Chiến Thuyền

Chương 109



Edit: Bảo Vy 197

Nếu phó tướng đã dẫn phu nhân tiến vào, thì Trịnh tướng quân phải đón tiếp qua loa một lúc, ông liền đi tới ôm quyền nói: “không biết có chuyện quan trọng gì mang phu nhân tới đây vậy ạ?”

Sau khi Lý Nhược Ngu tiến vào doanh vào nhìn quanh một lượt, người các tướng sĩ trong đại doanh đều khoác áo tang, hiển nhiên là đang tiếc thương cho Chử Tư Mã. Sau cùng nàng đưa mắt hạ tới trên người vị Trịnh tướng quân này, cõ lẽ là mới dùng bữa xong, Trịnh tướng quân ăn hơi vội, làm thân trước của áo tang dính dầu mỡ, lại còn toát mồ hôi đầy đầu, nên lập tức cởi áo tang ra và tùy tiện ném sang một bên.

Trước đây khi Lý Nhược Ngu áp tải quân lương, đã được quen biết với Trịnh tướng quân. Vị lão tướng quân này vẫn luôn làm việc cẩn thận, là người khá là cứng nhắc và võ đoán, là cánh tay đắc lực của Chử Tư Mã......

Lý Nhược Ngu trầm ngâm thu hồi án mắt lại, chỉ hơi gật nhẹ đầu với Trịnh tướng quân, nói: “không biết có thể thỉnh tướng quân tới nơi ít người hơn để hàn huyên vài câu được không?”

Trước kia Lý Nhược Ngu từng tới quân doanh để đưa cơm, cái bộ dạng đáng yêu đeo bám kia đơn giản là một đứa bé chưa cai sữa, chỉ hận không thể đu lên người Tư Mã, vì vậy tuy không giống với nhị cô nương Lý gia trước kia từng làm hỏng quân trang mà Trịnh tướng quân đã ghi hận như hồi lâu nhưng cũng chưa từng coi trọng vị Tư Mã phu nhân đương nhiệm này.

Người này là người mà chủ công bọn họ yêu thích, là nữ nhân nuôi dưỡng bên người để làm thú vui mà thôi, tuy đầu óc có chút không bình thường cũng không làm chậm trễ việc sinh con dưỡng cái. Nhưng bây giờ mọi việc trong quân thật sự bận rộn, thật không còn thì giờ tiếp đón phu nhân này, vừa nghe vị nữ nhân ngốc nghếch này hiếm khi mời nói chuyện riêng hoàn toàn tử tế, nên trong lòng lại càng không nén được mà cười thầm, chỉ tùy tiện ôm quyền rồi nói một cánh không chút thành ý: “Bây giờ thuộc hạ thực sự đang bận bịu quân vụ, nếu phu nhân có việc, chi bằng người hãy về phủ trước, đợi khi thuộc hạ rảnh rỗi liền đến cửa gặp mặt phu nhân.....” nói xong liền chuẩn bị phất tay sai người tiễn nàng về.

Đối phó với lệnh đuổi khách rõ rành rành này, Nhược Ngu không mảy may động đậy, mà chỉ nhìn Trịnh tướng quân và nói: “Phu quân hy sinh, trong lòng ta vô cùng đau thương, ta ước muốn được theo gót phu quân cùng đi xuống hoàng tuyền, nếu như không phải được tướng quân yên ủi, ta liền muốn đi theo chàng rồi.”

Trịnh tướng quân nghe nàng nói đến ngây người, bất giác nâng mắt nhìn nàng, chỉ là nét mặt của vị phu nhân này nào có vẻ đau thương gì? Khuôn mặt nhỏ thanh nhã kia, có vẻ đang nói muốn ra khỏi thành.....

Cái này thì nghiêm trọng rồi đây, nếu như lần này không làm rõ một phen, và nếu suy nghĩ thật kỹ lại thì ông sẽ không gánh nổi sự trừng phạt của góa phụ đang muốn chết theo chủ công.

Ông liền mời phu nhân đi ra một góc của doanh trại để nói chuyện, nhưng Nhược Ngu lại nói: “ Trong doanh trại ngột ngạt quá, phía trước không xa là bờ sông, có thể mời tướng quân tới đó hàn huyên.....

Lúc tới bờ sông, tứ phía không người, đồng không mông quạnh lại không sợ có kẻ rảnh rang chờ nghe lén.

Nhìn bên dưới mặt sông đóng băng truyền ra âm thanh nước sông đang róc rách dâng lên, mặt hỏ của Nhược Ngu giấu trong phần lông cáo đen cũng có chút lạnh buốt đến ửng đỏ, nàng liếc mắt đến thị nữ và thị vệ đang đứng ở xa, rồi mới thấp giọng mở miệng: “Lần này không phải vì chuyện gì khác, chỉ là muốn biết Tư Mã đại nhân có bình an không?”

Trịnh tướng quân bị Lý Nhược Ngu hỏi câu này khiến ông ngẩn ngây, liếc nhanh một cái tới chỗ Trịnh tướng quân nói: “Di thể của Tư Mã đại nhân vẫn chưa chuyển tới, nhưng có thân binh bảo vệ bên cạnh, nghĩ lại thì được rồi.....”
Lý Nhược Ngu thở ra một hơi, xoa tay để làm ấm tay bên trong vật giữ ấm tay bằng lông hình ống nhỏ: “Vừa nãy trên đường ta tới đây, thị vệ binh tướng ngoài đại doanh đều mặt mày rầu rĩ, mắt người nào người nấy đều sưng lên như quả óc chó, nhưng sau khi vào đại doanh, lại thấy Trịnh tướng quân và mấy vị tướng soái tuy bận rộn đến độ có chút tiều tụy nhưng vẫn không ai có nét đau buồn, giò heo dùng trong bữa trưa kia chỉ còn lại vài cục xương, Trịnh tướng quân sinh hoạt ăn uống thật vui sướng, ngay cả áo tang đều dính dầu mỡ, thật là khẩu vị rất ngon đấy.....Chỉ là ngon miệng như vậy, là vì Tư Mã hy sinh, rồi để vài người thứ bậc thấp hơn như các vị đây nhảy vào chức vị kia? Nên chư vị tướng quân vui mừng trong lòng mà ăn ngon đến vậy, còn cò vài diều kỳ lạ khó nói khác nữa? Nơi này không có ai, vẫn mong Trịnh tướng quân biết thì nói ra để người ở lại là ta trong lòng được có vài thứ để dựa vào*.....”

*vài thứ để dựa vào: ở đây để chỉ là biết được di thể Tư Mã bây giờ ở đâu, tới đâu để khỏi phải quá đau khổ vì tin dữ đến đột ngột.

Trịnh tướng quân mấy lời này của tiểu phu nhân kích đến mặt mày đỏ gay, lòng thàm nói: Lại lộ ra nhiều yếu điểm như vậy, thật là đáng đánh mà!

Chỉ là đây rõ ràng là tiểu phu nhân ngu ngốc làm thế nào có thể trở nên tỉnh táo như vậy? Trịnh tướng quân tự nhiên lại vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc lẫn lộn mất một lúc, sau cùng bình tĩnh lại một hồi cuối cùng là chần chừ mà nói: “Thực ra Tư Mã chưa chết, bây giờ chủ công hoàn toàn bình an, tin báo lúc trước là trò lừa của phản quân bày ra, trước kia bọn thần cũng tưởng lầm là thật, sau đó nhận được mật báo của chủ công mới biết là trúng kế, nhưng theo ý của chủ công là muốn tương kế tựu kế, khiến địch tưởng là bọn ta đã trúng kế, kéo theo việc chúng sẽ công kích thành sớm một chút......”

Nhược Ngu hơi nghiêng mặt hỏi: “Là Tư Mã kia đặc biệt dặn dò ngay cả trong phủ cũng phải giấu diếm hết ư?”

Bị hỏi đến đây, Trịnh tướng quân đã hạ một gối và quỳ xuống đất, cúi đầu nói: “Tư Mã đã dặn rõ là có thể báo cho trong phủ biết, để tránh làm phu nhân lo lắng, nhưng bọn thần mệt lử rồi, nhất thời chưa kịp thời thông báo cho phủ, vẫn mong phu nhân thứ tội......”

Nhược Ngu không hề lễ nhượng* tướng quân, chỉ mặc ông ta quỳ trên nền đất lạnh băng. Kỳ thực trong lòng mỗi người đều biết đây là một chuyện như thế nào. Đây vốn không phải là mệt mỏi mà là cố ý kéo dài việc thông báo. Xem ra trong mắt mấy thuộc hạ của Tư Mã mà nói, tiểu phu nhân ngốc nghếch dầu sao đi nữa cũng là không hiểu chuyện, chỉ ăn ngon ngủ được mặc ấm thôi, có lẽ là vì chuyện quân trang trước kia, nên mấy bộ tướng này vẫn không thích nổi nhị tiểu thư Lý gia a!

*lễ nhượng: ý chỉ sự ân cần hay có thể hiểu là ưu tiên vì phép lịch sự

Lần này Trịnh tướng quân cũng bị tiểu nữ nhân hỏi đến ngượng ngùng, thầm nghĩ: Lúc đấy mình cũng thuận miệng dặn dò thuộc hạ, mà phó tướng kia lại lười biếng kéo dài chưa đi, bản thân ông biết rõ lại cũng không thúc giục nữa, cũng không thể trách phu nhân tức giận được......

Sau một hồi lâu mới nghe thấy tiểu phu nhân mở miệng nói: “Trịnh tướng quân không cần tự trách, đứng dậy nói chuyện thôi.”

Lúc Trịnh tướng quân đứng dậy thì phát hiện hai đầu gối của mình đều đã tê cứng rồi. Nhược Ngu lại hỏi: “không biết trước đây nói là tiền tuyến không có quân lương là thật sao?”

Trịnh tướng quân lưỡng lự quan sát khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo của Nhược Ngu rồi mở miệng nói: “Tuy không đến nỗi thiếu thức ăn, nhưng quân lương bị thiếu quả thực là thật, nếu như chiến tranh kéo dài, e rằng còn cần chuyển lương tới từ nơi khác nữa.”

Nhược Ngu nghe đến đây, hơi gật gù nói: “Trước đây vì chuyện phá hỏng quân trang của Tư Mã đại nhân, ta tự biết mình có lỗi, đồng thời sâu sắc thấy được việc cung cấp vật tư ở phương bắc không kịp lúc, nếu xảy ra chiến tranh vào mùa đông, với một vài lỗi sai thì toàn bộ mạng sống của binh lính và bá tánh ở Mạc Hà thành liền phải phát sinh nạn mất mùa. Vì vậy nhiều lần trong lịch sử ở Vận thành cách đây ngàn dặm họ âm thầm phái người tích trữ lương thực. Vận thành khô mát quanh năm, có thể trữ lương thực tới ba năm không hư, nếu đi theo đường bộ e rằng sẽ có người mở trạm kiểm tra rồi giấu đi, mà đi bằng kênh đào cũng có người lập đồn kiểm tra, nhưng bây giờ toàn bộ sông ở phương bắc đều đã đóng băng, trạm kiểm ở kênh đào cũng sẽ trú đông mà nghỉ hết. Ngược lại có thể vận lương trên băng.....”

Kỳ thực Trịnh tướng quân chính xác là vì chuyện quân lương mà lo lắng, Lưu Trọng kia thất trách, làm tổn hại đến phần lớn quân trang bị phản quân dò tra và lấy mất, tuy trong nhà kho vẫn còn dư dả, nhưng nếu chiến trận căng thẳng tuy quân lương có thể lo được, nhưng bá tánh trong thành lại phải chịu đói. Bây giờ tiểu phu nhân này đột nhiên nhắc tới có đường lui như vậy, đúng thật khiến người vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

“Chỉ là chuyện vận lương trên băng này.....Sợ là xe ngựa vận chuyển sẽ không đủ a......”Trịnh tướng quân đột nhiên nhớ ra điểm này, mang theo chút ngập ngừng mà nói.

Lý Nhược Ngu lại sớm có chuẩn bị nên nói: “Ta cũng đã nghĩ tới điểm đó, Trịnh tướng quân chỉ cần lo phái người đi, vận chuyển ở Vận thành kia sẽ do ta đích thân thiết kế đường băng, lắp ráp một chút sẽ dùng được, tuy có chút thô sơ, nhưng có thể giữ và chuyển được lương trên băng, mà không để đè vỡ mặt băng hơn nữa chỉ cần một người điều khiển liền có thể dễ dàng trượt trên băng, ban ngày vận lương sẽ quá phô trương, chỉ cần buổi tối liền có thể một ngày đi được ngàn dặm rồi.”

Trịnh tướng quân không ngờ rằng ngay cả điểm này vị tiểu phu nhân đây đều lo nghĩ thỏa đáng rồi, có thể suy ra nàng đã lập kế khá lâu rồi, lần này tê cứng cả hai đầu gối ngược lại có chút phát sốt, khuôn mặt càng căng thẳng hơn, nói: “Phu nhân......Mạt tướng......”

Đáng tiếc là nhị tiểu thư Lý gia chưa bao giờ thích cái vở kịch quay lại vì hối hận làm người rơi lệ, nàng lập tức cũng không chờ Trịnh tướng quân định hình ra tâm trạng liền xoay người nói: “ Mấy xe chuyển lương thô sơ này cũng chỉ là sử dụng cứu nguy lúc cấp bách, lần này có hư hao liền không còn gì thay thế đâu, vẫn mong Trịnh tướng quân làm việc thỏa đáng chút, đừng làm hạng người vô lương sống bằng mặt không bằng lòng! sự tình quân vụ của các người, vốn cũng không phải là chuyeejnmaf nữ nhân bọn ta có thể chen chân vào, quân vụ của Trịnh tướng quân bận rộn căng thẳng nên ta đây sẽ cáo từ.”

nói xong liền siết chặt mũ trùm của áo choàng, che đi khuôn mặt nhỏ thanh tú, xoay người đi tới chỗ thị nữ của nàng.

Sau khi lên xe ngựa, Long Hương nhìn khuôn mặt lạnh cóng tới ửng đỏ của tiểu phu nhân, mà thấy đau lòng, vội vàng lấy cao thơm dưỡng da mặt bằng mỡ cáo trân qúy từ trong tráp ra, múc một muỗng bạc nhỏ và tán đều trên mặt nhỏ: “Phu nhân người thật là không chịu nghe nô tì, nô tì sớm đã nói sau khi rửa mặt phải bôi cao dưỡng mới ra ngoài, người cứ một mực gấp gấp gáp gáp ra ngoài, người xem! Mới có nhiêu đó thời gian mà mặt người đều muốn lạnh đến meo lại rồi.”

Nhược Ngu hơi tựa đầu vào gối sau đầu, hơi nâng mi nhìn nhìn nha hoàn đã theo mình từ nhỏ đến giờ. Long Hương biết rằng nhị tiểu thư Lý gia đây ghét bỏ bộ dạng lắm điều của nàng, nhưng biểu cảm thanh lãnh như vầy thì đã bao lâu rồi nàng chưa thấy? Trong lòng lại lo lắng mà chua xót, không cầm được nước mắt mà nói: “ Có thể cho là người đã bình phục, tiểu thư, người có biết lão phu nhân còn có mấy hạ nhân như chúng nô tì đã lo âu đến rơi lệ vì người bao nhiêu rồi không ạ? Vào một ngày gần nhất nô tì thật muốn sớm ngày báo cho lão phu nhân, để lòng lão phu nhân cũng nhẹ nhàng vui mừng.”

Nhược Ngu duỗi tay rồi dùng khăn của nàng, thay Long Hương lau nước mắt rồi nói: “Nếu ta đã khỏe rồi, còn khóc cái gì nữa, ngược lại ngươi nói xem, trước đây ta ngã ngựa mà ra ngu ngốc, thì là cái bộ dạng gì vậy?”

Bây giờ Long Hương lại có thể dịu ngữ mà kể ra sự tình nhị tiểu thư của nàng vào thời gian đó: “Bộ dạng gì sao? thì chính là một kẻ ngốc không ngừng gây phiền toái a! Dùng bữa mà không cầm nổi cái muỗng, nói chuyện cũng mơ hồ không rõ ràng, mà tính tình chính là một hài tử, lúc đầu khi người với Tư Mã chưa thành thân, mà người lại quấn lấy ngài ấy muốn lấy chim ưng ra chơi, sau cùng đại nhân cũng không còn cách nào đành mua cho người một con vẹt lông trắng mới coi như lừa được người qua chuyện đó......”

Nhược Ngu hơi xoay nghiêng người, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ lộ ra một góc mặt nghiêng xinh đẹp, lông mi dài cong kia theo sự lên xuống của lời nói mà hơi run rẩy: “Cái bộ dạng như kia......Mà hắn cũng dám lấy sao?”

Long Hương cũng là bị thuyết phục một cách sâu sắc mà nói ra: “ không chỉ là dám lấy, nhưng còn chiều chuộng tiểu thư người tới tận trời a.......Nếu đại nhân thật sự có thể vượt qua phong ba mà trở về, thì tiểu thư.....phu nhân, người vẫn phải chung sống với đại nhân thật tốt nha!”

nói tới đây, Long Hương mới chợt nhận ra, nếu tiểu thư đã quên đi quá khứ, thì......chẳng phải đại nhân lại phải bắt đầu làm quen với việc chung sống với người tiểu thư đã bình phục này ư?

Chuyện phiền toái nhất là, nàng nhớ rất rõ ràng, lúc đầu tiểu thư lại không chút do dự mà cự tuyệt sự theo đuổi của Tư Mã Đại Sở a!

Cũng không biết sau khi đại nhân cửu tử nhất sinh mà quay về, thì vị tiểu thư khó đoán của nàng đây, có thể nào nguyện ý cho phu quân một đêm chăn gối mặn nồng hay không đây?