Chiến Thiên

Chương 959: Tông sư tương kiến



Trên trời cao vân vũ cuồn cuộn, biến ảo vô cùng vô tận... cương phong thổi qua... phát ra thanh âm gió rít không ngừng.

Vạn Kiếm các. Tòa điện phủ có địa vị tối cao trong Vạn Kiếm tông này huyền phù bên trên vân hải, dưới ánh mặt trời chói chang rực rỡ, tỏa ra một vẻ đại khí mênh mông, không cách nào hình dung được.

Đột nhiên, ba đạo quang ảnh lóe lên ở phương xa.

Bọn họ xé rách không gian mà đi, hướng về phía Vạn Kiếm các mà bay tới.

Thân phận và địa vị của ba người này cực kỳ cao thượng. Nếu như quang minh chính đại tới Vạn Kiếm tông thì ngay cả chưởng giáo chân nhân cũng phải xuất lĩnh chúng linh giả ra ngoài chào đón.

Nhưng lúc này, bọn họ lại vô thanh vô tức tới nơi này, thậm chí còn không kinh động tới bất cứ vị linh giả nào.

Đại môn tầng dưới cùng của Vạn Kiếm các đột ngột mở ra. Túy chân nhân cùng Trịnh Hạo Thiên lần lượt xuất hiện.

"Ha ha, Trần huynh, nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi đã già như vậy rồi." Túy chân nhân cảm khái than thở.

Trịnh Hạo Thiên cũng tiến lên một bước, cung kính thi lễ, nói: "Bái kiến Khai Nguyên chân nhân."

Người dẫn đầu ba người này là một vị lão giả, đúng là Trần tông sư tọa trấn bên ngoài chiến trường bách tộc. Mà sau khi tấn chức tông sư, Trịnh Hạo Thiên mới biết được thân phận của hắn.

Khai Nguyên chân nhân - Trần tông sư chính là lão tổ tông của Vạn Bảo Hiên.

Trừ vị lão giả này ra, ở bên cạnh hắn còn có một người trung niên nam tử và Hề Ngữ Đình. Dung mạo vị nam tử này không ngờ lại có mấy phần tương tự Hề Ngữ Đình, rõ ràng là có quan hệ huyết thống.

Khai Nguyên chân nhân thoáng trả lễ, nói: "Trịnh chân nhân, hiện giờ ngươi cũng tiến vào hàng ngũ tông sư rồi, không cần phải khách khí như vậy."

Trịnh Hạo Thiên mỉm cười, nói: "Ân một quyền năm xưa của Khai nguyên chân nhân, vãn bối vẫn ghi nhớ trong lòng."

Năm xưa gặp mặt, Trần tông sư đánh một quyền vào hư không, trợ giúp đám người hắn và Cừu Hinh Dư đột phá đẳng giai, điều này cũng coi như là ân tình rất lớn rồi.

Khai Nguyên chân nhân khẽ cười, nói: "Đây là kết quả mà tiểu nha đầu khẩn cầu ta nửa ngày đó. Nếu ngươi muốn cảm ơn thì cảm ơn nàng đi."

Khuôn mặt Hề Ngữ Đình lập tức lộ ra một sắc đỏ bừng. Chỉ là lúc này đang đứng trước mặt các vị tiền bối, cho nên cũng không dám tùy tiện mở miệng giải thích.

Trịnh Hạo Thiên liếc măt nhìn Hề Ngữ Đình một cái thật sâu, trong lòng bừng tỉnh. Chẳng trách Trần tông sư quan tâm tới mình như vậy. Thì ra là vì nàng."

Ánh mắt Túy chân nhân rơi xuống người vị trung niên kia, đột nhiên cười ha ha: "Trần huynh, lão đạo đã sớm nói rồi mà, trong mấy người đệ tử của ngươi, cũng chỉ có hắn mới có chút thành tựu. Hắc hắc, ngươi qủa nhiên đã giao Vạn Bảo Hiên cho hắn rồi."

Trung niên nhân vội vàng bước lên phía trước, khom người nói: "Vạn Bảo Hiên Hề Thái Sơn, bái kiến Túy chân nhân, bái kiến Trịnh chân nhân."

Túy chân nhân thản nhiên nhận lễ, còn Trịnh Hạo Thiên lại lắc mình tránh đi.

Đại Linh giới chính là một thế giới mạnh sống yếu chết điển hình. Mặc dù đối phương là một đại linh giả, nhưng với thân phận tông sư chân nhân của hắn, có nhận lễ cũng chẳng có vấn đề gì. Bất quá, vì nể mặt Hề Ngữ Đình cho nên hắn cũng không thể quá kiêu ngạo được.

"Túy huynh, những người còn lại chưa tới sao?" Khai Nguyên chân nhân trầm giọng hỏi.

Túy chân nhân khẽ cười, nói: "Lão phu đã phát lời mời rồi. Nếu như chuyện này có liên quan tới Âm Mị, ta không tin bọn họ lại thờ ơ."

Lời còn chưa dứt, quang mang đã lóe lên ở phương xa. Lại có hai đạo thân ảnh xuất hiện ra từ hư không.

Hai người này là một nam một nữ. Nam thì thân hình cao lớn khôi ngô, diện mạo anh tuấn, trên người có một tầng quang hoàn như có như không bao phủ. Nữ thì khí chất lạnh lùng, tuy khuôn mặt mỹ lệ, nhưng lạnh lùng, phảng phất như băng đá vạn năm, khiến cho người ta nhìn mà trong lòng phát lạnh.

Hai mắt Túy chân nhân đột nhiên sáng ngời, cười lớn nói: "Thất Xảo, Bắc Đẩu, các ngươi đều tới rồi."

Hai vị này chính là Thất Xảo chân nhân của Thất Nguyên môn và Bắc Đẩu chân nhân của Thiên Tinh môn. Khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên là ở chỗ, hai vị này không ngờ lại cùng nhau mà đến.

Thân hình nhoáng lên một cái, bọn họ đã đi tới trước Vạn Kiếm các. Ánh mắt Bắc Đẩu chân nhân dừng lại trên người Trịnh Hạo Thiên, đột nhiên nói: "Trịnh chân nhân."

Trịnh Hạo Thiên vội vàng khom người nói: "Bái kiến Bắc Đẩu chân nhân, Thất Xảo chân nhân."

Bắc Đẩu chân nhân khoát tay chặn lại, nói: "Ta đã nghe nói qua chuyện của ngươi, đám hậu bối trong môn rất khâm phục ngươi. Đồ tôn ta thích nhất cũng được ngươi cứu. Ngươi, khá lắm."

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, nói: "Đồ tôn của ngài là...."

"Như Quyên...."

Trịnh Hạo Thiên kinh ngạc nói: "Thì ra là Như Quyên cô nương. Không biết nàng hiện giờ có khỏe không?"

"Rất khỏe." Bắc Đẩu chân nhân gật đầu một cái, không nói thêm gì nữa.

Chỉ là Túy chân nhân lại dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn sang hắn. Công pháp Bắc Đẩu chân nhân tu luyện thiên về băng hàn nhất hệ, cư xử với người khác từ trước đến giờ vẫn luôn lạnh nhạt. hiện giờ vừa gặp mặt đã nói chuyện với Trịnh Hạo Thiên, rõ ràng là rất coi trọng hắn rồi.

Mà Trịnh Hạo Thiên cũng thầm cảm thán trong lòng. Người tốt đúng là được hồi báo a.

Trong kim cương tiểu linh giới, sau khi cứu nhiều đệ tử các phái như vậy, mình cũng nhận được hồi báo rất nhiều.

Đặc biệt là trong Phiêu Miễu Vân Hải, Thiên Tinh môn rõ ràng lại nghiêng về phía mình, có lẽ cũng là bởi vì Như Quyên rồi.

Ánh mắt Thất Xảo chân nhân từ trên người Trịnh Hạo Thiên thu trở về. Hắn khẽ thở dài: "Đã nhiều năm như vậy rồi, chúng ta rốt cuộc cũng gặp lại nhau. Haiz, còn thiếu Hoang Man, Mộng Long...." Hắn đột nhiên dừng lại, tựa hồ không muốn nói hết ra.

Sắc mặt Túy chân nhân cũng ẩm đạm đi. Bất quá, ngay sau đó, ánh mắt mấy vị tông sư bọn họ lại không hẹn mà cùng nhìn về phương xa.

Một khoảng không gian cách Vạn Kiếm các không xa đột nứt vỡ, một già một trẻ từ trong bay ra.

Đi trước là một vị lão giả hồng phát, đi chân trần. mà ở phía sau, cũng là một vị thiếu nữ dung mạo tú lệ.

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên lập tức sáng ngời, An An...

Không thể nghĩ tới, An An cũng xuất hiện ở nơi này.

Ánh mắt hai người bọn họ trong nháy mắt đã hội tụ với nhau, lộ ra một thần thái vui sướng.

Trong lòng Hề Ngữ Đình khẽ động, nghĩ một số thông tin thu thập được trong chiến trường linh giả, không khỏi đề cao cảnh giác.

"Hoang Man, ngươi quả nhiên cũng mò tới." Thất Xảo chân nhân vừa động đã xuất hiện trước mặt hồng phát lão giả. Hắn chăm chú nhìn đối phương, thần thái trong con ngươi đột nhiên trở nên cổ quái: "Cánh tay của ngươi..."

Hoang Man chân nhân vung vẩy cánh tay trái của mình, nói: "Lão phu kiếm được hai tấm Đại quang minh Niết Bàn phù triện cho nên cánh tay cụt này đã khôi phục lại rồi."

"Chúc mừng chúc mừng." Mấy người Túy chân nhân cùng nói. Ở trong mắt bọn hắn đều lộ ra một vẻ vui mừng chân thành không thể nào che giấu được.

Chỉ có Bắc Đẩu chân nhân là lạnh lùng nhìn hắn, dùng thanh âm càng lạnh như băng, nói: "Năm đó chính ngươi tự chặt tay phát thệ. Hiện giờ lại lãng phí hai tấm Đại quang minh Niết Bàn phù triện trân quý, thật đúng là ngu như lừa."

Hoang Man chân nhân tức đến trợn trắng mắt, cả giận nói: "Bắc Đẩu, sao ngươi đến chết vẫn không thay đổi cái tính cách thối tha đó . Không nói thì có người bảo ngươi câm hả? Hừ, ngươi phải học hỏi Âm Mị ấy."

Thanh âm Bắc Đẩu không hề có bất cứ chút dao động nào: "Nếu Âm Mị muội muội ở đây, thấy bộ dáng này của ngươi thì cũng chẳng ưa nổi."

Hoang Man lặng đi một chút, giống như đã động chạm tới nỗi đau trong lòng. hắn thở dài một tiếng, nói: "Âm Mị cả đời theo đuổi cực hạn võ đạo, đương nhiên không bao giờ để ta vào trong lòng."

Ba người Trịnh Hạo Thiên, Hề Ngữ Đình và An An đều nhìn nhau. Thế ra mới biết, quan hệ năm xưa của mấy vị tiền bối này phức tạp rắc rối đến thế, không thể nào giải thích rõ ràng ra được.

Chỉ có Hề Thái Sơn là biết một ít thôi. Nhưng càng như vậy hắn lại càng cẩn thận, không dám lắm miệng.

Thất Xảo chân nhân ho khan một tiếng, nói: "Nếu như mọi người đã tới đủ rồi thì có thể thương lượng bước tiếp theo nên lầm như thế nào rồi."

Mặc dù hắn không nói rõ, nhưng có thể đến chỗ này đều là người biết rõ tiền căn hậu quả, đương nhiên là hiểu được hắn nói gì.

Hoang Man chân nhân tức giận hừ một tiếng, nói: "Còn phải thương lượng gì nữa. Nếu Âm Mị đã thoát ra, lại không đại khai sát giới, chứng tỏ nàng đã trấn áp được ma đầu trong lòng, chúng ta nên nghênh đón nàng trở về."

Đám người Túy chân nhân quay sang nhìn nhau, đều im lặng không nói.

Hoang Man chân nhân tức giận, nói: "Các ngươi vị câm điếc hết rồi à? Chẳng lẽ các ngươi không quan tâm tới Âm Mị nữa sao?"

Túy chân nhân khẽ thở dài một tiếng: "Hoang man, chúng ta đương nhiên không thể bỏ mặc Âm Mị, nhưng người làm sao có thể cam đoan, Âm Mị đã hoàn toàn khắc chế ma đầu trong lòng? Nếu để nàng trở về, rồi đột nhiên không khống chế được tâm ma thì sao? Ngươi nên biết điều này sẽ tạo ra hậu quả gì."

Trên mặt Thất Xảo chân nhân hiện ra một tia phức tạp, nhưng vẫn trầm giọng nói: "Không sai, năm xưa vì trấn áp Âm Mị, chúng ta đã phải trả giá nhiều lắm. Lần này quyết không thể để bát đại môn phái lại bị thương tổn như vậy nữa."

"Hừ, Âm Mị quan trọng hay là bát đại tông môn quan trọng?" Hoang Man chân nhân trừng mắt, nói: "Các ngươi luyến tiếc, nhưng lão tử bỏ được."

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày. Không biết Âm Mị ma thần kia có mị lực gì mà có thể khiến một vị tông sư chân nhân như Hoang Man chân nhân thần hồn điên đảo. Vì một mình nàng không ngờ mà không tiếc vi phạm lời thề, ngay cả bát đại môn phái cũng không thèm để ý tới.

Bắc Đẩu lạnh lùng nói: "Hoang Man, ngươi đừng có linh tinh. Năm xưa, vì bảo trụ tính mạng cho Âm Mị nên chúng ta mới trấn áp nàng trong hư không vô tận. Nếu như muốn giết nàng thì chỉ bằng vào mấy người chúng ta liên thủ, làm sao còn phải phiền phức như thế."

Trên mặt Hoang Man chân nhân chợt lóe lên vẻ tức giận, nhưng cũng chậm rãi thu liễm lại.

"Được rồi, vậy các ngươi nói phải làm sao bay giờ?"

Túy chân nhân trầm ngâm một chút, nói: "Mấy năm trước, lão phu đã đi Thiên ma giới một chuyến."

"Ngươi gặp được Âm Mị rồi?" Hoang Man chân nhân kỳ vọng hỏi.

"Không."

"Vậy ngươi về làm gì?" Hoang Man chân nhân tức giận nói.

Túy chân nhân hoàn toàn coi thái độ của đối phương như không. Từ nhỏ kẻ này đã tính tình như vậy rồi, cho dù là tấn chức tông sư chân nhân xong cũng chẳng hề thay đổi chút nào.

"Lão phu mặc dù không tìm được nàng, nhưng cũng hỏi thăm được chút tin tức." Túy chân nhân trầm giọng nói: "Nàng đang khuấy đảo toàn bộ Thiên ma giới, gây ra sóng to gió lớn, khiến cho toàn bộ đám ma thần chú ý tới và nổi giận, đồng thời liên hợp toàn bộ ma tộc, muốn bắt nàng lại."

Hoang Man chân nhân hít một hơi lạnh, nói: "Nàng làm gì?"

"Nàng liệp sát Thiên ma thần, đồng thời cướp đoạt ma hạch của bọn chúng." Túy chân nhân gằn ra từng chữ một.

Sắc mặt mọi người đều biến đổi. Liệp sát Thiên ma thần, đã là chuyện kinh người rồi, vậy mà còn lấy đi cả ma hạch. Đây chính là công khai khiêu chiến rồi, chẳng trách toàn bộ Thiên ma giới lại trở nên điên cuồng như vậy.

Sắc mặt Hoang Man chân nhân trở nên căng thẳng, nói: "Túy huynh, xin giao Đại Âm Mị thần kiếm cho ta." Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

"Ngươi cần thần kiếm làm gì?" Túy chân nhân khó hiểu hỏi.

"Ta muốn đem thần kiếm tới Thiên ma giới." Hoang Man chân nhân trả lời không chút do dự.

Không được."

Gần như cùng lúc, mấy đạo thanh âm đều vang lên....