Chinh Phục Gái Đẹp

Chương 27



Trần Hồng Sắc vốn định đưa hắn về nhà hắn, nhưng chợt nhớ lại chẳng biết hắn ở nơi đâu, nàng đành tìm kiếm một khách sạn, Đinh Nhị Cẩu ngồi ở bên cạnh nàng, nhắm mắt lại, một bộ vò đầu bứt tai bộ dáng, cau mày, trong miệng thầm nói:

– Nóng... nóng quá.

Trần Hồng Sắc áy náy nhìn Đinh Nhị Cẩu, khi xe ngừng lại trước một khách sạn nhỏ, nàng thuê một gian phòng, sau đó vịn Đinh Nhị Cẩu đi đến.

Gian phòng mở ra, Trần Hồng Sắc dìu sau lưng Đinh Nhị Cẩu, cố hết sức đưa hắn coi đặt nằm ở trên giường, sau đó mới nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Lúc này Đinh Nhị Cẩu toàn thân khô nóng, huyết dịch phảng phất đều sôi trào lên, hắn dùng lực túm mở cái áo sơ mi màu trắng của mình, đem áo sơ mi ném xuống đất, lộ ra lồng ngực rắn chắc, sau đó bắt đầu tự cỡi dây lưng quần.

Trần Hồng Sắc tâm xấu hổ đỏ mặt, tranh thủ thời gian xoay người, khi nhìn tới tình cảnh này làm cho nàng tim đập xấu hổ.

– Khát.. nóng quá... thật nóng.

Đinh Nhị Cẩu rên rỉ giống như thì thầm.

Trần Hồng Sắc lòng có chút không đành lòng bỏ hắn, xoay người qua nhìn xem hắn chỉ mặc một bộ đồ lót, toàn thân nóng đỏ bừng lợi hại, còn bên trong cái quần lót đã cao cao nổi lên cái lều vải lớn thật khủng bố.

Trần Hồng Sắc hô hấp có chút dồn dập đi tới, nhẹ nhàng sờ lên cái trán hắn, lập tức sợ hãi kêu lên một cái:

– Sao nóng như bị phỏng vậy?

Trần Hồng Sắc bối rối, bưng lấy mặt Đinh Nhị Cẩu hô:

– Đinh phó chủ nhiệm, tỉnh... tỉnh, cậu có sao không?

Đinh Nhị Cẩu ngầm nghe có người kêu gọi tên mình, khóe mắt đang khép chặt có chút mở ra, trong ánh mắt tràn đầy mờ mịt, nhưng ngay lập tức, trong ánh mắt của hắn tràn ngập sự dọa người, cái ánh mắt kia phảng phất nóng như lửa muốn đem Trần Hồng Sắc đang ở bên người thiếu đốt.

Lúc này Đinh Nhị Cẩu hoàn toàn đã mất đi ý thức, không có tơ tưởng gì, chỉ có xúc động nguyên thủy, hắn nghe không rỏ được tiếng người đàn bà ghé vào lỗ tai bên cạnh hắn nói cái gì, chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, càng lúc càng khô nóng, hé mắt nhìn qua người đàn bà với cặp môi đỏ mọng khẽ mở khẽ khép ẩm ướt, Đinh Nhị Cẩu rốt cuộc không thể chịu đựng được, mãnh liệt ngồi bật dậy, thoáng cái đem người đàn bà vật ngã xuống trên giường.

Trần Hồng Sắc không có phản kháng, cũng sẽ không phản kháng, bởi vì tình cảnh lúc này vốn chính cũng là do nàng tự thiết kế rồi, Đinh Nhị Cẩu hai tay hung hăng xoa bóp bộ ngực cao ngất Trần Hồng Sắc, miệng hướng phía cặp môi đỏ mọng khêu gợi hôn tới, đầu lưỡi tại trong khoang miệng nàng không ngừng khuấy động.

Đồng ý lấy hai cái đầu lưỡi giờ đã quấy cùng một chỗ, Đinh Nhị Cẩu như muốn đem hết hơi nước toàn thân của nàng hút khô vậy, Trần Hồng Sắc thấy Đinh Nhị Cẩu đã không có ý thức, sợ hắn khó dằn nổi đem quần áo mình xé nát, vì vậy trong lúc Đinh Nhị Cẩu mãnh liệt hôn môi nàng, thì nàng đã đem bộ quần áo thun của mình cỡi ra, lộ ra hạ da thịt tuyết bạch cùng với cái áo lót ngực đang là sóng cả mãnh liệt.

Đinh Nhị Cẩu thuận thế nắm hai bầu vú no đủ, miệng thì rời khỏi cặp môi đỏ mọng Trần Hồng Sắc, vùi đầu vào đôi ngọn núi mềm mại, dốc sức liều mạng bú liếm như là mãnh thú, trước mắt chỉ muốn xâm lược.

Trần Hồng Sắc hàm răng mím chặt trên cặp môi đỏ mọng, một giọt nước mắt từ trên khóe mắt chậm rãi chảy xuống.

– Như vậy, có lẽ cũng không tệ, ít nhất là thể xác của mình không dâng cho một kẻ ngu!

Trần Hồng Sắc không hổ là đệ nhất mỹ nữ của hồ khu, một đôi bầu vú săn chắc vừa phải, đầu núm vú đứng vững trên đầu đỉnh, bâu vú với những gân xanh thật nhỏ nhìn thấy rỏ ràng, núm vú màu hồng mập mạp cũng là đặc biệt mê người, đồng dạng thủ pháp của hắn cũng mang đến cho Trần Hồng Sắc từng đợt sóng tiếp nối một đợt sóng sung sướng, thân thể nhạy cảm của nàng đã là bắt đầu không tự chủ được giãy dụa, tinh nhãn cũng từ từ nhắm lại, sắc mặt ửng hồng, vểnh lên cặp môi đỏ mọng nhẹ nhàng cắn lấy, tiếng hít thở cũng là càng ngày càng dồn dập rồi

Trần Hồng Sắc sở dĩ sẽ có phản ứng mạnh như vậy, ngoại trừ thân thể của nàng, bản thân đã từ lâu không được gần gủi với đàn ông, đồng thời đây cũng là lần đầu tiên chân chính tiếp xúc với người đàn ông xa lạ, ở trong hoàn cảnh này, vô cùng mới lạ nên kích thích nàng, bấy lâu nay phải khổ sở nín nhịn, hôm nay nàng phản ứng so với bình thường còn phải kịch liệt hơn nhiều.

Đinh Nhị Cẩu lúc này do hoạt động cơ thể xuất mồ hôi nhiều nên hơi tỉnh rượu, vừa vặn trông thấy một người đàn bà biểu lộ mê ly như vậy, dù sao mỗi người tâm lý ai cũng đều có thú dục đấy, chỉ có điều bình thường trong sinh hoạt đại đa số mọi người đều là dối trá, đem bản tính của mình che dấu, bây giờ tại đây trong lúc say rượu cả hai đều lấy thân thể như là dã thú, đây là bao nhiêu người tận lực theo đuổi trong lúc tỉnh lại thường thường là khó có thể như nguyện đấy, bởi vì chịu lấy đạo đức ước thúc, bị hoàn cảnh ảnh hưởng...

Trần Hồng Sắc đã đáp ứng hắn, không có nghĩ tới là trong cuộc liên hoan thồng thường, không tính trước trời đất xui khiến lại xảy ta chuyện tốt như thế này.

Trần Hồng Sắc không phải là người đàn bà thiện lương thanh thuần, nàng có tính cách rất phức tạp, bình thường đối đãi với mọi người nàng sẽ thủ vào trong lớp vỏ ốc, nàng dựa vào "Thà rằng ta phụ người, chứ không để người phụ ta..." đó là nguyên tắc xử lý với quan hệ bằng hữu: chỉ có lúc này nàng đối đãi Đinh Nhị Cẩu như là tình nhân, trở nên giống như con mèo dịu dàng ngoan ngoãn vậy...

Lúc này Đinh Nhị Cẩu liền nhìn xuống phía dưới cái quần lót màu đen hình lưới lộ ra một vòng u hắc thần bí, thậm chí còn có mấy cây lông đen nghịch ngợm từ những ô lưới bên trong ép ra ngoài đường viền quần lót...

Trần Hồng Sắc rất phối hợp mà đem cái mông mình nhếch lên, sau đó giơ lên hai chân của mình, để cho Đinh Nhị Cẩu rất thuận lợi đem cái quần lót cởi ra, khi Đinh Nhị Cẩu đem chân nàng buông ra, thì thân thể Trần Hồng Sắc cũng đã là trần truồng không còn mảnh vải che thân nằm ở trên giường.

Không biết là bởi vì khẩn trương hay là hưng phấn, thân thể của nàng có chút phát run, nhìn trước mắt thân thể người đàn bà tràn đầy sức dụ dỗ, Đinh Nhị Cẩu vẫn còn say rượu nên hắn không có làm chuyện dư thừa, dùng tốc độ cực nhanh thoát khỏi quần lót chính mình, sau đó giơ hai cái chân Trần Hồng Sắc hướng hai bên vặn bung ra, để tại trên vai của mình, như vậy càng làm cho cái khe thịt âm hộ của nàng hơi hở ra, hoàn toàn bạo lộ tại trước mặt của Đinh Nhị Cẩu.

Chỉ thấy hai bên mép lớn của Trần Hồng Sắc bình thường như cặp môi đã là hé mở, ngay tại chính giữa hai mép nhỏ, một cái khe màu hồng cũng đã là mở ra, tựa như bờ môi hồng hồng của đứa bé, cũng giống nước bọt từ trong miệng của đứa bé trào chảy ra, cửa miệng âm đạo của Trần Hồng Sắc ở bên trong cũng là dịch nhờn tươm ra như vậy.

Tất cả đây là biểu hiện Trần Hồng Sắc ở bên trong cơ thể nàng dục hỏa đang bị thiêu đốt, bất kể là chủ động cũng tốt, hay là bị động cũng thế, tóm lại là cái miệng âm đạo thể hiện ra, làm cho nam nhân có thể vừa nhìn thấy thì hiểu ngay ngườì đàn bà trước mắt đang cần gì rồi...

Đinh Nhị Cẩu sau đó dưới lưng dùng sức một cái, cây dương vật to lớn của hắn sớm đã là cứng rắn liền rất tự nhiên chen vào bên trong động phủ âm đạo Trần Hồng Sắc.

– Ah !

Trần Hồng Sắc không kiềm hãm được rên lên một tiếng, sau đó thân thể của nàng cũng bắt đầu theo động tác Đinh Nhị Cẩu mà nhúc nhích lay động.

Cái gọi là "đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy", đúng là như thế, vốn là bình thường thì Trần Hồng Sắc đạo mạo nghiêm trang trong kết giao làm cho người chán ghét khi nói chuyện, trong lúc này hai thân thể trần truồng tương kiến, không hề có bí mật tình lữ mà nói, lại đã thành chất xúc tác, trong thân thể dục hỏa là càng thêm đậm đặc.

Bởi vậy Trần Hồng Sắc giãy dụa thân thể mình trên phạm vi lớn, tại khối đá kia nàng giờ giống như là một con rắn vặn vẹo, sắc mặt đỏ ửng, nàng nhẹ khẽ liếm lấy mình cặp môi đỏ mọng, theo phần môi liên tục không dứt phát ra hàng loạt tiếng rên rỉ.

– Ừ... a... ừ... a...

Tiếng rên rỉ của Trần Hồng Sắc cùng phần bụng của Đinh Nhị Cẩu đại lực dập lên trên bộ phận sinh dục của nàng phát ra "phạch... phạch... phạch..." tiếng động tại trong nơi gian phòng yên tĩnh liền lộ ra là đặc biệt rõ ràng như là sấm bên tai, thú dục nguyên thủy bộc phát mãnh liệt, bởi vậy Đinh Nhị Cẩu càng đánh càng mạnh, hắn lỗ mãng dùng tay xoa nắn hai bầu vú săn chắc trắng tinh của Trần Hồng Sắc, có khi lại cúi đầu đi, dùng khoang miệng bú liếm lên đầu núm vú dựng đứng nhô cao vút, sau đó tựu là dùng sức đầy dương vật thọt sâu vào hang động âm đạo nàng.

Bên này tay miệng cùng sử dụng, Trần Hồng Sắc nửa người trên bị trêu chọc, phía dưới thì hắn dùng dương vật từng phát một, từng phát một dã man trùng kích, giờ này khắc này hắn đã là đã không còn có cái loại đặc hữu thương hương tiếc ngọc, hắn tựa như một con Sói đang cắn xé một con dê nhỏ, còn hận không thể là đem thân thể của nàng cho cây dương vật xỏ xuyên qua.

Trần Hồng Sắc bị dương vật chọc sâu vào đến cổ miệng tử cung, nhịn không được phát ra tiếng kêu rên rất là thảm thiết, kỳ thật đây là tiếng rên rỉ tràn đầy sung sướng, chỉ có là tiếng rên rỉ cũng thật sự là quá lớn tiếng mà thôi, giống như là một gợn sóng tiếp nối một đợt sóng...

Bởi vì Đinh Nhị Cẩu áp dụng chính là tư thế truyền thống, bởi vậy mỗi lần dương vật dùng đại lực cắm vào, ngoại trừ thân cây dương vật nhanh ép trong âm đạo ma sát, mang đến khoái cảm, đám lông đen thô dày dưới háng của hắn còn cạ sát với đám lông mu của nàng, một cách tự nhiên những sợi lông đen thô chà xát ngay viên thịt nhỏ âm hạch, huống chi Đinh Nhị Cẩu giờ phút này phát khởi mãnh liệt công kích, bên trên âm hạch bị kích thích khó có thể mà nàng chịu được, Trần Hồng Sắc cảm giác mình giống như đang phiêu du trong đám mây, đặc biệt rất là thoải mái, trên khuôn mặt đỏ ửng tràn đầy đang hưởng thụ khoái cảm.

Trải qua đại khái hơn nửa giờ đánh nhau kịch liệt, Đinh Nhị Cẩu loáng thoáng cảm giác được đầu khấc dương vật mình một hồi tê tê, hắn quả quyết đẩy nhanh tốc độ tấn công, nhưng vì thân thể vẫn còn men rượu, động tác nhanh mạnh của hắn làm cho dương vật bất ngờ bị trượt ra khỏi cái âm đạo đang co rút nhanh đầy chất lỏng của Trần Hồng Sắc.

– Ưm...

Trần Hồng Sắc phát ra một tiếng lớn ngâm gọi, bởi vì nàng bị Đinh Nhị Cẩu công kích dương vật rất nhanh, âm đạo đang không ngừng bị đút vào ăn no căng, hiện tại dương vật hắn đột nhiên kéo tuột ra, cái loại rút về nầy liền đặc biệt rõ ràng, cơ bắp bên trong âm đạo đang co rút, lại tăng thêm trong lúc bất chợt dương vật rút ra khiến cho cái âm đạo đang lên nứng tột cùng đã có một loại cảm giác trống không, làm nàng không nhịn được nhướng đôi lông mày kêu lên một tiếng.

Đinh Nhị Cẩu thô bạo búng ra hai bên mép nhỏ béo mập của cái âm hộ đang sung huyết sưng phồng, đồng thời cũng đem nàng hai cái bắp đùi nở nang hướng hai bên tách rộng ra, đem cây dương vật dính đầy chất lỏng dịch nhờn mang theo cái mùi tanh tanh ngây ngấy của hai bộ phận sinh dục ma sát sản sinh ra, theo cái mùi mê người kia nhắm ngay cái lỗ nhỏ âm đạo lại cắm vào.

– Ừ... nhanh... nhanh..

...

Đột nhiên, tại Trần Hồng Sắc cảm giác được sâu trong thân thể mình tê dại, nàng biết rõ cơn cực khoái đang đến nhanh, Đinh Nhị Cẩu làm như là tâm hữu linh tê, có lẽ hắn cảm giác được sâu trong thân thể nàng nóng hổi, thành vách âm đạo rõ ràng tăng cường xiết chặc đầu khấc dương vật, còn Trần Hồng Sắc thì cảm thấy bên trong cáí âm đạo càng thêm cần cây dương vật ma sát mạnh và nhanh hơn...

– Ách.. mạnh thêm.. chút nữa... nhanh.. nhanh... á...

Đinh Nhị Cẩu động tác dưới háng liền càng lúc càng nhanh, quả thực là nghe qua không xác định được khoảng cách của hai bộ phận sinh dục, giống như là dày đặc hạt mưa liên miên bất tuyệt vậy...

– Um...

Đột nhiên Đinh Nhị Cẩu hất đầu, thân thể ưỡn lên, hắn kêu lớn một tiếng, ngắn ngủn vài giây đồng hồ, đã nhìn thấy cái mông của hắn hàng loạt cơn run run, từng làn tinh dịch nóng bỏng toàn bộ nhanh ép xuất tại sâu trong thông đạo Trần Hồng Sắc.

Trần Hồng Sắc cũng ngay giây phút này này thân thể một loạt trận run run, một cơn tê dại sảng khoái từ phía dưới bên trong thông đạo hướng ra tất cả toàn thân tràn ra khắp nơi, thân thể nàng bủn rủn, hàng loạt cơn run rẩy, trong miệng phát ra tiếng của mèo kêu, cổ miệng tử cung như là vỡ vụn, để cho âm tinh sền sệt tận tình trào ra như nước lũ...

Đây thật là mới lần đầu tiên nhưng hoàn mỹ, hai người cơ hồ đồng thời cùng lúc đạt đến cơn cực khoái mà bao nhiêu người cầu cũng không được, nhưng Trần Hồng Sắc chỉ có một lần thể nghiệm lại được cái sướng khoái thấm vào tận bên trong xương cốt.

Đinh Nhị Cẩu sau khi kích xạ qua đi, thân thể thấm đầy rượu đã lấy được thỏa mãn cực lớn bắt đầu vô cùng mệt mỏi, đã trải qua oanh oanh liệt liệt kịch chiến như thế, bất kể như thế nào, dù còn trẻ tuổi tràn đầy tinh lực, làm xong cái chuyện này, hắn thở hổn hễn rồi như tiếp tục say men, úp người trên thân thể nàng nhắm chặt đôi mắt lại không biết trời đất gì nữa.

Trần Hồng Sắc cũng vừa đã trải qua tẩy lễ, thân thể cũng là hoàn toàn buông lỏng, hiện tại đột nhiên Đinh Nhị Cẩu chúi người xuống như vậy, nàng liền đem Đinh Nhị Cẩu hạ xuống qua một bên, nàng cũng không có lập tức đứng lên, thân thể của nàng vẫn là không tự chủ được phập phòng, vừa mới bị kích thích thật sự là quá mức mãnh liệt, đem toàn thân nàng hưng phấn quá độ, cần phải từ từ nghỉ ngơi khôi phục.

Hai chân nàng vẫn còn dạng rộng ra, chỉ thấy nàng cái cửa miệng âm đạo màu hồng kia, cơ địa cùng còn co rút, một số chất lỏng màu trắng sữa cũng đang liên tục không ngừng từ bên trong âm đạo của nàng bị cơn co thắt ép trào ra ngoài, từng giọt hỗn hợp chất lỏng nhiểu xuống tấm ga giường, hai bên mép ngoài cùng bên trên đám lông đen xung quanh đều dính đầy chất lỏng màu trắng.

Trần Hồng Sắc cả người mềm nhũn, sắc mặt như hồng giấy, hai mắt ươn ướt, tóc dài xõa, hai bên bầu vú vẫn còn phơi bày hai đầu núm vú còn sưng cứng chưa dịu lại, cả người nàng tản mát ra một loại mị lực dụ người phạm tội...

Một lúc lâu sau, Trần Hồng Sắc mới từ trong cơn cao triều trở về bình thường, nàng lau xoa lấy hạ thân cùng một ít tinh dịch vương vãi dính trên bắp đùi, sửa sang xong quần áo, ngay lập tức lặng lẽ một mình rời khỏi gian phòng... 

Mờ sáng Đinh Nhị Cẩu giật mình tỉnh lại, nếu như không phải là điện thoại reo tiếng chói tai, chỉ sợ lúc này hắn vẫn còn chưa tỉnh, cảm giác bây giờ còn nhức đầu lắm, Đinh Nhị Cẩu lấy ra điện thoại trong quần, thấy là Hạ Hà Tuệ gọi tới, vì vậy liền nhẹ nhàng bấm nghe.

Hạ Hà Tuệ đương nhiên là biết tối qua Đinh Nhị Cẩu mời cơm những người trong phòng thanh tra giáo dục, bởi vì lo lắng cho Đinh Nhị Cẩu nên mới sáng sớm đành phải lập tức gọi điện thoại cho hắn

– Ai ôi!!! Em sao uống sao nhiều như vậy, suốt đêm không về nhà, đang ở đâu thế?

Hạ Hà Tuệ giận trách.

– Ha ha, tối qua cao hứng, uống hơi nhiều, ưm...anh em hình như đưa vào nhà nghỉ gần đó...

– Cứ uống cho cố xác vào đi, hiện tại đã tỉnh chưa? Chị có việc muốn nói cùng với em.

Nghe qua tiếng nói trong điện thoại coi như là hắn đã thanh tỉnh rồi, nàng mới lên tiếng.

– Chuyện gì? Em nghe đây.

Đinh Nhị Cẩu nằm tựa ở trên giường, từ từ nhắm hai mắt hỏi, Hạ Hà tuệ thật cũng không muốn nói ra, nhưng ban ngày, khi hắn lên cơ quan thì lại không thấy được hắn, nên chỉ có thể là nói bây giờ thôi.

– Mấy ngày nay em biết chị đang làm gì không?

– Không biết, chỉ thấy chị hay đi ra bên ngoài, đang làm gì vậy? Có phải là ngồi một chỗ trong nhà chịu không nỗi.

– Đàn bà không thể cứ ở suốt trong nhà, rãnh rỗi thế nào cũng sẽ xảy ra chuyện, chị muốn mở một cửa tiệm, mấy ngày nay đang đi kiếm mặt bằng để thuê đây này.

– Lại mở tiệm cơm à, chị không ngại phiền toái sao?

Đinh Nhị Cẩu nghe xong Hạ Hà tuệ lại muốn mở cửa tiệm, hắn lắc đầu, lúc trước khai mở tiệm cơm Thanh Hà Uyển thấy quá mệt mỏi không tốt lắm, mở tiệm cơm thì quá vất vả rồi, đã vậy nếu mà không đầu bếp giỏi thì buôn bán còn tệ hơn nữa, hơn nữa vốn liếng bỏ ra cũng không nhỏ.

– Lần này không phải mở tiệm cơm, chị cũng hiểu được buôn bán tiệm cơm quá mệt mỏi, lần này chị mở là thẩm mỹ viện, chị thấy được làm cái này rất kiếm được tiền.

– Thẩm mỹ viện? Chị học qua cách chăm sóc sắc đẹp chưa? Đây là làm trên người sống đấy, chị có xác định rỏ ràng sẽ làm cái đồ chơi này chưa vậy? Chăm sóc sắc đẹp thì không thể so sánh với chuyện mở tiệm cơm, làm thức ăn nếu nhạt thì thêm miếng muối, thì cũng xem như là xong, còn làm đẹp nếu có gì xảy ra là một mạng người, cái này coi như là xong đời.

– Chị vẫn chưa có học qua lớp thẩm mỹ, nhưng nhất định là chị sẽ theo kịp cái nghề này, cũng như trước kia chị cũng chưa từng có làm qua tiệm cơm, nhưng khi mở quán thì không phải là làm rất tốt sao, bây giờ thì chị muốn mở thẩm mỹ viện, nhưng không có tiền, em cho chị mượn tiền, đến lúc làm ăn được chị sẽ trả lại cho em.

– Đây không phải là chuyện tiền bạc, vấn đề là chị lại muốn đổi qua ngành khác...

Đinh Nhị Cẩu lo lắng.

– Em không biết đâu, mấy ngày nay chị thử đi thẩm mỹ viện làm qua một lần chăm sóc sắc đẹp, một lần là hơn 700 khối tiền, nhưng cũng thấy không thay đổi gì được bao nhiêu, tại tiệm người ta nói, phải là kiên trì làm nhiều lần thì mới có hiệu quả, em nghĩ xem, vậy phải tốn bao nhiêu tiền?.

– Cho nên, chị muốn bắt chước người sử dụng cách trường kỳ mới có hiệu quả?

– Nói cái gì khó nghe như vậy, giờ có cho chị mượn tiền hay không?

Hạ Hà Tuệ có chút mất hứng hỏi.

– Được...được rồi, chị cần bao nhiêu tiền?

– 300.000 khối tiền, chắc cũng đã đủ rồi, tại vì còn mua thêm mấy thiết bị máy móc, đến lúc kiếm được tiền sẽ trả lại cho em, nhiều lắm là một năm sẽ trả...

– Có lòng tin như vậy sao?

Đinh Nhị Cẩu không phải là tiếc tiền, hắn chỉ sợ gặp chuyện không may mà thôi.

Sau đó hắn cùng Hạ Hà Tuệ hàn huyên vài câu rồi mới cúp điện thoại.

Đinh Nhị Cẩu lúc này mới nhìn xem gian phòng lạ lẫm, nhíu mày, nghĩ thầm:

– Chẳng lẽ tối hôm qua uống say dữ vậy sao hả?

Đinh Nhị Cẩu vén chăn lên, vừa mới chuẩn bị mặc quần, đột nhiên phát hiện trên giường đơn có một đốm bẩn loang rộng đã khô, Đinh Nhị Cẩu lập tức mở to hai mắt nhìn, đầu ong ong như muốn nổ...

– Cái này...

Đinh Nhị Cẩu không rõ ràng lắm tình huống tối qua, chỉ nhớ mang máng nên hắn lần nữa lấy ra điện thoại cầm tay ra, gọi số của Trần Hồng Sắc thì mới nhớ ra là mình đã bảo mọi người từ ngày hôm nay không được sử dụng điện thoại trong thời gian đang làm điều tra.

Hắn cúi đầu nhìn nhìn trên giường cái hỗn hợp tinh dịch và dịch nhờn đã khô ở trên tấm ga giường:

– Chẳng lẽ là của Trần Hồng Sắc lưu lại hay sao? Thế nào mà lại... ra nhiều nước như vậy?

Đinh Nhị Cẩu tâm tình có chút lo lắng, mặc xong quần áo, yên lặng mở cửa đi ra ngoài.

Vô luận là sự tình đã đã xảy ra như thế nào, chỉ có thể đi một bước, tính toán một bước, nếu như Trần Hồng Sắc là ôm tầm nhìn, như vậy nàng sẽ nhất định chủ động liên hệ với mình, Đinh Nhị Cẩu thầm nghĩ như vậy.

...

Trịnh Hiểu Ngãi nửa thân ở trên trần truồng, rúc vào trong lòng ngực Tưởng Văn Sơn, trong tay cầm trái táo đã xắt nhỏ, dùng tăm xỉa răng đưa đến tận trong miệng Tưởng Văn Sơn, trong lúc đôi tay của ông ta thì không thành thật đang nhào nắm trên bộ ngực sữa của nàng, vỗ về chơi đùa lấy..

– Tên này là bối cảnh ra sao? Có thể tin dùng được không?

– Nghe người khác nói, hình như là trước đây là thư ký của Trọng Hải, phó khu trưởng hồ khu, bọn họ đều công tác ở Thành phố Bạch Sơn – Huyện Hải Dương dạo qua đấy, còn những chuyện khác thì không biết rõ.

Trịnh Hiểu Ngãi nhíu lại cặp lông mày nói ra, vừa rồi bàn tay của Tưởng Văn Sơn bóp bầu vú nàng hơi mạnh, làm đau...

– Đừng quên là phải biết Đinh Trường Sinh rõ ràng là người của phe phái nào thì mới được, còn Chu Hồng Quân tên vô liêm sỉ này dám uy hiếp em à, đúng là càng già thì càng hồ đồ, hắn muốn làm gì?

Tưởng Văn Sơn trên mặt có điểm tức giận nói.

– Hắn muốn làm gì thì anh còn không biết sao? Hắn là muốn cả đời em phải phụ thuộc vào hắn, em xem ra, hắn hiện tại hắn vẫn đang là yên tâm nắm chắc, nói không chừng năm xưa, những vật kia dùng uy hiếp em hắn cũng chưa có tiêu hủy, anh có là vừa rồi, nhìn ánh mắt của hắn, em rất sợ hãi, sợ có một ngày, hắn có thể đem những chuyện kia tung hê ra, nếu là như vậy, thì em cũng chỉ một con đường chết.

Bản lãnh lớn nhất của đàn bà không phải khóc than, hoặc là có hành vi chanh chua, đàn bà chính thức lợi hại là giả vờ ra một bộ dáng đáng thương vô cùng, quyết liệt đoạn tuyệt chấm dứt, để cho người nam nhân khi nhìn thấy tình hình xấu như vậy, mới thúc đẩy người nam nhân ra tay hành động, cái này mới là đàn bà lợi hại nhất.

Trịnh Hiểu Ngãi biết rõ hai người Chu Hồng Quân và Tưởng Văn Sơn đều là tham luyến nàng, cho nên nàng cũng lợi dụng rất tốt điểm này, trước đây theo Chu Hồng Quân là bất đắc dĩ, từ khi đậu vào Tưởng Văn Sơn, con đường về sau, thì Chu Hồng Quân có thể là cho xuống sông rồi.

Nàng thông qua những lời nói của mình, bình thản đem tình cảnh của mình hiện tại nói cho Tưởng Văn Sơn, bước tiếp theo thì chỉ cần nhìn Tưởng Văn Sơn sẽ hành động như thế nào rồi, bất quá, mặc kệ là ông ta có hành động gì, Chu Hồng Quân cũng không phải là đối thủ của Tưởng Văn Sơn, nhìn xem một người nam nhân vì mình mà cho rơi đài một người đàn ông khác, Trịnh Hiểu Ngãi cảm thấy hình như là trên cái thế giới này, không có cái gì thì mình làm không được.

– Cục cưng an tâm đi, chỉ cần có anh, mặc kệ người phương nào cũng đừng nghĩ đến chuyện làm tổn thương em .... À...còn chuyện của Đinh Trường Sinh, cứ để cho hắn tự mình làm việc thanh tra, em đừng có nhúng tay vào, ngoài ra, cũng có thể để cho Ban Kỷ Luật Thanh Tra phối hợp với hắn, sẵn dịp kiểm tra những vấn đề còn tồn tại hệ thống giáo dục, không phải sợ đụng chạm, các khu khác cũng phải điều tra, tra ra một cái, xử lý một cái, cứ nói là chỉ đạo của anh, lần này thành ủy sẽ làm chỗ dựa ...

Tưởng Văn Sơn nói với Trịnh Hiểu Ngãi rất có tư cách lãnh đạo.

– Còn bây giờ thì em vễnh cái mông lên xem nào.

Trịnh Hiểu Ngãi nghe lời từ ông ta, từ từ nằm úp sấp quỳ, trên mặt thảm, nhếch lên cái mông màu trắng, nàng cũng quay đầu ném một cái nhìn mị nhãn xuân tình nhộn nhạo, ánh mắt mê ly nửa khép nữa mở...

...

Trong lúc này, Trịnh Hiểu Ngãi hy vọng cây dương vật của Tưởng Văn Sơn có thể sâu đậm cắm đến ở trong cổ tử cung của nàng, theo động tác của Tưởng Văn Sơn dùng sức trên cặp mông nàng nhấp lấy dương vật, hai chân của nàng tựa như bạo vũ cuồng phong tàn phá run run, nàng cũng không quản đến nhiều như vậy, hiện tại nàng chỉ muốn là ông ta dùng sức va chạm vào cái hố sâu của mình, Tưởng Văn Sơn mỗi một cái đều là đem dương vật lấp đầy cái hang động hư không của nàng, nàng muốn... nàng muốn...

...

Trách không được mỗi người đều muốn nắm quyền lực, cái quyền lực là mị lực, quyền lực là chỉ cần động miệng là có thể quyết định tiền đồ vận mệnh của người khác....

...

Chủ tịch thành phố là Thạch Ái Quốc chống đối với Tưởng Văn Sơn, càng làm cho ông ta không thể tha thứ chính là trưởng phòng tổ chức cán bộ thành phố Cố Thanh Sơn đã đứng về phe của chủ tịch Thạch Ái Quốc, trưởng phòng tổ chức cán bộ vốn nên là một thanh lợi kiếm trong tay bí thư, nhưng thanh kiếm nầy thì Tưởng Văn Sơn lại không nắm được ở trong tay, điều này làm cho bí thư Tương rất là căm tức.

...

Đinh Nhị Cẩu thì lại không có nghĩ tới là sẽ bị người lợi dụng, hắn còn chưa thấm nhiều, cái này là quan trường, nhưng phức tạp hơn nhiều so với trong thế giới giang hồ. 

Đêm qua có một số người không ngủ, mà ban đêm lại là lúc các loại giao dịch hoành hành mượn bóng đêm che dấu, từng việc, từng việc giao dịch bẩn thỉu bắt đầu.

Trịnh Mẫn Lượng là thấy giáo dạy văn ở trường mẫu Hồ Châu mang theo một túi hoa quả gõ cửa nhà hiệu trưởng Chu Hồng Quân, nếu Đinh Nhị Cẩu trông thấy Trịnh Mẫn Lượng ba chữ kia, hắn nhất định rất quen thuộc, bởi vì ngày đó trên vách tường của trung tâm dạy thêm, thầy Trịnh Mẫn Lượng chụp hình màu để ở chỗ dễ thấy nhất, là giáo viên ưu tú Hồ Châu, giáo viên ưu tú tỉnh Trung Nam, giáo viên ưu tú toàn quốc, một giáo viên giảng dạy thiện nghệ, danh hiệu của ông rất nhiều, mấy năm nay, chỉ là theo trung tâm giáo dục cầm trịch, Trịnh Mẫn Lượng là dạy thêm học sinh sáng tác văn, mỗi học sinh mỗi ngày hai trăm nguyên, vào cuối tuần đều có khóa học, cho nên lúc này đây ông ta đang rất bối rối, mới đến tìm Chu Hồng Quân, đương nhiên, trong túi hoa quả còn có 5 vạn nguyên tiền.

– Lão Trịnh, sao lại tới đây giờ này, mời ngồi.

Vợ của Chu Hồng Quân nhìn thấy Trịnh Mẫn Lượng, liền mời vào nhà.

Lúc này Chu Hồng Quân đang ngồi trong phòng khách ngẩn người, nhìn thấy Trịnh Mẫn Lượng màng theo túi hoa quả tiến đến, Chu Hồng Quân liền biết Trịnh Mẫn Lượng đến vì chuyện gì, nhưng bởi vì ông đã đắc tội với Trịnh Hiểu Ngãi, trong lòng đang không phải tính toán làm sao, cho nên vừa trông thấy Trịnh Mẫn Lượng, sắc mặt của ông liền trầm xuống.

– Lão Trịnh, đêm hôm khuya khoắt, có chuyện gì không thể để ngày mai nói được sao?

Giọng nói của Chu Hồng Quân ra vẻ không cao hứng.

– Hiệu trưởng Chu, tôi tới gặp ông là để thừa nhận sai lầm, tôi không nên ở bên ngoài trường xử lý lớp dạy thêm, cho nên... hiệu trưởng Chu... tôi......

– Lão Trịnh à, ông suy nghĩ cái gì vậy? Giờ có nói với tôi cũng là vô dụng, họ Đinh kia đã nói rất rõ ràng, ngày mai lão đến phòng thanh tra giáo dục khai rõ ràng đi, tôi biết lão Trịnh là loại người thành thật, những năm vừa qua lão ở bên ngoài xử lý lớp học dạy thêm cũng kiếm không ít tiền, bây giờ chịu khó tiêu tốn chút đi, sau khi qua qua cái chuyện này, thì kiếm về lại sau.

Chu Hồng Quân cho rằng Trịnh Mẫn Lượng là không muốn xuất tiền ra đút lót, nên mới đến đây cầu lấy với mình, vì vậy Chu Hồng Quân ra một chủ ý, để cho Trịnh Mẫn Lượng đi đến đút lót Đinh Nhị Cẩu.

– Nhưng tôi thì không quen biết cái họ Đinh kia, cho nên mới đến tìm hiệu trưởng Chu mà.

Trịnh Mẫn Lượng lại tưởng rằng Chu Hồng Quân không muốn giúp, cho nên từ trong túi hoa quả, lấy bọc tiền đem ra, mặc dù là gói tiền lại bằng tờ báo đấy, nhưng nhìn thì thấy một chồng dày đặc.

Đúng lúc này vợ của Chu Hồng Quân mang ly nước đến mới khách, liếc mắt nhìn thấy tiền trong tay Trịnh Mẫn Lượng, vì vậy bất động thần sắc nhìn thoáng qua, giả bộ làm không có trông thấy...

– Ông Chu à, thầy Trịnh có chuyện khó khăn mới tìm đến ông, ông là hiệu trưởng cũng nên giúp giùm, với lại thầy Trịnh cũng không phải là người ngoài xa lạ, phải không?.

Vợ của Chu Hồng Quân nói như vậy là có nguyên do, năm ngoái trong trường học có làm một tòa lầu ký túc xá cho học sinh, em vợ Trịnh Mẫn Lượng là kiến trúc sư, vì vậy công trình này lọt đến vào trong tay của ông ta, là do Trịnh Mẫn Lượng đứng ra, lúc ấy Trịnh Mẫn Lượng mang dẫn theo em vợ đưa cho Chu Hồng Quân 20 vạn tiền tiền chi hoa hồng, người đứng ra thu tiền là vợ của Chu Hồng Quân, cho nên vợ Chu Hồng Quân mới nói Trịnh Mẫn Lượng không là người ngoài, ý tứ cũng đang nhắc nhở chồng của mình.

Thế nhưng lúc này đây lão bà của Chu Hồng Quân sai rồi, Chu Hồng Quân hiện tại chẳng những không muốn dính vào chuyện này, bản thân của ông ta trốn còn không kịp, thì làm sao đi giúp cho Trịnh Mẫn Lượng, vì vậy bất ngờ ông nhìn qua lão bà của mình hét lớn:

– Chuyện của đàn ông đang nói chuyện, lúc nào đến phiên bà xen vào, quay trở về trong phòng đi...

Chu Hồng Quân đột nhiên nổi giận lại làm cho Trịnh Mẫn Lượng cũng càng hoảng sợ, lão bà Chu Hồng Quân rất biết tính tình trượng phu mình, biết rõ ông sẽ không vô duyên vô cớ mà nổi giận, lúc này phụ nữ thông minh là tự im lặng rời khỏi nơi đây, nàng chính là làm như vậy.

– Lão Trịnh, thật xin lỗi, việc này tôi không giúp được lão đâu... lão tự xem mà xử lý đi.

Chu Hồng Quân nói xong, cũng không nói thêm câu nào nữa, Trịnh Mẫn Lượng thấy vậy biết là bó tay rồi, nhưng Trịnh Mẫn Lượng lại cho rằng đây là do Chu Hồng Quân thấy chết mà không chịu cứu.

Trịnh Mẫn Lượng mang theo cái túi hoa quả rời khỏi nhà Chu Hồng Quân, lúc này lão bà Chu Hồng Quân vọt ra, định chất vấn Chu Hồng Quân vì cái gì ở trước mặt người ngoài mà nạt nộ mình, nhưng khi nàng nhìn thấy khuôn mặt đầy của Chu Hồng Quân, nên không nói tiếng nào, chậm rãi đi đến bên người Chu Hồng Quân, ngồi xuống cạnh hắn, tuy nàng rất tham tài, nhưng đối với trượng phu mà nói, chồng nàng vẫn quan trọng hơn, bất cứ ai từng có tình cảm vợ chồng đương nhiên đều lựa chọn như vậy.

– Hồng Quân, xảy ra chuyện gì? Sao ông có vẻ tiều tụy quá vậy?

Nàng chỉnh sửa một chút tóc rối của Chu Hồng Quân rồi hỏi:

– Không có việc gì, bọn nhỏ đều vẫn tốt chứ?

– Đều tốt, mới vừa rồi con còn gọi điện thoại, bên nước ngoài đang là buổi sáng, chúng ta đã có cháu trai kêu nội rồi.

Lão bà Chu Hồng Quân mừng rỡ nói.

– Vậy là tốt rồi, lâu nay không phải là bà vẫn muốn đi qua nước Mỹ để thăm cháu trai, ngày mai tôi đi làm thủ tục, qua mấy ngày nữa chúng ta đi, đồ trong nhà cái nào có thể bán thì bán, không bán được thì tìm người cho đi, căn nhà này tôi sẽ tìm người bán.

– Bán nhà cửa? Xảy ra chuyện gì? Chúng ta đi, sẽ không quay trở lại sao?

Vợ của Chu Hồng Quân chấn động.

– Tôi đã đắc tội với bí thư thành ủy, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ chơi tôi, cho nên, trong nước chúng ta không thể ở lại, tiền của chúng ta cũng đầy đủ sống nửa đời còn lại, cho nên bây giờ mạng sống là cần gấp nhất, những thứ khác đều là không quan trọng.

– Ui... Có nghiêm trọng đến thế sao? Hồng Quân, ông đừng có làm tôi sợ

Vợ Chu Hồng Quân ngồi ở trên ghế sa lon, đôi chân có chút run rẫy không nghe theo sự sai khiến rồi.

– Không có việc gì đâu, tạm thời chưa có xảy ra chuyện, tôi vẫn đến trường, chuyện trong nhà bà hãy xử lý, tranh thủ thời gian chuyện chưa có xảy ra, chờ tôi là, xong thủ tục, chúng ta lập tức đi nga, đến lúc đó ai cũng không biết, thì chúng ta đã đến nước Mỹ rồi.

– Vâng... vâng... tôi nghe theo lời ông.

...

Trường mẫu Hồ Châu thuộc về phòng giáo dục hồ khu quản hạt, cho nên khi trường mẫu Hồ Châu gặp chuyện không may, khi xảy ra chuyện, lãnh đạo hồ khu rõ ràng là không có một lãnh đạo khu qua hỏi bên phòng giáo dục một chút, cho dù là chỉ gọi một cuộc điện thoại cho Trịnh Hiểu Ngãi cũng tốt, mãi cho đến khi Đinh Nhị Cẩu dùng danh nghĩa thanh tra giáo dục đem sự tình làm cho ồn ào lớn lên, rốt cục mới có người muốn hỏi đến chuyện này.

Khi Đinh Nhị Cẩu mang theo người của văn phòng thanh tra giáo dục kết hợp với người kỷ ủy đem mấy cái trường học xốc cái úp sấp về sau, đã có người chọc đến tai lãnh đạo, lúc này thì lãnh đạo hồ khu cũng đã không thể giả vờ câm vờ điếc được nữa rồi, vì vậy bí thư hồ khu ngay buổi sáng thứ hai hôm nay, theo thông lệ trong buổi họp thường ủy đưa ra chuyện này trước cuộc họp.

– Trước tiên là nói về cái chuyện mà mọi người cũng đều đang nghe nói, đó là do giáo viên trường mẫu Hồ Châu bởi vì bắt học sinh đóng tiền phụ đạo học thêm nên dẫn đến chuyện hai nữ học sinh tự sát, cũng may là không có xảy ra chuyện gì, nhưng tính chất rất tồi tệ, ảnh hưởng rất xấu, thông qua chuyện này đã cho chúng ta một lời nhắc nhở, lĩnh vực giáo dục không phải là việc nhỏ, đây là việc quan hệ đến tất cả chúng ta, vì chuyện này, hôm nay tôi mời trưởng phòng giáo dục gọi tới, để cho cô ấy giải trình cho chúng ta về tình huống xử lý như thế nào, đồng chí Trịnh Hiểu Ngãi, xin mời vào đi.

Bí thư Lưu Thành An hồ khu hướng ra phía ngoài cửa hô.

Khi thấy bí thư Lưu Thành An tỏ ra thái độ này, trong nội tâm mọi người đều muốn bật cười, ai cũng biết đây là Trịnh Hiểu Ngãi, nếu thay đổi bất cứ người nào khác thì thử xem, xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng những nàng chưa bao giờ hướng đến lãnh đạo hồ khu báo cáo qua, về sau còn lại còn làm ra chuyện thanh tra toàn bộ giáo viên các trường học, đến bây giờ khiến cho các giáo viên đều oán hận, có giáo viên thậm chí còn gọi điện thoại đánh tới phòng làm việc khu ủy, nếu là người khác, sớm đã bị triệt sạch sẽ, lột áo quan về nhà ôm con đi, nhưng Trịnh Hiểu Ngãi rõ ràng là không có chút tổn hao nào, nguyên nhân trong đó thì tất cả người trong thường ủy đang ngồi họp đều biết.

– Xin chào Bí thư Lưu, chào các vị lãnh đạo.

Trịnh Hiểu Ngãi lâu nay rất ít xuất hiện, hôm nay tiến đến trước mặt mọi người lên tiếng chào.

– Tiểu Trịnh, ngồi đi.

Lưu Thành An chỉ vào một cái ghế.

– Cảm ơn.

Trịnh Hiểu Ngãi không chút nào mất bình tĩnh, bình thản ngồi xuống.

– Tiểu Trịnh, chuyện của trường mẫu Hồ Châu đã điều tra xong, đó là bởi vì có một giáo viên đức hạnh không có, nên làm cho hai nữ học sinh phải tự sát, nhưng việc thanh tra tất cả giáo viên các trường học hình như là làm vượt quá phạm vi, hiện tại rất nhiều giáo viên đều có ý kiến phản đối.

Người đầu tiên có ý kiến về việc các giáo viên bị thanh tra là chủ quản về giáo dục phó khu trưởng Lý Trường Giang, người khác có thể không nói, nhưng là lãnh đạo chủ quản thì không thể im lặng, Lưu Thành An sở dĩ đem Trịnh Hiểu Ngãi gọi vào cuộc họp thường ủy Khu, mục đích là cũng là vì vậy, nhưng Trịnh Hiểu Ngãi thì cũng không dễ trêu vào, cho nên Lý Trường Giang dù biết mình là một địa lôi sống, nhưng cũng là vì không có ai chịu hy sinh làm quả địa lôi này, ông ta là lãnh đạo chủ quản, căn bản là không né tránh được, chỉ cần hỏi một câu, nếu có đánh chết cũng sẽ không ngu gì mà tiếp tục hỏi câu thứ hai.

– Lý phó khu trưởng, là như thế này, đối với vấn đề thanh tra các giáo viên vẫn là do văn phòng thanh tra giáo dục chủ đạo, tôi mặc dù là chủ nhiệm văn phòng thanh tra, nhưng kỳ thật chuyện trong phòng giáo dục cũng rất nhiều, phần lớn sự tình đều là giao cho đồng chí phó chủ nhiệm Đinh Trường Sinh phụ trách, cho nên để báo cáo mọi việc rõ ràng hơn, tôi có gọi đồng chí Đinh Trường Sinh đi cùng, cậu ấy đang ở mé ngoài chờ.

Trịnh Hiểu Ngãi vừa nói xong, các người lãnh đạo trong thường ủy thoáng phát nhẹ nhõm hơn rất nhiều, chỉ cần không phải trực diện cùng với Trịnh Hiểu Ngãi, thì bọn họ an tâm rồi, còn lại bất cứ người nào khác thì đều dễ nói.

Chỉ có Trọng Hải ở trong lòng là trầm xuống, tiểu tử Đinh Nhị Cẩu này, ông đã nhắc nhở hắn nhiều lần là phải biết suy nghĩ tính toán, nhưng hắn vẫn không có nhớ kỹ, lần này lại để cho người ta sử dụng làm vũ khí rồi, để nhìn xem lần này nhớ hắn có nhớ đến lời giáo huấn hay không, tiểu tử này, trong chốn quan trường còn non lắm.

Đinh Nhị Cẩu vào phòng họp thì vẫn còn ngơ ngác, Trịnh Hiểu Ngãi chỉ là thông báo cho hắn đến đây, bảo rằng lát nữa thì kêu hắn vào, cho nên hắn ngồi chờ ở bên ngoài, không có chút nào chuẩn bị, đến khi được gọi vào phòng họp, nhìn thấy trên bàn hội nghị nguyên một đám thường ủy, thì hắn mới biết được hôm nay chắc là không có chuyện gì tốt.

– Tiểu Đinh, các vị lãnh đạo muốn nghe qua chuyện thanh tra các giáo viên trường học là như thế nào, cậu tự mình báo cáo cho các lãnh đạo tình huống đi nhé.

Trịnh Hiểu Ngãi mỉm cười nói ra, nhưng khi Đinh Nhị Cẩu nhìn thấy Trịnh Hiểu Ngải, trong nháy mắt hắn ngơ ngác cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu, mà trong lúc này trong đầu tràn đầy sự tức giận "Trịnh trưởng phòng, cô quá âm hiểm, đây không phải là thí chốt hay sao? Hãy chờ xem, lão tử sẽ cùng ngươi tính sổ ".

Nhưng trong nội tâm lúc này có nảy sinh sự ác độc cũng không được nữa, vì các vị lãnh đạo còn đang chờ hắn.

– Đinh Trường Sinh, sao lại câm như hến vậy? Biết gì thì nói mau, còn không thì xéo mau đi.

Trọng Hải một bộ hận mình rèn sắt không thành thép bực tức nói ra, rất rõ ràng, ông đã nhìn ra, Đinh Nhị Cẩu lần này là bị người ám toán....

Các vị thường ủy thoáng cái ngây dại, lần thứ nhất nhìn thấy thường vụ phó khu trưởng ở hội nghị thường ủy lên tiếng, trong khoảng thời gian từ ngày ông tới đây đến nay, Trọng Hải rất ít xuất hiện, nhưng thật không ngờ vị thường ủy này vừa lên tiếng liền đã mắng người.

Tất cả sự chú ý của mọi người chuyển dời đến trên người của Trọng Hải, Đinh Nhị Cẩu giờ đã tỉnh táo lại rồi, cũng may là tất cả mọi chuyện ở văn phòng phòng thanh tra giáo dục đều là một tay hắn lo liệu, cho nên sau khi trải qua lúc ban đầu còn lúng túng, còn bây giờ thì đem những vấn đề trong khoảng thời gian văn phòng thanh tra giám sát phát hiện ra nói thẳng ra là được, các người muốn nghe phải không, thì ta đây sẽ cùng các người lảm nhảm một chút.

– Các vị lãnh đạo, thật xin lỗi, tại vì trước kia em chưa từng gặp qua nhiều vị lãnh đạo như vậy, cho nên hơi khẩn trương, giờ thì xin cho phép cho em báo cáo với các vị lãnh đạo công tác của văn phòng thanh tra giám sát trong khoảng thời gian gần đây.

Tinh thần đã ổn định, Đinh Nhị Cẩu trở nên tràn đầy tự tin, phát biểu cũng là rõ ràng rồi.

– Điểm thứ nhất, vừa qua các thầy cô giáo cũng đã chủ động đến văn phòng thanh tra giáo dục thừa nhận sai lầm, tổng cộng phát hiện ra có 78 thầy cô liên kết mở ra trung tâm dạy thêm hoặc là tự mở lớp dạy thêm một mình, để thu học phí của học sinh, bình quân thu nhập thêm hàng năm khoảng chừng 500 ngàn khối tiền...

Các vị thường ủy con mắt đều trợn trừng lớn, bọn họ quả thực là không thể tin được thu nhập nhiều như thế là thật.

– Điểm thứ hai, trường mẫu Hồ Châu tồn tại vấn đề không phải chỉ là một vụ án vừa rồi, mà là phổ biến rất nhiều vị giáo viên đều áp dụng theo cách là tại trên lớp học giảng dạy một nửa, đến phụ đạo học thêm giảng một nửa còn lại, nếu như ai không đóng tiền học thêm, không những không hiểu được bài, mà còn có khả năng đắc tội với các thầy cô, những giáo viên này sư đức không có, đối với học sinh nói xiên xỏ, để cho rất nhiều học sinh chịu không được áp lực, mà phải bị bắt buộc đóng tiền học thêm...

Đám thường ủy bọn họ mặc dù biết dạy thêm là kiếm tiền, nhưng thật không ngờ những giáo viên này có hệ thống cơ cấu cách dạy thêm như thế, cấu kết với nhau để lấy tiền của học sinh... 

– Điểm thứ ba, cũng phát hiện rất nhiều giáo viên cùng lãnh đạo trường học tồn tại trong phạm vi lớn về hiện tượng nhận hối lộ, mà người đút lót, đại bộ phận là phụ huynh học sinh, vấn đề này, em không thể không nói, giáo viên là người ươm mầm gieo hạt giống tâm hồn cho học sinh, loại người này xác thực không xứng đáng hai tiếng gọi thầy cô nữa rồi, học sinh vừa vào cấp 1, bọn họ đã hỏi học sinh về gia đình để hiểu nhất thanh nhị sở hết, học sinh nào cha mẹ có tiền, học sinh nào gia cảnh khó khăn, trong lòng bọn họ sớm đã đem phân chia học sinh làm đủ loại khác biệt, cho nên...

Trong phòng họp thường ủy giờ rất yên tĩnh ....

– Điểm thứ tư...

– Điểm thứ năm..

Đinh Nhị Cẩu thẳng thắn trình bày, có một số việc những người trong ban thường ủy biết rõ, nhà ai không mà có con đi học? Nhưng bọn họ cũng chỉ là nghe loáng thoáng qua mà thôi, cho nên không có để ở trong lòng, vì vậy khi có một người đem những vấn đề còn tồn tại trong trường học trình bày tại trước mặt, thì bọn họ mới biết được thì ra là trường học bây giờ, các giáo viên đã biến tướng không phải là như thời đại của bọn họ đi học.

– Các vị lãnh đạo, đây chính là những vấn đề rỏ ràng nhất mà văn phòng thanh tra giáo dục trong thời gian vừa qua phát hiện, xin mời các vị lãnh đạo phê bình hướng dẫn, cho ý kiến.

Đinh Nhị Cẩu cúi đầu chào rồi đứng im ở một chỗ, từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn qua Trịnh Hiểu Ngãi.

Trịnh Hiểu Ngãi biết Đinh Nhị Cẩu rất giảo hoạt, nàng cũng một mực đề phòng hắn, không có nghĩ tới thằng này lại có thể được việc như vậy, vốn nàng muốn mượn cơ hội này nắn gân hắn một trận, để sau này dễ dàng sử dụng hắn, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng hắn đối với mình như vậy, thì đúng là hắn đang căm hận mình rồi, trong nội tâm nàng không nhịn được cười, thằng nhóc này đang mang thù đây.

– Được rồi, mọi người còn có câu hỏi nào nữa không?

Lưu Thành An nhìn chung quanh mọi người hỏi.

Vài phút sau, không có ai lên tiếng, Lưu Thành An nói với Đinh Nhị Cẩu:

– Được rồi, cậu đi ra ngoài trước đi, làm rất tốt.

Ông ta vẫn không quên, cổ vũ một câu với hắn.

Đúng lúc này, mọi người lại nhìn về phía Trọng Hải, ai cũng biết Đinh Trường Sinh đã là từng làm thư ký cho Trọng Hải, hôm nay mới đầu mọi người suýt chút nữa chê cười coi thường hắn, nhưng sau khi Đinh Nhị Cẩu biểu hiện, làm cho người ta đi từ ngạc nhiên đến ngạc nhiên khác, nếu một người bình thường vừa vào cửa, chứng kiến nhiều lãnh đạo như vậy, lại bị chính ngay lãnh đạo cũ mắng cho một câu, tinh thần không hoảng bị hỏng mất mới là lạ, nhưng Đinh Nhị Cẩu thì không có như vậy, hắn tiến hành làm từng bước, nói có trật tự, không hề loạn chút nào, cái này được gọi là năng lực làm việc, cũng phản ảnh một vấn đề, đó là Đinh Nhị Cẩu đích thân trực tiếp tham dự toàn bộ quá trình công tác, bằng không, thì không có khả năng làm sao biết rõ ràng như thế.

– Tiểu Trịnh, phải nói rằng trong thời gian gần đây, văn phòng thanh tra giáo dục công tác làm rất vững chắc, nhưng những vấn đề mà Đinh Trường Sinh vừa nêu ra, đã tồn tại lâu nay, không có khả năng chỉnh đốn một lần là xong, ý của tôi là tạm thời dừng lại, đừng có tiếp tục tiến hành khuếch trương thêm trên diện rộng, đối với những giáo viên đã bị điều tra ra, tốt nhất là khiển trách, dù sao bọn họ cũng là những giáo viên dạy học đã rất nhiều năm, nếu giáng một gậy chết tươi, chỉ sợ sẽ dẫn phát tác động càng nhiều chuyện không tốt nữa, cô có thể trở về nghiên cứu ý kiến đề xuất của tôi, để thu xếp tìm một cách nào tốt nhất được không?

Lưu Thành An trước sau gì đối với Trịnh Hiểu Ngãi cũng là nói với một khẩu khí thương lượng, nhưng điều này làm cho Trịnh Hiểu Ngãi có chút khó chịu, nàng biết rõ là bởi vì sao ông ta đối xử với mình như thế, thật ra thì nàng cũng muốn trong công việc của mình, mọi người cứ đối xử với mình một cách bình đẳng như mọi người, cho dù là có bị lãnh đạo chửi mắng một trận thì nàng cũng chấp nhận, chứ trong thâm tam nàng cũng không muốn mọi người xem mình là 1 bình hoa làm kiểng.

Nàng cố nén không khoái ý đứng lên quay người đi, mọi người cũng không quan tâm đến, tiếp tục cuộc họp.

Lưu Thành An nhìn thoáng qua bí thư khu ủy Trần Chấn Hoa, ra hiệu ông ta tiếp tục chủ trì hội nghị.

Trần Chấn Hoa hắng giọng một cái nói ra:

– Tiếp theo chúng ta thảo luận về vấn đề nhân sự, mời trưởng phòng tổ chức Đường nói nói khái quát tình huống.

Bởi vì thông thường thì trong cuộc họp thì lãnh đạo thường ủy đã thông qua trước rồi, cho nên hội nghị nói thảo luận chỉ là hình thức, để lãnh đạo thường ủy quyết định cho hợp lệ mà thôi, nhưng lần này lại có cảm giác trong buổi họp thường ủy, dường như là có việc nghiêm trọng.

– Hiện nay tại khu Long Cảng có một cái ghế Phó chủ nhiệm còn trống, trong cuộc họp hôm nay sẽ quyết định nhân tuyển, trải qua thương thảo, nhưng tối chung cũng chưa có quyết định; đã có mấy người xem xét dự tuyển, gồm có Hồ Trường Long hiện tại đang công tác tại phòng thống kê, Lý Minh sáng hiện tại công tác phòng tài chính, đều là cấp phó khoa, bọn họ cũng đồng ý xuống cơ sở rèn luyện, xin mọi người thảo luận qua một chút.

Trưởng phòng tổ chức Đường Linh Linh sau khi nói xong, đối với lý lịch hai người kia cô đã thuộc làu, không cần phải giới thiệu dài dòng.

Thật ra trong lòng mỗi người đều biết, sở dĩ nhân tuyển bên trên giằng co chưa có kết thúc, là tại vì khu Long Cảng sự tình nằm ở chỗ đó là khu lâu đời, phải giải tỏa phá bỏ dời đi nơi khác để cải tạo mới, mà cái chức phó chủ nhiệm này sẽ là người đứng đầu nhiệm vụ xử lý giải tỏa toàn bộ và dời đi khu Long Cảng, quyền lực không nhỏ, nhưng trách nhiệm cũng rất lớn.

Khu trưởng Dương Nam Phi đề cử Hồ Trường Long, còn phó bí thư khu ủy Trần Chấn Hoa đề cử Lý Minh Sáng, vì vậy sự tình liền đông cứng lại, ai cũng không chịu nhượng bộ, nhưng bây giờ thời cơ rất tế nhị, bởi vì có tin tức phong phanh là bí thư khu ủy Lưu Thành An, rất có thể sẽ được điều về thành phố nhận chức phó chủ tịch thành phố, mà vị trí này sẽ trống khi Lưu Thành An rời đi, phó bí thư Trần Chấn Hoa muốn tranh giành cái vị trí này, khu trưởng Dương Nam Phi cũng muốn, cho nên đúng lúc này, hai người ai cũng không muốn nhượng bộ về việc đưa người làm phó chủ nhiệm khu Long Cảng, chuyện này chẳng những là quan hệ đến vấn đề mặt mũi, trọng yếu hơn chính là để cho người ngoài nhìn vào có thể chứng kiến được ai có năng lực cạnh tranh vị trí bí thư khu ủy này.

– Tôi có ý kiến.

Trưởng phòng văn hóa thông tin Dương Thúy Hồng nói:

– Thật ra tôi cũng có xem qua lý lịch hai người này rồi, có thể nói có kinh nghiệm phong phú tại cơ quan đang công tác, nhưng kinh nghiệm ở dưới cơ sở là chưa đủ, hai người này muốn xuống cơ sở rèn luyện công tác của mình, nhưng cái chức phó chủ nhiệm ở khu Long Cảng thì không dễ làm, nếu chưa từng có kinh nghiệm công tác ở cơ sở, sợ là không được đấy, nhiệm vụ giải tỏa phá bỏ và dời đi rất phức tạp, cửa ải này khó mà qua được. 

– Vậy trưởng phòng Dương có người tuyển?

Trưởng phòng tổ chức Đường Linh Linh khi nghe ý tứ Dương Thúy Hồng trong lời nói, không chỉ riêng nàng, mà tất cả thường ủy đều hiểu, chính là muốn nói hai người đó không thích hợp với cái vị trí này.

– Tôi chỉ có ý kiến cá nhân thôi, chứ người bên văn hóa thông tin thì lại càng không làm được công tác này, cho nên tôi cũng không có người nào tuyển.

Dương Thúy Hồng đưa vấn đề ra rồi lại rụt trở về, loại người này là thọc gậy bánh xe ghê tởm nhất, nhưng thường thường dạng người như vậy, tại thời khắc mấu chốt, đôi khi lại đưa đến tác dụng vô tình là tứ lạng bạt được thiên cân.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, mắt thấy vấn đề này làm trễ nãi thời gian quá dài, Lưu Thành An cũng không kiên nhẫn được nữa, ông ta nghĩ thầm, Trần Chấn Hoa và Dương Nam Phi, ta đã để cho hai người có thời gian, từ khi chuyện tuyển chọn này không ngã ngũ, ta đã nói tổ chức cuộc họp thường ủy cùng nhau thảo luận, chính các ngươi ở phía dưới không chuẩn bị cho tốt, đến bây giờ vẫn là lo giằng co tranh giành trước cái vị trí bí thư nên dẫm chân tại chỗ, vậy mặt mũi của bí thư khu ủy ta đặt ở nơi nào? Tuy rằng trước sau gì ta cũng phải đi, nhưng hiện tại ta đây vẫn còn chưa đi mà? Chưa gì đã không xem ta ra gì rồi hả?

Lưu Thành An thấy tình hình trước mắt như vậy nên càng nổi giận, ông nheo mắt nhấp một ngụm trà, rồi đem chén trà đặt mạnh ở trên mặt bàn, tất cả mọi người đều chấn động, cử chỉ này này trước giờ hình thành một thói quen của Lưu Thành An, đó là lúc ông ta muốn tự đưa ra quyết định.

– Tôi thấy đồng chí Thúy Hồng có ý kiến cũng không sai, kinh nghiệm cơ sở rất trọng yếu, lần này chúng ta chọn cán bộ có thể làm tốt công tác, chứ không phải là chọn người xuống cơ sở để mạ vàng, chúng ta cũng không có thời gian bồi dưỡng hướng dẫn bọn họ cách làm, có năng lực thì làm, không có năng lực thì gạt ra không tuyển, đúng ra nói đến năng lực cùng kinh nghiệm công tác ở dưới cơ sở, vừa rồi đã có một người, chẳng lẽ mọi người đều không có chú ý đến?

Lưu Thành An đây đưa đâu vào đấy rồi nói thẳng ra.

Vừa rồi vào phòng họp này có hai người, một cái là trưởng phòng giáo dục Trịnh Hiểu Ngãi, người còn lại đương nhiên là phó chủ nhiệm văn phòng thanh tra giáo dục Đinh Trường Sinh rồi, Trịnh Hiểu Ngãi thì không có khả năng đi làm phó chủ nhiệm khu Long Cảng, như vậy chỉ còn lại có Đinh Trường Sinh, vấn đề này làm cho tất cả mọi người đều mở rộng tầm mắt, bí thư Lưu mạch suy nghĩ cũng rộng rãi không quá câu nệ chăng?

Trọng Hải trong lòng chấn động, nhìn thoáng qua Lưu Thành An, cảm giác ông ta không giống như là đang nói đùa, Trọng Hải liền có chút nghĩ không thông, mọi người đang ngồi đây không ai là không biết Đinh Trường Sinh đã từng là thư ký của Trọng Hải, mà Trọng Hải và Lưu Thành An không có chút nào về giao tình cá nhân cả, thế thì tại sao Lưu Thành An lại phải bán cái nhân tình này cho ông đâu này? Trọng Hải trăm mối vẫn không có lời giải.

– Bí thư Lưu, ý của ông nói là đồng chí Đinh Trường Sinh?

Đường Linh Linh hỏi, nàng chưa có xác định được là người mà Lưu Thành An nói có đúng không là Đinh Nhị Cẩu, cho nên nàng mới hỏi lại một câu, kỳ thật nàng làm trưởng phòng tổ chức ở Hồ Khu cũng bị rất biệt khuất, lãnh đạo của nàng là trưởng phòng tổ chức thành ủy Cố Thanh Sơn không chỉ một lần đã từng nói qua là nàng quá mềm yếu, làm công tác tổ chức cán bộ nhất định phải có khả năng phán đoán của riêng mình, không thể chỉ là kẻ phụ họa cho bí thư và khu trưởng.

– Mọi người cảm thấy như thế nào?

Lưu Thành An hỏi.

Đang lúc mọi người suy nghĩ nên phát biểu như thế nào cho hợp ý của bí thư khu ủy, phó bí thư khu ủy Trần Chấn Hoa đầu óc xoay chuyển rất nhanh, đã đoán được chiêu thức dụng ý của bí thư Lưu Thành An, vì vậy liền cướp lời nói:

– Tôi đồng ý với ý kiến của đồng ý bí thư Lưu, Đinh Trường Sinh tuy tuổi còn trẻ, nhưng là năng lực không tệ, nghe nói đã từng lăn lộn trải qua ở dưới cơ sở, cũng coi như là có kinh nghiệm, về chuyện này đồng chí Trọng Hải hẳn là rất tinh tường, hay là để cho đồng chí Trọng Hải giới thiệu cho chúng ta biết rõ hơn?

Trần Chấn Hoa làm như sợ mọi người không biết Đinh Nhị Cẩu là thư ký Trọng Hải, cho nên lại một lần nữa lại nói rõ ra.

Chuyện này giờ làm cho Trọng Hải rất bực bội, bọn họ đang có dụng ý gì đây? Vốn là các người tự giới thiệu hắn, sau đó lại đem ta mang ra, ai biết đến thì cũng còn may, còn nếu không biết, thì tưởng rằng là ta đã thông đồng với bí thư Lưu nói vào việc này?

Ưm... không đúng, nếu như vậy... Trọng Hải liếc nhìn về phía khu trưởng Dương Nam Phi nãy giờ một mực im lặng, quả nhiên Dương Nam Phi sắc mặc nhìn không tốt, thật đây đúng là chiêu số lợi hại, vẻn vẹn chỉ cần là đề danh Đinh Trường Sinh đảm nhiệm phó chủ nhiệm khu Long Cảng, là đã thành công trong việc ly gián mối quan hệ của khu trưởng cùng thường vụ phó khu trưởng rồi, đến đúng lúc này, trên cơ bản mỗi người thì ai cũng biết dụng ý Lưu Thành An đề danh để cho Đinh Nhị Cẩu đảm nhiệm phó chủ nhiệm Long Cảng.

– Tôi cảm thấy Đinh Trường Sinh cũng không thích hợp làm vị trí Phó chủ nhiệm, lúc trước công tác hắn làm, đều là ở dưới hương trấn, còn Long Cảng thì không phải là hương trấn, mà là trong khu vực trong thành thị, vấn đề này đối với Đinh Trường Sinh mà nói, hắn chưa có kinh nghiệm quản lý thành thị, cho nên tôi đề nghị tuyển chọn người khác.

Trọng Hải bắt đầu phản kích, nhưng rất rõ ràng, lực độ phản kích cơ hồ không có cơ sở.

– Không có kinh nghiệm quản lý thành thị? Có kinh nghiệm dưới cơ sở là tốt rồi, tôi cho rằng nếu hắn có năng lực thì ổn thôi, như bí thư Lưu đã nói, vậy thì chúng ta cứ thử xem, đến lúc cảm thấy Đinh Trường Sinh không thể làm được, thì chúng ta sẽ đổi lại người khác, nếu như ngay cả một cơ hội mà cũng không cho thử, thì đây đối với đồng chí Đinh Trường Sinh cũng không công bằng, đúng không, bí thư Lưu.

Khu trưởng Dương Nam Phi cuối cùng cũng mở miệng, vừa nói là bác bỏ ngay ý kiến của Trọng Hải, chính vì điều này nên làm cho Trọng Hải than thầm, con bà nó, các ngươi tự đấu với nhau, làm chi mà lại kéo ta vào?

– Lão Dương nói rất đúng, cứ quyết định như vậy đi.

Lưu Thành An đánh nhịp nói coi như là chuyện này đã xong..

....

Còn trong lúc này đây Đinh Nhị Cẩu vẫn chưa có trở lại cơ quan, hắn muốn đi cùng xe của Trịnh Hiểu Ngãi, nhưng giờ không phải là đi họp, mà thuần túy là hắn muốn cùng Trịnh Hiểu Ngãi lý luận chuyện của ngày hôm nay cho ra nhẽ, cho nên khi Trịnh Hiểu Ngãi vừa tiến vào xe của nàng chuẩn bị chạy, thì Đinh Nhị Cẩu cũng chẳng cần khác sáo leo đại lên chiếc xe thể thao của nàng.

Trên đường đi Đinh Nhị Cẩu giống như là một oán phụ bị oan ức, hắn càu nhàu nói không để yên, Trịnh Hiểu Ngãi bản thân bị đuối lý, cho nên hầu như đều phải ngồi im chịu trận nghe hắn nói, mãi cho đến khi vừa về đến cơ quan, thì nàng nhận một cuộc điện thoại:

– Cái gì? Vụ này là khi nào? Bọn họ sao có thể làm như vậy a, bên chúng tôi vừa mới có chút ít thành tích, bọn họ lập tức đến đào người à?

Trịnh Hiểu Ngãi giận không chỗ phát tiết nói lớn.

– Chuyện gì vậy?

Nhìn thấy Trịnh Hiểu Ngãi bực dọc để điện thoại xuống, Đinh Nhị Cẩu hỏi.

– Chuyện gì vậy? Cậu phải cám ơn tôi, chuyện vừa rồi đưa cậu ra cuộc họp đi, chứ đừng lảm nhảm càu nhàu nữa, Đinh phó chủ nhiệm.

Trịnh Hiểu Ngãi dở khóc dở cười nhìn Đinh Nhị Cẩu, nàng rất muốn báo cho bí thư Tưởng Văn Sơn ra thông báo không cho Đinh Nhị Cẩu ly khai khỏi cơ quan của nàng, nhưng lại sợ ông ta hiểu lầm là có chuyện gì đó với hắn, cho nên ý nghĩ này nảy ra thì mấy lần bị nàng ép xuống.

– Cám ơn chị? Dựa vào cái gì?

Đinh Nhị Cẩu ngạc nhiên không giải thích được hỏi.

– Em không biết? Ngay mới vừa rồi trong buổi họp thường ủy Hồ Khu, bí thư Lưu Thành An tự tay tuyển chọn em đảm nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm khu Long Cảng, nghe nói vị trí này cạnh tranh rất kịch liệt, không ngờ tới em được ngư ông đắc lợi rồi, chúc mừng em, Đinh phó chủ nhiệm, mặc dù cũng là làm phó chủ nhiệm, nhưng phó chủ nhiệm văn phòng thanh tra giáo dục là không thể so sánh nổi, trong khoảng thời gian vừa rồi chúng ta hợp tác rất tốt, nếu như có thể, đêm nay tìm một chỗ ăn bữa cơm nhé, từ lúc em đến phòng giáo dục đến nay, chị vẫn chưa có sắp xếp được thời gian rảnh, cho nên có thể thì sẵn dịp buổi cơm này là đón tiếp cùng tiễn đưa làm một lần luôn.

Trịnh Hiểu Ngải nói rất chân thành.

Có người nói trên thế giới gây nghiện nhất là thuốc phiện, thực ra không phải là vậy, chất gây nghiện độc nhất là quyền lực, chỉ cần ngươi nếm thử một lần hương vị quyền lực, ngươi liền cả đời cũng khó mà quên được, sẽ đem hết toàn lực cũng vì đó mà phấn đấu cả đời, Trịnh Hiểu Ngãi hiện tại đã và đang như thế.

Nàng là một cô gái giáo viên thuần thanh sạch sẻ, đến khi bị hiệu trưởng Chu Hồng Quân cưỡng hiếp, sau đó lợi dụng ảnh chụp đem ra khống chế nàng, rồi lại một lần vô tình đưa nàng hiến tặng cho bí thư thành ủy Tưởng Văn Sơn, tất cả mọi chuyện xảy ra cũng dần dần đem tâm hồn của nàng tôi luyện càng ngày càng cứng rắn, mà nàng biết rõ, Tưởng Văn Sơn đã già rồi, làm người thì mỗi năm mỗi già đi, đừng nói là Tưởng Văn Sơn hiện tại mỗi lần trên giường giao cấu mà muốn thỏa mãn sinh lý của nàng, thì phải dùng thuốc kích thích, mà ngay cả quyền lực, vị bí thư thành ủy này cũng trao cho nàng cũng chẳng dư dã gì, cho nên nàng vẫn âm thầm tìm kiếm một chỗ dựa mới, nhưng vẫn chưa có tìm được.

Tuy Đinh Nhị Cẩu hiện tại cũng không phải đủ sức cường đại, nhưng làm một đồng minh liên kết, thì hắn đầy đủ tư cách, đây cũng là nguyên nhân để Trịnh Hiểu Ngãi nhìn Đinh Nhị Cẩu với con mắt khác.

– Trịnh cục trưởng, chưa biết có thật không vì em cũng không có nghe nói cái gì hết, em mới vừa về công tác ở phòng thanh tra giám sát, không có khả năng nhanh như vậy liền chuyển đi qua địa phương khác, chuyện ăn cơm để hôm nào nói sau, phía trước cũng đã đến đầu đường, em còn phải trở về lấy xe, vừa rồi tại vì muốn lý luận với chị chuyện đưa em vào cuộc họp mà không báo trước nội dung, xe em để quên ở khu ủy rồi.

– Được, chị chờ em xác nhận lại cũng không muộn, có gì chị sẽ gọi điện thoại cho em, em xuống xe ở đây có đón xe được không? Nếu không chị đưa em quay lại khu ủy.

Nói xong Trịnh Hiểu Ngãi muốn quay đầu xe, nhưng Đinh Nhị Cẩu ngăn cản lại.

...

Quả nhiên tin tức rất nhanh đến bên tai Trịnh Hiểu Ngãi, cuộc họp thường ủy còn chưa xong, thì nàng đã biết rõ tin tức, chắc chắn là bên trong thường vụ khu ủy có người của Trịnh Hiểu Ngãi, hoặc là có người nghe được được trong buổi họp thường ủy tin tức, liền báo cho nàng đấy, thời đại này, ở trong chốn quan trường, thật đúng là không có bí mật gì để giữ kín được rồi.

Khi sắp đến tòa nhà khu ủy, thì điện thoại di động reo, Đinh Nhị Cẩu lấy ra xem, là một số điện thoại lạ hoắc, hắn ở tại đây không có bao nhiêu người quen, còn tưởng rằng lại là một lời chúc mừng qua điện thoại.

– Alo? Xin hỏi là ai ?

Đinh Nhị Cẩu hỏi nhỏ.

– Hừ.. quả nhiên là em vẫn không thay đổi số điện thoại, chị vốn chỉ là muốn thử xem, có gọi được cho em không mà thôi.

Đinh Nhị Cẩu lần nữa nghe được giọng mói này, trong đầu thoáng cái bối rối, cái thanh âm dễ nghe này đã biến mất cực kỳ lâu, mấy ngày nay lúc rãnh rỗi, hắn cũng chỉ là xem nàng trên báo chí, trên ti vi nhìn xem điệu bộ duyên dáng sang trọng của nàng, hắn cũng chưa bao giờ từng nghĩ tới lại quấy nhiễu cuộc sống của nàng, nhưng bây giờ, nàng rõ ràng chủ động gọi điện thoại tới cho hắn.

– Chào chị, cái số điện thoại này vĩnh viễn sẽ không bao giờ đổi, bởi vì em biết rõ, sớm muộn gì cũng có một ngày chị sẽ còn có thể gọi đến cho em, em sợ chị không tìm thấy em.

Đinh Nhị Cẩu mỉm cười nói.

– Tự tin như vậy sao? Mà em đúng chính là cái dạng loại người đó, em... có khỏe không vậy?