Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 138



Editor: Sendyle

Trên mặt Lâm Khả Nhi trang điểm nhàn nhạt, màu hồng của son môi càng tô thêm nét long lanh xinh đẹp, trên mắt tô màu hồng nhạt của bóng mắt, cách trang điểm làm cho cô thoạt nhìn giống như một tinh linh hoạt bát động lòng người. Bình thường không trang điểm vẻ đẹp của tiểu Khả Nhi đã kinh người, sau khi trang điểm càng làm cho người ta kinh ngạc trước vẻ đẹp lộng lẫy của cô.

Đường Chá mang theo nụ cười kiêu ngạo đi về phía Lâm Khả Nhi, kéo tay của cô đi về phía trước đài, dưới sự chủ trì của người điều khiển chương trình. Đường Chá nhận lấy đồ trang sức trong mâm kim cương, đeo lên cho cô, lập tức cả người cô sáng lên.

Đường Chá nở nụ cười hôn lên môi hồng hơi vểnh của Lâm Khả Nhi, toàn hội trường lập tức phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, chúc mừng hai người.

Nhìn chị bị Đường Chá hôn, Lâm Ngạo Phong chui vào giữa hai người bọn họ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nanh ta tuấn mỹ lên, ác bá nói: "Lâm Khả Nhi, em cũng vậy muốn hôn chị!"

Bị cắt đứt Đường Chá lúng túng nhìn tiểu ác ma, đang không biết phải ứng phó thế nào thì thấy Lâm Vũ Mặc đã sớm tiến đến, níu cổ áo của tiểu ác ma đem cậu ta túm đi: "Đứa nhỏ tinh nghịch, không cho quấy rối chị con!"

"Vì sao chú Chá có thể hôn, con lại không được? Con cũng muốn!" Lâm Ngạo Phong bất mãn kháng nghị, cậu ta nâng khuôn mặt nhỏ nhắn cao ngạo ngẩng lên, vẻ mặt biểu hiện cậu nhóc đang bất mãn không vui.

Lâm Vũ Mặc bỏ cậu xuống, trừng mắt nói: "Hôn cô dâu là quyền lợi chú rễ, con đợi thêm hai mươi năm hẳn nói!"

"Hai mươi năm? Quá dài, cha, mười năm sau con phải làm chú rễ! Con muốn hôn cô dâu!" Lâm Ngạo Phong bá đạo nói.

Lâm Vũ Mặc không khỏi cười lớn: "Cái đứa nhỏ háo sắc này, mới mười sáu tuổi đã muốn vợ?"

"Vậy thì thế nào, nếu con không nhanh lên chẳng lẽ để cho cô dâu nhỏ bé của con bị người khác cướp đi? Con sẽ không ngu như vậy, đem cơ hội nhường cho người khác." Lâm Ngạo Phong tỏ vẻ mười phần nói.

Lâm Vũ Mặc vừa nghe, lập tức đem tiểu tử nhắc tới: "Hắc! Tiểu tử, có phải con đã có đối tượng?"

Lâm Ngạo Phong tuyệt không sợ hãi cười hắc hắc nói: "Đúng thì sao? Con muốn vợ, cha không cần phải trông nom!"

"Không cần cha trông nom? Cẩn thận cha đánh vào mông con!" Lâm Vũ Mặc tà mị mà cười, mặt uy hiếp nói. Tiểu tử này, mới sáu tuổi, đã bắt đầu để ý tiểu cô nương rồi, xem ra anh ta phải suy nghĩ thật kỹ cách giáo dục tên tiểu ác ma này. Anh ta không muốn tiểu tử này nước mũi còn chảy thì có cô gái tìm tới cửa nói mang thai đứa bé của nhóc.

"Con mới không sợ cha." Lâm Ngạo Phong le lưỡi chạy trốn sau lưng ông nội.

Cưng chiều cháu trai Lâm Ngao lập tức cười ngăn con trai mình lại: "Không cho con khi dễ cháu đích tôn của ta!"

Lâm Vũ Mặc bất đắc dĩ nhún nhún vai, trừng mắt: "Về nhà thu thập ngươi."

Lâm Ngạo Phong nhảy đến trong ngực ông nội, nịnh hót nói: "Chỉ có ông nội đối với con tốt nhất. Ông nội, con yêu ông!"

Nói xong, nhiệt tình ở trên mặt lão nhân gia ấn lên một nụ hôn.

"Tiểu Phong, cháu chỉ thích ông thôi sao?" Lâm phu nhân cười mi mi nhìn cháu.

Lâm Ngạo Phong lập tức lấy lòng hôn bà nội một cái: "Bà, Tiểu Phong cũng yêu bà. Chính là không thương cha."

Nói xong, còn tỏ vẻ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cũng không thèm nhìn tới Lâm Vũ Mặc một cái.

Bộ dáng nghịch ngợm của cậu thật đáng yêu cùng với tiểu Khả Nhi không sai biệt lắm, khó trách là chị em, bộ dạng của hai nhóc linh tinh này giống đến như vậy. Đường Chá mỉm cười dời tầm mắt trở về trên người vợ nhỏ bé của anh ta.

Tiểu Khả Nhi hôm nay thật đẹp, tựa như một khối trong suốt tuyệt mỹ chui ra, phát ra hào quang chói mắt, khiến phụ nữ chung quanh toàn bộ không ai sánh kịp. Nhất là đôi mắt linh động của cô, càng người khác không giống nhau. Tiểu Khả Nhi, cô chính là người phụ nữ của Đường Chá. Bất chợt cảm thấy rất kiêu ngạo, có thể có được tiểu Khả Nhi là nhờ phúc khí kiếp trước của anh ta.

Ánh mắt chứa đầy nhu tình như nước, anh ta ôm sát hông của cô, tham lam ngửi mùi hoa sơn chi phát ra từ trên người cô, nhếch lên cái miệng nhỏ nhắn, anh ta khát vọng lại tang lên, cũng may nhiều người không để ý, anh ta càng cuồng nhiệt hôn lên môi của cô.

"Hôn tốt! Trở lại một!" Mọi người thấy đôi tân nhân đang hôn nhau, lập tức hoan hô lên. Mà Đường Chá không phụ sự mong đợi của mọi người, hôn tiểu khả ái xinh đẹp trong ngực này, khiến không khí càng trở nên náo nhiệt thêm.

Có một người, trên mặt lộ vẻ ảm đạm mờ phợt, đó chính là Lưu Vân Thiên. Nhìn hai người ngọt ngào ôm hôn làm lòng anh giống như bị người ta đâm bị thương thật đau đớn.

"Thiên, bọn họ thật hạnh phúc." Liêu Phàm hâm mộ nhìn Lâm Khả Nhi, vì tình yêu sâu đậm của bọn họ mà cảm động.

Ánh mắt Lưu Vân Thiên trở nên căng thẳng, anh ta nói khẽ với Liêu Phàm nói: "Phàm, không khí nơi này có chút không thoải mái, theo anh đi ra ngoài hóng mát một chút."

Liêu Phàm cười gật đầu một cái, kéo cánh tay Lưu Vân Thiên đi ra ngoài. Lúc này một nữ phục vụ mỉm cười đi về phía bọn họ, trong tay của cô bưng một khay, mà trong mâm có một ly nước cam cùng một ly hương tân.

"Tiên sinh, tiểu thư, mời uống." Nữ phục vụ cười chào hỏi hai người, ánh mắt của cô ở trên người của Lưu Vân Thiên dừng lại mấy giây mới dời tầm mắt đi.

Lưu Vân Thiên cầm lên hai ly thức uống, Liêu Phàm cũng không phát hiện tay anh ta có chút run rẩy, không nghi ngờ gì mà cười nhận lấy nước cam, ưu nhã uống cạn.

Nhìn Liêu Phàm đem thức uống uống xong, mày Lưu Vân Thiên cau lại, anh ta dùng ánh mắt nhìn nữ phục vụ kia một cái, nhìn thấy đối phương cười hả hê, anh ta có chút hoảng hốt mà cúi thấp đầu.

"Phàm, anh có chút mệt mỏi, chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút." Lưu Vân Thiên lôi kéo tay Liêu Phàm, liền đi hướng bên cạnh phòng nghỉ ngơi. Vừa đi vào phòng nghỉ ngơi, chỉ thấy thân thể Liêu Phàm đột nhiên lay động một cái liền ngã vào trong ngực Lưu Vân Thiên.

Nữ phục vụ kia đem khay ném qua một bên sau, liền theo vào phòng nghỉ ngơi, mặt cô ta cười tà nói: "Vân Thiên, anh làm rất tốt, tôi sẽ khiến anh lấy được Lâm Khả Nhi."

"Lệ Tây Á, không cho cô tổn hại tới Liêu Phàm, cô ấy vô tội." Lưu Vân Thiên trầm mặt nói.

Thì ra nữ phục vụ này là Lệ Tây Á cải trang.

"Yên tâm, tôi sẽ không làm tổn hại đến cô nhóc đáng thương của anh đâu, là mượn cô ta dùng một chút." Lệ Tây Á nhướng mày diêm dúa lẳng lơ mà cười, trong đôi mắt kia có một loại ánh sáng quỷ bí.

Lưu Vân Thiên đem Liêu Phàm nhẹ nhàng giấu đi, thủ thỉ bên tai cô, trong mắt có một loại thương tiếc mà chính anh ta cũng không rõ ràng.

"Liêu Phàm, tha thứ cho anh." Lưu Vân Thiên nắm chặt quả đấm, độc ác đứng dậy, theo Lệ Tây Á đi ra phòng nghỉ ngơi.

Phía ngoài tân khách vẫn náo nhiệt bàn luận viễn vông, đột nhiên cửa truyền đến rối loạn tưng bừng, chỉ thấy một người đàn ông lãnh mị chỉa vào ngạo nhân hào quang đi vào hội trường, sự xuất hiện của anh ta lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt của mọi người.

Anh ta bước đi ưu nhã như báo bước chân bình thường hướng Lâm Vũ Mặc đi tới: "Thật xin lỗi, tôi giống như đã tới chậm."