Chinh Phục Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 117



"Tiểu Khả Nhi thật ngoan, lát nữa chị mua kẹo cho em ăn." Cô gái xoa xoa gương mặt của Lâm Khả Nhi, giống như đang dụ dỗ một đứa bé.

Lâm Khả Nhi mặc dù chán ghét, nhưng vẫn cười meo meo nói: "Chị ơi, em muốn ăn sô-cô-la."

"Đúng là trẻ con, ngay cả thứ em thích ăn cũng khác mọi người." Cô gái cao ngạo ngẩng cao đầu, tự xưng là thành thục.

"Đúng vậy a, em không thích đồ trang sức kim cương, nhưng em thích búp bê, em không muốn ăn những bữa tiệc lớn cách thức tiêu chuẩn, lại chỉ thích ăn sôcôla. Thật không có biện pháp, chị ơi, em như thế chính là chưa trưởng thành mà? Như vậy có ai sẽ thích một đứa con nít như em nha?" Lâm Khả Nhi giả vờ bất đắc dĩ nhún nhún vai, giống như vì mình vĩnh viễn thật lâu cũng không lớn nên tâm tình vô cùng ảo não.

"Không sao, đừng có gấp, nói không chừng qua mười năm nữa, em có thể lớn lên. Nếu là mười năm sau, còn không có người đàn ông nào thích em, chị liền giúp em giới thiệu." Trong giọng nói của cô gái tràn đầy khinh miệt, giống như Lâm Khả Nhi thật xấu xí đến mức không ai thích.

Lâm Khả Nhi ở trong lòng khinh miệt cười, cái cô gái không coi ai ra gì này, một chút tư sắc kia lại dám ở trước mặt Lâm Khả Nhi cô khoe khoang. Cô xinh đẹp hơn chị ta gấp mấy trăm lần ấy chứ, đàn ông theo đuổi cô từ châu Á xếp hàng đến châu Âu, lại từ châu Âu xếp hàng đến châu Mỹ, không thể đếm hết được, nếu không phải bởi vì trong lòng cô sớm đã có anh Chá, sợ rằng những người đó sẽ đem cửa nhà cô đạp đổ luôn rồi!

Nhưng cô không thể nói, cô cũng không muốn trở thành mục tiêu công kích của mọi người, khiêm tốn, cô cần phải khiêm tốn vượt qua khoảng thời gian bốn năm đại học này.

"Chị gái, chị thật tốt!" Lâm Khả Nhi cứng rắn nặn ra hai giọt nước mắt, cảm động nói.

"Lâm Khả Nhi, em ra đây cho anh!" Đột nhiên một tiếng bạo rống từ ngoài cửa truyền đến, người còn chưa thấy, cũng đã nghe được tiếng rống giận dữ này.

Lâm Khả Nhi cố tình khiếp đảm co rụt người lại, đáng thương núp sau lưng bạn học: "Các anh các chị, nhất định phải nói tiểu Khả Nhi không có ở đây nha."

Nói xong, cô liền chui xuống dưới gầm bàn, không dám lên tiếng.

Vùi đầu vào đầu gối, Lâm Khả Nhi cũng đang cố nén cười trộm. Phí phí này, xem ra ngày hôm qua trải qua thật sự rất "Không tệ" a, sáng sớm tâm tình đã tốt như vậy.

Một đôi chân to dừng ở trước mặt Lâm Khả Nhi, lúc cô còn chưa kịp thu hồi nụ cười trộm thì đã túm lấy cô .

"Lâm Khả Nhi, em thật đáng giận!" Nói xong, liền nhấc cổ áo của cô lên, lôi cô đi ra ngoài.

"Các anh các chị, cứu em!" Lâm Khả Nhi đáng thương chắp tay vái các bạn học, hy vọng có thể được người ta cứu ra từ trong tay Lý Tư Đặc. Xem ra anh ta thật sự tức giận không nhẹ, rơi vào tay anh ta, còn không chỉnh chết cô sao!

Một sinh viên nam diện mạo tuấn tú lịch sự rốt cuộc đứng ra, ngăn trước mặt Lý Tư Đặc, cậu ta có chút khiếp ý nhưng lại cố tình cường thế nói: "Giáo sư, buông bạn ấy ra!"

Lý Tư Đặc một tay đẩy ngã cậu sinh viên, cường thế lôi Lâm Khả Nhi ra khỏi phòng học. Trên khuôn mặt anh tuấn kia mang theo một cỗ tức giận, giống như nếu ai dám ngăn cản anh nữa, anh sẽ liều mạng với đối phương.

Đem Lâm Khả Nhi đẩy mạnh vào trong phòng làm việc của mình, Lý Tư Đặc nheo lại đôi mắt màu lam tinh thâm, hung dữ nói: "Tiểu mỹ nhân, ngày hôm qua em tính kế anh, có phải rất vui mừng hay không?"

"Nào… nào có, em là vô tội, em…em bị Bắc Dã Thương bắt đi á..., bằng không nhất định sẽ trở về cứu anh." Lâm Khả Nhi hắc hắc cười nhạt hai tiếng, vì mình mà cãi lại.

"Em thế nhưng nói với cô gái xấu xí kia là anh yêu cô ta! Anh từng nói yêu cô gái xấu xí đó lúc nào? Lâm Khả Nhi, anh muốn bóp chết em!" Nói xong, bàn tay Lý Tư Đặc liền bóp cổ của Lâm Khả Nhi.

"Phí phí, anh thật muốn bóp chết em, sẽ không có người chơi với anh đâu." Cảm thấy hai bàn tay trên cổ căn bản là không có dùng lực, vì vậy Lâm Khả Nhi không chút kiêng kỵ mà cười xấu xa .

"Đứa nhỏ tinh nghịch, anh thua em rồi!" Lý Tư Đặc nhìn thấy nụ cười trên mặt Lâm Khả Nhi, thất bại buông cô ra.

Vốn là một bụng lửa giận nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lâm Khả Nhi thì toàn bộ đều biến mất trong phút chốc, cô chỉ lộ ra một nụ cười duyên nhàn nhạt, vậy mà cũng làm có thể xoa dịu cơn phẫn nộ của anh. Xem ra chính anh thật sự bị cô khống chế, trúng độc của cô quá sâu, không muốn động tay với cô.

"Phí phí, ngày hôm qua rất hưởng thụ đi? Mỹ nữ hôn nóng bỏng nha!" Lâm Khả Nhi che miệng, cười trộm nói.

Nghĩ tới ngày hôm qua lúc Lý Tư Đặc bị cô gái mập kia cường hôn, hai mắt trợn to, bộ dáng thảm thương, Lâm Khả Nhi liền cảm thấy rất thú vị.

"Hưởng thụ? Dạ, rất hưởng thụ, cho nên cũng muốn cho em hưởng thụ một chút!" Lý Tư Đặc căm tức níu lấy cổ áo của Lâm Khả Nhi, kéo cô vào trong ngực, dùng cánh môi nhiệt tình của anh ngăn cản sự phản kháng của Lâm Khả Nhi.

Lâm Khả Nhi không nhịn được trợn mắt một cái, thối phí phí này, sáng sớm liền động dục. Dám cường hôn cô, xem cô trừng trị anh ta thế nào!

Cô giơ chân lên đạp vào chân của Lý Tư Đặc.

Lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết tựa như giết heo, Lý Tư Đặc ôm lấy chân của mình, ai oán kêu đau.

Vừa mới nếm đến cái miệng nhỏ nhắn mang theo mùi hoa sơn chi này, còn chưa kịp hưởng thụ thật tốt, liền bị Lâm Khả Nhi hung hăng giẫm lên chân, Lý Tư Đặc bất mãn than thở.

"Đây mới gọi là hưởng thụ chứ? Phí phí, có muốn lại một lần nữa hay không?" Lâm Khả Nhi nâng lên cằm nhỏ, ngước nhìn Lý Tư Đặc cao hơn cô nửa cái đầu, mang trên mặt ý cười xảo quyệt.

"Đừng! Một lần đủ rồi." Lý Tư Đặc lập tức cười khổ lắc đầu. Lại đạp lên chân anh lần nữa, anh còn có thể đi được sao?

Lâm Khả Nhi hả hê xoay người, nhảy lên trên ghế sa lon mềm nhũn kia, nằm thẳng cẳng trên ghế nghỉ ngơi.

"Tiểu mỹ nhân, về sau không được sắp xếp cuộc hẹn cho anh nữa, loại thống khổ này chịu một lần là đủ rồi." Vừa nghĩ tới tình cảnh đôi môi béo mập ghê tởm kia cắn nuốt môi mình, tim của anh liền cảm thấy một hồi muốn ói mãnh liệt.

"Nhưng mà… nhưng mà em cũng đã đồng ý với người ta rồi." Lâm Khả Nhi đáng thương ngẩng đầu lên, không chịu đồng ý.

"Em nói cho các cô đó biết, nếu lại sắp xếp cuộc hẹn cho anh, anh liền chẻ em ra!" Lý Tư Đặc căm tức cào cào mái tóc vàng rực rỡ của mình, hung ác gầm nhẹ.

Nếu như lại hẹn hò với những cô gái đó, anh sợ rằng sẽ điên mất.

"Anh không sợ phá hư hình tượng hoàng tử ưu nhã của mình sao?" Lâm Khả Nhi đung đưa hai cái chân nhỏ, nhàn nhã cười.

"Hình tượng hoàng tử ưu nhã? Từ ngày gặp phải em cũng đã bị em phá hỏng rồi. Anh còn sợ cái gì?" Lý Tư Đặc bất mãn nói.

Anh ta sải bước đi tới ghế sa lon, đem Lâm Khả Nhi dồn qua một bên.

"Em còn chưa nghỉ ngơi đủ." Lâm Khả Nhi đẩy thân thể gầy gò của Lý Tư Đặc, nhưng anh ta vậy mà vẫn không nhúc nhích.

"Anh cũng muốn nghỉ ngơi, không bằng cùng nhau." Lý Tư Đặc tà mị nheo lại đôi mắt màu xanh dương cười xấu xa, ôm Lâm Khả Nhi vào trong ngực.