Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 127



Editor: Phục Hy

Lâm Khả Nhi nở nụ cười, đem khoai tây chiên nhét vào trong miệng Đường Chá, dí dỏm nói: “Chớ đói bụng,trước ăn tạm chút khoai tây chiên này đã.”

Đường Chá nhìn miếng khoai tây, lại nhìn Tiểu Khả Nhi, trong mắt tràn đầy không cam lòng.

Lâm Khả Nhi nhảy qua Đường Chá, ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, lấy điện thoại ra nghe

“Tiểu Khả Nhi! Có phải con quên ông nội rồi không? Sao lâu như vậy rồi cũng không về nhà thăm ta. Lão già ta nhớ con đến muốn ngã bệnh rồi đây!” Thanh âm nghiêm nghị mang theo cưng chiều của Lâm Ngao từ trong điện thoại truyền đến.

Lâm Khả Nhi nghe vậy, lập tức dùng giọng điệu vô cùng ngọt ngào an ủi lão nhân gia. “Ông nội, Tiểu Khả Nhi cũng rất nhớ người nha? Con mới đi học, rất bận, ngay cả một chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có, nào có không muốn về nhà, nha! Ông nội, người tha thứ cho Tiểu Khả Nhi một lần này thôi có được hay không? Tiểu Khả Nhi yêu ông nội nhất.”

Lâm Ngao hừ lạnh một tiếng, hướng cô ra lệnh: “có gì khác nhau sao? Con thật không có lương tâm, hiện tại t ra lệnh cho con, lập tức trở về nhà cho ta.”

“Hiện tại sao?” Lâm Khả Nhi ngẩng đầu lên, nhìn sang người đang ngồi bên cạnh cô, Đường Chá, che ống nghe lại nói với hắn: “Chú Chá, ông nội muốn em về nhà.”

Đường Chá cười, ôm cô vào lòng, nhận lấy đienj thoại di động từ tay cô, hướng người bên kia nói: “Lãnh lão gia, ngày mai cháu sẽ đưa tiểu Khả Nhi trở về, một là muốn đi thăm ngài, hai là cháu muốn bàn bạc với người chuyện hôn sự.”

“Hôn sự? Ta với tên tiểu tử ngươi có chuyện hôn sự gì mà nói?” Lâm Ngao bất mãn hỏi ngược lại.

“Ông nội, cháu muốn thỉnh cầu ngài đem tiểu Khả Nhi gả cho cháu.” Đường Chá đột nhiên thân thiết gọi một tiếng “ông nội”, đồng thời hướng đối phương đề nghị chuyện hôn sự.

“Tiểu Khả Nhi? Ngươi không phải không cần nó sao? Tiểu Khả Nhi của ta khi nào đáng giá để cho ngươi quý trọng như vậy?” Thanh âm Lâm Ngao nghe qua có phần tức giận, dường như có rất nhiều bất mãn với Đường Chá.

Đường Chá bởi vì lời nói của lão nhân gia mà sửng sốt. Lúc trước, khi Lâm Vũ Mặc bức hôn, hắn đã kiên quyết cự tuyệt, nhưng lúc đó hắn vẫn chưa biết mình sẽ yêu Tiểu Khả Nhi a!!!

Lâm Khả Nhi thấy biểu tình tình phức tạp trên mặt hắn, nhanh tay đoạt lấy điện thoại di động, hướng người ở đầu dây bên kia ra lệnh: “Gia gia thối, người nhất định phải đồng ý, nếu không con liền vĩnh viễn không trở về.”

“Đường Chá có gì tốt? Cùng lắm cũng chỉ là một đại khối băng.” Lâm Ngao tràn đầy khinh thường nói.

“Nhưng con yêu chú Chá, nam nhân khác có ưu tú hơn cũng phải là của con.” Lâm Khả Nhi bá đạo nói. “Hiện tại con cho người hai lựa chọn: một, đồng ý, ngày mai chũng con liền trở về; hai, cự tuyệt, tiểu khả Nhi vĩnh viễn cũng không về nhà nữa!”

“Cái gì? Vĩnh viễn cũng không về? Như vậy sao được!” Lâm Ngao giận dữ rống to.

Ở đầu dây bên này, Lâm Khả Nhi che miệng cười trộm, cô biết ông nội vĩnh viễn cũng không bỏ cô được mà.

Đường Cha hôn tay nhỏ bé của cô, cưng chiều nói: “Nha đầu tinh nghịch, ngay cả ông nội cũng dám uy hiếp.”

“Ai bảo ông không chịu đồng ý!” Lâm Khả Nhi hả hê, nâng cái miệng nhỏ nhắn. Tính tình ông nội cô còn không hiểu sao? Có Lâm Khả Nhi cô ở đây, nhất định có thể đễ dàng giải quyết.

“Lâm Khả Nhi, ngày mai con lập tức lăn trở về đây cho ta.” Lâm Ngao bá đạo ra lệnh.

“Ông nội đồng ý rồi? Ok! Ngày mai con cũng cháu rể tương lai về thăm người.” Lâm Khả nhi ngây thở hướng Đường Chá nháy mắt, ra vẻ thẳng lợi.

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Khả Nhi nhào vào trong ngực Đường Chá, dí dỏm nói: “Mọi chuyện đã được giải quyết!”

“Nha đầu nghịch ngợm! Ông nội thương em như vậy… em lại dám uy hiếp người.” Đường Chá nhìn cô, lắc lắc đầu.

“Ai bảo ông ấy ngăn cản em gả cho anh.” Lâm Khả Nhi khí thế bừng bừng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lên, bá đạo nói.

“Anh kêu Thẩm thư kí đi đặt vé máy bay.” Đường Chá hôn nhẹ lên môi cô, ròi mới lấy điện thoại di động ra gọi.

Sau khi Lưu Vân Thiên nhận được điện thoại của Đường Chá, tâm hắn lập tức rơi vào hố băng. Tổng giám đốc muốn đi cầu hôn, Tiểu Khả Nhi đã đồng ý gả cho hắn. Tiểu Khả Nhi thật sự muốn lập gia đình, mà người cô lấy lại không phải là hắn.

Mang theo mất mát nồng đậm, hắn đi an bài vé may bay ngày mai cho hai người bọn họ.

Tại sao khi nghe thấy thanh âm hưng phấn của tổng giám đốc, tim hắn lại đau như vậy?

Đó hẳn là tuyệt vọng đi, cũng tốt, không cần khăng khăng một mực theo đuổi nữa.

Nhưng nếu hắn thật sự có thể cắt đứt đoạn tương tư này, sao có thể gọi là tình yêu nữa?

Nghĩ vậy, lòng hắn tràn đầy chua xót.

Trong đầu lại thoáng qua đề nghị củ Lệ Tây Á, nhưng ngay lập tức, một giây sau, hắn hốt hoảng lắc đầu. Sao hắn có thể làm như vậy? Sao hắn có thể làm cô tổn thương?

**************

Khi Lâm Khả Nhi kéo tay Đường Chá đi vào đại sảnh Lâm gia thì người thân của cô đã sớm đến đầy đủ, đang chờ bọn họ.

Lâm Vũ Mặc vừa nhìn thấy Đường Chá, không nói hai lời, dùng quyền cước phục vụ. Hắn đem tiểu Khả Nhi kéo ra phía sau lưng, huơ quyênd hướng Đường Chá đánh tới. Đường Chá không né, cứng rắn chịu một quyền này, cũng không kêu ca nửa lời.

“Cha! Con không để ý đến người nữa.” Lâm Khả Nhi kéo tay Đường Chá đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Dù sao cái nhà này cũng không cần con, con muốn cũng Chú Chá lưu lạc bốn phương.”

“Ai nói cái nhà này không cần con? Quay trở lại cho ta.” Thanh âm vô cùng tức giận của Lâm Ngao từ phía sau truyền đến khiến hai người bọn họ dừng lại cước bộ.

Nghe thấy lời cả ông nội, Lâm Khả Nhi thu hồi gương mặt đang cười trộm, nháy mắt một cái, lập tức một giọt lệ trong suốt rơi xuống. Trong nháy mắt, khi cô quay người lại, giọt lệ kia vẩy lên không trung, khiến Lâm Ngao đau lòng đi về phía cô, một tay ôm cô vào lòng dỗ dành.

“Tiểu Quai Quai! Còn có ông nội thương con.” Lâm Ngao trợn mắt nhìn con trai một cái, bàn tay không ngừng vỗ nhẹ sau lưng Tiểu Khả Nhi.

Lời nói vô hạn sủng ái của ông nội khiến Lâm Khả Nhi cười rộ lên, cô vừa lau nước mắt, vừa làm nũng , ủy khuất báo oán: “Cha đa cùng tiểu Khả Nhi đoạn tuyệt quan hệ, cha không cần con nữa rồi!”

Hai mắt Lâm Ngao mở lớn, cường thế nói: “Hắn muốn đoạn liền đoạn? Hắn còn để ta vào mắt sao?”

“Cha, đó chỉ là lời nói lúc con nhất thời thức giận nói ra, sẽ không thành sự thật. Tiểu Khả Nhi vẫn là cháu gái của cha, là con gái của con.” Vì không muốn làm cho Lâm lão tức giận, Lâm Vũ Mặc lập tức cười cười an ủi.

“Như vậy còn tạm được.” Lâm Ngao hài lòng hừ nhẹ.

Lâm Khả Nhi hả hê nhếch khóe miệng lên, ngọt ngào cười: “Vẫn là ông nội hiểu Khả Nhi nhất, ông nội, con thật yêu người.”

Nói xong, cô liền ấn một nụ hôn lên khuôn mặt không mấy già nua của Lâm Ngao.

“Chị, còn em nữa.” Lâm Ngạo Phong hai tay chống nạnh, như một tiểu bá vương đướng trước mặt Lâm Khả Nhi, trong mắt hắn tràn đầy khát vọng nhìn cô.

Lâm Khả Nhi cúi người xuống, hướng về phía tiểu ác ma mới 6 tuổi nheo mắt lại nói: “Thân ái, chị thương em nha!”

Thấy Lâm Khả Nhi mở đôi tay như muốn bắt gà con hướng về phía mình, Lâm Ngạo Phong lập tức nũng nịu chạy trốn sau lưng Tần Phong: “Mẹ, con sợ.”

Tần Phong cười cười, ôm lấy Lâm Ngạo Phong, nói: “Hai chị em các con, vừa thấy mặt đã bắt đầu quậy phá, thật không thể an tĩnh một lát sao?”