Chính Khí Trời Nam

Chương 04: Trên Trời Muôn Ánh Sao Lấp Lánh



Thiên Hoa Giáo Chủ ra chiều nghĩ ngợi những câu nói của Huệ Giác đại sư, bất giác lại thở dài và ngẩng mặt lên nhìn trời. Mặt trăng đã chênh chếch hướng tây, báo hiệu trời sắp sáng. Thiên Hoa Giáo Chủ hỏi Huệ Giác đại sư:

‒ Đa tạ tấm chân tình của đại sư. Nhưng tại sao đại sư không chịu hiểu, muốn cảm hóa người sao có thể dồn người ta vào bước đường cùng và gọi đó là cảm hóa?

Không để cho Huệ Giác đại sư trả lời, Thiên Hoa Giáo Chủ tiếp:

‒ Đại sư từ nhỏ lớn lên trong chùa Tiêu Sơn, thấm nhuần trong giáo lý của đức Thế Tôn, tất nhiên trong mắt đại sư Phật Giáo mới là tôn giáo duy nhất. Những ai mà đại sư cho là làm ngược lại lời răn dạy của đức Phật đều cần phải “khổ hải vô biên, hồi đầu thị ngạn.” Bản tòa đa tạ tấm thịnh tình của đại sư bấy lâu nay không giết bản tòa.

Thiên Hoa Giáo Chủ nhìn quanh một lượt:

‒ Bản tòa cũng cám ơn các vị không phế nội công của bản tòa. Nhưng nói đúng hơn là trong các vị không một ai đủ sức để làm việc đó nên mới phải kiềm chế qua huyệt đạo. Những gì bản tòa làm các vị lên án, các vị có bao giờ tự vấn lương tâm hay chăng? Đêm nay giữa chúng ta không thể đem giáo lý ra mà tranh luận, chỉ có thể quyết thắng bại bằng võ công. Đại sư hay bất cứ ai trong Long Võ Trang thắng được bản tòa, lẽ tất nhiên bản phải trở về địa lao sống cho hết kiếp người. Bản tòa nhất định đêm nay đột phá trùng vây… đành phải đắc tội với đại sư…

Tuy lời lẽ của nàng gay gắt nhưng giọng nói vẫn một mực nhu hòa. Thiên Hoa Giáo Chủ đang nói chuyện bỗng nhiên nhân ảnh mất tích. Huệ Giác đại sư cảm thấy một luồng hơi nóng khủng khiếp tiến thẳng đến lồng ngực mình. Biết là mình bị tấn công, tính mạng lâm nguy, Huệ Giác đại sư bật lùi hơn năm bước khoa hay tay lên một vòng. Bóng chưởng tỏa ra như muôn ngàn bàn tay bảo vệ lồng ngực. Chiêu này là chiêu thứ năm trong pho “Tiêu Sơn Lăng Nghiêm Hàng Ma Chưởng” có tên là “Thiên Diệp Bảo Liên.”

Một tiếng “ầm” vang ra, cát bụi bay tứ tung. Mặt Huệ Giác đại sư đỏ lên, lùi lại thêm ba bước nữa và đánh ra chiêu thứ sáu “Hữu Hóa Như Lai” để đỡ chưởng thứ hai đang đánh tới. Hai chưởng chạm nhau, lần này Huệ Giác đại sư lùi thêm bốn bước, sắc mặt xám xanh.

Huệ Giác đại sư bị Thiên Hoa Giáo Chủ đột ngột tấn công liền hai chưởng. Sự việc xảy ra quá bất ngờ làm các vị đường chủ khác không kịp ra tay ngăn cản. Đến khi họ cùng phát chiêu ngăn cản thì Huệ Giác cơ hồ chịu không nổi nữa. Chưởng thứ ba của Thiên Hoa Giáo Chủ đánh ra khác với hai chưởng đầu tiên là không tỏa ra kình phong.

Khi cao thủ tuyệt đỉnh đánh ra một chiêu mà có thể ém tất cả kình phong không cho thoát ra khỏi lòng bàn tay như Thiên Hoa Giáo Chủ đang làm thì biết là sát chiêu đã đến. Bởi vì khi chạm đến mục tiêu, bao nhiêu sức lực bị ép lại sẽ phát ra cùng một lúc, uy lực mạnh gấp đôi. Ai cũng cho là lần này Huệ Giác khó thoát khỏi cái chết. Tất cả các đường chủ đều xuất chiêu tận lực tấn công Thiên Ma Giáo Chủ nhưng không ai nắm hy vọng có thể cứu được Huệ Giác đại sư.

Ầm!

Hơi nóng từ chưởng lực tỏa ra làm ngộp những vị đường chủ đứng gần đó, cát bụi bay mịt mù. Nhưng lạ lùng thay, bị hơi nóng ép như vậy mà không có vị đường chủ nào tỏ vẻ lo lắng, trái lại còn cảm thấy mừng rỡ. Trong đám bụi mịt mờ có một nhân ảnh mặc giáp trụ màu vàng, uy phong lẫm lẫm đứng chắn trước mặt Huệ Giác đại sư.

Khắp Long Võ Trang tỏ ra mừng rỡ khôn tả vì Long Võ Minh Chủ đã ra tay đánh lui Thiên Hoa Giáo Chủ, cứu được tính mạng của Huệ Giác đại sư trong đường tơ kẽ tóc. Những tưởng chiêu thức quái lạ của giáo chủ ma giáo sẽ lấy được tính mạng của Huệ Giác đại sư và nhờ có Long Võ Minh Chủ ra tay mới giải thoát được.

Tất cả đã hiểu sai và chính Long Võ Minh Chủ cũng lầm. Bàn tay của Thiên Hoa Giáo Chủ hoàn toàn không có khí lực mặc dù chiêu thức quái lạ. Đến khi đôi bên đối chưởng Long Võ Minh Chủ mới biết rõ, dù cho mình không ra tay thì tính mạng của Huệ Giác đại sư cũng không hề nguy hiểm. Ngỡ ngàng, ông đành đứng yên nhìn đối phương, trong ánh mắt có đôi phần hối hận.

Cát bụi đã lắng dịu xuống rồi nhưng sắc mặt của Thiên Hoa Giáo Chủ vẫn chưa trở lại bình thường. Da mặt của nàng càng tái nhợt hơn. Nàng nhìn hai bàn tay sưng vù, đỏ hỏn tỏ vẻ đau đớn. Dường như không còn kềm chế được, thân người nàng run lên bần bật.

Lần đầu tiên thấy giáo chủ bị lạc bại, Hồ Nguyên Hoa hoảng hốt chạy lại. Đến nằm mơ mụ cũng không ngờ Thiên Hoa Giáo Chủ lại thua trong một chiêu như vậy. Hồ Nguyên Hoa đỡ vị giáo chủ bao lâu nay mình sùng bái đứng lên thì nghe tiếng Thiên Hoa Giáo Chủ thét lên một tiếng hãi hùng. Một luồng nội lực mạnh bài sơn đảo hải tuôn ra hất Hồ Nguyên Hoa bay ra phía sau mấy trượng đồng thời thanh kiếm trong tay cũng để bị tước mất.

Thiên Hoa Giáo Chủ lấy được thanh kiếm trong tay Hồ Nguyên Hoa lập tức bay lên cao trên ba trượng, tay múa kiếm víu víu nhanh không thể tưởng tượng được. Bóng kiếm tỏa sáng vây quanh người tạo ra muôn ngàn đóa hoa kiếm sặc sỡ. Hết đóa hoa kiếm này nở đến đóa hoa kiếm kia nở. Hết nở rồi lại tàn. Một đóa hoa chưa kịp tàn thì trong tâm của nó đã nở rộ ra một đóa hoa khác để kịp thời thay thế. Cứ thế liên miên bất tuyệt.

Tất cả những người hiện diện không ai biết điều gì đã xảy ra khiến cho Thiên Hoa Giáo Chủ hành động quái dị, kiếm pháp đi đến chỗ hư ảo, chẳng còn nhận ra được đâu là chiêu công, chiêu thủ; đâu là lưỡi kiếm, đâu là ánh phản chiếu. Ngay cả Võ Lâm Minh Chủ Lý Minh Nghĩa cũng không thể nhìn ra.

Thiên Hoa Giáo Chủ từ trên cao rơi xuống, hai chân in vào mặt sân lát đá hoa cương sâu hơn nửa gang tay. Thân hình chới với nàng vội chống kiếm nhưng vẫn chịu không nổi, hai chân quỵ xuống, miệng ói ra một ngụm máu đen. Sắc mặt dần dần trở lại bình thường.

Một người có nhan sắc thiên kiều bá mỵ, giọng nói như ngọc khua, hai mắt sáng như hai vì sao, khuôn mặt trăng rằm không sánh bằng giờ ra nông nỗi khiến nhiều người nổi lòng bất nhẫn.

Đồng Văn Nhất Kiếm Nùng Đức Nghĩa thấy tình trạng cửu tử nhất sinh của Thiên Hoa Giáo Chủ, trong lòng nhớ lại lời khích bác lúc nãy liền đâm ra ba chiêu kiếm liên hoàn tấn công vào trọng huyệt trên người Thiên Hoa Giáo Chủ.

Thừa lúc người lâm nguy ra tay sát hại, hành động khá đê hèn, không phải tác phong cao nhân của một phái lớn nức tiếng võ lâm. Nhưng không ai cản trở hay lên tiếng trách móc Nùng Đức Nghĩa vì xét cho cùng võ công của Thiên Hoa Giáo Chủ quá cao minh.

Ba chiêu kiếm chưa được phát huy tối đa thì đã bị Thiên Hoa Giáo Chủ cách không vận chưởng đánh trúng ngực Nùng Đức Nghĩa một cái “bình.” Vì lúc này thần thái vẫn chưa được phục hồi hoàn toàn và nội công gần như không có gì nên thân người Nùng Đức Nghĩa chỉ bị khẽ chấn động chứ không bị thương. Nhưng như vậy cũng đủ làm lão sợ quá không dám tấn công tiếp. Những người khác cũng chỉ đứng yên nhìn. Thiên Hoa Giáo Chủ vuốt lại mái tóc rối bời và bộ quần áo xốc xếch. Hồ Nguyên Hoa chậm chạp đi đến bên Giáo Chủ ân cần:

‒ Giáo Chủ trong người không sao chứ?

Nàng phất tay tỏ ý bình thường chứ không nói. Hồ Nguyên Hoa rút trong người ra một cái khăn mỏng lau đi vết máu bầm đen trên khoé miệng. Nàng nhìn thanh kiếm của Hồ Nguyên Hoa cắm sâu xuống sân đá nói nhỏ giải thích. Giọng nói của nàng êm nhẹ như tơ, chỉ đủ cho Hồ Nguyên Hoa nghe:

‒ Thời gian trong địa lao, mỗi ngày bản tòa bị điểm huyệt bốn lần vào nhiều nơi khác nhau. Lâu ngày huyệt đạo, kinh mạch hoàn toàn bị bế tắc. Giờ huyệt đạo tuy được giải nhưng không thể gấp rút phát huy nội lực ở mức tối đa mà phải đi chậm, không thì khác nào như nước vỡ đê, đưa đến tàn phế.

Thiên Hoa Giáo Chủ đưa mắt nhìn Lý Minh Nghĩa và Huệ Giác đại sư. Nàng tiếp tục giải thích cho Hồ Nguyên Hoa:

‒ Sự việc hệ trọng và bản tòa cũng không thể làm phụ lòng kỳ vọng của các ngươi. Không có ta các ngươi sẽ táng thân tại nơi đây chứ không thể nào rút lui được. Kế sách của Tả Hộ Giáo tuy hay nhưng không phải vẹn toàn. Vì vậy bản tòa mới liều lĩnh vận tàn lực đối chưởng với Huệ Giác.

Nàng khẽ thở dài:

‒ Thiền công của Huệ Giác đại sư rất tinh thâm, những mong ông ta có thể đối ba chưởng. Bản tòa đã tính sai vì nghĩ sau ba mươi năm đáng lẽ phải tinh tấn hơn nữa. Ai ngờ lại dậm chân tại chỗ. Hai chưởng đầu mạnh quá khiến Huệ Giác không thể phát ra chưởng thứ ba nên Lý Minh Nghĩa mới ra tay. Nội công của Huệ Giác là nội công thượng thừa của nhà Phật, đánh người nhưng chỉ cảm hóa chứ không sát hại. Nếu nhận hết ba chưởng thì bản tòa sẽ dễ dàng mượn luồng nội lực đó để mà khai thông tất cả các kỳ kinh bát mạch.

Thiên Hoa Giáo Chủ nói đến đó, Hồ Nguyên Hoa đã hiểu hết:

‒ Nên chưởng thứ ba của Giáo Chủ không hề có nội lực để mong tiếp thu thiền công trọn vẹn. Nào ngờ Lý Minh Nghĩa xuất chiêu. Với luồng nội lực hùng mạnh đó khiến Giáo Chủ bị khổ lúc nãy.

‒ Nhưng cũng nhờ Lý Minh Nghĩa mà kinh mạch được khai thông nhanh chóng hơn. Có điều hơi mạo hiểm một chút và cũng may không bị tàn phế. Chân khí của Lý Minh Nghĩa cùng máu bầm ứ đọng lâu ngày đều được trục xuất ra bên ngoài. Nội lực có thể phát huy tùy ý.

‒ Chúc mừng Giáo Chủ!

‒ Cũng mong vậy, nhưng chỉ sợ nếu gặp phải một cuộc chiến bị kéo dài, dai dẳng, dùng nhiều sức lực sẽ gặp nguy hiểm cũng không chừng. Nhưng dù sảo cũng theo kế sách của Hộ Giáo, bản tòa sẽ cầm chân các cao thủ của Long Võ Trang cho các ngươi rút lui.

‒ Dạ Giáo Chủ!

Thiên Hoa Giáo Chủ nhìn thanh kiếm của Hồ Nguyên Hoa còn cắm dưới sân nói với Long Võ Minh Chủ:

‒ Phong Hỏa Càn Khôn Lý Minh Nghĩa quả nhiên danh bất hư truyền. Phong Hỏa Chưởng Pháp độc bá võ lâm, so với năm xưa thật là một trời một vực. Nhưng thiền công của Huệ Giác đại sư lại chẳng có tiến triển chút nào. Bao năm nay vẫn còn u mê vướng bận trong vòng lẩn quẩn, tự mình giác ngộ còn không xong thì hy vọng gì đến việc phổ độ chúng sinh?

Nghe nói đến đó Huệ Giác đại sư đột nhiên giật mình.

Sau khi lạc bại dưới hai chưởng của Thiên Hoa Giáo Chủ, trong lòng Huệ Giác đại sư nguội như tro tàn khi nghĩ đến chưởng thứ ba sẽ lấy tính mạng mình trong chớp mắt. Vị cao tăng của phái Tiêu Sơn xui tay, nhắm mắt lại sẵn sàng trả nghiệp báo. Trong đầu ông chợt thoáng lên bao nhiêu kỷ niệm từ lúc mới làm một chú tiểu nhỏ ở chùa Tiêu Sơn được thiền sư Không Lộ hết lòng thương yêu dạy bảo.

Khi lớn lên bắt đầu bước chân vào chốn bụi trần, hòa thượng với pháp danh Huệ Giác quyết đem Phật pháp thâm sâu và lòng từ bi của đức Thế Tôn mà phổ độ chúng sinh. Bao năm xuôi ngược, lao tâm khổ tứ hòa thượng Huệ Giác vẫn một mực kiên tâm trì chí.

Xảy ra nạn Thiên Ma Giáo muốn thống nhất võ lâm, Thiên Ma Giáo Chủ ngang ngược lộng hành, giết người bừa bãi, Huệ Giác hòa thượng ra sức tiêu diệt Thiên Ma Giáo và nhiều phen hy vọng nữ ma đầu giác ngộ. Ông cảm thấy lạ rằng thiền công của mình không thể nào tiến thêm được.

Đứng ngây người như một pho tượng, Huệ Giác đại sư chìm đắm vào dòng tâm tưởng của mình, không mảy may hay biết chuyện gì đang xảy ra. Khi nghe Thiên Hoa Giáo Chủ nói “bao năm nay vẫn còn u mê vướng bận trong vòng lẩn quẩn, tự mình giác ngộ không xong thì hy vọng gì việc phổ độ chúng sinh?” đột nhiên bừng tỉnh: “Bao năm nay mình lao tâm khổ tứ nghĩ đến thiên hạ chúng sinh nhưng không hề nghĩ đến bản thân. Bản ngã còn mê muội, còn chấp nhất, còn phân biệt đâu là chính, đâu là tà, đâu là ma, đâu là Phật. Sắc tướng, hình tướng không thể dẹp được; nhân tướng, ngã tướng không thể quên; sân, si, ái, ố trong lòng lúc nào cũng có. Đức Phật xưa kia tham thiền dưới cây bồ đề có biết bao nhiêu ma vương, quỷ dữ, oan hồn, nghiệp báo từ muôn vàn kiếp trước đến đòi nợ, nếu trong lòng còn u mê, còn phân biệt đâu là nhân ngã, Phật ma, làm sao có thể đạt được vô thượng chính đẳng chính giác. Sắc tức là không, không tức là sắc, sắc chẳng phải không, không chẳng phải sắc. Còn phân biệt sắc không tất còn phân biệt hình tướng, còn chấp nhất mọi thứ, u mê không tỉnh. Mình không thắng được mình sao có thể độ được người. À thì ra vậy, Phật Pháp có muôn ngàn pháp môn nhưng tựu chung đều đi đến giác ngộ. Muốn độ người trước hết phải độ mình, muốn thắng người trước hết phải thắng mình, muốn thức tỉnh người trước hết phải tự thức tỉnh mình. Mình còn u mê thì làm sao giác ngộ được chúng sinh. Chúng sinh mê muội, ai tỉnh đây? Ta tỉnh rồi.”

Đến đó thì sực tỉnh dậy, khuôn mặt Huệ Giác đại sư trở nên rạng rỡ vô cùng, miệng nở một nụ cười tươi như hoa sen nhìn Thiên Hoa Giáo Chủ. Cô gái cũng nhìn lại Huệ Giác đại sư miệng cười như không cười. Bất giác hai người cùng chấp tay vái nhau một vái. Trong lòng hai người nghĩ sao, không một ai khác biết. Long Võ Minh Chủ trả lời cô gái:

‒ Chưởng pháp của Giáo Chủ cương cường như kiếm đao, bá đạo vô cùng, tại hạ rất lấy làm khâm phục.

Thiên Hoa Giáo Chủ nhỏ nhẹ:

‒ Mới rồi còn gọi ta là ma đầu này, yêu nữ nọ, giờ lại đổi cách xưng hô chăng?

‒ Gọi là Giáo Chủ hay ma nữ cũng không có gì khác biệt. Điều khác biệt là sự chênh lệch của võng công giữa hai phái chính tà mà thôi.

‒ Xem ra Minh Chủ đẩy lui được bản tòa trong một chưởng nên cảm thấy niềm tin dâng cao lên thêm mấy phần. Năm xưa Minh Chủ…

Long Võ Minh Chủ cắt ngang:

‒ Trên đời không có một cái gì không thay đổi. Võ công cũng thế thôi. Đối với Giáo Chủ mà nói, ba mươi năm bỏ phế không luyện tập, võ công cũng như nội công đều bị mai một.

‒ Ý là Minh Chủ tự tin thắng được bản tòa?

Thiên Hoa Giáo Chủ vạch hai ống tay áo để lộ ra hai cổ tay trắng nõn còn mang vết tích xiềng xích rồi chỉ tay xuống đất nơi những chiếc còng bị chém nhỏ:

‒ Ngươi thấy không, một người con gái trên người đeo sáu cái còng sắt với một lớp sét đỏ, cử động khó khăn biết bao nhiêu. Mỗi ngày bốn lần, mỗi lần sáu người được đưa vào điểm huyệt bế khí của ta. Đã vậy xung quanh lúc nào cũng có tám lò lửa cháy hừng hực và một số vật dụng khác làm vật để trấn yểm. Ngoài những thứ đó ra, địa lao của Long Võ Trang không đến nỗi tệ: có cơm ăn ba bữa, có nước uống sáu lần, đủ loại kinh sách tha hồ đọc, không thiếu tơ lụa kim chỉ để mà may. Nhưng một khi con phượng hoàng thoát ra khỏi cảnh ngục tù, nó sẽ muốn vươn cánh đến chín tầng mây, cất tiếng hót đưa khắp hoàn vũ, xòe lông ngũ sắc dưới thiên quang, hiệu triệu muôn ngàn cầm điểu chứ nó bao giờ cam chịu trở lại cảnh lao lung để vùi mình trong mai một.

Thiên Hoa Giáo Chủ đánh ra ba liên hoàn chưởng dũng mãnh phi thường. Long Võ Minh Chủ cũng trả lại ba Phong Hỏa Chưởng.

Bùng! Bùng! Bùng!

Thiên Hoa Giáo Chủ bị đánh lùi ba bước, hai bàn tay lại đỏ thêm:

‒ Bản tòa nhường ba chiêu này là để cám ơn ngươi ba việc.

Không riêng gì Long Võ Minh Chủ mà tất cả những người khác cũng đều ngạc nhiên:

‒ Xin Giáo Chủ nói rõ hơn.

‒ Chỉ giam cầm mà không giết, cho bản tòa cơ hội đêm nay, đó là việc thứ nhất. Võ công, kiếm pháp của Thiên Hoa Giáo ta nổi tiếng võ lâm, vô địch thiên hạ, chính ngươi cũng không phải là đối thủ. Thế nhưng ngươi không bao giờ đòi hỏi hay tra khảo ép ta viết ra bí cấp. Tuyệt kỹ của ta vẫn là môn độc bộ giang hồ, đó là việc thứ hai. Hàng ngày ngươi và lão hòa thượng kia ép ta nghe kinh Phật, đó là việc thứ ba.

Long Võ Minh Chủ rất đỗi ngạc nhiên về điều thứ ba, nhưng cũng khách sáo trả lời:

‒ Tại hạ không dám nhận.

Thiên Hoa Giáo Chủ đánh nhẹ ra một chưởng vào cây đuốc cách đấy hơn năm trượng, ánh đuốc khẽ rung rinh. Thiên Hoa Giáo Chủ chỉ lắc đầu rồi điểm vào các huyệt ở lục mạch trên hai cánh tay, xong rồi lại chưởng một chưởng vào cây đuốc lúc nãy. Lần này ánh đuốc không còn bị dao động. Nàng nói:

‒ Vì nghĩ tình xưa bản tòa sẽ nhường cho ngươi mười chiêu. Trong mười chiêu này ngươi muốn dùng võ công gì cũng được để đánh bại bản tòa. Sau mười chiêu bản tòa sẽ phản công. Bản tòa khuyên ngươi không nên bỏ qua cơ hội.

Tất cả những ai nghe câu nói trên đều rúng động. Năm xưa hai người tỷ đấu với nhau cũng như vầy và Long Võ Minh Chủ bị bại vào chiêu thứ mười một. Không lẽ Thiên Ma Giáo Chủ đã khôi phục lại nội công? Không thể nhanh như vậy được! Lời đối đáp giữa giáo chủ ma giáo và Hồ Nguyên Hoa ban nãy chỉ có hai người nghe.

Long Võ Minh Chủ hét lên một tiếng, đề khí toàn thân, bàn tay trái khoa nửa vòng, bàn tay phải đánh thẳng ra tạo thành hai luồng lực đạo kỳ dị, bên trong hơi nóng bay ra cuồn cuộn. Đó là chiêu “Hỏa Quang Diện Kiến” trong pho “Phong Hỏa Chưởng Pháp” của Long Võ Minh Chủ. Thiên Hoa Giáo Chủ mỉm cười ung dung trả lại một chưởng. Năm xưa hai người chiết chiêu đầu tiên cũng y như vầy.

Bùng! Thiên Hoa Giáo Chủ lui lại một bước. Người trong Long Võ Trang mừng thầm vì dường như nội công của Minh Chủ cao hơn nữ ma đầu. Long Võ Minh Chủ mình mặc giáp trụ màu vàng rất nặng nhưng cử chỉ khi lúc xuất chiêu chẳng thấy nó làm vướng bận chút nào.

Thiên Hoa Giáo Chủ tay trái đánh lên, tay phải đánh xuống tạo ra hai luồng kình đạo âm dương rõ rệt. Tay trái phất xuống, tay phải đánh lên tạo thêm hai luồng kình lực nữa rồi đẩy thẳng ra phía trước. Bốn luồng kình lực, trong âm có dương, trong dương có âm cuốn theo cát đá ập đến ngực và bụng của Long Võ Minh Chủ. Tất cả những người xung quanh hồi hộp theo dõi trận ác đấu giữa hai đệ nhất cao thủ đương kim võ lâm.

Long Võ Minh Chủ không hề rối loạn, hai tay cũng đánh ra hai chưởng nghinh chiến. Tay trái đánh ra chiêu “Phong Vân Tế Hội”, kình lực như một vòng cung ập vào luồng kình lực phía hữu của Thiên Hoa Giáo Chủ còn tay phải đánh ra chiêu “Nhật Hỏa Trùng Quang” đánh thẳng tới.

Nhưng hai chưởng của Long Võ Minh Chủ chỉ là hư chiêu, kình đạo đi đến giữa đường thì tan biến. Ông dùng khinh công thượng thừa vút lên cao, từ trên cao đánh xuống chiêu “Phong Hỏa Thiêu Nhân” chẳng khác nào một trái cầu lửa từ trên cao ập xuống người đối phương. Thiên Hoa Giáo Chủ vội giơ song chưởng lên đón, bên trong cũng có hơi nóng bốc ra.

Bình! Bốn chưởng chạm nhau, Thiên Hoa Giáo Chủ trong người cảm thấy khó chịu, bắt buộc phải lùi lại bước nữa. Nhưng chưa kịp bước thì Long Võ Minh Chủ biến chiêu ở trên không, hai cổ tay khẽ xoay chuyển, bàn tay biến thành trảo chụp vào hai cổ tay của Thiên Hoa Giáo Chủ. Ông kéo ngược về phía mình đồng thời co người lại rồi hai chân tung thẳng ra phía trước vào huyệt Liêm Tuyền trên cổ Thiên Hoa Giáo Chủ. Cách chiết chiêu vẫn y như xưa.

Quần hùng Long Võ Trang dường như ngưng thở vì chiêu cước quá tài tình của Long Võ Minh Chủ. Trong lòng vừa hồi hộp, lo lắng lại vừa mừng thầm. Tuy không ai muốn một cô gái đẹp như thế kia bị giết nhưng sự việc không thể khác đi được. Người của Thiên Hoa Giáo tuy có phần lo sợ nhưng trong ánh mắt vẫn tỏ ra tin tưởng vào vị giáo chủ tài ba.

Thiên Hoa Giáo Chủ bị chưởng lực đánh bật lui lại, nhưng chân chỉ vừa kịp bước thì hai tay lại bị nắm kéo về phía trước. Bị hai luồng kình lực trái ngược nhau công kính cùng lúc, Thiên Hoa Giáo Chủ mất đi thăng bằng, hai chân trợt về phía sau nhất hổng khỏi mặt đất. Long Võ Minh Chủ đánh chiêu này rất cao minh, tính toán cẩn thận không sai một ly. Tính mạng của Thiên Hoa Giáo Chủ ngàn cân treo sợi tóc. Long Võ Minh Chủ mừng thầm.

Để được nổi danh trong võ lâm, để được bao nhiêu cao thủ trong chính đạo nghe đến vừa nể phục vừa khinh ghét, chỉ với một tấm nhan sắc khuynh thành như Thiên Hoa Giáo Chủ vẫn chưa đủ. Nhan sắc phải đi song song với tài trí và võ công thì mới xứng làm người kêu mưa gọi gió trong hắc đạo. Với chiêu cước đó của Long Võ Minh Chủ mà đủ sức lấy mạng của giáo chủ Thiên Hoa Giáo hay sao? Quần hùng mong như vậy.

Lâm nguy bất loạn, ngộ biến tùng quyền. Hai chân bị trợt ra phía sau Thiên Hoa Giáo Chủ gia tăng thêm kình lực vào hai chân cho trợt nhanh nữa, đồng thời khẽ xoay chuyển bàn tay để nắm cổ tay Long Võ Minh Chủ. Thế là hai người đều nắm cổ tay của nhau.

Lúc này hai chân của Thiên Hoa Giáo Chủ đã bị trợt tung khỏi mặt đất. Hợp với kình lực, nàng uốn cong người lại phía sau, hai bàn chân kẹp sát nhau đá vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Long Võ Minh Chủ. Nàng biến chiêu, không những biến nguy thành an mà còn lấy thủ làm công, uy hiếp tính mạng của Lý Minh Nghĩa.

Hai chân của Long Võ Minh Chủ chạm đất. Biết lâm nguy, ông dồn kình lực vào mười đầu ngón tay, dồn nội công để đánh vào các kinh mạch trên cổ tay của Thiên Hoa Giáo Chủ. Thiên Hoa Giáo Chủ cũng làm ngược lại, nhưng vì bị Long Võ Minh Chủ nắm trước lại bị tấn công trước nên yếu thế hơn đành phải buông tay ra. Chỉ chờ có thế Long Võ Minh Chủ nắm hất tay Thiên Hoa Giáo Chủ ra và giơ song chưởng lên đỡ song cước. Thiên Hoa Giáo Chủ mượn lực, uốn người để đứng thẳng lên, dồn thêm kình lực vào song cước.

Sức mạnh của song cước đẩy hai chân của Long Võ Minh Chủ cắm sâu vào sân đá. Vận thêm hai thành công lực vào song chưởng, Long Võ Minh Chủ hất giáo chủ ma giáo lên. Ông dùng tả chưởng đánh vào hai huyệt Dũng Tuyền và Nhiên Cốc trên Vị Kinh ở dưới lòng bàn chân phải, và dùng hữu chưởng đánh vào lòng bàn chân trái, ngay bên dưới hai huyệt Hàm Cốc và Xung Dương trên Thận Kinh của Thiên Hoa Giáo Chủ bằng chiêu “Nộ Hỏa Xung Thiên.”

Thiên Hoa Giáo Chủ cảm thấy cả bốn bốn huyệt vị bị nhói lên. Không để cho đối phương kịp dùng nội công đả thương nàng lại mượn sức của đối phương mà bắn hai chân lên trời, lộn ngược ra sau nửa vòng, đầu chúi xuống và dùng song chưởng đỡ hai chưởng đang bị đánh tiếp theo.

Bùng! Người nàng bị bắn lên cao, lộn một vòng rồi hạ người xuống cách Long Võ Minh Chủ hơn một trượng.

Nhưng hai chân của Thiên Hoa Giáo Chủ chưa chấm đất đã bị Long Võ Minh Chủ đánh tiếp theo hai chưởng. Tay trái dùng chiêu “Phong Đáo Thiên Nhai” tay phải ra chiêu “Hỏa Đằng Hải Giác.” Hai chiêu này một chính một phản, một cương một nhu dồn đến.

Ầm! Thiên Hoa Giáo Chủ lại bị đánh bật tung ra phía sau, trước khi hai chân chạm mặt sân. Nàng phải lộn ngược lại hai vòng chân mới đụng đất rồi phải lùi thêm ba bước nữa. Nhưng chưa kịp định thần thì Long Võ Minh Chủ đã dùng khinh công lao đến trước mặt tấn công tới tấp không để cho Thiên Hoa Giáo Chủ lấy lại được thế quân bình. Chưởng nào đánh ra cũng bao gồm hỏa phong, kình lực vô song. Cơ hội không có nhiều, tiên cơ chẳng để mất. Long Võ Minh Chủ vận toàn lực hy vọng có thể đánh bại địch thủ trong mười chiêu. Mỗi chiêu đánh ra biến hóa vô chừng, ứng đối mau lẹ.

Cứ mỗi lần chưởng chạm nhau thì hai bàn tay của Thiên Hoa Giáo Chủ lại cảm thấy đau buốt, sưng đỏ. Chân cứ phải lui bước. Long Võ Minh Chủ uy phong lẫm liệt liên tiếp bức đối phương thoái lui.

Từ lúc hai người chính thức giao tranh, Thiên Hoa Giáo Chủ thủ nhiều hơn công và mỗi chiêu phát ra đều phải mượn sức của đối phương để xoay chuyển, tránh né để thoát nguy. Nhìn bên ngoài thì Minh Chủ chiếm được thượng phong đấy nhưng các vị đường chủ vẫn lo lắng trong lòng.

So về võ công thì Long Võ Minh Chủ tiến hơn năm xưa ở mức độ ít ai có thể ngờ được. Nhưng Thiên Hoa Giáo Chủ đã tự bế khí nhường Minh Chủ mười chiêu. Cả mười chiêu đó nàng đều ở dưới cơ, chống trả khốn đốn vô cùng. Hai bàn tay đẹp như ngọc bây giờ không còn đỏ nữa mà ngả sang màu bầm đen. Tuy nhiên Thiên Hoa Giáo Chủ chỉ bị dưới cơ chứ chưa bị lạc bại.

Đó là điều bất cứ ai cũng chú tâm theo dõi vì chiêu thứ mười đã đến.

BÙNG!

Chiêu thứ mười đã qua. Trên trán của Thiên Hoa Giáo Chủ lấm tấm những hạt mồ hôi nhưng vẫn chưa bị đánh ngã. Chưa ngã tất chưa bại.

Long Võ Minh Chủ đã dùng tất cả bình sinh công lực nhưng không đánh bại được đối phương. Trong lòng ông không những mất hết niềm tin mà còn cảm thấy sợ hãi lẫn hối hận. Ông tự trách thầm mình tài nghệ vẫn còn non kém. Không còn điềm tĩnh được như lúc đầu và thời gian cũng không cho phép Long Võ Minh Chủ có đủ để mà điềm tĩnh. Ông vội vàng tấn công thêm một thế liên hoàn chưởng, hơi nóng bốc ra ngùn ngụt, bao nhiêu sức lực đều dồn vào chiêu thức này. Nhưng chính ông biết rõ là mình đã bại.

Đến lúc này tất cả cao nhân có mặt cũng đều nhìn ra sự thất bại của Long Võ Minh Chủ. Tuy tấn công ráo riết, liên tục bức đối phương phải thoái lui nhưng Long Võ Minh Chủ vẫn không ngăn chặn được giáo chủ ma giáo dùng một thế cách không tiếp vật. Thanh kiếm của Hồ Nguyên Hoa cắm sâu dưới nền đá cách hơn hai trượng mà Thiên Hoa Giáo Chủ dùng nửa thế cầm nã, thanh kiếm bay vụt và nằm gọn trong tay.

Một điểm sáng lóe lên. Một đóa hoa kiếm đã được hé nhụy. Mười cánh hoa lung linh dưới ánh trăng, tỏa ra, vươn đến và bao phủ lấy người của Long Võ Minh Chủ. Chiêu thức cuối cùng của vị minh chủ võ lâm không hề được phát huy ra hết. Ông đứng khựng lại một chỗ, biến chiêu và đánh ra mười chưởng vào mười cánh hoa.

Mười cánh hoa kiếm biến mất.

Mũi kiếm của giáo chủ ma giáo vừa chấm đến giữa mi tâm của Long Võ Minh Chủ thì dừng. Tốc độ, phương vị vô cùng chính xác. Không quá nhanh mà cũng không quá chậm, vừa đủ để Long Võ Minh Chủ nhận ra, đứng lại, biến chiêu đón kiếm và thất bại. Những cánh hoa kiếm lung linh mờ ảo đó chỉ là hư chiêu, còn thực chiêu lại chậm chạp, bình dị. Hư hư thực thực, ngay đến minh chủ võ lâm cũng không thể nhận ra. Giáo chủ ma giáo vừa có thể đoán ra chiêu thức lại vừa có thể xuất chiêu ngăn cản một cách tài tình. Mũi kiếm chỉ cần nhích tới một chút nữa thì Long Võ Minh Chủ đã mạng vong. Còn nếu cách huyệt vị xa một chút thì vị minh chủ đã có thể biến chiêu phản công để thoát hiểm.

Đứng ngoài lược trận Hồ Nguyên Hoa cũng phải thầm bội phục: “Chiêu ‘Hoa Khai Quán Nhật’ này mình chỉ có thể đạt được ba thành của Giáo Chủ. Tuyệt diệu!”

Thiên Hoa Giáo Chủ nhẹ giọng nhưng lạnh lùng:

‒ Rất tiếc ngươi khổ công tu luyện nhưng vẫn chưa phải là đối thủ của bản tòa. Ngươi còn gì muốn nói hay không? Chúng ta ngưng ở đây được chứ?

Nói rồi Thiên Hoa Giáo Chủ thu kiếm về và lùi về phía sau bốn bước. Tạ Đức Uy hét lớn ra lệnh:

‒ Thiên Ma Kiếm Pháp! Thiên Ma Kiếm Pháp. Mau thành lập “Thập Nhị Luân Xa Trận” vây ma đầu bảo vệ Minh Chủ.

Nói rồi lão rút kiếm bên người và nhảy vào vòng chiếm chém ba nhát chí mạng vào Thiên Ma Giáo Chủ. Mười vị đường chủ nhất tề rút võ khí tham chiến, không một chút chậm trễ. Thấy vậy Hồ Nguyên Hoa nổi giận mắng:

‒ Rõ phường đốn mạt!

Mụ rút kiếm của một thuộc hạ định xung vào thì giáo chủ ma giáo đưa tay ra ngăn lại. Gương mặt nàng lạnh lùng. Mũi kiếm trong tay còn lạnh hơn sắc mặt của nàng lại lóe lên, hai đóa hoa nối đuôi nhau liên tiếp nở ra. Tạ Đức Uy và mười vị đường chủ bị đánh bật ngược lại. Long Võ Minh Chủ rút thanh bảo kiếm bên mình, nhảy lui lại phía sau cùng với Tạ Đức Uy và mười vị đường chủ vây giáo chủ ma giáo vào giữa.

Một người công, mười một người đỡ mà vẫn giữ được thượng phong, kiếm pháp của Thiên Hoa Giáo Chủ trên mức tuyệt luân. Sau khi đánh chiêu kiếm bái tổ đó, Thiên Hoa Giáo Chủ vẫn đứng nguyên một chỗ mà không truy kích, nhìn Long Võ Minh Chủ nhẹ giọng:

‒ Ta không muốn đấu với ngươi, không muốn đánh nhau với bất cứ ai trong các ngươi. Nhưng ta cũng không cam tâm chịu cảnh lao tù. Các ngươi muốn bản tòa nghe lời thì phải dựa vào tài sức vậy. Lẽ thường tình là cọc tìm trâu chứ trâu nào lại tìm cọc.

Quay sang Tạ Đức Uy, Thiên Hoa Giáo Chủ tiếp:

‒ Vừa rồi bản tòa nghe ngươi nói “Thập Nhị Luân Xa Trận” thì phải. Sẵn có mười hai người tham chiến, bản tòa muốn đánh bại tuyệt học trấn môn của Long Võ Trang.

Tạ Đức Uy hoài nghi:

‒ Bà nói cái gì? Một mình bà mà muốn thử oai lực của “Thập Nhị Luân Xa Trận”?

Thiên Hoa Giáo Chủ điềm nhiên:

‒ Phóng mắt nhìn anh hùng thiên hạ ai là người đủ tài sức để đối trận với Long Võ Trang? Không lẽ Tạ Tổng ngươi không muốn thử xem oai lực của cái gọi là “Thập Nhị Luân Xa Trận” cao đến mức nào hay sao?

Tạ Đức Uy tỉnh ngộ liền ra lệnh:

‒ Tất cả hãy lấy kiếm rồi dàn trận!

‒ Thì ra đây là một kiếm trận. Vậy càng hay.

Nói rồi Thiên Hoa Giáo Chủ nở một nụ cười tươi tắn, đầy tự tin. Đừng nói là con người, dù là cỏ cây cũng bị dao động trước nụ cười khuynh quốc đó. Tạ Đức Uy không dám nhìn thẳng. Lão chỉ ậm ừ đứng chờ người đem kiếm tới cho các vị đường chủ. Riêng lão thì sử dụng thanh bảo kiếm Long Võ Minh Chủ trao cho trong Long Đình Lâu, còn Lý Minh Nghĩa sử dụng thanh bảo kiếm khác. Thiên Hoa Giáo Chủ nhìn hai thanh bảo kiếm:

‒ Bảo kiếm trong thiên hạ có không nhiều nhưng đêm nay tại Long Võ Trang có đến bốn thanh. Các vị đông người lại có lợi khí. Minh Chủ ngươi còn giữ của bản tòa hai món bảo vật thì phải.

‒ Ý của Giáo Chủ là muốn thu hồi hai món ấy? Xin lỗi tại hạ khó có thể làm theo.

Thiên Hoa Giáo Chủ đưa mắt nhìn Mẫn Diệu sư thái rồi nhìn thanh bảo kiếm trên lưng Hồ Nguyên Hoa.

‒ Bản tòa có lời thệ là bản tòa sẽ không dùng đến thanh kiếm đó trên đất Việt. Không lẽ Minh Chủ lại muốn bản tòa bội tín? Hơn nữa, sau khi thắng trận Minh Chủ muốn bản tòa dẫn người dẫm nát Long Đình Lâu để tìm hay sao?

Long Võ Minh Chủ khẽ động dung. Nhân ảnh của Thiên Hoa Giáo Chủ đột nhiên mất tích. Khi Long Võ Minh Chủ định thần thì mũi kiếm trong tay Thiên Hoa Giáo Chủ chỉ vừa chạm vào da trên yết hầu của Long Võ Minh Chủ. Thiên Hoa Giáo Chủ đề khí rút lui lại chỗ cũ. Quần hùng đổ mồ hôi lạnh. Tạ Đức Uy tiến lên sát Long Võ Minh Chủ nói:

‒ Minh Chủ, chúng ta không nên để bà ấy có lợi khí trong tay.

Nhưng lúc đó Mẫn Diệu sư thái đã đến bên Long Võ Minh Chủ nửa cầu khẩn nửa van xin:

‒ Bần ni cúi xin Minh Chủ đừng để giáo chủ ma giáo dùng đến thanh kiếm kia, tệ phái muôn vàn cảm tạ.

Long Võ Minh Chủ suy nghĩ hồi lâu, khẽ thở ra quay sang Tạ Đức Uy:

‒ Giáo chủ ma giáo vẫn có lợi khí nếu chúng ta ép quá mức. Ngược lại nếu thua trận thì hai món ấy vẫn trở về Long Đình Lâu. Chúng ta đã ỷ thế đông người, không nên quá hẹp lượng.

Mẫn Diệu sư thái mừng rỡ còn Tạ Đức Uy vẻ bất bình hiện ra ngoài mặt nhưng không dám cãi lệnh. Long Võ Minh Chủ lấy trong người ra hai chiếc chìa khóa vàng trao cho Tạ Đức Uy. Lão họ Tạ quay sang nói với Lý Minh Lương:

‒ Phiền đại công tử đi với lão phu.

‒ Dạ bác!

Hai người trở vào Long Đình Lâu, một lúc sau mang ra hai món vật: một thanh kiếm và một cái hộp làm bằng gỗ hương được điêu khắc tỉ mỉ. Hồ Nguyên Hoa ra lệnh cho một trong mười người đứng riêng, cả hai cùng tiến lên tiếp nhận. Hồ Nguyên Hoa tiếp nhận thanh kiếm còn người thuộc hạ nhận hộp gỗ. Thiên Hoa Giáo Chủ quan sát hộp gỗ rồi nhìn Tạ Đức Uy và Long Võ Minh Chủ, không nói lời nào. Đến khi Hồ Nguyên Hoa đến trước mặt, quỳ xuống và dâng kiếm lên thì trong ánh mắt của Thiên Hoa Giáo Chủ hiện ra sự khích động mãnh liệt.

Nàng cắm thanh kiếm đang cầm trong tay xuống sân rồi cầm thanh bảo kiếm lên, rút kiếm ra khỏi vỏ kiếm hoa lệ. Một đường sáng lóe lên, tất cả những viên đá xung quanh ba trượng bị hấp lực từ thanh kiếm bay lên cao rồi nối tiếp nhau rơi xuống thành một cột. Lưỡi kiếm được hướng lên trời bất động. Những viên đá rơi xuống, vừa chạm đến lưỡi kiếm liền bị cắt làm hai. Lưỡng phái chính tà đều phải thán phục sự sắc bén của lưỡi kiếm.

Một thanh kiếm có ánh thép trắng tinh. Những đường văn ngoằn ngoèo uốn khúc trên mặt kiếm, lưỡi kiếm như những đợt sóng lăn tăn không dứt. Cùng với chủ nhân, một luồng kiêu khí, dũng khí ngời ngời toát ra từ thanh kiếm. Thanh kiếm như một vật sống, như một hùm thiêng lâu ngày ngủ vùi trong động giờ chợt bừng tỉnh. Nó như cựa mình, như chuẩn bị một cuộc thư hùng. Dù thân hay sơ, dù địch hay bạn cũng đều bị một luồng bức khí vô hình làm cho rợn da, làm cho cảm thấy tất cả những huyệt đạo trên người bị uy hiếp tê buốt.

Mười vị đường chủ bị bức lui một bước.

Thanh kiếm chuôi màu trắng ngà, hợp với màu trắng của châu ngọc của vỏ kiếm tạo nên một phong thái trâm anh, cao quý. Nơi gần hộ thủ mỗi mặt có khắc một vế đối, chữ viết như phượng múa:

Viễn Tây Tịch Mịch, Nhất Kiếm Hữu Sinh, Nhất Hoa Hữu Tình, Nguyệt Ánh Lệ Vân Văn Như Tuyết.
Cận Đông Thanh U, Thiên Đao Vô Hình, Thiên Dũng Vô Minh, Nhật Ảnh Dị Phong Khí Tự Hương (1).

Ánh mắt của Thiên Hoa Giáo Chủ ngời ngời cảm động:

‒ Bao nhiêu ký ức lại trở về. Vật hoàn cố chủ, ta và ngươi sẽ không bao giờ xa cách nữa.

Long Võ Minh Chủ và Tạ Đức Uy mỗi người một thanh bảo kiếm trong tay. Hai kiếm ấy dường như cũng ngời sáng hơn thường nhật. Những nét văn toát ra tú khí làm cho người cầm chúng càng oai phong hơn. Long Võ Minh Chủ khen thanh kiếm trong tay Thiên Hoa Giáo Chủ:

‒ Bảo trong tay Giáo Chủ khác nào như rồng thêm vây, phượng thêm cánh.

Hồ Nguyên Hoa tiến lên, một lần nữa đưa thanh bảo kiếm đang đeo trên lưng:

‒ Giáo Chủ, dùng song kiếm uy lực gấp bội.

Quần hùng rúng động. Thiên Hoa Giáo Chủ chỉ lắc đầu:

‒ Bản tòa đã hứa thì phải giữ lời.

Nói rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của Hồ Nguyên Hoa. Hồ Nguyên Hoa bừng tỉnh ngộ. Thiên Hoa Giáo Chủ ngước mặt nhìn trăng:

‒ Các ngươi ra tay đi!

Lời nói chưa dứt, một nụ hoa kiếm nở ra, mười cánh hoa khoe sắc, kiếm khí uy hiếp cả càn khôn.

Mười hai đại cao thủ của Long Võ Trang phát huy thế trận. Tất cả cùng vung kiếm lên một lượt, dùng khinh công di chuyển vòng quanh Thiên Hoa Giáo Chủ theo chiều đông, nam, tây, bắc. Những ánh kiếm càng múa càng nhanh. Mười cánh hoa kiếm của Thiên Hoa Giáo Chủ chóng nở chóng tàn.

Mười hai thanh kiếm cùng chớp, cùng tấn công vào Thiên Hoa Giáo Chủ. Mỗi mũi kiếm uy hiếp mười hai huyệt đạo khác nhau trên người nàng. Thiên Hoa Giáo Chủ điềm nhiên khẽ rung kiếm, lại một đóa hoa kiếm nở ra mười cánh. Thiên Hoa Giáo Chủ mặc đồ trắng, mười cánh hoa kiếm lóng lánh ánh bạc tỏa ra xung quanh người. Nếu đứng trên cao nhìn xuống Thiên Hoa Giáo Chủ như một cái nhụy hoa cùng với mười cánh hoa kiếm hợp lại khác nào một đóa nở rộ, long lanh, sắc sảo, hư hư thực thực.

Người của hai bên đứng xem đều tán thưởng đóa hoa kiếm của Thiên Hoa Giáo Chủ. Một lần nữa Hồ Nguyên Hoa kính phục trong lòng: “Sự thật Thiên Hoa Kiếm Pháp mình không đạt đến hai phần của Giáo Chủ. Vẫn là chiêu “Hoa Khai Quán Nhật” và biến hóa chưa có hết mà đã ghê gớm đến dường ấy.”

Trong khi đó nhiều tiếng keng vang lên không ngớt. Mười hai đại cao thủ của Long Võ Trang bị đánh bật lùi trở ra. Trên mặt người nào cũng lộ vẻ khủng khiếp. Thiên Hoa Giáo Chủ đã khôi phục lại được nội công.

Phía xa xa, cô con gái út của Long Võ Minh Chủ lúc này đã giải được huyệt đạo cho Tạ Đức Huy, bước nhẹ đến bên người đàn bà trên năm mươi:

‒ Mẹ, không lẽ Bố, bác Đức Uy và mười vị Đường Chủ dùng đến “Thập Nhị Luân Xa Trận” mà vẫn không thắng được giáo chủ ma giáo?

Người đàn bà trả lời:

‒ Giáo chủ ma giáo tuy võ công vô địch nhưng sức chỉ có một người; đã lâu chưa dùng qua võ công, mẹ nghĩ trước sau gì cũng bại thôi.

Lý Minh Lương cũng góp ý nói với em gái:

‒ Em nên biết là “Thập Nhị Luân Xa Trận” có tổng cộng mười hai tầng biến hóa, phức tạp vô cùng. Mỗi lần biến hóa thì uy lực tăng lên một phần. Lúc nãy chỉ là lần đầu tiên. Muốn biết thắng bại ra sao phải chờ xem.

Quay sang Tạ Đức Huy, Lý Minh Lương nói:

‒ Tạ huynh không phải là người luyện võ, nếu muốn xem tiểu đệ nghĩ huynh nên đứng trên chòi canh mà xem vì lát nữa đây uy lực của trận pháp gia tăng, huynh chịu không nổi đâu.

Lời nói nghe có lý nhưng Tạ Đức Huy chần chừ không muốn đi, sắc mặt buồn bã. Lý Minh Ngọc Quyên cũng khuyên:

‒ Anh Đức Huy nên nghe lời của anh cả. Anh nghe lời em nói tốt cho vài câu.

Tạ Đức Huy tươi hẳn nét mặt lên một chút, lập tức đi về hướng cổng Long Đình Lâu và nói vọng lại:

‒ Ngọc Quyên em nhớ nhé, em không được nuốt lời. Em cũng nên cẩn thận.

Tạ Đức Huy đi rồi, cô gái quay sang hỏi anh:

‒ Anh cả, em chỉ được phép luyện tập “Thập Phương Như Lai Trận” nên em không biết “Thập Nhị Luân Xa Trận” nó như thế nào.

‒ Lúc trước Giao Long Tam Bang Chủ chưa gia nhập Long Võ Trang, anh giữ quyền Tế Tác Đường nên phải luyện tập trận pháp này. Nhưng “Thập Nhị Luân Xa Trận” chưa phải là trận pháp tối thượng của bản Trang…

Mười hai đại cao thủ của Long Võ Trang lại phát huy trận thế, cắt ngang lời nói của Lý Minh Lương. Mười hai người vẫn múa tít võ khí nhưng lần này chia ra hai toán, mỗi toán sáu người xen kẽ nhau, một toán nhanh, một toán chậm. Người trong trận nếu để ý đến toán người chạy chậm thì sẽ bị những người trong toán nhanh làm hoa mắt. Ngược lại nếu để ý toán nhanh thì chiêu thức của toán chậm dường như đảo ngược lại. Mục đích của trận pháp là làm loạn trí của người bị vây trong trận.

Binh khí của họ vẫn múa tít. Thiên Hoa Giáo Chủ sau khi tấn công hai đợt thì chống kiếm đứng im ra chiều nghĩ ngợi.

Nàng lại rung tay, một đóa hoa kiếm mười cánh lại được nở rộ, lóng lánh ánh bạc. Nhưng khi mười cánh hoa kiếm chạm quầng kiếm quang của kiếm trận, nhiều tiếng leng keng vang lên không ngớt.

Đóa hoa cùng âm thanh biến mất. Mười hai luồng kiếm quang của trận pháp ập vào như thủy triều dâng. Hồ Nguyên Hoa kinh hoảng. Minh Chủ phu nhân mừng thầm. Hồ Nguyên Hoa cầm kiếm trong tay định nhảy vào trợ chiến nhưng rồi mụ chợt tự trách mình quá lo xa. Còn Minh Chủ phu nhân lại thấy mình đã mừng vội.

Hai nụ hoa liên tiếp nhau hé nhụy. Mười cánh hoa kiếm nở ra xung quanh người Thiên Hoa Giáo Chủ, mười cánh vươn lên cao rồi mới tỏa. Tất cả những thanh kiếm của Long Võ Trang bị đánh bật tung ra ngoài.

Kiếm quang tắt ngấm, hoa kiếm cũng tàn theo. Tất cả đứng bất động. Tế Tác Đường Chủ Trần Quốc Nguyệt lên tiếng:

‒ Tôi tuyệt không ngờ trên đời này lại có người xử dụng kiếm pháp thần tốc phi thường và hoa mỹ như Giáo Chủ. Trăm lần kính phục.

Tạ Đức Uy nghe Trần Triệu Quốc Nguyệt nói không khỏi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên lão nghe nàng nói khâm phục một ai. Thiên Hoa Giáo Chủ mỉm cười:

‒ Bản tòa cũng không ngờ cô em là người trẻ nhất trong các vị đường chủ. Tre già măng mọc, võ lâm Đại Việt càng hưng thịnh hơn.

Thiên Hoa Giáo Chủ nhìn quanh một lượt rồi tiếp:

‒ Trận pháp tất nhiên tinh vi nhưng vẫn mang theo nhược điểm của “Thập Phương Như Lai Trận.” Võ công cao thấp của những người lập trận không đồng.

Thiên Hoa Giáo Chủ lại khẽ rung tay. Một đóa hoa kiếm nở ra. Rồi hai đóa. Rồi ba đóa. Mỗi đóa mười cánh hoa. Đầu mỗi cánh hoa bung ra rồi tụ lại thành nụ hoa. Mỗi nụ hoa nở ra thành một đóa hoa kiếm mười cánh. Ánh kiếm bừng bừng trong trời khuya. Hồ Nguyên Hoa lẩm bẩm trong miệng: “Ba lần biến hóa, tần thứ hai; Giáo Chủ vẫn chỉ dùng chiêu đầu tiên. Thiên Hoa Kiếm Pháp có tổng cộng mười chiêu, mỗi chiêu có mười biến hóa, mỗi biến hóa có mười tầng. Thiên Hoa có nghĩa là ngàn đóa hoa là vậy.”

Thập Nhị Luân Xa Trận cũng được chuyển biến. Mười hai người Long Võ Trang chia làm hai vòng tròn đồng tâm, mỗi vòng sáu người một, di chuyển ngược chiều nhau chứ không cùng chiều như lúc trước. Biến hóa lần này, luồng kiếm quang của trận thế không còn hoa dạng như lúc đầu nhưng lại vững vàng hơn.

Thiên Hoa Giáo Chủ là tâm của vòng tròn, cũng là tâm của các đóa hoa kiếm thay phiên nhau nở ra liên miên bất tuyệt. Mỗi khi một cánh hoa chạm vào luồng kiếm quang của Luân Xa Trận thì tắt ngấm để nhường cho những cánh hoa sau đang vươn tới như sóng biển dập dồn. Nhưng lần này kiếm trận không bị đánh bật tung ra như hai lần đầu.

Sáu luồng kiếm quang nghịch và sáu luồng kiếm quang thuận càng ngày càng thu nhỏ vòng tròn. Những đóa hoa kiếm càng ngày càng nở nhanh hơn. Công thủ ác liệt.

Thập Nhị Luân Xa Trận lại chuyển biến thêm lần nữa. Những đóa hoa kiếm cũng biến theo. Xung quanh và trên đầu của Thiên Hoa Giáo Chủ muôn ngàn đóa. Trên trời muôn ánh sao lấp lánh, dưới đất ngàn bóng kiếm lung linh.

Vòng tròn kiếm trận bị thu hẹp lập tức phải dãn ra sau khi Thiên Hoa Giáo Chủ vẫn dùng chiêu đầu tiên nhưng vận dụng đến mức biến hóa lần thứ tư, phát huy ở tầng thứ ba.

Thập Nhị Luân Xa Trận biến đổi lần thứ năm. Lần này vòng trên lộn xuống dưới, vòng dưới lộn lên trên. Cứ thế hai vòng luân chuyển với nhau, kiếm chiêu kêu lên vút vút, kình phong tỏa ra khiến nhiều ngọn đuốc cách đấy năm trượng bị tắt. Lý Minh Lương nhìn vào trận cắt nghĩa cho em gái:

‒ Thập Nhị Luân Xa Trận như tên gọi có tất cả mười hai lần biến hóa. Anh không ngờ đã biến hóa đến tầng thứ năm rồi mà vẫn không áp đảo được giáo chủ ma giáo. Xem ra tầng thứ sáu sắp được chuyển khai.

Lý Minh Ngọc Quyên tỏ ý lo sợ:

‒ Có khi nào giáo chủ ma giáo chống chọi được đến tầng thứ mười hai không?

‒ Anh không biết và không nghĩ trên đời có người nào tài giỏi đến như vậy.

Lý Minh Lương quay ra hỏi mẹ:

‒ Mẹ, có phải năm xưa giáo chủ ma giáo bị bại dưới trận pháp này không?

Minh Chủ phu nhân đang chăm chú lược trận, nghe con hỏi chỉ ậm ừ chứ không trả lời. Lý Minh Thần thấy vậy hỏi tiếp:

‒ Võ công của giáo chủ ma giáo cái thế như vậy, năm xưa sao lại bị mình bắt? Không lẽ lúc đó mình đông cao thủ hơn bây giờ?

Minh Chủ phu nhân chau mày, ngẫm nghĩ giây lâu rồi miễn cưỡng trả lời:

‒ Năm xưa chúng ta không có dùng trận pháp này vì phái Tiêu Sơn không muốn tiết lộ tuyệt kỹ trấn môn. Còn tại sao Thiên Ma Giáo Chủ bị bắt thì… thì… do ta gặp nhiều may mắn.

Lý Minh Ngọc Quyên không đồng ý với câu trả lời, thầm nghĩ: “Nghe nói giáo chủ ma giáo thông minh tài trí trùm thiên hạ, dễ gì lộ ra sơ hở cho mình gặp may. Nhất định còn nhiều bí mật mà người lớn không muốn cho mình biết.” Tuy nàng nghĩ như vậy nhưng không dám hỏi kỹ.

Trong kiếm trận, trận pháp đổi từ tầng thứ sáu lên đến tầng thứ bảy. Hai vòng người trên dưới không còn chạy vòng vòng cùng chiều với nhau nữa mà hai vòng chạy ngược chiều với nhau. Nhưng chẳng bao lâu lại phải thay đổi.

Thay đổi lần này, vòng trên vòng dưới lại chạy cùng chiều, hai vòng lại cứ trên dưới đảo lộn cho nhau. Thế rồi biến hóa tầng thứ chín được đưa ra xử dụng. Vòng trên vòng dưới vừa đảo lộn vừa chạy ngược chiều nhau. Đứng bên ngoài lược trận Minh Chủ phu nhân lo lắng:

‒ Hai vị Tả Hữu Hộ Trang, không chừng chúng ta đêm nay cũng phải xuất trận thôi.

Lý Minh Ngọc Quyên hỏi mẹ:

‒ Không lẽ “Thập Nhị Luân Xa Trận” thêm ba người nữa được sao?

Lý Minh Lương thay mẹ trả lời em gái:

‒ Mẹ và hai vị Nguyễn bá bá mà gia nhập thì “Thập Nhị Luân Xa Trận” đổi thành “Vô Tướng Kiếm Trận”.

Lý Minh Ngọc Quyên thắc mắc:

‒ Anh cả, cái gì là “Vô Tướng Kiếm Trận”?

‒ Trận pháp dùng thuật ngữ và ý nghĩa trong kinh Phật làm căn bản gồm Tứ Tướng, Ngũ Uẩn và Lục Tặc. Nhưng gọi nguyên tên dài quá nên gọi là “Vô Tướng Kiếm Trận” cho dễ, tổng cộng có đến mười lăm người lập trận.

‒ Mười lăm người? Sao nhiều vậy? Mình có bao nhiêu cao thủ đều bị giáo chủ ma giáo cầm chân hết hay sao?

Minh Chủ phu nhân giật mình:

‒ Con nói có lý. Bên địch từ lúc ngưng chiến đến giờ chỉ có Hồ Nguyên Hoa và giáo chủ của chúng xuất trận. Dưới Hồ Nguyên Hoa còn có mười người, có lẽ là Thập Hoa của chúng.

‒ Ban nãy con có nghe người mình nhắc lại chuyện Tế Tác Đường Chủ đánh ngang tay với đệ bát cung chủ. Nếu lỡ bọn chúng ra tay bất thần thì làm sao? Như vậy không được, mình phải tính kế trước.

Lý Minh Ngọc Quyên nói với vợ chồng hai anh:

‒ Anh cả và chị Phương Yến thống lĩnh các đạo quân phía đông, anh hai và chị Thụy Uyên chỉ huy các đạo phía tây. Còn em giữ vững trung ương. Có gì thì em lên chòi canh đánh trống, phất cờ ra lệnh, hai anh hai chị ở ngoài theo lệnh mà đốc quân.

Minh Chủ phu nhân gật đầu tỏ ý hài lòng:

‒ Con còn nhỏ mà suy nghĩ sâu xa, tài dùng quân hơn mẹ rồi. Vợ chồng Minh Lương và Minh Thần làm theo ý kiến của Ngọc Quyên đi.

Bốn người dạ một tiếng. Lý Minh Ngọc Quyên cười một cách vô tư:

‒ Lần này em được Mẹ cho làm chúa tướng, hai anh phải nghe lời em, không được cãi lệnh.

Lý Minh Thần cũng cười:

‒ Tại lần này anh nhường em đó thôi.

Tuy cười nói nhưng trong lòng Lý Minh Thần không muốn đi. Chần chừ một lát rồi nắm tay vợ là Phùng Thụy Uyên đi về mé tây. Lý Minh Lương cùng đi với vợ là Đào Phương Yến về hướng đông còn Lý Minh Ngọc Quyên lên chòi canh nơi Tạ Đức Huy đang đứng chú ý xem trận đánh khốc liệt giữa Thiên Hoa Giáo Chủ và mười hai đại cao thủ của Long Võ Trang.

Những diễn phía Long Võ Trang không thoát cặp mắt của Hồ Nguyên Hoa. Mặc dù đứng xa lại bị trận kịch chiến át đi âm thanh, nhưng vốn người cẩn trọng, Hồ Nguyên Hoa thấy vợ chồng anh em họ Lý bỏ đi thì chú tâm đề phòng. Mụ đi lại phía sau dặn mười vị cung chủ ít điều.

Bên trong kiếm trận lại thay đổi nữa. Bây giờ thì không còn phân biệt được giữa từng người với nhau, chỉ thấy kiếm ảnh lập lòe, bóng người phất phới.

Tầng thứ mười hai của Thập Nhị Luân Xa Trận đã được phát huy. Không những xung quanh mà trên dưới cũng có bóng kiếm vây hãm Thiên Hoa Giáo Chủ. Mỗi vòng của trận pháp biến thành một nửa trái cầu kiếm ảnh xoay ngược chiều nhau. Từng cặp ba người thay đổi vị trí nhau luôn luôn.

Tưởng dùng đến tầng thứ mười hai sẽ áp đảo được địch nhưng không ngờ Thiên Hoa Giáo Chủ vẫn ung dung đối phó, Long Võ Minh Chủ vừa phát huy trận pháp vừa suy nghĩ: “Thiên Ma Kiếm Pháp ghê gớm đến vậy sao? Dù cho có cao thâm đến đâu đi nữa, giáo chủ ma giáo ba mươi năm không thể xử dụng được võ công tất phải mai một đi mới đúng. Nhưng đàng này kiếm pháp lại không tìm ra chỗ sơ hở là sao?”

Những đóa hoa kiếm tiếp tục nở ra nhưng dày đặc và nhanh hơn lúc đầu rất nhiều. Âm thanh của mỗi lần binh khí va chạm nhau tạo thành một chuỗi vô tận, không còn có thể phân biệt được đó là do từng tiếng kết lại với nhau. Long Võ Minh Chủ tiếp tục suy nghĩ: “Mỗi lần trận pháp biến hóa thì Thiên Ma Kiếm Pháp cũng biến hóa theo, kiếm ảnh dầy đặc hơn, sát khí trùng trùng nhưng dường như quanh đi quẩn lại chỉ có một chiêu “Hoa Khai Quán Nhật” thì phải. Chỉ có chiêu đầu tiên mà phá không nổi, những chiêu sau mình làm sao có thể thủ thắng?”

Long Võ Minh Chủ mắt nhìn thấy những đóa hoa kiếm mười cánh chồng lên nhau nở ra từ sát mặt đất cao lên quá đầu của Thiên Hoa Giáo Chủ. Đầu mỗi cánh hoa kiếm biến thành nụ hoa, đầu mỗi nụ hoa lại nở ra thành một đóa hoa mười cánh. Đầu mỗi cánh lại biến thành nụ rồi mỗi nụ nở ra một đóa. Cứ thế liên miên bất tuyệt không dứt. Những đóa hoa kiếm nở ra dầy đặc, nhiều lần Long Võ Minh Chủ thử tấn công vào những “nụ hoa” không cho nó “nở” ra nhưng lần nào cũng bị phản công mạnh mẽ. Nhờ Thập Nhị Luân Xa Trận vững như tường sắt, những người thủ trận kiếm pháp đều cao thâm nên Long Võ Minh Chủ mới không bị chặt mất cánh tay.

“Thập Nhị Luân Xa Trận” đã phát huy đến tầng cuối nhưng hai bên vẫn giữ thế quân bình. Mười hai người vây đánh một mà chỉ giữ được thế quân bình có nghĩa là trong ý đã bại.

Đột nhiên những đóa hoa kiếm biến mất hết. Xung quanh người Thiên Hoa Giáo Chủ không còn những bóng kiếm lấp lánh nữa mà các tám hướng đều có những chấm trắng. Những chấm trắng đó không chớp tắt một nơi mà cứ di chuyển luôn luôn. Phía trên huyệt bách hội một sải tay có thêm hai chấm trắng nữa, tổng cộng là mười chấm.

Không còn những đóa hoa kiếm dầy đặc che phủ, khuôn mặt và thân hình kiều diễm của Thiên Hoa Giáo Chủ được nhìn thấy rõ như lúc trước. Hai mắt nàng vẫn sắc sảo sáng như hai vầng nhật nguyệt, nét mặt vẫn còn tươi thắm nhưng không dấu nổi sự mệt nhọc càng ngày càng hiện rõ. Hai cánh tay áo phất phới như tiên nga múa khúc Nghê Thường.

Tất cả cao thủ của Long Võ Trang không thể nào không nhìn thấy. Quần hùng mừng rỡ, kiếm trận càng ngày càng siết chặt lại.

“Thập Nhị Luân Xa Trận” do mười hai người phát huy, uy lực to lớn. Nhưng khi kiếm trận càng ngày càng siết nhỏ lại thì uy lực lại giảm đi khá nhiều. Lý do đơn giản là nhiều người mà bị ép vào một cái vòng quá nhỏ thì khi cử động, phát chiêu, thay đổi vị trí, v.v. đều bị giới hạn.

Kiếm trận khi thu lại còn hơn một lằn kiếm thì không thể thu nhỏ hơn được nữa. Mười hai cao thủ của Long Võ Trang đều hết sức ngạc nhiên. Từ ngạc nhiên đi đến khiếp sợ.

Kiếm trận không thu nhỏ hơn được nữa không phải vì có quá nhiều người. Nó bị một bức tường kiếm khí vô hình cản trở. Ban đầu còn lấy làm lạ tại sao lại có hiện tượng đó nhưng rồi ai cũng hiểu rõ nguyên nhân.

Mười chấm trắng chớp tắt kia là một bức tường kiếm khí vô hình do Thiên Hoa Giáo Chủ huy động thanh kiếm mà thành. Cao thủ Long Võ Trang định thần quan sát kỹ thêm một chút nữa mới biết hai cánh tay áo của Thiên Hoa Giáo Chủ “phất phới trong gió” thật sự là do luân chuyển thanh kiếm giữa hai tay với nhau. Vì tốc độ quá mau lẹ mà gây ra ảo giác hai cánh tay áo bay nhẹ trong gió. Vừa sợ vừa mừng vì nếu giáo chủ ma giáo dùng song kiếm thì uy lực còn mạnh đến dường nào.

Mười chấm trắng bắt đầu chớp và di chuyển nhanh hơn. Mười hai cao thủ của Long Võ Trang nghiến răng vận mười thành công lực ráng thu hẹp kiếm trận thêm một chút nữa nhưng không những không làm được mà tất cả còn phải lùi ra sau một bước.

Mười chấm trắng càng ngày càng lớn hơn. Tức nước vỡ bờ; nở bùng ra thành những đóa hoa kiếm lăng lệ. Hai chấm trắng bên trên thì nở thành những đóa hoa trên cao rồi úp xuống. “Hoa Thảo Phiêu Nhiên”. Chiêu thứ hai của “Thiên Hoa Kiếm Pháp” được giáo chủ ma giáo dùng đến. Những chấm trắng xung quanh thì vươn ngang ra. Tất cả phủ lấy mười hai đại cao thủ Long Võ Trang.

Tiếng binh khí chạm vào nhau kêu lên đinh tai nhức óc. Đến khi tiếng binh khí im bặt thì mười hai cao thủ của Long Võ Trang bị đẩy lùi ra ngoài hơn ba trượng. Ai nấy đứng im nhìn Thiên Hoa Giáo Chủ với nét mặt vừa kinh sợ vừa thất vọng. Kinh sợ vì tài nghệ của địch quá cao siêu, từ đầu đến cuối chỉ đứng ở một chỗ. Thất vọng là vì mình đã tận lực mà vẫn thất bại. Ngoài Huệ Giác đại sư ra những người còn lại tay áo, vai áo đều bị nhiều đường kiếm căt đứt nhưng không chạm vào da thịt.

Thập Nhị Luân Xa Trận đã bị phá. Long Võ Trang đã bị thua.

Tuy Thiên Hoa Giáo Chủ đã phá được trận nhưng sắc mặt không còn thư thái hồn nhiên nữa. Mồ hôi thấm ướt y phục. Nàng phải chống kiếm xuống đất rồi đứng tỳ vào mà nghỉ mệt, nhắm mắt dưỡng thần.

Nửa khắc thời gian trôi qua, Thiên Hoa Giáo Chủ mở mắt ra nhìn xung quanh một lượt rồi nói với Long Võ Minh Chủ:

‒ Trước sau đấu với nhau năm trận bên bản tòa thắng hết cả năm. Lý Minh Nghĩa ngươi còn gì để nói hay không?

Long Võ Minh Chủ thở dài:

‒ Giáo Chủ thắng càng nhiều thì tại hạ càng không thể để cho Giáo Chủ ra ngoài.

‒ Vẫn là một câu nói đó?

‒ Đúng vậy!

‒ Minh Chủ làm được sao? Không lẽ Minh Chủ muốn bản tòa lấy mạng ngươi và tất cả những người ở đây?

Long Võ Minh Chủ lại thở dài:

‒ Tận nhân lực tri thiên mệnh. Tính mạng của tại hạ có quý gì, tính mạng của muôn người trong thiên hạ mới là đáng quý.

Thiên Hoa Giáo Chủ ngước mặt nhìn trời cảm thán:

‒ Minh Chủ không cho bản tòa tái xuất giang hồ vì không muốn máu nhuộm võ lâm nhưng lại ép bản tòa máu nhuộm Long Võ Trang mới vui lòng à?

Long Võ Minh Chủ không trả lời. Có gắng sức thêm nữa cũng chỉ đổ máu vô ích. Nhưng thả ra thì làm sao đối diện với đồng đạo võ lâm. Minh Chủ phu nhân tiến đến vài bước, đứng ngang với trượng phu:

‒ Võ công của Giáo Chủ thiên hạ vô địch. Đêm nay máu đã đỏ nhuộm Long Võ Trang rồi, những gì trượng phu tiện thiếp nhiều năm lo sợ cũng đã xảy ra, do đó Giáo Chủ không thể nói Long Võ Trang ép Giáo Chủ giết người.

Thiên Hoa Giáo Chủ nhìn bà:

‒ Lập luận của phu nhân cũng sắc bén đấy. Nhưng nếu Long Võ Trang không giam cầm bản tòa thì chuyện đổ máu đêm nay sẽ không xảy ra.

‒ Vậy sao Giáo Chủ không nói luôn: nếu hàng vạn sinh linh trong thiên hạ quỳ mọp dưới chân Giáo Chủ, cam tâm làm nô lệ thì không có cảnh máu đổ thịt rơi? Nếu không giam cầm Giáo Chủ thì ba mươi năm nay số người chết nhiều hơn đêm nay biết bao nhiêu lần. Có thể không xảy ra ở đây nhưng khắp Nam Thiên đã phải chịu tang tóc triền miên. Tóm lại Giáo Chủ ra ngoài một ngày nào thì võ lâm sẽ loạn một ngày ấy.

‒ Giỏi cho phu nhân. Một người quyết đi, muôn người níu kéo. Nhưng các vị đã thua, chừng nào mới tâm phục?

‒ Thắng bại vẫn chưa phân. Tà không bao giờ thắng chính.

Minh Chủ phu nhân nhìn thẳng vào mắt Thiên Hoa Giáo Chủ nói chậm rãi:

‒ Kẻ yếu chưa chắc đã thua. Kẻ mạnh chưa chắc đã thắng. Kẻ muôn đời bại mà lại thắng, kẻ muôn đời thắng mà lại thua. Cái thắng thua được mất nhanh thì chớp mắt, chậm thì trăm năm, ngàn năm. Một khi ôm hận thì suốt đời mang hận. Chắc là Giáo Chủ hiểu rõ lý lẽ đó.

Lần đầu tiên quần hùng thấy trong tía mắt của Thiên Hoa Giáo Chủ ra chiều thất vọng, tức giận cực điểm, sát khí tràn ngập khuôn mặt ngọc. Tay nàng run run, mũi kiếm chao đảo. Lòng nàng, tâm nàng chỉ vì mấy lời nói khó hiểu của Minh Chủ phu nhân mà mất hết kiên định. Hồ Nguyên Hoa kinh hoảng. Quần hùng không mấy người rõ nguyên do tại sao lại mất sự trầm tĩnh, trấn định như vậy. Vì không hiểu nên không dám ra tay. Nếu họ ra tay ngay lúc này không chừng cục diện võ lâm mai hậu sẽ khác đi rất nhiều. Những lời nói mập mờ của Minh Chủ phu nhân chứa nhiều huyền cơ. Giáo chủ ma giáo thở dài buồn bã:

‒ Ta thắng, thắng hết. Nhưng ta lại là kẻ chiến bại. Tâm bất phục, ý bất phục, nhưng sự thật lại bắt ta phải chịu phục. Phu nhân nói hay quá.

Nàng hít một hơi, hai mắt sáng lên, ý chí quật cường nổi dậy:

‒ Nói như phu nhân, chắc phu nhân còn có một phương sách tối hậu để giam giữ bản tòa?

‒ Giáo Chủ đoán không sai.

Hồ Nguyên Hoa cầm kiếm đến bên Thiên Hoa Giáo Chủ nhìn Minh Chủ phu nhân nói:

‒ Đường đường là võ lâm thế gia, tự xưng là danh môn chính phái, bao nhiêu lần ỷ chúng hiếp cô, rồi dùng xa luân chiến đều bị thất bại. Không lẽ bây giờ còn muối mặt đòi đấu nữa sao?

Long Võ Minh Chủ thay thế vợ trả lời:

‒ Tiếng tăm và danh vọng tuy quý nhưng nó là chuyện tư. Giữ gìn an nguy cho võ lâm vừa là bổn phận vừa là trách nhiệm vì nó là chuyện công. Nếu công tư không thể lưỡng toàn thì tại hạ không thể vì chút hư danh mà bỏ đi nghĩa cả.

Tế Tác Đường Chủ Trần Triệu Quốc Nguyệt cũng lên tiếng biện luận:

‒ Trong tất cả trên vạn người tại đây thì Thiên Ma Giáo Chủ lớn tuổi nhất, võ công cũng mạnh nhất. Quý giáo ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu thì chúng tôi dùng số đông để thủ thắng. Cả hai cùng dùng sở trường để tranh phong, không thể nói bên nào chèn ép bên nào.

Thiên Hoa Giáo Chủ nhìn Tế Tác Đường Chủ mỉm cười:

‒ Miệng lưỡi của cô em lợi hại đâu kém võ công.

Trần Triệu Quốc Nguyệt cung tay:

‒ Tôi là kẻ sinh sau muôn ngàn lần không bằng Giáo Chủ là người đi trước.

Thiên Hoa Giáo Chủ mỉm cười không nói, quay nhìn Minh Chủ phu nhân:

‒ Không biết phu nhân muốn dùng phương thức nào để cầm chân bản tòa?

‒ Đối với Giáo Chủ tiện thiếp xin dùng trận pháp có uy lực lớn nhất của bản Trang gọi là “Vô Tướng Kiếm Trận”.

Thiên Hoa Giáo Chủ thắc mắc:

‒ “Vô Tướng Kiếm Trận”? Không lẽ trận pháp này có bốn người phát huy?

‒ Giáo chủ đoán không sai, ít nhất là bốn người và nhiều nhất là…

Nói đến đó Minh Chủ phu nhân chợt tái mặt đi, run run không nói tiếp được. Thiên Hoa Giáo Chủ nhìn vị minh chủ võ lâm, trong khi đó mũi kiếm trong tay nàng đã đặt lên yết hầu của Minh Chủ phu nhân. Long Võ Minh Chủ điềm nhiên như không hề có việc gì, trên sức tưởng tượng của quần hùng. Thiên Hoa Giáo Chủ hỏi:

‒ Chỉ có hai người thì làm sao có thể lập trận được? Minh Chủ thua luôn trận này nữa rồi. Lý Minh Nghĩa ngươi sao lại sơ xuất đến thế?

Long Võ Minh Chủ điềm đạm trả lời:

‒ Đối với người khác mà tại hạ làm vậy thì đúng là sơ xuất. Nhưng đối với Giáo Chủ thì khác, Giáo Chủ sẽ không vì đó mà chiếm tiên cơ, cũng sẽ không hạ thủ bằng cách đó và nhất là chưa biết “Vô Tướng Kiếm Trận” ra sao.

Thiên Hoa Giáo Chủ lấy tay che miệng cười khúc khích, giọng cười như tiếng oanh ca:

‒ Hiểu được bản tòa không ai hơn Minh Chủ. Có lẽ chúng ta có duyên nợ từ muôn ngàn kiếp trước, Minh Chủ chẳng khác nào là… là “hồng nhan tri kỷ” của bản tòa.

Cười xong Thiên Hoa Giáo Chủ lại ngửa mặt nhìn trời ra chiều tư lự. Vui đó, buồn đó, không ai hiểu được giáo chủ ma giáo đang suy nghĩ những gì. Long Võ Minh Chủ cười khổ:

‒ Đa tạ Giáo Chủ có lòng đề cao tại hạ nhưng trong lòng tại hạ chỉ có hình bóng một người mà thôi.

‒ Bản tòa biết chứ. Vì biết nên mới dám thố lộ tâm sự cho Lý Minh Nghĩa ngươi nghe.

Long Võ Minh Chủ lặng thinh, không nói gì thêm. Thiên Hoa Giáo Chủ đứng ngắm nhìn trời đêm, hai mắt nàng sáng quắc, nét mặt cũng đanh lại. Cái uy của thanh kiếm trong tay cô gái cũng đột ngột bừng lên.

Trời đã sang giờ Dần, bầu trời vẫn còn đầy sao nhưng không còn tối nữa, mặt trăng ngả về tây không bao lâu nữa lặn. Tại hướng bắc của Long Võ Trang có một viên pháo lệnh bắn lên nổ thành một quả cầu màu trắng. Long Võ Minh Chủ quắc mắt:

‒ Chuyện gì đã xảy ra?

Chưa có tiếng trả lời thì đã có một luồng kình phong mạnh như núi lở ập đến Long Võ Minh Chủ. Thiên Hoa Giáo Chủ thừa sơ hở vung kiếm tấn công. Muôn đóa hoa kiếm nở ra liên miên bất tuyệt. Mười lăm đại cao thủ của Long Võ Trang nhất tề huy động võ khí để thành lập trận thế.

Nhưng đã trễ. Long Võ Minh Chủ cùng phu nhân, Tạ Đức Uy, Nguyễn Tùng Tây và Nguyễn Tử Bạch bị vây trong những đóa hoa kiếm, cứ phải né tránh luôn luôn, chống đỡ vô cùng khó nhọc. Nhờ mười vị đường chủ võ công phi phàm nhất loạt tấn công Thiên Hoa Giáo Chủ dùng theo lối vây Ngụy cứu Triệu nên nhất thời tính mạng không bị đe dọa. Nhưng cũng vì thế mà trận thế không hề được lập thành.

“Vô Tướng Kiếm Trận” cần phải có đủ mười lăm người phát huy được tối đa, nhưng bây giờ có mười người kẻ trước người sau nên không đạt được ba phần uy lực.

Đánh rắn phải đánh dập đầu. Thiên Hoa Giáo Chủ ra tay trước không cho trận thế lập thành nên chiếm được thượng phong. Các cao thủ Long Võ Trang càng ngày càng rơi vào tình thế bất lợi. Kiếm khí của nàng trấn áp cả mười lăm người. Giảng Văn Đường Chủ Trần Hải Chí nảy ra một ý liền hô lớn:

‒ Thập Phương Như Lai Trận.

‒ Hay lắm!

Trần Triệu Quốc Nguyệt khen hay rồi lập tức làm theo Trần Hải Chí. Tám vị đường chủ kia ngạc nhiên không ít. Trận pháp này đã bị phá, bây giờ dùng lại có khác nào làm trò hề. Nhưng thấy Giảng Văn Đường Chủ, Trần Triệu Quốc Nguyệt biến đổi kiếm pháp và đi theo phương vị, tám người kia bất đắc dĩ phải nghe theo. Tình trạng nguy cấp, không thể mỗi người mỗi ý mà có thể thủ thắng. Trần Hải Chí mỉm cười đắc ý.

Đúng như Trần Hải Chí suy tính, áp lực đối với Long Võ Minh Chủ và bốn người kia lập tức bị giảm đi. Tuy vẫn chưa thể phối hợp với mười vị đường chủ được nhưng đủ sức cầm cự lâu dài. Những vị đường chủ kia hiểu ra và thầm khen ngợi sự nhanh trí của Giảng Văn Đường Chủ.

“Thập Phương Như Lai Trận” bị phá là nhờ vào khinh công của giáo chủ ma giáo chứ không phải do dùng kiếm pháp. Bây giờ Thiên Hoa Giáo Chủ dùng kiếm pháp chế ngự năm người thủ lĩnh của Long Võ Trang nên không dùng khinh công như lúc nãy mà trực tiếp đối trận.

Trận pháp được phát huy tối đa; năm người thủ lĩnh Long Võ Trang chống trả mãnh liệt. Những đóa hoa kiếm một lần nữa sáng rực trời khuya.

Nói về Hồ Nguyên Hoa sau khi thấy viên pháo lệnh thì đưa tay vào bọc lấy ra một viên pháo lệnh. Chờ đến khi Thiên Hoa Giáo Chủ cầm chân được mười lăm đại cao thủ của Long Võ Trang thì mới dùng đến. Chân mụ điểm nhẹ lướt đến một trang đinh cầm đuốc của Long Võ Trang châm lửa rồi vận nội công ném lên cao. Viên pháo lệnh nở ra thành một quả cầu đỏ.

Đó cũng là mệnh lệnh cho giáo chúng Thiên Hoa Giáo đồng loạt tấn công để phá vòng vây. Hồ Nguyên Hoa rút thanh bảo kiếm trên lưng mà Thiên Hoa Giáo Chủ nhiều lần cự tuyệt không dùng ra khỏi vỏ. Lưỡi kiếm phát ra ánh sáng dịu dàng trong vắt như nước hồ thu. Thần của thanh kiếm uy nghiêm như núi cao, vững chắc như bàn thạch, uẩn khúc như dòng suối chảy êm đềm. Nếu ai tinh mắt sẽ thấy gần hộ thủ có hai hàng chữ. Một mặt là: “Mê Linh Hiệp Khách Đào Thiên Hương Chi Kiếm.” Còn mặt kia là: “Bảo Kiếm Mỹ Tự Chi Danh Thiên Hương” (2). Hồ Nguyên Hoa cười thầm: “Mụ Mẫn Diệu có thấy mình dùng thanh kiếm này chắc tức chết đi được. Giáo chủ hứa chứ mình đâu có hứa.”

Hồ Nguyên Hoa dơ thanh kiếm lệnh cao lên, cùng mười vị cung chủ của Thiên Hoa Giáo thống lĩnh sáu đội giáo quân đánh thốc qua hướng đông nơi Y Dược Đường và Thần Nông Đường trấn thủ. Sáu người theo Hồ Nguyên Hoa đi mở đường, bốn người đi đoạn hậu. Hồ Nguyên Hoa vừa xung sát vừa nói vọng lại:

‒ Chúng thuộc hạ xin đi trước mở đường, mong Giáo Chủ bảo trọng thân ngọc.

Tại chòi canh của Long Võ Trang, tiếng trống đồng và tiếng tù và nổi lên không ngớt. Lý Minh Ngọc Quyên vừa múa cờ ra lệnh vừa truyền miệng:

‒ Long Võ Đường, Bảo Trang Đường ở lại giữ Long Đình Lâu. Y Dược Đường, Thần Nông Đường và Tế Tác Đường giữ vững trận tuyến, không được lùi bước dưới mọi trường hợp. Luyện Võ Đường, Phi Mã Đường, Pháp Hình Đường và Hoằng Giáo Đường truy kích giặc. Giảng Văn Đường đi vòng Long Đình Lâu tiếp ứng cho Y Dược Đường, Thần Nông Đường và Tế Tác Đường.

Cứ mỗi lần ra lệnh thì nhịp trống trận cũng đổi theo. Tiếng người chạy rầm rầm, tiếng hò hét vang dội, tiếng võ khí kêu loảng xoảng. Một góc trời rung chuyển.

Chỉ huy mặt đông của Long Võ Trang là Lý Minh Lương cùng với vợ là Đào Phương Yến. Hai người không ra trước trận tiền xung sát mà đứng ở phía sau mắt nhìn cờ lệnh, tai nghe trống lệnh mà đốc quân giữ vững trận tuyến.

Hồ Nguyên Hoa thống lĩnh sáu vị cung chủ và sáu đội giáo chúng quyết đánh tan Thần Nông, Y Dược và Tế Tác ba đường để thoát vây. Kiếm của bảy người đi đến đâu là trang đinh Long Võ Trang bị đánh bật lùi lại đến đấy. Bảy người càng đánh càng tiến sâu vào trận tuyến phía đông của Long Võ Trang, chẳng mấy chốc mà bị bao vây lại. Trong khi đó các đạo giáo quân bị sức chống trả mãnh liệt, không tiến theo bảy người thủ lĩnh được nên bị bỏ lại phía sau. Lý Minh Lương thấy tình trạng của địch liền ra lệnh:

‒ Thần Nông Tả Đạo vây bảy người kia lại. Tất cả những đạo khác giữ trận tuyến.

Vừa lúc đó Giảng Văn Đường vừa đến nơi, Lý Minh Lương giữ lại phía sau làm trừ bị chứ không tung quân vào trận vì địa thế chật hẹp.

Đứng trên chòi canh, Lý Minh Ngọc Quyên vẫn tiếp tục ra lệnh:

‒ Phi Mã Đường lùi ra ngoài Minh Chủ Thành bằng cửa Nam, sang hướng đông và làm trừ bị tại mặt đông. Luyện Võ Đường, Pháp Hình Đường và Hoằng Giáo Đường tiếp tục truy kích.

Bốn cung chủ đi đoạn hậu của Thiên Hoa Giáo chia giáo quân làm ba mặt chống lại ba đạo quân của Long Võ Trang. Họ vừa cầm cự vừa rút lui. Trận tuyến liền lạc. Long Võ Trang nhiều lần muốn tiến lên cắt lực lượng của Thiên Hoa Giáo tiền hậu ra làm hai để tiêu diệt. Sau năm đợt tấn công vẫn không hiệu quả, Lý Minh Thần lúc ấy đang chỉ huy ở phía sau phát cáu. Hắn nói với vợ:

‒ Em ở lại đốc quân để anh tiến lên phía trước đích thân làm tiên phong.

Không để vợ ngăn cản, vừa nói xong Lý Minh Thần điểm nhẹ hai chân xuống đất, người vút lên cao thẳng về phía trước. Đến phòng tuyến của địch Lý Minh Thần thuận thế từ trên cao vung kiếm chém xuống, không theo một chiêu thức nào rõ rệt, kình lực khá mạnh.

Keng!

Thanh kiếm của Lý Minh Thần bị đánh bật ngược lại. Nhưng nhờ vào nội công thâm hậu, Lý Minh Thần chỉ khẽ ngạc nhiên chứ không rối loạn, xoay lưỡi kiếm chém xéo xuống, lần này dùng đến bảy phần công lực.

Keng!

Kiếm của Lý Minh Thần lại bị đánh bật ra. Lý Minh Thần đã thấy được người vừa đỡ mình hai nhát kiếm. Người đó thân hình nhỏ nhắn, khăn đen che kín mặt chỉ chừa hai mắt như bao nhiêu người đột nhập Long Võ Trang. Lý Minh Thần đoán người đó là một trong mười cung chủ của ma giáo nên mới đủ sức chịu nổi hai kiếm. Không chậm trễ tay trái Lý Minh Thần đánh ra một chưởng vào mặt đối phương, tay phải hơi co về trước ngực rồi đâm thẳng ra, hai chân dùng khinh công tiến tới sát địch.

Thế công đi được nửa chừng thì tay trái Lý Minh Thần biến chưởng thành trảo chụp vào vai phải đối phương, tay phải khẽ rung lên, mũi kiếm uy hiếp tính mạng của địch.

Người bịt mặt tưởng Lý Minh Thần vẫn giữ nguyên tả chưởng nên đưa tay phải lên bảo vệ mặt còn tay trái vung kiếm chống lại đường kiếm đoạt mệnh của Lý Minh Thần. Không ngờ nửa chừng Lý Minh Thần đổi thế công, người bịt mặt trở tay không kịp nên vai phải bị chụp trúng, cánh tay bị mất hết kình lực nên thõng xuống.Lý Minh Thần một chiêu đắc thủ, trong lòng mừng rỡ. Võ công của địch nhân quá tầm thường, Lý Minh Thần cho là như vậy.

Vai phải người bịt mặt bị chụp trúng là sự thật. Nhưng tay phải không hề bị mất kình lực. Lý Minh Thần chụp trúng vai đối phương trong lòng đắc ý nên lơ là. Tay phải người bị mặt thõng xuống rồi co lên đánh một chỉ vào giữa tim Lý Minh Thần, tay trái đâm một nhát không cho Lý Minh Thần dùng kiếm đỡ.

Khoảng cách giữa hai người quá gần và sát chiêu rất cao minh. Lý Minh Thần kinh hoàng. Hắn không ngờ đối phương dùng khổ nhục kế để đánh ra một chiêu chí tử. Phản ứng thần tốc, Lý Minh Thần vẫn bấu vào vai phải đối phương, tay trái co lại dùng cùi chỏ đánh lên lưng bàn tay phải đối phương đồng thời kéo người bịt mặt chúi người về phía trước.

Người bị mặt đành phải bỏ thế công, xoay ngửa bàn tay phải chụp vào cánh tay của Lý Minh Thần. Hai người cùng vận công vào năm đầu ngón tay và cùng giật ngược lại. Cánh tay trái của Lý Minh Thần bị tê dại, ống tay áo rách một đường dài. Người bị mặt nguyên cả cánh tay áo bị rách lìa, để lộ ra một làn da trắng ngà mịn màng còn in rõ năm dấu ngón tay. Người bịt mặt là một cô gái.

Nàng nhìn Lý Minh Thần với ánh mắt vừa mắc cỡ vừa tức giận. Lý Minh Thần cười cười, trong tay còn nắm mảnh áo của cô gái liền đưa lên mũi làm bộ hít hà, đôi mắt khẽ nhắm lại gật gù. Cô gái giận run lên, cử chỉ lúng túng nhất thời không biết làm cách nào.

Lý Minh Thần phong tư tài mạo xuất chúng, đối với nữ nhân rất am hiểu cách chọc ghẹo. Mặc dù vợ là một trang quốc sắc, con nhà danh giá nhưng Lý Minh Thần vẫn hào hoa phong nhã như lúc chưa thành lập gia thất.

Cuối cùng vì không nhịn được, cô gái đưa kiếm sang tay phải, tay trái rút ám khí trong người ra ném đến Lý Minh Thần. Ám khí là một đóa hoa đào năm cánh làm bằng giấy, màu hồng trắng rất tinh xảo. Trong khi đó tay phải cô gái dùng chiêu “Hoa Khai Quán Nhật”. Kiếm chiêu tuy không nhanh và đẹp bằng Thiên Hoa Giáo Chủ nhưng nó không thiếu những lung linh sắc sảo. Năm cánh hoa hướng về Lý Minh Thần, kiếm khí tỏa ra đến ngộp thở.

Lý Minh Thần bên ngoài chỉ cố ý chọc giận cô gái chứ trong tâm không dám một chút khinh thường. Nhưng khi thấy ám khí và cách cô gái ném ra thì hắn không khỏi ngạc nhiên. Thường thì cao thủ sử dụng ám khí chuyên luyện những thứ như kim, chân, thích, đạn, v.v. Đây là lần đầu tiên Lý Minh Thần mới thấy người sử dụng một đóa hoa, mà lại là hoa làm bằng giấy. Ám khí đã lạ, cách phóng ám khí càng lạ hơn. Đóa hoa theo kình lực, bay nhè nhè về phía Lý Minh Thần.

Lý Minh Thần chú tâm vào chiêu kiếm của cô gái. “Hoa Khai Quán Nhật” Lý Minh Thần đã nhìn qua, nào dám khinh thường, chỉ múa kiếm bảo vệ các nơi trọng yếu trên người và dùng khinh công né tránh, không có phản công.

Đóa hoa đào bằng giấy vẫn bay tà tà, trên cao.

Cô gái thấy Lý Minh Thần không chống trả nên cứ tấn công tới tấp một chiêu “Hoa Khai Quán Nhật”. Ban đầu Lý Minh Thần còn sợ cô gái xử dụng chiêu này, nhưng dần dần rồi thấy không còn sợ nữa vì đã quen thuộc. Chiêu kiếm tuy cao minh nhưng không phải không có sơ hở. Sơ hở lớn nhất của cô gái là sau khi đánh xong chiêu đó thì đánh lại, giữa chiêu trước với chiêu sau có phần gián đoạn. Với lại một chiêu kiếm càng dùng lại nhiều lần bao nhiêu thì sơ hở càng tăng lên bấy nhiêu.

Nhìn ra sơ hở, chờ cho cô gái vừa xử dụng xong chiêu kiếm Lý Minh Thần liền đề khí đánh ra một chiêu mang tên “Vân Phi Hồng Lĩnh”. Chiêu kiếm này vốn của một người bạn trong phái Hồng Lĩnh tự sáng chế ra và dạy cho chứ không phải Lý Gia kiếm pháp. Tuy nó không phải là chiêu kiếm thần sầu quỷ khốc nhưng nó là một chiêu kiếm đánh ra rất mau, dùng nhanh để thủ thắng. Trong lúc cô gái thu kiếm về cũng là lúc Lý Minh Thần kiếm đâm tới, trong lòng mừng thầm vì cô gái kia thế nào cũng bị bại.

Lại một lần nữa Lý Minh Thần mừng quá sớm.

Cô gái dùng biến hóa thứ hai của chiêu “Hoa Khai Quán Nhật”. Hai đóa hoa kiếm nở ra. Một đóa ngăn chận thế công, một đóa phản công. Lý Minh Thần giật mình và than thầm trong lòng: “Thì ra cô ta cố ý dụ địch và ta đã mắc mưu.”

Lý Minh Thần cứ tưởng cô gái kém tâm cơ để rồi tự mình sa vào bẫy. Hắn tưởng đã chọc giận được cô gái nên có phần quá tự tin. Cao thủ giao đấu với nhau mà nổi giận là một cấm kỵ. Nếu quá tự tin vào tài năng của mình để lộ ra sơ hở là đại kỵ trong cấm kỵ.

Lý Minh Thần vận chân khí đánh liều một chiêu để còn rút lui về phía sau. Tay trái hắn cũng tung ra một chưởng, kèm theo mảnh vải còn cầm trên tay lúc nãy.

Vài tiếng keng vang lên. Lý Minh Thần định thần nhìn kỹ mới hay không những không mất mạng mà ngay đến bị thương cũng không có. Mũi kiếm của cô gái dừng lại trước huyệt Đản Trung của Lý Minh Thần, trên mũi kiếm có ghim ống tay áo, ánh mắt cô dao động mãnh liệt. Cô vội rút kiếm về và trở lại trận tuyến của mình. Lưỡi kiếm được thu nhanh đến nỗi mà tà áo bị đâm sâu hơn gang tay không kịp theo mũi kiếm mà tà tà rơi thẳng xuống đất.

Đóa hoa đào bằng giấy cũng rơi theo.

Nhìn cách cô ta thu kiếm, mảnh áo là là rơi xuống đất Lý Minh Thần mồ hôi lạnh đầy lưng. Nhưng hắn chưa kịp định tâm thì mắt thấy đóa hoa đào cô gái ném khi nãy chờn vờn trước mặt. Hắn thuận tay đưa ra gạt đóa hoa.

Gạt không trúng! Lấy làm lạ, Lý Minh Thần dùng thủ pháp cầm nã để bắt đóa hoa.

Lại bắt hụt! Trong lòng chấn động, Lý Minh Thần đề khí dùng song chưởng đánh vào đóa hoa. Rồi lại biến chiêu, đổi chưởng, dùng khinh công rút lui, né tránh.

Nhưng vô ích. Đóa hoa đào như quỷ u linh, chờn vờn trước mặt, chỉ thấy hình nhưng không thể nắm bắt.

Vụt mất.

Lý Minh Thần không còn thấy đóa hoa đâu nữa mà trên ngực cảm thấy hơi nhói. Hắn cuối xuống nhìn, mặt tái mét. Năm cánh hoa ghim vào thành hình ngũ giác giữa ngực. Cuống hoa, trục hoa, bầu nhụy và nhụy hoa thì ghim vào huyệt đản trung và cũng là tâm của năm cánh hoa. Giữa ngực Lý Minh Thần nở một đóa hoa đào.

Hắn đưa tay lên ngực mới hay là những cánh hoa chỉ ghim vào áo mà không đâm vào đến da thịt. Nhìn thấy cánh tay áo nằm dưới đất Lý Minh Thần cúi xuống nhặt miếng vải lên. Sắc mặt anh tuấn giờ đây nhợt nhạt, ánh mắt xa xăm, vô thần. Không biết trong lòng nghĩ ngợi điều gì mà tiếng quân reo xung quanh không làm cho họ Lý để ý. Nếu tại ba hướng đông, tây và bắc của Long Võ Trang không có pháo lệnh, trống lệnh và tiếng tù và báo nguy inh ỏi thì Lý Minh Thần vẫn còn đứng yên một chỗ ngơ ngẩn xuất thần.

Khói lửa tại ba phía càng ngày bốc cháy càng cao làm cho Lý Minh Thần nhận thức tình trạng tồi tệ của Long Võ Trang. Mười lăm cao thủ của Long Võ Trang đang kịch chiến với giáo chủ ma giáo. Tại chòi canh Lý Minh Ngọc Quyên nét mặt đăm chiu lẩm bẩm: “Địch đã tính toán mọi việc chu toàn, kế sách không có sơ hở. Mình ở thế bị động, trận chiến do địch hoàn toàn làm chủ, mình chỉ tùy cơ ứng chiến chứ không thể tùy ý hành động.”

Trong lòng suy nghĩ, ngoài miệng ra lệnh:

‒ Bảo Trang Đường, Long Võ Đường tiến lên truy kích. Giảng Văn Đường, Tế Tác Đường chia ra làm hai, một nửa ở lại, một nửa cứu hỏa phía bắc Long Võ Trang. Pháp Hình Đường, Hoằng Giáo Đường chia ra làm hai, một nửa đuổi theo, một nửa cứu hỏa phía tây. Phi Mã Đường rút ra khỏi cửa nam và cứu hỏa phía đông! Cấm không cho ai được náo động, cứ theo lệnh mà thi hành!

Trang đinh Long Võ Trang từ lúc thấy lửa bốc cháy khắp nơi thì mất tinh thần chiến đấu. Cũng nhờ có Lý Minh Ngọc Quyên đứng trên cao bình tĩnh ra lệnh và các vị phó đường chủ dầy dạn kinh nghiệm giữ vững phòng tuyến.

Lý Minh Ngọc Quyên nhìn quanh, không thấy Tạ Đức Huy đâu cả. Nàng không thể phân tâm trong lúc này để đi tìm hắn. Quan sát tình hình nàng suy nghĩ tiếp: “Tại sao phía nam không có lửa vậy kìa? Thiên Ma Giáo chừa lại cổng Nam để rút lui? Có lẽ không đúng. Từ đầu đến giờ họ đã làm ngược lại những gì ta nghĩ đến. Dùng nghi binh ba cổng đông, tây và bắc để họ tiến vào cổng nam. Bây giờ cổng nam là nghi binh cho mình chú ý, hay là ba nơi kia là hư binh và cổng nam mới là cổng chính? Phép dụng binh trong hư là thật. Lúc đầu là hư thì bây giờ là thực. Vậy nhất định cổng nam là hư binh, nhưng tây, bắc, đông hướng nào mới là thật? Mình phải quan sát kỹ. Thắng bại cũng phải cho các ngươi biết Long Võ Trang không thiếu anh hào.”

Nàng liền gọi một số trang đinh lại gần dặn dò tỉ mỉ. Bọn trang đinh nhận lệnh rời khỏi chòi canh.

Trận chiến đã bước sang giai đoạn khốc liệt. Hồ Nguyên Hoa và sáu vị cung chủ bị vây hãm trong trận, họ dàn thành hàng ngang rồi đánh dạt sang hai bên. Thiên Hoa Kiếm Pháp uy lực phi thường, bảy người đi đến đâu là trận tuyến của Long Võ Trang dạt ra đến đấy.

Long Võ Trang tuy đông người hơn nhưng lại không tinh nhuệ và bị mất tinh thần nên ở vào thế yếu. Ngay từ đầu cuộc chiến đã bị điều động chạy khắp nơi nên thấm mệt. Thiên Hoa Giáo viễn chinh, đáng lẽ phải mệt mỏi hơn, nhưng họ có chuẩn bị từ trước nên sức còn khoẻ. Địa thế Minh Chủ Thành chật hẹp, càng đông người càng vướng. Trong khi đó các vị đường chủ đang bị kềm chế giáo chủ ma giáo kềm chế.

Hai bên giữ được thế quân bình cho đến khi ba mặt Long Võ Trang bị phát hỏa. Trận tuyến của Long Võ Trang bị dao động mạnh, tinh thần chiến đấu bị sa sút. Đến khi có lệnh ban ra chia quân cứu hỏa thì Y Dược Đường và Thần Nông Đường không thể giữ vững phòng tuyến, cứ bị Thiên Hoa Giáo đẩy lùi về phía đông. Lý Minh Ngọc Quyên ra lệnh:

‒ Phần còn lại của Tế Tác Đường rút về hướng bắc làm trừ bị. Giảng Văn Đường thay thế Tế Tác Đường giáo chiến. Y Dược Đường dùng cửa đông rút ra khỏi Minh Chủ Thành. Long Võ Đường, Bảo Trang Đường và Luyện Võ Đường đuổi theo giặc. Pháp Hình Đường, Hoằng Giáo Đường rút hết ra cửa tây, kiểm soát rồi kéo lên cửa bắc đợi lệnh.

Như vậy là cửa bắc Minh Chủ Thành có các đạo quân như sau: Tế Tác Đường rút hết ra bên ngoài và Giảng Văn Đường giữ mặt bắc. Ngoài cửa đông có Y Dược Đường. Tham chiến gồm có Thần Nông Đường, Long Võ Đường, Bảo Trang Đường và Luyện Võ Đường. Phi Mã Đường đã rút ra cửa nam từ sớm.

Trên danh nghĩa thì như vậy chứ sự thật nhân số các thôn một phần đã được điều động đi cứu hỏa ba nơi. Lý Minh Ngọc Quyên liên tục nhận tin báo từ các nơi gởi về. Nàng suy xét rồi truyền lệnh đi. Bọn trang đinh xung quanh nàng luân phiên nhau làm việc.

Lệnh rút quân được ban ra, phòng tuyến phía đông của Long Võ Trang hoàn toàn tan rã. Y Dược Đường rút ra trước, Thần Nông Đường theo sau. Giảng Văn Đường, Luyện Võ Đường, Bảo Trang Đường và Long Võ Đường tiến lên truy kích.

Y Dược Đường và Thần Nông Đường rút ra khỏi cửa đông rồi định lập trận bít cổng không cho Thiên Hoa Giáo lọt ra ngoài. Nhưng Hồ Nguyên Hoa đã đoán trước, dẫn sáu người cung chủ chia ra làm hai tấn công các phó đường chủ của Y Dược và Thần Nông. Bọn họ xung sát mạnh quá, nhị đường phải rút lui ra xa để lập trận.

Thiên Hoa Giáo kéo hết ra ngoài rồi đến phiên họ đóng chốt. Vì cổng thành chật hẹp, bốn cung chủ đốc thúc thuộc hạ chắn lối nên quần hùng mấy đợt tấn công nhưng không phá được. Lý Minh Ngọc Quyên ra lệnh cho Long Võ Đường và Giảng Văn Đường đành đổi hướng rút ra cổng bắc. Luyện Võ Đường và Bảo Trang Đường dùng cổng nam. Cả bốn đội đều vòng sang hướng đông.

Sau khi ra khỏi Minh Chủ Thành, Thiên Hoa Giáo chỉnh đốn lại hàng ngũ rồi đánh thốc xuống phía nam Long Võ Trang. Y Dược Đường, Thần Nông Đường, Luyện Võ Đường và Bảo Trang Đường lập trận ở mặt nam để chống lại nhưng vì ít người hơn nên yếu thế. Lý Minh Ngọc Quyên lúc này đứng trên cổng đông Minh Chủ Thành lo sợ, phân vân trong lòng: “Không lẽ mình đã tính sai? Nếu thật sự họ đánh về hướng nam thì… thì… mình thua triệt để. Làm sao đây, hướng nam mình bỏ trống, nếu Luyện Võ, Bảo Trang, Thần Nông và Y Dược bốn đạo mà thua là kể như xong.”

Giảng Văn Đường và Long Võ Đường đánh vào phía sau của Thiên Hoa Giáo. Thiên Hoa Giáo chi ra làm hai mặt. Mặt bắc chỉ phòng thủ còn mặt nam thì tấn công tới tấp. Tình hình của Long Võ Trang nguy khốn vô cùng.

Lý Minh Ngọc Quyên ra lệnh cho mặt nam tiếp tục lui binh và Giảng Văn cùng Long Võ Đường tiếp tục truy kích mặt sau của Thiên Hoa Giáo. Bên ngoài thì tỏ ra điềm tĩnh, cho rút lui chậm chạp tựa hồ dẫn dụ quân địch nhưng trong tâm nàng thì bấn loạn: “Dùng hư binh ở mặt nam cho ma giáo quay lên bắc. Không lẽ mình đã sai thật hay sao?” Nhiều lần nàng muốn dùng pháo lệnh để điều động cả bốn đội còn lại đi đường vòng về cổng nam. Nàng đưa mắt nhìn về ba phía tây, bắc và đông. Cả ba nơi đều có lửa cháy nhưng chỉ có hướng đông là lớn hơn cả.

Hồ Nguyên Hoa vẫn luôn theo dõi hành động, cờ lệnh và sắc mặt của Lý Minh Ngọc Quyên, trong lòng tự tin: “Vô ích thôi cô bé. Trong một canh giờ là bọn ta sẽ ra khỏi nơi này! Cứ chống mắt mà xem.”

Nói về Tế Tác Đường sau khi rút ra khỏi cổng bắc Minh Chủ Thành thì lập tức chia người chữa cháy những nơi thuộc Tế Tác Đường. Hai người phó lý của Tế Tác Đường thương nghị với nhau tình hình của Long Võ Trang. Cả hai đều sử dụng đao. Một người tên là Triệu Hòa Vinh tuổi khoảng ba mươi, người kia là Đinh Văn Tú tuổi khoảng hai mươi tám. Thần thái của hai người họ tinh anh đầy nghị lực, mắt sáng như sao, toát ra một vẻ uy nghiêm. Đinh Văn Tú thì hơi ốm và thấp hơn Triệu Hòa Vinh một chút và cũng nho nhã hơn. Triệu Hòa Vinh để râu ria xồm xoàm nên nhìn có vẻ thô bạo hơn Đinh Văn Tú. Vừa lúc đó thì Lý Minh Ngọc Quyên phát lệnh cho hai người dẫn thuộc hạ sang cửa đông Long Võ Trang. Đinh Văn Tú hỏi Triệu Hòa Vinh:

‒ Anh Hòa Vinh, chúng ta có nên gọi luôn Giang Linh và lão Quân về đây trợ chiến hay không?

Triệu Hòa Vinh phân tích:

‒ Ở giữa đường từ đây đến sông Đáy có sông Vạc chảy ngang qua. Giang Linh ở bến đò Khánh Thịnh trên sông Vạc, có thể gọi về được. Còn lão Trương Quân ở bến đò Khánh An trên sông Đáy, xa hơn và cũng trọng yếu hơn. Gọi cả hai về thì khác nào con đường An Thịnh hoàn toàn bỏ trống.

‒ Vậy thì em bảo Giang Linh chia quân ra làm ba, một phần ở lại canh chừng cẩn thận, hai phần còn lại thì kéo về trấn cửa bắc cùng giúp chữa cháy và bảo vệ thôn Thượng Đông. Còn mình kéo hết lực lượng sang cửa đông.

‒ Thì làm như vậy đi.

Đến lúc đó có thuộc hạ Tế Tác Đường đến báo:

‒ Trình hai vị Phó đường chủ biết: Bến đò Khánh An lẫn Khánh Thịnh đều có người lạ đến tập kích. Họ đã cướp được một số thuyền bè. Trương quản trại và Hồ Trường thống lĩnh đang ra sức cướp lại.

Báo cáo rồi tên thuộc hạ trình lên Triệu Hòa Vinh hai đạo văn thư. Triệu, Đinh hai người mở thư ra đọc. Đọc vừa xong lại có thuộc hạ đến báo:

‒ Trình hai vị Phó đường chủ biết: Hồ Trường thống lĩnh gặp phải cường địch, giao đấu trên hai trăm chiêu vẫn chưa phân thắng bại.

Triệu Hòa Vinh cau mày nói với Đinh Văn Tú:

‒ Ngay từ đầu ta đã ra lệnh cho hai nơi đó canh phòng cẩn thận mà vẫn bị cướp thuyền, rõ là Thiên Hoa Giáo gây ra. Võ công của họ ra sao chúng ta đều biết. Cả Trương Quân lẫn Giang Linh đều xinh lệnh đánh chìm những chiếc thuyền bị cướp, ý chú nghĩ sao?

‒ Những chiếc thuyền đó đa số mới đóng xong, ta không thể để mất người lẫn mất của. Chắc là Thiên Hoa Giáo chỉ muốn bỏ trốn bằng thuyền.

Đinh Văn Tú quay sang người thuộc hạ:

‒ Lệnh cho Giang Linh lẫn Trương Quân biết: chỉ nên cầm cự, tránh thương vong vô ích và cấm đừng đánh chìm những chiếc thuyền kia.

‒ Xin tuân lệnh!

Triệu Hòa Vinh trầm tư:

‒ Vậy thì chúng ta không thể gọi Giang Linh về được.

‒ Mình có nên báo cho tam tiểu thư biết sự việc của Khánh An và Khánh Thịnh hay không?

‒ Vậy thì chú báo đi, mình nên cho biết chứ.

‒ Dạ được.

Sau khi sắp đặt xong mọi việc ở thôn Thượng Đông, Triệu Đinh hai người dẫn thuộc hạ sang Y Dược Đường thì thấy Tạ Đức Huy lúc này chạy đông chạy tây chỉ huy việc chữa cháy. Đinh Văn Tú khen:

‒ Một người thư sinh trói gà không chặt nhưng đến khi hữu sự cũng được việc quá.

Triệu Hòa Vinh chưa kịp trả lời thì pháo lệnh ở cửa đông bắn lên rợp trời chứng tỏ rất là nguy kịch. Đám thuộc hạ Thiên Hoa Giáo tràn ngập cửa đông và phóng hỏa cháy bừng bừng. Triệu, Đinh chia thuộc hạ làm hai mũi đánh sang.

Cùng lúc đó Hồ Nguyên Hoa vẫn tiếp tục tiến về phía nam. Lý Minh Ngọc Quyên nhận được tin của Đinh Văn Tú gởi đến, trong lòng bán tín bán nghi: “Không lẽ họ tụ họp ở cửa Kim Đài, nơi sông Vạc đổ vào sông Đáy?”

Đến khi Lý Minh Ngọc Quyên thấy pháo lệnh nổi lên liên hồi ở cửa đông thì mới vững tâm: “Mình đã đoán không sai. Tại cửa đông chúng ta sẽ đánh một trận phân thắng bại!”

Hồ Nguyên Hoa và đám giáo chúng Thiên Hoa Giáo sau khi thấy pháo lệnh liền đổi hậu làm tiền, ồ ạt đánh Giảng Văn Đường và Long Võ Đường bị đánh bật lại. Lý Minh Ngọc Quyên ra lệnh cho hai đạo rút lui về phía bắc, để trống phía đông. Hồ Nguyên Hoa nhìn Lý Minh Ngọc Quyên trong lòng thán phục: “Giỏi lắm cô bé. Có thể đoán được đường rút lui nhưng có thể nhìn ra hết những ảo diệu bên trong hay không?”

Hồ Nguyên Hoa cho rút về phía đông nơi đang xảy ra một cuộc chiến kinh hoàng, lửa cháy ngút trời.

————————

Ghi chú:

(1) ‒ Tây xa xôi, cô đơn tịch mịch, một kiếm có sinh, một hoa có tình, ánh trăng mây đẹp nét như tuyết.
‒ Đông gần kề, thanh nhàn u nhã, ngàn đao không hình, ngàn dũng không mờ, bóng trời gió lạ khí giống hương.

(2) Câu 1: thanh kiếm hiệp khách phái Mê Linh Đào Thiên Hương.
Câu 2: tên đẹp của thanh bảo kiếm là Thiên Hương.