mặt Từ Khánh Dung nữa.

Cô không nỡ từ chối ba của mình, cân nhắc một lúc rồi đáp lại:

“Vâng, con sẽ cố gắng sắp xếp thời gian ạ!”