Chiến Thiên

Chương 347: Môn phái truyền tin



Vỗ nhè nhẹ lên hồ lô, Trịnh Hạo Thiên đối với Lỗ đại sư càng cảm kích vô cùng.

Ngay cả Trang Mạt Mạt cũng rất coi trọng hô lồ này, khẳng định nó không phải là bảo vật bình thường, mà nợ nhân tình mà hắn thiếu tựa hồ lại càng nhiều thêm một khoản.

Hắn có một loại cảm giác, khối Ma Thạch này không chỉ có chỗ tốt rất lớn với tiểu long, mà ngay cả Thương Long Thiện Trượng khẳng định cũng được ích lợi không nhỏ. Bất quá, chuyện duy nhất làm hắn cảm thấy ảo não là, bản thân của hắn không cách nào trực tiếp hấp thu lực lượng từ trong khối Ma Thạch, có lẽ, đây chính là nuối tiếc lớn nhất của hắn.

Ý niệm tinh thần tiến vào bên trong hồ lô, Trịnh Hạo Thiên cảm ứng được.

Bảo khí Thương Long Thiện Trượng lúc này đang hóa thành một con Thương Long khổng lồ quay quanh Ma Thạch, tiến thành trao đổi lực lượng kỳ diệu nào đó.

Một cỗ lực lượng rất nhỏ không ngừng lưu động hoán chuyển giữa hai bên, mỗi lần lưu chuyển, khí tức trên người thương long giống như được ngưng luyện thêm một phần.

Phảng phất cảm ứng được ý niệm tinh thần của Trịnh Hạo Thiên, thương long ngẩng đầu lên, dao động vài cái trên hư không.

Trịnh Hạo Thiên cũng không lấy làm kỳ, con thương long này biểu hiện ngày càng nhân tính hóa. Có lẽ tới một ngày, nó thật có thể trở thành một loại tồn tại giống Trang Mạt Mạt cũng chưa biết chừng.

Tinh tế quan sát nửa ngày, Trịnh Hạo Thiên rốt cuộc xác định, lực lượng Thương Long Thiện Trượng mặc dù cũng không gia tăng bao nhiêu, nhưng bản chất nó cũng không ngừng thay đổi được lực lượng Ma Thạch tẩy rửa. Bất quá cuối cùng có thể biến thành bộ dáng ra sao hắn không thể suy đoán được.

Hài lòng thu hồ lô vào túi không gian, Trịnh Hạo Thiên nhẹ nhàng dậm chân một cái, hào quang dưới chân nhất thời đại phóng, Độn Thiên Chu giống như từ trong hư không hiện ra, mang hắn phóng về phương xa.

Lúc đến bởi vì phải tìm mục tiêu, cho nên tốc độ Trịnh Hạo Thiên hơi chậm, nhưng mà lúc này trở về, hắn cũng toàn lực phóng đi.

Tốc độ Độn Thiên Chu cơ hồ có thể sánh với chim đại bàng, cũng không bao lâu đã bay qua ngàn dặm, trở về tòa thôn bị hủy lúc nãy.

Ở trên không nhìn chung quanh một vòng, Trịnh Hạo Thiên đứng yên bất động.

Khi hắn điều khiển Độn Thiên Chu đã cố ý tạo thành động tĩnh rất lớn. Đặc biệt là còn ma sát không khí sinh ra tia lửa trên hư không, để lại một đường ánh sáng hoa lệ.

Dưới tình huống như vậy, Vương Vũ cùng Hoắc Khánh Cương nhất định có thể nhìn thấy, tự nhiên sẽ tụ hợp về đây.

Quả nhiên, chỉ sau một lát, phương xa cũng bay ra hai đạo hào quang bất đồng, vừa nhìn thấy màu sắc hai đạo hào quang phi hành này. Trịnh Hạo Thiên lập tức mỉm cười. Tâm niệm khẽ động, đã điều khiển Độn Thiên Chu bay tới nghênh đón.

"Trịnh huynh, mười ba thôn phụ cận đã toàn bộ bị chúng ta san bằng…." Hoắc Khánh Cương hưng phấn nói: "Đây là mười ba chiến kỳ, ngài hãy cầm lấy…."

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, cầm chiến kỳ vào tay, ý niệm tinh thần nhẹ nhàng lướt qua.

Trên những chiến kỳ này ẩn chứa lực lượng mạnh yếu không đồng nhất, nhưng cũng không có chiến kỳ náo vượt qua thôn có viên nhân lục giai. Bởi vậy có thể thấy được, thôn này quả nhiên là thôn lớn nhất phụ cận.

Thu toàn bộ chiến kỳ vào trong túi không gian, Trịnh Hạo Thiên cùng bọn hắn hạ xuống mặt đất, lấy Ma Thạch ra.

Nhất thời, áp lực kinh khủng tràn ngập trong phạm vi cho phép, Vương Vũ cùng Hoắc Khánh Cương đều chi chít mồ hôi lạnh trên trán, hơn nữa sắc mặt bọn họ đỏ bừng, chân khí cùng linh lực trên người không thể khống chế được.

Nếu như không phải đã đứng trên mặt đất, mà vẫn bay lượn trên không trung, thì lúc này nhất định linh khí không thông, từ trên cao ngã xuống nện thành một đống thịt nát rồi.

Trịnh Hạo Thiên sợ tới mức nhanh chóng thu Ma Thạch vào.

Loại Ma Thạch này đối với loài người ảnh hưởng không mãnh liệt bằng chủng tộc khác, nhưng mà lần đầu tiếp xúc, đặc biệt là tình huống không phòng bị, vẫn sẽ làm cho người ta ăn thiệt thòi.

Trịnh Hạo Thiên nói việc trải qua lần này một lần, nhưng lại giấu chuyện tiểu long biến dị, nói: "Vương huynh, ngươi kiến thức rộng rãi, có biết lai lịch khối Ma Thạch này không…."

Vương Vũ cười khổ lắc đầu, nói: "Xin lỗi, Ma Thạch kỳ dị như thế, Vương mỗ thật sự là lần đầu nhìn thấy…."

Trịnh Hạo Thiên thất vọng than một tiếng, ngay cả Vương Vũ cũng không biết, thì hắn càng không cần phải nói nhiều. Trong lòng dâng lên một ý niệm trong đầu, nếu mà đưa khối Ma Thạch này cho Lỗ đại sư nhìn, có lẽ hắn có thể nhìn ra lai lịch của nó.

Sắc mặt Vương Vũ đột nhiên ngưng tụ, nói: "Trịnh huynh, có một câu Vương mỗ không biết có nên nói hay không…." T.r.u.y.e.n.f.u.l.l.vn

"Vương huynh có lời xin cứ nói…" Trịnh Hạo Thiên thu liễm tinh thần, nghiêm nghị nói.

Vương Vũ ngưng trọng: "Theo tại hạ biết, ở trên thế giới này, hình dáng cùng đặc thù của những bảo vật chân chính đứng đầu không lưu truyền ra, mà cũng rất ít người nắm được trong tay. Nếu như Vương mỗ đoán không sai, thì khối Ma Thạch này nhất định là một trong số đó. Trịnh huynh, chuyện này không được nói ra, cũng không thể để cho trưởng bối môn phái biết đươc. Mà hãy chăm chỉ tu luyện, đợi tu vi cao lên, có thể tiếp xúc nhiều bảo vật, có lẽ sẽ biết được lai lịch vật này…."

Hoắc Khánh Cương do dự một chút, rồi gật mạnh đầu, nói: "Vương huynh nói rất đúng, Trịnh sư huynh hãy nghĩ kỹ."

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, trong lòng có chút vui mừng.

Vương Vũ làm như vậy không có gì đáng trách, mà Hoắc Khánh Cương lại để lợi ích của hắn lên trên lợi ích môn phái, từ đó có thể thấy được, hắn là chân tâm ý thật muốn trở thành người truy tùy (tùy tùng ) của mình.

"Hai vị yên tâm, khối Ma Thạch này Trịnh mỗ tuyệt đối sẽ không để cho mọi người biết…." Trịnh Hạo Thiên mỉm cười nói.

Đột nhiên, sắc mặt hắn và Hoắc Khánh Cương hơi đổi, hai người đồng thời lấy ra ngọc bài thân phận từ bên hông….

Ở trên ngọc bài, lóe lên một tia huỳnh quang nhàn nhạt, bên trong mơ hồ có thể thấy được một hàng chữ nhỏ.

Vương Vũ khẽ nghiêng đầu đi, cũng không ý định nhìn thử.

Chỉ chốc lát sau, Trịnh Hạo Thiên cùng Hoắc Khánh Cương đồng thời thu ngọc bài lại, trên mặt bọn họ đều có một tia khó hiểu.

"Thật là kỳ quái…" Hoắc Khánh Cương lẩm bẩm nói: "Cao sư huynh không phải đã nói, đi tới Tiểu Linh giới rồi, chúng ta được tự do thoải mái, nhưng mà mệnh lệnh hôm nay sao lại thay đổi…."

Vương Vũ trầm giọng hỏi: "Hoắc huynh, xảy ra biến cố gì sao…"

Vừa rồi truyền tin cho tất cả môn hạ Vạn Kiếm Tông, Vương Vũ mặc dù hành tẩu cùng đám Trịnh Hạo Thiên, nhưng lại không phải môn hạ Vạn Kiếm Tông, tự nhiên không biết được.

Hoắc Khánh Cương cười khổ một tiếng, nói: "Vương huynh, vừa rồi môn phái truyền đến mệnh lệnh, cho chúng ta mười ngày để tụ hợp lại bên ngoài hai mươi thành thị lớn nhất Tiểu Linh giới này. Mười ngày sau, người chưa tới sẽ xóa bỏ chiến công. Hơn nữa còn muốn chúng ta vô luận là như thế nào cũng phải nhanh đoạt lấy trên mười chiến kỳ Kim Cương, rồi thông qua truyền tống trận đưa về tay môn phái…"

Sắc mặt Vương Vũ hơi đổi, nói: "Sao có loại biến hóa này.?"

Hoắc Khánh Cương lắc đầu liên tục, nói: "Truyền tin cũng không giải thích, nhưng cho chúng ta bản đồ chi tiết, để cho chúng ta tự lựa chọn thành thị."

Vương Vũ trầm ngâm một chút, nói: "Hoắc huynh, xin cho ta mượn xem thử…."

Hoắc Khánh Cương giơ tay lên, ngọc bài thân phận của hắn nhất thời sáng lên, chiếu ra một bản đồ rộng lớn, xuất hiện trên hư không.

Trên bản đồ tương đối cặn kẽ, bất luận là núi hay sông, hay phân bố đường đi, cũng chính xác đến cực điểm. Hai mười thành thị lớn nhất kia lại càng cực kỳ rõ ràng, biểu hiện ra ngoài.

Ngay cả phương vị của đám người hắn cũng rất rõ ràng, hai người là hai chấm hồng nhỏ bé nháy nhấp trên bản đồ.

Sắc mặt Vương Vũ buông lỏng, nói: "Quý phái nhất định chuẩn bị sẵn sàng tính thu Tiểu Linh giới này dưới trướng, cho nên mới phải ra lệnh khác lúc trước."

Hoắc Khánh Cương giật mình, nói: "Tại sao biết vậy…."

Vương Vũ nhìn bản đồ trên hư không, nói: "Có thể vẽ ra bản đồ chi tiết như thế, tuyệt không phải một sớm một chiều. Quý phái nhất định dã có cao thủ xông vào một tòa thành, hơn nữa còn đạt được bản đồ địa hình cả Tiểu Linh giới. Hắc hắc, các trưởng lão quý phái cư nhiên muốn thay đổi một chút, muốn nhanh chóng nắm lấy Tiểu Linh giới này…."

Đôi mắt Trịnh Hạo Thiên cùng Hoắc Khánh Cương phát sáng, Vương Vũ tâm tư quả nhiên thông tuệ, chỉ từ một số chi tiết trên bản đồ mà có thể nhìn ra huyền ảo trong đó. Hơn nữa còn suy đoán hợp tình hợp lý, nếu mà đổi lại là mình, chỉ sợ cũng không làm được vậy.

Đưa tay điểm nhẹ lên bản đồ một cái, Trịnh Hạo Thiên nói: "Tòa thành này gần lộ trình chúng ta nhất, đã như vậy, chúng ta cũng đi đến đây….."

Vương Vũ cũng đột nhiên đưa tay lên, nói: "Trịnh huynh, lấy lực ba người chúng ta, có thể công hãm một tòa thành hay không…."

Trịnh Hạo Thiên liền giật mình, trầm ngâm một lát, nói: "Đương nhiên không thể…."

Tuy nói bọn họ có thể quét sạch nhiều thôn xóm như vậy, nhưng chân chính chỉ giao chiến với viên nhân tứ giai mà thôi, tuyệt đại đa số viên nhân đều là tam giai trở xuống, vốn không phải là đối thủ của bọn họ.

Những nơi này đều là bộ lạc bên ngoài, so với tinh anh chân chính trong thành thì cũng như trời với đất.

Trịnh Hạo Thiên tuy có chút tự phụ, nhưng cho dù như thế cũng không dám nói, mình chỉ bằng vào sức bản thân có thể khiêu chiến cả tòa thành.

Vương Vũ lặng lẽ cười một tiếng, nói: "Ngươi đã không nắm chắc, vậy chúng ta cũng không ngại mà từ từ đi tới…" Trên mặt hắn lộ ra nụ cười chân thành, nói: "Dọc theo đường này còn vài thôn xóm chưa càn quét, chúng ta cứ hảo hảo lấy chiến kỳ đi, rồi hãy hội hợp với đại quân nhất cử đánh tan thành…."

Trịnh Hạo Thiên cùng Hoắc Khánh Cương nhìn nhau một cái, trên mặt bọn họ đồng thời hiện ra nụ cười.

Không thể không nói, đề nghị của Vương Vũ đúng là tốt nhất.

Nếu cần đồng tâm hợp lực mới có thể đánh hạ tòa thành, thì bọn họ tới sớm cũng chỉ có thể giương mắt chờ đợi mà nhìn.

Thay vì ngu ngốc ở dưới thành, không bằng nhân cơ hội càn quét nhiều một chút, cướp đoạt chiến kỳ nhiều hơn mới là chính đạo.

Ý nghĩ này hết sức bình thường, nhưng cho dù người khác có nghĩ đến, cũng không dễ dàng hành động như vậy.

Chạy nhanh một đường dài là việc tương đối tiêu hao chân khí cùng linh lực, nếu như không có linh khí phi hành thích hợp, thì cường giả thất giai trở xuống cũng đừng nghĩ đến.

Nhưng khó khăn này đối với ba người bọn hắn mà nói, căn bản không tồn tại.

Ba người chào nhau một tiếng, dưới chân đồng thời sáng lên một đạo bạch quang, bay nhanh đến thôn xóm kế tiếp.