Chiến Vương Thương Phi

Chương 75: Tâm lý mộc dương



Hiện tại Bất Hối cóthể lý giải tâm tình của hắn, tình nhân trong mộng thời niên thiếu lạibiến thành nam nhân, là ai cũng phải thổ huyết.

Tiếng đànmột lần một lần vang vọng trên mặt hồ, mọi người trong thuyền hoa chungquanh đi ra ngoài khoang thuyền, đắm chìm trong ánh nắng ấm áp, hưởngthụ âm điệu động lòng người, trừ Hiên Viên Thần, sắc mặt của hắn càngngày càng đen.

Đông!

Âm thanh cuối cùng hạxuống, chung quanh vẫn im ắng một mảnh, không ai phản ứng kịp, đây làmột thủ khúc có vẻ thanh thoát đích tình, có khát khao tình yêu, mongđợi cuộc sống tốt đẹp, người nghe được khúc này trong đầu đều hiện ramột khung cảnh, cùng người mình yêu sâu đậm chơi thuyền, ngao du sơn hải gian rất vui vẻ.

Thủ khúc này kỳ thật là Phượng Bất Hốisáng tác ra, nàng từ nhỏ đã có hôn ước với Hiên Viên Thần, thường xuyênnghe những lời đồn về Hiên Viên Thần, Hiên Viên Quốc kiêu ngạo, nhân tài kiệt xuất trong lục quốc, cửu nhi cửu chi, Hiên Viên Thần ở trong lòngnàng liền mọc rễ, sinh ra một loại ái mộ cùng chờ đợi.

Mãiđến năm nàng mười tuổi, Phượng Hoàng đón nàng về nước để song phương gặp gỡ, trao đổi hôn lễ, trên đường nàng về nước vừa lúc đụng phải đội ngũHiên Viên Quốc, thiếu niên giống như một vị thần kia xuất hiện ở trướcmắt nàng, cũng là cái nhìn kia, lòng của nàng liền trầm luân.

Bởi vì thẹn thùng, nàng cũng không chủ động đi tìm Hiên Viên Thần, mà đitới trên núi, trong đầu hiện lên bộ dáng Hiên Viên Thần, còn có nhữnglời đồn về hắn liền sáng tác ra thủ khúc kia.

Bốp bốp bốp. . . . . .

Qua một chén trà nhỏ, mọi người đang đắm chìm trong mộng đẹp mới tỉnh lại,không biết là ai dẫn đầu, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay rung trời,đây là tiên nhạc nhân gian.

"Tam hoàng tử quả nhiên như lờiđồn, văn thao vũ lược mọi thứ tinh thông." Sắc mặt Hiên Viên Thần tốtlên chút, khóe miệng gợi lên một tia tươi cười so với khóc còn khó coihơn, đối với Bách Lý Hề nói.

Bách Lý Hề mặc dù lớn lên ởThanh Phong sơn nhưng vẫn thường xuyên trở lại Bách Lý Quốc, tuy dânchúng trong lục quốc rất ít biết hắn, nhưng chuyện của hoàng thất mọingười đều biết rõ, hắn là nhi tử Bách Lý Hoàng hài lòng nhất, tương laiBách Lý Quốc rất có khả năng sẽ truyền cho hắn, như thế bọn hắn liền làđối thủ, làm đối thủ tự nhiên là phải hiểu biết.

Bách Lý Hềcười nhạt một tiếng: "Cám ơn Hiên Viên thái tử khen, không biết tiếngđàn của Bổn Hoàng Tử Hiên Viên thái tử có thích không?"

BấtHối trong lòng nở nụ cười, nàng nhìn qua sư huynh thập phần vô hại cũnghắc cực kỳ, hiện tại trong khoang thuyền mọi người biết cảm tình HiênViên Thần đối với người đàn thủ khúc này không tầm thường, hắn lại còncố ý nói như vậy, ghê tởm Hiên Viên Thần.

Quả nhiên, sắc mặt Hiên Viên Thần vừa chuyển tốt lại trở thành đen, liếc mắt nhìn Bất Hốimột cái, nàng gọi Bách Lý Hề là sư huynh, nếu là sư huynh muội, có phảicũng biết thủ khúc này hay không?

Nghĩ tới đây, bưng tràtrên bàn lên nhấp một ngụm, đối với Bất Hối cười hỏi: "Không biết Thấtcông chúa có biết đánh đàn không?"

Không đợi Bất Hối đáplời, Phượng Uyển Tuyết giành nói trước: "Hiên Viên thái tử chưa từngnghe qua lời đồn sao? Thất muội nàng, ai, nếu nàng biết đánh đàn thìthật tốt, như vậy có thể vì Thái Tử khảy một khúc." Dứt lời, thập phầnđồng tình liếc mắt nhìn Bất Hối một cái.

Nghe vậy, Bất Hốivẫn chưa nói chuyện, chỉ là tựa đầu thấp càng thấp hơn, dùng khóe mắtlặng lẽ nhìn Hiên Viên Thần, mãi đến khi từ trong mắt hắn nhìn thấy chán ghét mới nhìn hướng khác.

"Thủ khúc này đặc biệt như vậy,thật sự là Tam hoàng tử sáng tác à? Có người khác đàn cùng sao?" HiênViên Thần nhìn đến ánh mắt của Bất Hối, trong lòng lập tức trỏ nên chánghét giống như trước đây, còn tưởng rằng hôm qua nàng không lộ ra vẻ mặt này là chuyển tính, không nghĩ tới thật là lạt mềm buộc chặt.

Bách Lý Hề cũng nhận thấy hắn chán ghét Bất Hối, như vậy là tốt, tránh hắnđem chủ ý đánh tới trên người Bất Hối, tiếp theo đáp: "Thủ khúc này làta ở trên núi trong lúc vô tình sáng tác ra, sư phụ cũng rất thích, hắncũng biết đàn."

"Tám năm trước khi ta cùng với sư phụ đếnThanh Phong sơn nghe được môt câu truyện tình cổ trên Thanh Phong sơn,cho nên liền sáng tác khúc này, Hiên Viên thái tử có vẻ rất có hứng thú, thủ khúc này có thể tặng cho ngươi." Chuyện của Bất Hối đều đã nói cùng Bách Lý Hề, nàng nói qua lúc ở Thanh Phong sơn gặp được hắn, như thếrất có khả khi năng sáng tác thủ khúc này bị Hiên Viên Thần đang ở gầnđó nghe được.

Nhưng bởi vì sư muội nhát gan không dám đi tìm Hiên Viên thái tử liền bỏ chạy, không nghĩ tới liền bỏ lỡ.

Hắn thật may mắn vì các nàng bỏ lỡ, Hiên Viên Thần rõ ràng không xứng với Bất Hối.

Tám năm trước, Thanh Phong sơn, lần đầu tiên sáng tác ra khúc này.

Mỗi một câu của Bách Lý Hề, tâm Hiên Viên Thần liền chìm xuống một phần,cho đến cuối cùng của hắn tâm đều đã vô cảm, sự thật đặt ở trước mắtcũng không thể không tin.

"Thái tử, nếu ngươi thích khôngbằng để Bất Hối vì ngươi khảy một thủ đi, kỳ thật thủ khúc này Bất Hốicũng biết." Bất Hối thừa dịp lúc này, đột nhiên ngẩng đầu lên, có chúthưng phấn đến cạnh đàn ngồi xuống chờ mong nhìn Hiên Viên Thần.

Hiên Viên Thần tất nhiên là đã nghe qua lời đồn về Bất Hối, lời đồn nói nàng vô tài vô đức, đối với âm luật lại càng không thông, hôm nay cư nhiênmuốn đánh đàn? : "Vậy làm phiền Công Chúa." Tuy trong lòng không ôm hivọng nhưng vẫn hy vọng có thể xuất hiện chuyển biến, cho dù người kia là Bất Hối cũng so với một người nam nhân tốt hơn.

Những người còn lại trong thuyền hoa nghe được Bất Hối nói cũng thấy sững sờ, BấtHối vừa ròi còn nói cầm khúc là Bách Lý Hề đàn, hiện tại như thế nào lại đột nhiên muốn đàn? Chẳng lẽ nàng đối với Hiên Viên Thần còn có tình?

Chi. . . . . .

Một âm thanh khó nghe đột nhiên truyền ra, giờ khắc này nghi hoặc của mọingười đều đã có đáp án, thì ra nàng đang diễn trò, nhưng cũng không cầndiễn như vậy.

Người nghe mày càng nhíu thật chặt, lông mày đều hình thành một chữ xuyên, này quả thực có thể so với ma âm.

Cuối cùng, Hiên Viên Thần không chịu nổi đen mặt quát lớn: "Dừng lại." Mộttia hi vọng cuối cùng trong lòng hắn cũng biến mất gần như không còn . . . . . .

Bất Hối đàn đang vui vẻ, nàng phát hiện đàn như vậy có thể đem chuyện buồn bực trong lòng phát tiết ra ngoài, không phảnứng Hiên Viên Thần tiếp tục gảy đàn.

Bốp!

Cuốicùng đàn cổ cũng không chịu đựng được hành hạ của nàng mà đứt một dây,nàng lúc này mới ngừng lại, còn đối với Hiên Viên Thần nói: "Thái tử nếu thích nghe thủ khúc này, lần sau Bất Hối sẽ mượn cầm của sư huynh tới,có cầm của sư huynh Bất Hối tin tưởng nhất định có thể khảy khúc ra mộtkhúc bùi tai."

Bách Lý Hề lần đầu tiên nghĩ không muốn đưa cầm cho Bất Hối, nàng dàn như vậy cầm gì cũng không chịu nổi.

"Oa, mau nhìn bên kia có người khiêu vũ?" Phượng Yêu cũng bị tiểu thư nhàmình tàn phá, cho nên đem lực chú ý tới bên ngoài, đột nhiên phát hiệntrên mặt hồ lại chèo qua đây một chiếc thuyền hoa khá lớn, trên đầuthuyền có bốn vị bạch y nữ tử đang múa hát giống như Bích Ba tiên tử,người trong các thuyền khác đều ra ngoài quan sát.

Khôngnghĩ tới hôm nay nghe được cầm khúc động lòng người như thế lại gặp được điệu múa uyển chuyển như vậy, thật sự là không uổng công.

Nghe Phượng Yêu nói Bất Hối cũng theo nhìn lại, nhìn thấy vũ đạo kia quảnhiên không sai, dẫn đầu đứng dậy đi tới đầu thuyền, nàng cũng khôngmuốn ngồi cùng Hiên Viên Thần Phượng, Uyển Tuyết, làm cho nàng nhịnkhông được muốn giết người.

"Tiểu thư, vũ đạo kia thật đẹp,mấy nữ tử kia cũng thật mỹ, thật muốn biết trong thuyền hoa kia là người nào?" Phượng Yêu chờ mong, trên sáchvở không phải đều nói phương thứcnhững cao nhân lánh đời lên sân khấu đều là như vậy à.

"Tađoán bên trong nhất định là nữ tử, nếu không thì là ông già." NguyênBích cũng theo tới ở bên trêu ghẹo, nàng vừa nói như vậy, Phượng Yêuliền phản bác lại, sau đó liền náo loạn.

Các nàng nháo nhưvậy, không khí trên thuyền tốt lên chút, Phượng Uyển Tuyết cũng thừa dịp lúc này đi tới bên người Bất Hối: "Thất Hoàng Muội ở phủ ngoài có tốtkhông, phụ hoàng rất nhớ ngươi."

Nói tới chỗ này, trong lòng Phượng Uyển Tuyết càng hận, dựa vào cái gì nàng vừa sinh ra là có thểcùng Hiên Viên Quốc thái tử đính hôn? Dựa vào cái gì vừa trơ lại có thểnhận được phong hào Hộ Quốc Công Chúa? Dựa vào cái gì tất cả những việctốt đẹp đều là của nàng?

Hồi tưởng lại hôm qua trong lúc vôtình nghe được câu nói kia, nàng cũng sợ nước, một độc kế hình thành ởtrong lòng, trong tay xuất hiện một cây ngân châm, đây là vũ khí củanàng, chỉ cần đâm vào huyệt vị của Bất Hối khẳng định sẽ ngã xuống hồ.

A!

Bất Hối một mực quan sát động thái của Phượng Uyển Tuyết, khi nàng vừa tiến tới trong lòng liền có phòng bị, cho nên khi Phượng ngân châm của UyểnTuyết đâm về phía nàng liền xảo diệu né tránh, thuận thế đem ngân châmcầm trong tay, đây chính là chứng cớ. Tiếp theo, một tiếng thét chóitai, hoa chân múa tay vui sướng hướng về Phượng Uyển Tuyết bên cạnh bổnhào tới.

Phượng Uyển Tuyết nghe đến tiếng kêu của Bất Hốitrong lòng vô cùng đắc ý, nhưng không nghĩ tới Bất Hối lại đánh về phíanàng, nếu không kịp né tránh bị Bất Hối đắc thủ, vị trí các nàng ngãxuống là trong nước, nếu cứ như vậy rơi xuống, người ngã xuống nhất định là chính mình.

Trong mắt hiện lên một tia thần sắc ác độc,thân thủ bắt được Bất Hối eo, ý đồ đem Bất Hối cùng đi chung, nhưng BấtHối đâu đồng ý cho nàng cơ hội này, chỉ cần trong ngân châm tay nàng cắm vào Phượng Uyển Tuyết liền không thể xuống tay, cho nên tùy ý PhượngUyển Tuyết kéo nàng hướng hồ nước.

Chính là lúc này!

Bất Hối tính toán thời gian thật chuẩn, ngân châm cầm trong tay cắm trêncánh tay Phượng Uyển Tuyết, quả nhiên Phượng Uyển Tuyết bị đauliền buông tay ra, Bất Hối muốn thừa dịp này trở lại thuyền hoa, nhưng, ngoài ý muốn lại xuất hiện!

Tuy vài người trên thuyền rangoài xem vũ đạo nhưng ánh mắt bọn họ đều đặt ở trên người Bất Hối, khinhìn thấy nàng sắp rơi xuống nước, Lý Mộc Dương bay lên trời hướng vềBất Hối bay vút qua ôm lấy eo nhỏ của nàng nhưng bởi vì hắn đột nhiênxuất hiện, thân thể hai người đã rời khỏi thuyền hoa, mắt thấy liền muốn rơi xuống nước.

Lý Mộc Dương vừa đề khí, mũi chân đạp vàocạnh thuyền ôm thân hình Bất Hối vọt lên, tiếp theo bay ra ngoài, sau đó lại giẫm lên đỉnh một cái thuyền hoa khác, hiện tại thuyền hoa trên hồcó rất nhiều, cứ như vậy, mãi cho đến khi lên bờ.

Hai ngườiđều mặc quần áo trắng, từ trời rơi xuống going như tiên giáng trần, LýMộc Dương không chớp mắt nhìn Bất Hối, nhìn đến nàng bình yên vô sự trái tim lơ lửng mới hạ xuống.

Thời điểm vừa rồi ở trên thuyềnhoa, hắn chú ý tới Phượng Uyển Tuyết đến bên cạnh Bất Hối, trong lòngđột nhiên có cảm giác bất an, cảm thấy nàng lại có nguy hiểm, quả nhiên, hắn thấy Phượng Uyển Tuyết cầm ngân châm hướng Bất Hối đâm tới, tuynhìn thấy Bất Hối đoạt được ngân châm hơn nữa phản kích trở về, nhưngkhi nhìn thấy các nàng song song té xuống nước, cảm giác tâm lập tứcđình chỉ nhảy động.

Từ khi biết nàng sợ nước liền vẫn chú ý nàng, cho nên, như thế nào có thể để cho nàng rơi xuống nước?

Ôm thắt lưng nàng, hai người chậm rãi rơi xuống mặt đất, khi hai chân chạm đất Bất Hối mới phản ứng kịp. Nàng biết bơi, cho nên dù cùng PhượngUyển Tuyết rơi vào hồ cũng không sợ, cũng không nghĩ đến lại bị Lý MộcDương cứu lên.

Nhìn vẻ mặt hắn khẩn trương, trong lòng cảmđộng hết sức, đối với hắn cười, nụ cười này như một làn gió mùa xuânthổi tới đáy lòng hắn.

Lý Mộc Dương cảm giác được mềm mại trong tay, lúc này mới phát hiện nàng vẫn vẫn bị ôm trong lòng mình.

Đông!

Tâm hung hăng nhảy động, giống như muốn nổ tung, hắn đối với việc gì cũngkhông để ý, nhưng hiện tại lại đột nhiên có chuyện để ý.

Bất Hối cảm thấy vẻ mặt Lý Mộc Dương có chút quái, có phải để ý quá mức hay không? Đẩy tay hắn ra, từ trong lòng hắn đi tới, tuy ôm một chút cũngkhông có vấn đề gì, bất quá dù sao ở niên đại này không phải tốt lắm.

Cảm giác được người trong lòng rời đi, tâm cũng đi theo, vẻ mặt quan tâmnhìn nàng, biết chính mình thất lễ, thu hồi tất cả cảm xúc, hơi có xấuhổ hỏi: "Người không sao chứ?"

"Ta không sao, cám ơn Lý tướng quân." Bất Hối thấy hắn khôi phục lại nho nhã, lại đối hắn cười nói.

Lý tướng quân?

Lý Mộc Dương lúc này mới phát hiện, nàng vẫn gọi hắn Lý tướng quân, kháchkhí như vậy, dường như có một bức tường vô hình đem bọn họ ngăn cách rất xa.

"Về sau gọi tên ta đi." Trong lòng nghĩ, nói cũng đãnói ra, tiếp theo không yên nhìn Bất Hối, trong lòng có chút khẩntrương, nàng sẽ không cự tuyệt chứ?

Bất Hối nhìn Lý MộcDương hơi có chút khẩn trương, trong lòng hết sức buồn cười, không phảichỉ là xưng hô sao? Cần phải khẩn trương như vậy sao: "Mộc Dương, về sau liền kêu ta Bất Hối đi."

Nghe vậy, trong mắt Lý Mộc Dươngtràn đầy kinh hỉ, lần đầu tiên cảm thấy cha mẹ cho mình một cái tên dễnghe, càng thêm không nghĩ tới nàng chẳng những đáp ứng lại còn cho phép hắn gọi tên của nàng, ngại ngùng kêu một tiếng: "Bất Hối."

"Tiểu thư."

"Sư muội."

"Phượng Nhi."

Ngay lúc Bất Hối muốn trêu ghẹo hắn, mấy người Phượng Yêu cũng đều chạy tới, mỗi người đều khẩn trương xem xét Bất Hối, nhìn thấy nàng không có việc gì mới yên lòng.

Một màn vừa rồi kia thật là dọa hỏng bọn họ, bọn họ cũng muốn ra tay nhưng đều không nhanh bằng Lý Mộc Dương.

"Lý tướng quân, cám ơn ngươi cứu tiểu thư." Ấn tượng Phượng Yêu đối với LýMộc Dương cũng rất tốt, nhất là sau khi cứu Bất Hối lại càng thêm cảmkích.

Phượng Yêu vừa nói như vậy, mọi người mới phát hiện Lý Mộc Dương đứng ở một bên, sắc mặt của hắn đã khôi phục bình thường,nhao nhao bày tỏ cảm tạ đối với hắn, hắn chỉ cười nhạt không nói, cái gì cảm tạ cũng không trân quý bằng nàng gọi tên hắn.

Bách LýHề vốn cũng tính toán qua cám ơn hắn, nhưng khi nhìn đến ánh mắt hắnnhìn Bất Hối, trong lòng cả kinh, hắn hiểu đó là có ý tứ gì, hôm naytrước khi ra ngoài còn không có, rốt cuộc hai người bọn họ vừa mới nóicái gì?

Bất Hối bị vây quanh ở chính giữa, khóe miệng Lý Mộc Dương tươi cười càng ngày càng thâm, trong lòng hồi tưởng lại từng mànkhi bọn họ gặp nhau, chính hắn cũng không rõ là từ khi nào có cảm giácđối với nàng.

Có thể là trong tích tắc khi ở Chiến quốc khai trương quấn lẩu Long Phượng nhìn thấy nàng.

Có thể là khi nhìn đến bộ dáng nàng bị người khi dễ ngày nàng trở lại Phượng Thành.

Cũng có thể là ở trên triều đình nhìn thấy nàng vì chứng minh trong sạch bị ép nghiệm thân.

Hoặc là nàng vừa mới ở trên thuyền đánh đàn tuyệt thế tao nhã.

Vô số khả năng ở trong đầu chợt lóe lên, chính hắn cũng không biết chuyệnđó, có lẽ, từ khi hắn biết nàng bị thương bị người đuổi giết, bắt đầugắt gao điều tra đã sản sinh chấp niệm, cũng có lẽ là vừa ôm lấy nàng,nàng cười ôn nhu với hắn kia, mặc kệ là cái gì, hắn chỉ biết tim hắn đãrơi vào tay giặc!

Mọi người cũng đã lên bờ, cho nên đoànngười quyết định trở về, tuy bị Hiên Viên Thần quấy rầy, nhưng tổng thểmà nói hôm nay mỗi người đều cực kỳ vui vẻ.

"Cứu mạng. . . . . . Xì. . . . . . Cứu. . . . . ."

Các nàng vừa muốn rời đi, nhưng Phượng Uyển Tuyết vẫn vùng vẫy trong hồ,công phu của nàng rất tốt nhưng lại sợ nước, từ nhỏ cũng rất sợ hãi.Không riêng gì nàng, công chúa Phượng quốc đều sợ nước, nhưng đó là mộtbí mật cho tới bây giờ không có người biết, ngay cả các nàng cũng khôngrõ.

Hôm nay nàng vì Hiên Viên Thần mới đến du hồ, nếu làngày thường đánh chết cũng không tới, vốn nghĩ muốn thiết kế để Bất Hốirơi vào trong nước, không nghĩ tới cư nhiên là chính nàng ta.

Một người ở trong hồ nước không ngừng vùng vẫy, trong lòng chờ mong HiênViên Thần sữ xuống, nhưng hắn giống như không phát hiện nàng rơi xuốngnước.

"Ùng ục. . . . . ."

Lại nhìn đến các nàngvừa mới từ thuyền hoa rời đi, nàng nhịn không được tuyệt vọng, uống vàomột hớp lớn nước hồ, từ từ chìm vào trong nước.

"Mau nhìn, bên kia có người rơi xuống nước."

"Đúng vậy, nhanh cứu người."

"Bản công tử mới không đi, kỹ năng bơi của ta vốn không tốt, nếu cứu nànglại kéo ta xuống thì làm sao bây giờ, ngươi như thế nào không đi."

"Cái kia, ha ha, kỹ năng bơi của ta cũng không tốt."

Tuy trong hồ có rất nhiều thuyền hoa nhưng không có một người nhảy xuốngcứu người, trơ mắt nhìn Phượng Uyển Tuyết chìm vào trong nước.

Chiếc thuyền thuyền hoa lớn nhất trong hồ kia, bốn nữ tử ngừng lại khiêu vũtrên đầu thuyền, một màn Phượng Uyển Tuyết cùng Bất Hối vừa mới rơixuống nước kia các nàng đều xem ở trong mắt, các nàng rất rõ ràng thânphận đám người Bất Hối, nhưng vẫn không ai ra ngoài cứu Phượng UyểnTuyết.

Đúng lúc này, trong khoang thuyền truyền ra một đạothanh âm tự nhiên: "Thải vân, phát sinh chuyện gì? Bên ngoài như thế nào ầm ĩ như vậy."

"Tiểu thư, bên kia có người rơi xuống nước,là Lục Công Chúa Phượng quốc." Trong đó một người khi nghe đến đạo thanh âm này, vội vàng xoay người lại, đối với người trong khoang thuyền cúiđầu cung kính trả lời.

"Không cần để ý, đi cứu người lên." Chỉ là khẽ nói một câu, về sau liền thay đổi vận mệnh của Phượng Uyển Tuyết.

Gió nhẹ nhẹ nhàng phất qua, mành sa trên khoang thuyền bị gió thổi lộ mộtgóc, lộ ra một nửa mặt của người bên trong, tuy chỉ có một nửa dung mạo, nhưng tuyệt thế dung nhan này ——

*

"Thái tử,Lục Công Chúa bị người cứu, hiện tại đã đưa về hoàng cung." Vô Tâm cungkính đứng bên cạnh Hiên Viên thần bẩm báo hướng đi của Phượng UyểnTuyết, nhưng Hiên Viên Thần cũng không phản ứng, đợi một lát lại tiếptục mở miệng lần nữa nói: "Thái tử, Lục Công Chúa bị người cứu về hoàngcung, chúng ta nên làm như thế nào?"

Nghe vậy, Hiên ViênThần mày vẫn như cũ nhíu chặt, nhưng hắn lần này nghe được thanh âm VôTâm, chậm rãi ngẩng đầu nói: "Sai người đưa chút lễ vật vào cung chohắn, nói là bản thái tử tặng."

"Vâng" Vô Tâm được mệnh lệnh liền đứng dậy ly khai, chỉ còn lại Hiên Viên Thần một người trong thư phòng.

Nghĩ lại chuyện đã xảy ra ở Phượng Thủy hồ, trong lòng có chút không thoảimái, người vẫn nhung nhớ cư nhiên là nam nhân, đả kích này đối với hắnrất lớn, tuy đây cũng không phải yêu nhưng đã trở thành một loại chấpniệm khắc ở trong lòng, này cũng là một mộng đẹp thời niên thiếu, chỉlà, tỉnh mộng, hiện thực lại tàn khốc như vậy.

Tiếp theo,Bất Hối rơi xuống nước, sau đó được Lý Mộc Dương cứu lên, khi hai ngườibọn họ từ trời rơi xuống hắn cảm thấy bọn họ thật xứng đôi.

Thời điểm Bất Hối đối với Lý Mộc Dương cười, nụ cười kia cũng thâm sâu đauđớn hai mắt của hắn. Nghĩ lại bọn hắn đã gặp nhau vài lần, nàng cho tớibây giờ đều chưa từng cười như thế với hắn, hiện tại lại cười với mộtnam nhân khác.

Về sau, đám người Bách Lý Hề vì đi tìm nàng,mệnh người chèo thuyền thuyền trở về hắn cũng không ngăn cản, vốn cũngmuốn đi quan tâm một phen, nhưng khi nhìn đến nàng bị người nhiều vâyquanh như vậy trong lòng vô cùng tức giận, liền trực tiếp ly khai, khitrở lại mới phát hiện Phượng Uyển Tuyết còn đang ở trong hồ.

"Nàng nhất định cố ý."

Hiên Viên Thần vẫn đều nghĩ đến chuyện này, rốt cục cho ra kết quả, mục đích Bất Hối làm như vậy đều là vì dẫn tới chú ý của hắn, rất tốt, khôngnghĩ tới nàng trở nên thông minh như vậy, nhưng có năng lực thì như thếnào. Nghĩ như vậy, quyết định trong lòng càng thêm kiên định, hắn sẽkhông cưới nàng!

"Tiểu thư, Lục Công Chúa thật sự là quá đáng giận, lại dám hãm hại người, cho dù biết gặp nàng cũng không có chuyện tốt gì, chuyện lần trước là vì nàng, người đuổi giết chúng ta cũng khẳng định là nàng, hi vọng hôm nay nàng bị chết đuối mới tốt."

Trở lại phủ công chúa, Phượng Yêu càng nghĩ càng giận, nàng cảm thấy Bất Hối sẽ không dễ dàng rơi vào trong nước như vậy, nghe Bất Hối nói xong, quả nhiên nữ nhân kia làm, sớm biết nên giết nàng.

"Được rồi, đối phó nàng vẫn còn không sốt ruột, chúng ta từ từ sẽ làm, chuyện quan trọng nhất bây giờ là giải trừ hôn ước của ta với Hiên Viên Thần." Bất Hối cảm thấy Hiên Viên Thần đối với Lục Công Chúa hoàn toàn không có tình yêu, mà còn có chút chán ghét, nàng trước kia thật là khờ, cư nhiên bị Phượng Uyển Tuyết lừa gạt.

Nghe vậy, Phượng Yêu lúc này mới nhớ sinh nhật tiểu thư đã đến gần, nếu đến ngày sinh nhật mà Hiên Viên Thần không đổi ý mà nói, như thế liền phải gả. Chuyện này nếu là trước kia nhất định sẽ cao hứng, nhưng hiện tại không được, tiểu thư đã có Chiến Vương, hơn nữa Chiến Vương đối với tiểu thư tốt như vậy, các nàng mới nên cùng một chỗ, nhất định phải nghĩ biện pháp giúp tiểu thư mới được.

"Tiểu thư, Vương gia nói hắn sẽ nghĩ biện pháp." Nghe Bất Hối nói xong, Nguyên Bích đứng dậy, chuyện này cũng không có Vương gia là không được, Vương gia sẽ không để tiểu thư gả đi.

Nguyên Bích dứt lời, khóe môi Bất Hối gợi lên một tia mỉm cười, các nàng cùng cố gắng, khẳng định sẽ đem hôn ước giải trừ, không được liền trực tiếp thôi Hiên Viên Thần.

"Tiểu thư, đây là thư hôm nay." Nguyên Bích thấy Bất Hối nở nụ cười, từ trong lòng lấy ra một phong thơ, giao cho Bất Hối, cũng đem một phong khác giao cho Phượng Yêu, sau đó cùng Phượng Yêu có chút thất thần lui xuống.

Bất Hối mở the ra, đem phía trước nhìn qua một lần, khi thấy phía dưới Chiến Cảnh Thiên lại bắt đầu lải nhải thì ngừng lại, sau đó đem thư cất vào phong thư cẩn thận cất kỹ.

Phượng Yêu trở lại phòng, mở thư Hoa Thiên Thần viết cho nàng ra, hồi tưởng lại toàn bộ chuyện đã phát sinh khi các nàng cùng một chỗ. Tuy hắn mỗi lần đều động thủ động cước, còn xuất ngôn đùa giỡn nàng, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng oán hắn, mà ngược lại trong lòng lại vẫn rất thích loại cảm giác này.

Nàng không nói qua luyến ái, không biết đây là biểu hiện thích một người, chỉ biết là, đột nhiên có chút nhớ hắn, không biết hắn hiện tại đang làm cái gì? Chắc là đang chữa bệnh cho Phượng Thanh đi, Phượng Thanh xinh đẹp như thế, hắn có thể cũng cùng Phượng Thanh nói những cái này hay không?

Thở dài thật sâu, mệnh của nàng rất nhỏ, từ khi nàng bị đưa đến Thanh Phong sơn liền biết, nàng đời này cũng không thuộc về chính nàng, hiện tại tiểu thư có khó khăn, như thế sứ mệnh của nàng là giúp tiểu thư quét dọn khó khan đó.

Lấy ba phong thư trong lòng ra đọc đi đọc lại, một lần không đủ, lại nhìn một lần. . . . . .

Rốt cục, không biết nhìn bao nhiêu lần về sau đem ba phong thư tới ngọn đèn bên cạnh đốt, khi thư hóa thành tro tàn lệ trên mặt rơi xuống, nàng lần đầu tiên lưu luyến thế giới này như vậy.

"Phượng Yêu, ngươi còn thức sao, vẫn chưa đi ngủ sao?" Phượng Yêu cầm thư vụng trộm chạy đến thư phòng xem, nghe được Nguyên Bích kêu nàng mới khẩn trương lau nước mắt trên mặt, làm bộ như vô sự đáp: "Ta không sao, ngươi ngủ trước đi."

"Ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, chỉ xem thư có ý tứ gì, sớm muộn gì cũng sẽ gặp mặt." Nguyên Bích cho rằng Phượng Yêu còn đang xem thư, trêu ghẹo một câu liền trở về phòng nghỉ ngơi.

Gặp mặt?

Có lẽ đời này là vô duyên gặp gỡ.

Cất kỹ tất cả cảm xúc, nước mắt trên mặt cũng lau sạch Phượng Yêu mới trở lại phòng đi ngủ, tuy đêm đã khuya, lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được, đột nhiên nghĩ tới cái gì vội vàng đứng dậy, ở trong nhà tìm được một chút châm tuyến, cầm ngọn đèn đi ra ngoài, từ trong khố phòng tìm được kim chỉ, lấy một khối vải cắt xuống một thước, những thứ này Phượng Hoàng ban cho Bất Hối, Bất Hối đưa cho nàng cùng Nguyên Bích một chút, các nàng không dùng đến liền để ở chỗ này, hiện tại rốt cục có chỗ dùng.

Sáng sớm ngày hôm sau, hạ nhân chuẩn bị tốt bữa sáng, Bất Hối gọi Nguyên Bích cùng Phượng Yêu tới cùng ăn, nhưng khi thấy Phượng Yêu liền nhảy dựng lên: "Phượng yêu, mắt của ngươi làm sao vậy"

Phượng Yêu hiện lên một đôi gấu mèo mắt, vừa thấy liền một đêm không ngủ, bộ dáng thật tiều tụy.

Nhìn thấy bộ dáng của nàng, Nguyên Bích vụng trộm đi đến bên tai Bất Hối nói nhỏ nói: "Đêm qua nàng nhận được thư của Hoa thần y ở thư phòng hơn nửa đêm, trở về ngủ một lát lại lấy kim chỉ đi ra ngoài, sáng nay có nha hoàn cùng ta nói, đêm qua gặp kẻ trộm, gấm vóc trong khố phòng ít đi một thước."

Hôm nay Phượng Hoàng lại ban cho một chút lễ vật, tiểu nha hoàn đem đồ nhập khố phát hiện một gấm vóc tốt nhất ít đi một thước, còn tưởng là trộm, vội vàng hướng Nguyên Bích bẩm báo, Nguyên Bích vừa đoán liền biết là ai lấy.

Phượng Yêu nghe đến đó, đôi má lập tức nhiễm lên hồng nhuận, cúi đầu đối Bất Hối nói: "Tiểu thư, vải là ta dùng, ta muốn thêu cái hà bao."

"Thêu hà bao thì thêu hà bao, đỏ mặt cái gì, nói, có phải cho Hoa Thiên Thần hay không?" Bất Hối nhìn thấy Phượng Yêu như vậy liền biết nàng thêu cho ai, khi ở Vương Phủ Hoa Thiên Thần ở trước mặt Phượng Yêu nhắc tới thật lâu.

Nàng hiện tại đột nhiên rất muốn biết, trong thư Hoa Thiên Thần rốt cuộc viết cái gì, có thể để Phượng Yêu thành cái dạng này.

Nghe được Bất Hối nói, mặt Phượng Yêu càng đỏ hơn, gắt giọng: "Ta trở về phòng nghỉ ngơi." Dứt lời, đùng đùng chạy ra.

Bất Hối cũng không quản nàng, biết là nàng thẹn thùng, đã đến tuổi này tư xuân hết sức bình thường.

Sau khi Phượng Yêu trở lại phòng, khóa chặt cửa, tựa vào trên ván cửa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi suýt nữa bật khóc, xem ra kế hoạch phải tiến hành nhanh một chút, nhìn hà bao bên cửa sổ mới thêu được một nửa, trên mặt treo tươi cười bi thương, đi đến bên giường cầm lấy hà bao tiếp tục thêu.

"A!"

Có thể là vì không chuyên tâm liền bị kim đâm vào tay, thương cảm trong lòng càng thêm dày đặc, đây không phải chứng minh lần này một đi không trở về?

*

"Vương gia, đây là Phượng cô nương hồi âm." Một đạo bóng đen xuất hiện bên người Chiến Cảnh Thiên, cầm thư trong tay cung kính giao cho Chiến Cảnh Thiên, Chiến Cảnh Thiên vừa nghe đến là thư của Bất Hối, nhất bả đoạt lấy.

Lấy được thư, nhìn mấy chữ phía trên mềm mại lại có khí thế, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, chữ của nàng không giống chữ nữ tử bình thường, ngược lại so với chữ nam tử vẫn còn đại khí.

Chữ viết của một người cùng nội tâm có liên hệ, một người lòng dạ rộng rãi, như thế chữ của nàng cũng sẽ phóng khoáng, nếu như một người bụng dạ hẹp hòi, như thế chữ của nàng nhất định có thể thể hiện ra.

Chiến Cảnh Thiên lấy được như vẫn không vội mở ra, gọi người mang tới một chậu nước, sau đó đem nước chấm vào thư, cẩn thận đem phong thư mở ra mà không xé bỏ miệng thư, đây chính là phong thư đầu tiên nàng viết cho hắn, nhất định phải hảo hảo giữ lại.

Nhận được thư cũng không trực tiếp mở ra xem, trong lòng có chút không yên, không biết nàng sẽ viết cái gì, có thể tưởng niệm giống hắn hay không?

"Cảnh Thiên, ta cũng rất nhớ ngươi, ta ở Phượng quốc toàn bộ mạnh khỏe, đừng nhớ mong, ngươi phải hảo hảo dưỡng bệnh, không cần gấp đến gặp ta. Yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố bản thân thật tốt, huống hồ còn có Phượng Yêu cùng Nguyên Bích ở bên cạnh ta."

. . . . . .

"Mấy ngày này ta thường xuyên nhớ ngươi đến đêm không an giấc, cũng may có sư huynh đánh đàn, kể chuyện xưa cho ta. Ngươi yên tâm, nghe được tiếng đàn của hắn ta một đêm ngủ cực kỳ an ổn. . . . . ."

"Còn nữa, nói cho ngươi một tin tức tốt, Nam Cung Tuyệt cho ta hai cái khỏa Hỏa Linh Quả, hắn nói ăn loại trái cây này về sau có thể tăng công lực hai mươi năm, hắn thật sự là quá tốt, như vậy ta liền không cần ngươi bảo hộ, cũng không cần ngươi mỗi ngày lo lắng. Còn có, hắn mỗi ngày đều đưa đồ ăn đến cho ta, đoạn đường này đối với ta hết sức chiếu cố. . . . . ."

"Còn Lý tướng quân sao, hắn lại không nhận ra ta là Phong Thập Tam, thật sự là buồn cười, bất quá hắn đối ta cũng rất tốt, ngày đầu tiên liền giải vây cho ta, lại còn để Phụ Hoàng xử trí những đại thần thay ta xả giận. . . . . ."

"Hiên Viên Thần sao? Chúng ta đã gặp một lần, vốn tưởng rằng khi ta thấy hắn sẽ hận hắn, sau khi gặp mặt mới phát hiện thì ra ta cũng không hận hắn như trong tưởng tượng, nhưng khi nhìn thấy hắn cùng Lục Hoàng tỷ cùng một chỗ lại nhịn không được muốn giết bọn hắn, ngươi nói ta là làm sao vậy? Tới cùng có hận hắn hay không?"

. . . . . .

"Chớ niệm, mạnh khỏe!"

Thình thịch!

Khi Chiến Cảnh Thiên nhìn đến thư là đọc từng chữ từng chữ, bởi vì trong tay chỉ có hai trang giấy, hắn sợ lập tức liền xem xong, nhưng khi nhìn đến nửa sau rốt cuộc nhịn không được đọc nhanh như gió, xem xong một chưởng đánh vào bàn, cái bàn gỗ lim tốt nhất bị đập nát.

Thư đặt ở trên bàn cũng rơi xuống, không muốn để ý đến nhưng lại không nỡ, đem thư nhặt lên cầm trong tay lại nhìn một lần, xem xong lại đen mặt muốn xé bỏ lại nhịn xuống, sau khi lặp lại nhiều lần bất đắc dĩ đem thư thu vào, cẩn thận cất trong lòng mình.

Nghĩ đến chuyện tiểu nữ nhân kia nói ở trong thơ hắn liền sinh khí, tuy phần lớn là giận chính mình, nhưng những nam nhân này dù sao vẫn đi theo nàng. Mày gắt gao nhăn lại, tuấn nhan đen không thể đen hơn hướng về phía cửa phòng quát to: "Phân phó mọi người suốt đêm khởi hành, trong hai ngày nhất định phải tới Phượng Thành."

*

Ban đêm lại phủ xuống, trên bầu trời mây đen dầy đặc, một hồi bão táp mắt thấy liền muốn tiến đến.

"Hôm nay có lẽ trời muốn mưa, các ngươi sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi." Bất Hối ăn một khối dưa hấu đóng băng, nhưng vẫn cảm thấy oi bức, ngày thường thì không sao, nhưng khi không có phong thật sự là nóng khó chịu, nàng đã tắm hai lần, mồ hôi vẫn từ y phục chảy xuống, giờ khắc này thật tưởng niệm thời tiết Chiến quốc, tuy lạnh, nhưng chỉ cần mặc nhiều y phục thì tốt rồi.

Nghĩ tới Chiến quốc tự nhiên cũng nghĩ đến Chiến Cảnh Thiên, còn có lá thư viết cho hắn, không biết khi hắn nhìn đến lá thư sẽ là biểu tình gì, nhất định chọc tức.

Phốc xuy!

Nghĩ đến biểu tình của hắn, nhịn không được bật cười, bất quá khi hắn nhận được lá thư này cũng đã là hai mươi ngày sau, cho dù nhanh nhất cũng cần nửa tháng, khi đó cũng đã quá niên, không được, không thể để hắn quá niên như vậy.

"Phượng Yêu, lấy giấy mực cho ta." Nghĩ tới đây, Bất Hối cảm thấy nếu Chiến Cảnh Thiên nhìn thấy lá thư này sẽ nhịn không được tìm tới, nàng cũng không muốn hắn ở trên đường đón năm mới, vẫn nên viết cho hắn phong thư hảo hảo an ủi một phen đi.

"Tiểu thư, đã lấy đến." Nguyên Bích đem giấy bút phóng trải trước mặt Bất Hối, tất nhiên là biết nàng muốn làm gì.

Bất Hối thấy là Nguyên Bích, có chút nghi hoặc nói: "Phượng Yêu đâu, vừa mới không phải còn đang ở đây sao?"

Nghe vậy, Nguyên Bích ái muội cười: "Tiểu thư mới vừa để chúng ta trở về nàng liền đi mượn kim chỉ trốn vào thư phòng, trời nóng như vậy cũng không sợ, cửa sổ cũng đã đóng lại."

Hai ngày này Phượng Yêu vẫn đều không ngừng thêu hà bao, cho nên Bất Hối cùng Nguyên Bích cũng không để ý, một cái tiếp tục viết thư, một cái trở về phòng ngủ.

Phượng Yêu trong thư phòng kết thúc một châm sau cùng trong mắt mới lộ ra một tia mỉm cười, rốt cục bước ra ngoài, đứng dậy hoạt động gân cốt, sau đó đem hà bao cẩn thận cất kỹ, tiếp để thư đã sớm viết xong vào trong hà bao cẩn thận để vào trong lòng, lại để một phong thơ ở trên bàn thổi đèn đi ra ngoài.

Xuất môn liền đi đến cửa sổ Bất Hối nhìn một chút, tiếp theo vươn người nhảy lên từ tường lộn ra ngoài.

Hiên Viên Thần cũng không ở trong trạm dịch Phượng quốc chuẩn bị cho hắn, mà là chính mình ở trong thành có một phủ đệ, bởi vì thân phận của hắn, Phượng Hoàng tất nhiên là không ý kiến.

Đêm này thật sự là quá mức oi bức, cho nên rất nhiều người tuần tra cũng rất buôn bực, thật sự không chịu nổi trở về phòng đi rửa mặt.

Phượng Yêu lặng lẽ ẩn vào Hiên Viên phủ, cẩn thận trốn tránh thị vệ tuần tra, công phu của nàng cao hơn Bất Hối, khinh công cũng rất tốt, cho nên cực kỳ dễ dàng lẩn vào.

Nàng không phải lần đầu tiên tới Hiên Viên phủ, buổi tối hai ngày trước nàng đã vụng trộm tới, nhưng thủ vệ quá nhiều không dám xâm nhập, chỉ là ở ngoài viện dò xét một chút, cho nên cũng không biết Hiên Viên Thần rốt cuộc ở trong gian phòng nào.

"Tiểu Lan, đây là đồ Thái Tử muốn ăn khuya, ngươi giúp ta mang vào đi, ta phải đi nhà xí."

Ngay lúc Phượng Yêu muốn bắt một hạ nhân tra khảo, hai tiểu nha hoàn đã đi tới, vừa nghe các nàng đối thoại, trước mắt sáng lên, xem ra ông trời cũng đang giúp nàng.

"Coi ngươi kìa, mau đi đi, đồ ăn khuya ta sẽ đem qua." Tiểu Lan trêu ghẹo nha hoàn kia một câu tiếp nhận đồ ăn khuya trong tay nàng, hướng về hậu viện.

Bên trong Hiên Viên phủ có rất nhiều hoa cỏ cây cối, rất thích hợp đẻ lẩn trốn, mà tiểu nha hoàn kia xem ra không biết võ công, cho nên Phượng Yêu dễ dàng đi theo sau lưng nàng.

"Tiểu Lan tỷ tỷ đưa bữa ăn khuya cho thái tử sao?" Vào hậu viện vừa vặn gặp được một đội thị vệ tuần tra, người đi đầu đầu hiển nhiên biết Tiểu Lan, đi về phía nàng trêu đùa.

Tiểu Lan nhìn thấy thị vệ kia, ánh mắt lộ ra ý cười;"Như thế nào, không phải cho Thái Tử chẳng lẽ là cho ngươi, nhanh đi đi."

"Cũng không phải sao? Hôm nay thật sự quá nóng, Tiểu Lan tỷ tỷ, lát nữa ngươi giúp ta làm bát nước ô mai đi."

Hai người tán gẫu thật lâu, làm Phượng Yêu lo lắng, không biết có phải trời quá nóng hay không, phía sau lung, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi, ngay khi nàng tính toán tự mình tìm kiếm, hai người kia rốt cục tán gẫu xong.

Chờ đội tuần tra kia ly khai, Phượng Yêu lại bắt kịp Tiểu Lan. Hiên Viên phủ ở bên ngoài nhìn cũng không phải rất lớn, nhưng không nghĩ tới bên trong có càn khôn, chuyển đổi nhiều lần mới đến, trong lòng may mắn, cũng may nàng gặp được một nha hoàn, nếu không tối nay sợ là không tìm thấy.

Cốc cốc!

Tiểu Lan cuối cùng đi đến một nhã gian tận cùng bên trong mới ngừng lại, bên trong đèn còn sáng, một bóng người ngồi ở bên cửa sổ nhìn thư, Phượng Yêu cảm thấy định là Hiên Viên Thần.

Trong lòng nghĩ đến Hiên Viên Thần đã từng thương tổn tiểu thư, hận ý càng sâu, nắm chặt kiếm trong tay, nàng cũng không vội vã xuất thủ, bởi vì vẫn chưa xác định người ở bên trong có phải Hiên Viên Thần hay không, đêm nay quá mức thuận lợi.

"Thái Tử, đồ ăn khuya người muốn đến đây."

"Mang vào đi."

Tiểu Lan vừa nói, trong phòng truyền đến thanh âm Hiên Viên Thần, nghe được thanh âm Phượng Yêu mới tin tưởng người bên cửa sổ kia là Hiên Viên Thần, sau đó chờ Tiểu Lan mở cửa trong nháy mắt đó nhanh chóng xuất thủ, thẳng đến nhân ảnh bên cửa sổ hung hăng đâm vào.

Sự tình giống như đặc biệt thuận lợi, nàng đâm về phía cái bóng người kia không hề nhúc nhích, khi kiếm của nàng đi vào cái bóng người kia cũng không phản ứng, nàng lúc này mới phản ứng kịp, xem ra hai đêm trước nàng tới đã bị người phát hiện, đêm nay chỉ là bày ra chờ nàng.

Xì!

Phượng Yêu cảm thấy ngực truyền đến đau đớn rét thấu xương, một dòng máu tươi văng ra ngoài, người từ từ ngã xuống.

"Tiểu thư, thực xin lỗi, Phượng Yêu không thể giúp người!"