Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 2 - Chương 78: Sự trả thù tàn khốc [1]



Mưa tạnh.

Mặt đất bao phủ trong màn đêm.

Vạn vật lại trở về với sự tĩnh lặng vốn có .

Gió đêm lành lạnh, lá cây lay động. Hơn mười bóng dáng theo tường lẻn vào phủ Tể tướng, màu áo đen lẫn trong màn đêm.

Hành lang quanh co uốn khúc, hòn giả sơn, đình hóng mát.

Đến một vườn hoa cỏ xum xuê, hơn mười bóng dáng áo đen chia ra làm mấy đội, theo các hướng khác nhau rời đi.

Hướng chủ viện đột nhiên xuất hiện hai bóng dáng áo trắng, một người mang lụa trắng che nửa mặt, một người đeo mặt nạ vàng, trong đêm tối, đôi đồngtử màu tím phá lệ sáng ngời.

Nữ tử mặc áo bào trắng thật dài dẫmlên từng hạt mưa còn đọng lại trên cỏ lá, môi khẽ mím, biểu tình lạnhnhư băng, khuôn mặt hoàn toàn bình ổn giống như đã bị hàn băng ngàn nămngưng kết lại. Suối tóc đen như dòng thác dừng ở thắt lưng, bước đi lắclư lộ ra đường cong xinh đẹp.

Người trong viện tựa hồ ngủ rất say, mới vừa đi đến ngoài cửa đã nghe tiếng hít thở nhợt nhạt trong phòng.

Ngủ thật say, đáng tiếc là trong chốc lát ngươi sẽ phải ngủ lâu thật lâu.

Đôi môi anh đào gợi lên, nữ tử lãnh lệ cười nói. Đồng tử trong mắt xẹt quamột tia tàn khốc, nàng nghiêng đầu nhìn sang nam tử bên cạnh gật đầumột cái.

Nam tử gật đầu lại, hướng ánh mắt tới hắc y nhân bên cạnh.

Vài hắc y nhân phân ra theo hai hướng tría phải mà đi, tuyệt không lưu lạimột người sống, lại càng không thể phá hư tâm tình của chủ tử.

Nam tử đeo mặt nạ lấy từ ống tay áo một chiếc chủy thủ ánh bạc cực lợi hạicắm vào cửa trước. Một tiếng vang nhỏ phát ra, cửa liền rời ra ngay tứckhắc.

Nữ tử đẩy cửa ra, dẫn đầu đi vào.

Trong phòng mộtmảnh tối đen như mực, nữ tử nhíu mi, ngón tay bắn ra, một ngọn lửa ở đầu ngón tay chiếu sáng căn phòng. Nàng nhìn quanh, chỉ thấy trong phòng có chút trang sức đẹp đẽ quý giá, trên chiếc giường ngà voi trắng, có haingười đang nằm. Sau màn giường, loáng thoáng nhìn thấy hai bóng hìnhđang ngủ say.

Bàn tay trắng nõn lại giương lên, đầu ngón tay ánh lửa đặt trên nến, ngọn đèn mông lung chiếu sáng căn phòng.

Người trên giường tựa hồ cảm giác có hơi thở xa lạ, đôi mày bất an co rúmlại. Chậm rãi mở to mắt, ánh sáng trong phòng làm hắn ngẩn ra. Cảm giácbuồn ngủ trong mắt không còn, ngay lập tức tỉnh táo, ánh mắt lợi hạinhìn quanh:

“Ai?”

Hắn xoay người ngồi dậy, khoác áo ngủrộng thùng thình lên người. Nhìn qua màn giường, cư nhiên nhìn thấy mộtnữ tử ngồi ở trước bàn, bên cạnh nàng là 1 nam tử cao ngất đang đứng.Đôi mắt trợn tròn, chấn động không nhẹ.

“Lão gia, sao người không ngủ?” Nữ tử nằm cạnh nam tử cũng ngồi dậy, “Này, ai đốt đèn lên vậy?”Nhìn thấy ánh sáng trước mắt, nàng vẫn không rõ nguyên do.

“Phunhân, có khách đến.”. Không hổ danh là nhân vật lợi hại có kinh nghiệmtranh đấu, sau một giây kinh ngạc đã trấn định lại rất nhanh.

“Khách nào?” Nữ tử nhìn theo ánh mắt nam tử, đột nhiên sợ tới mức che hai tay vào miệng, thiếu chút nữa sợ hãi kêu ra tiếng.

“Đừng sợ.” Nam tử vỗ vỗ bả vai của nàng, vươn tay xốc cái màn giường lên, đi ra ngoài.

“Lão gia…” Nữ tử bắt lấy cánh tay nam tử, có chút lo lắng gọi hắn.

“Không có việc gì, yên tâm.” Nam tử an ủi vỗ vỗ vai nàng , vẫn xốc cái màn giường lên, xuống giường.

“Hai vị đêm khuya đến thăm, không biết có chuyện gì?”.

Lâm Kế Tục bình tĩnh hỏi, xuống giường mặc thêm một chiếc áo khoác, sợi tóc rối tung trên vai, dưới ngọn đèn mông lung, trên đầu bạc lóe ra ngânbạch quang.

“Không hổ là Tể tướng đại nhân nhiều năm kinh nghiệmquan trường, thật khí phách.” Nữ tử chính là Lãnh Loan Loan, dưới chiếckhăn che mặt, môi anh đào gợi lên, mang theo trào phúng. Dù có khíphách, hắn cũng không thấy được mặt trời ngày mai.

“Quá khen.”Lâm Kế Tục chắp tay, “Hai vị đến sợ là không phải để khích lệ lão phu ?” Đôi mắt thâm thúy âm thầm đoán thân phận, mục đích của hai người.

“Nói chuyện cùng người thông minh thật thoải mái.” Lãnh Loan Loan nhếch môi, con ngươi đen cất giấu hận ý như biển sâu. “Chúng ta tới là mong Tểtướng đây có thể cho ta một thứ…” Chính là mạng của ngươi.

“Không biết quý phủ của tại hạ có cái gì để hai người coi trọng?” Lâm Kế Tục híp mắt lại, bọn họ đến tột cùng muốn cái gì đây?

“Có.” Lãnh Loan Loan đứng lên, làn váy trắng rũ xuống. Thản nhiên đi đếntrước ngọn đèn, trên mặt toát ra lãnh ý. Nàng chậm rãi đi về hướng LâmKế Tục, tưng bước từng bước, trong lòng Lâm Kế Tục lại khẩn trương thêmmột phần, mà Lâm phu nhân trên giường mở to hai mắt chăm chú nhìn bọnhọ, hai tay nắm chặt lại, sợ chuyện xấu sẽ phát sinh.

“Không biết là thứ gì?” Lâm Kế Tục yếu ớt cười nói, dưới ống tay áo, hai bàn tay đã nắm chặt lại. Hai người này rốt cục làm sao mà vào được đây? Chằng lẽhộ vệ đều không biết làm ăn gì hết?

Lãnh Loan Loan vẫn không nói, bàn tay mềm gạt nhẹ sợi tóc, mắt liếc hắn một cái, mâu quang lãnh liệt. Nàng gằn từng chữ:

“Lấy – mạng – ngươi.”

Lâm Kế Tục cả kinh, mồ hôi lạnh chảy đầy hai lòng bàn tay. Nhìn Lãnh LoanLoan giờ phút này trong đáy mắt không còn hận ý, hắn cùng nữ tử này cóân oán sao? Nàng cư nhiên nói thẳng lấy mạng chính mình? Hơn nữa, nhìncái khăn che mặt lộ ra ngoài ra con ngươi đen, hắn đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc. Là ai vậy ?

“Cô nương, cô đùa phải không?” Trấn định nhanh chóng.

“Muốn kiểm tra xem ta có nói giỡn hay không, ngươi tự nhìn đi.” Lãnh LoanLoan nhìn sang Dạ Thần gật đầu gật đầu, Dạ Thần đi đến bên cửa sổ, mởcửa sổ ra.

Lâm Kế Tục cả kinh, đêm tối yên tĩnh lại bị ánh lửa sáng rọi, mơ hồ còn nghe được tiếng kêu thảm thiết.

“Các ngươi muốn làm gì?” Đồng tử thâm thúy trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan,không thể che giấu được nỗi kinh hoàng nữa. Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngườitrong phủ đều đã bị bọn họ sát hại hết? Như vậy nhi tử đâu? Nữ nhi đâu?

“Ngươi còn chưa rõ sao?” Lãnh Loan Loan cười lạnh, “Bọn họ đều đã chết. Đều do ngươi làm hại.” Bất quá, bây giờ ngươi cũng phải đi cùng họ . Tay vungmột cái, một nhát kiếm lợi hại xẹt qua cổ Lâm Kế Tục. Hàn quang lóe ra,lúc này Lâm phu nhân đã bị dọa đến sợ ngất:

“Không, lão gia!!!”