Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 119



"Sao các anh chị lại biết rõ ràng như vậy? Em cũng là tân sinh viên, nhưng em ngay cả hoàng tử là hạng người gì cũng không biết." Lâm Khả Nhi tò mò nhìn đám bạn học.

"Ai giống em chứ? Chúng tôi chính là vì có thể học môn học của hoàng tử mà cố ý bị rớt để học lại." Một cô gái xem thường nói.

"Hả?" Lúc này đổi lại Lâm Khả Nhi kinh ngạc há hốc mồm.

Sức quyến rũ của phí phí lớn như vậy sao? Đám nữ sinh này vì có thể đến gần anh ta mà cố ý đợi tới khóa này để học lại.

"Còn có tớ, tớ là sinh viên ngành khác, vì hoàng tử, cố ý tới dự thính đó." Một cô bé khác thò đầu vào, trịnh trọng nói.

"Còn có tớ, tớ cũng đặc biệt vì hoàng tử, mới lựa chọn chuyên ngành này. Chuyên ngành khác không có hoàng tử, cho dù môn học có tốt hơn tớ cũng không học."

Những sinh viên nữ này, cô một câu tôi một câu, đem Lý Tư Đặc hình dung thành mị lực vô biên, siêu cấp đại soái ca, người người đều hận không thể xơi tái anh ta đi.

Thật không nghĩ tới thối phí phí còn có nhiều người ái mộ như vậy, Lâm Khả Nhi không khỏi thầm giật mình.

Bất quá, nói thật, dung mạo của phí phí quả thật rất anh tuấn. Nhớ lại thời điểm chính mình lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, còn từng xem anh ta như thiên sứ mà. Nếu không phải cô sớm đã có anh Chá, nói không chừng cũng sẽ trở thành cô gái mê trai giống bọn họ thôi.

Chỉ là, cô sớm đã có anh Chá rồi, phí phí căn bản không lọt được vào mắt xanh của cô. Làm người đàn ông của cô thì không được, thế nhưng làm anh trai còn có thể.

Lâm Khả Nhi ở trong lòng vụng trộm vui mừng, đột nhiên phát hiện có một hoàng tử làm anh trai cũng rất tốt.

"Lâm Khả Nhi, tiếp theo không có tiết học, cậu muốn đi chỗ nào chơi?" Một bạn học quan tâm hỏi.

"Tớ à? Muốn đi tìm bạn tớ." Lâm Khả Nhi ngọt ngào nở nụ cười.

Đã lâu không tới công ty của anh Chá, cô thật muốn tìm chị Lâm Phàm chơi nha. Dĩ nhiên, chủ yếu nhất vẫn là đi nhìn anh Chá của cô.

"A, vốn còn muốn tìm cậu cùng đi dạo phố." Cô gái tiếc nuối nhún vai.

"Lần sau đi." Lâm Khả Nhi vỗ vỗ bả vai của đối phương, khí phách nói, "Lần sau tớ mời mọi người đi ăn điểm tâm sáng kiểu Trung Quốc."

"Được!" Một đám bạn học đều hưng phấn thét chói tai.

Lâm Khả Nhi đeo cặp sách lên lưng. Khoát tay với mọi người: "Tớ đi trước đây."

Nói xong, liền lao như bay ra khỏi phòng học.

Khi cô tới Đường thị, một đường thông suốt dùng thang máy dành riêng cho tổng giám đốc đi tới tầng trên cùng.

Mới vừa ra khỏi thang máy, liền nhìn thấy chị Lâm Phàm cùng với anh Vân Thiên đang ôm nhau hôn môi. Cô lập tức che mặt, từ giữa kẽ ngón tay nhìn lén hai người: "Anh Vân Thiên, chị Lâm Phàm, em không nhìn thấy nha. Em cái gì cũng không có thấy. Hai người cứ tiếp tục."

Nghe được Lâm Khả Nhi nhạo báng, mặt của Lâm Phàm lập tức đỏ bừng một mảng, cô vội vàng đẩy Lưu Vân Thiên ra, mềm mại cáu giận: "Tiểu Khả Nhi, em thật xấu!"

"Em xấu sao? Xấu chỗ nào?" Lâm Khả Nhi vẻ mặt vô tội cười nhìn Lâm Phàm, vì chị ấy cùng Lưu Vân Thiên thân mật ngọt ngào mà vui mừng.

Chị Lâm Phàm cuối cùng cũng có được tình yêu của anh Vân Thiên, không uổng phí cô vất vả tâm sức.

Lưu Vân Thiên vòng chắc bả vai Lâm Phàm, nói với Lâm Khả Nhi: "Khả Nhi, đừng trêu đùa chị Lâm Phàm của em nữa, da mặt cô ấy mỏng, không chịu được em trêu chọc đâu."

"Bây giờ đã bắt đầu che chở chị Lâm Phàm, nếu kết hôn, còn không biết sẽ cưng chiều chị ấy như thế nào. Khả Nhi thật hâm mộ." Lâm Khả Nhi vẻ mặt cười xấu xa, hướng về phía Lâm Phàm nháy mắt.

Lưu Vân Thiên lúng túng ho nhẹ một tiếng, nhìn Lâm Khả Nhi: "Khả Nhi, em tới tìm tổng giám đốc?"

"Ai nói? Em tới tìm chị Lâm Phàm chơi, không được sao?" Lâm Khả Nhi nhướng mày cười duyên.

Thấy bộ dáng của Lâm Phàm cùng Lưu Vân Thiên đứng chung một chỗ xứng đôi, Lâm Khả Nhi cảm thấy rất vui vẻ yên tâm, rốt cuộc lại thấy được một cặp đẹp đôi.

Ngẫm lại chính mình cùng anh Chá cũng hạnh phúc như vậy, cô liền muốn làm ọi người cũng đều hạnh phúc.

"Vậy hai người nói chuyện, anh đi làm việc." Lưu Vân Thiên buông Lâm Phàm ra, đi tới phòng làm việc của trợ lý đặc biệt của mình.

Lâm Khả Nhi nằm úp sấp trước bàn của Lâm Phàm, hài hước nháy đôi mắt đẹp linh động, nghịch ngợm hỏi: "Chị Lâm Phàm, anh Vân Thiên thật nhiệt tình a, ngay cả đi làm cũng muốn hôn chị nha."

"Khả Nhi, em còn nói!" Lâm Phàm đập Lâm Khả Nhi một cái, trong đôi mắt dịu dàng tràn đầy thẹn thùng, "Là chị cưỡng hôn."

"Oa!" Lâm Khả Nhi khoa trương trợn to đôi mắt đẹp, cô giơ ngón tay lên khen ngợi nói "Chị Lâm Phàm thật dũng cảm."

"Còn nói chị, em không phải còn dũng cảm hơn chị sao? Chị còn nhớ rõ hôn lễ của tổng giám đốc hôm ấy, scandal của em với ngài ấy đúng là huyên náo đầy trời." Lâm Phàm nũng nịu nhìn chằm chằm Lâm Khả Nhi.

Lâm Khả Nhi hì hì hai tiếng, lúng túng nói: "Thời kỳ đặc biệt, thủ đoạn đặc biệt. Bằng không anh Chá sẽ chạy mất rồi."

Lâm Phàm nghe xong, cười không ngừng đến mức ôm bụng kêu đau: "Khả Nhi, em thật sự rất hài hước."

"Chị Lâm Phàm, nói thật đi, anh Vân Thiên đối xử với chị như thế nào?" Lâm Khả Nhi quan tâm dựa sát vào Lâm Phàm, dùng đôi mắt mỉm cười nhìn Lâm Phàm.

"Cũng được, rất dịu dàng." Lâm Phàm nhàn nhạt cười, thế nhưng trong nụ cười kia có một tia bất đắc dĩ không dễ phát giác.

"Vậy em yên tâm rồi. Chị Lâm Phàm, anh Chá có phải đang ở trong phòng làm việc hay không?" Lâm Khả Nhi xinh đẹp cười ngọt ngào, khiến Lâm Phàm càng nhìn càng thích. Cô bé đáng yêu như vậy, ai lại không đem cô nâng niu trong lòng bàn tay thương yêu nha?

"Có, em nhanh đi tìm ngài ấy đi." Lâm Phàm gật đầu một cái, nhìn dáng vẻ cấp bách của Lâm Khả Nhi, không biết còn tưởng rằng bọn họ đã bao lâu không gặp nhau, kỳ thật họ mới tách nhau ra có mấy tiếng mà thôi.

Thật sự rất hâm mộ tình cảm giữa tổng giám đốc và Khả Nhi, đó là loại tình cảm nồng nàn sâu đậm đến mức không thay đổi, không giống cô với Thiên, cô luôn cảm thấy có một chướng ngại không thấy rõ ngăn trở giữa hai người.

Lâm Khả Nhi từ trong ba lô lấy ra một hộp chocolate đóng gói tinh xảo đưa cho Lâm Phàm: "Chị Lâm Phàm, đây là chiến lợi phẩm của em hôm nay, tặng cho chị nè."

Nói xong, cô không trực tiếp vào phòng làm việc của tổng giám đốc, ngược lại chạy vào phòng giải khát, giống như lúc trước đi làm ở chỗ này, cô lưu loát lấy ra hạt cà phê, xay nát, đun nước.

Chỉ chốc lát sau, một ấm cà phê thơm ngon đã nấu xong.

Lâm Khả Nhi bê tách cà phê hương thơm nồng đậm đi tới bên ngoài cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái.

"Vào đi!" Thanh âm trầm thấp vô cùng phong phú từ tính của Đường Chá vang lên.

Lâm Khả Nhi cười duyên mở cửa, đi vào.

Cho đến khi cô đi tới bên cạnh Đường Chá, cũng không thấy anh ngẩng đầu lên.

Nhìn anh Chá đang vùi đầu vào công việc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Khả Nhi tràn đầy si mê, người đàn ông chuyên tâm như vậy mới càng làm cho cô yêu thích.