Chiến Thiên

Chương 330: Trầm Hương Mộc



Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng, người này cũng không phải là số người vừa mới giao dịch với hắn, nhưng mà hắn dựa vào biểu tình trên mặt của mọi người cũng đoán được Trịnh Hạo Thiên đến tột cùng lấy ra phù triện gì.

Dưới tình huống đại chiến sắp nổ ra, sinh mệnh phù triện và linh quang phù triện không thể nghi ngờ là phù triện bảo vệ tính mạng tốt nhất.

Nếu như không phải là hai loại phù triện này, thì những người đó tuyệt đối sẽ không cam tâm tình nguyện dễ dàng xuất ra linh khí phi hành hiếm thấy như vậy.

Tuy nói Trịnh Hạo Thiên ngay thời khắc giao dịch đã nhận ra chuyện này, nhưng một khi đã thành giao thì rất khó dấu diếm mọi người.

Bất quá, khi người này xuất ra vật như vậy, lòng hắn cũng có chút cảm khái.

Người có thể tới chỗ này quả nhiên không người nào tầm thường, cũng không có người nào đầu óc ngu ngốc.

Nhìn thấy Trịnh Hạo Thiên có chút do dự, người nọ trầm giọng nói: "Linh khí này của tại hạ từ trong hoang vu nghìn dặm mới lấy được, nguy hiểm trong đó cũng không cần nói ra. Nếu như không phải là lần này giao chiến quy mô lớn, thì tại hạ quả quyết không nỡ bán nó ra…"

Trịnh Hạo Thiên đứng lên, nói: "Huynh đài có thể cho lão phu mượn linh khí để đánh giá hay không…"

"Đương nhiên có thể…" Người nọ thở phào nhẹ nhõm, ném linh khí tới.

Một cỗ linh lực chuyển động một vòng, Trịnh Hạo Thiên rõ ràng cảm ứng được trong linh khí này ẩn chứa lực lượng cường đại.

Đột nhiên, hắn hơi trầm trọng một chút. Chủng Tử Ám Hệ trong não vực đột nhiên kịch liệt sôi trào.

Ở trong trung tâm khối tròn này, tựa hồ dao động một tia lực lượng quỷ dị yếu ớt.

Cỗ lực lượng này cực kỳ thần bí, hơn nữa còn thuộc về lực lượng ám hệ tinh túy. Trì phi là linh khí sư ám hệ, những người khác rất khó phát hiện ra ảo diệu này.

Trịnh Hạo Thiên hít sâu một hơi, để cho tâm tình kịch liệt bình tĩnh lại, sau đó nói: "Vị huynh đài này, lão phu muốn thỉnh giáo vài chuyện."

"Xin các hạ cứ nói…" Người nọ khách khí đáp.

"Huynh đài chỉ có một mình, không biết muốn nhiều phù triện như vậy để làm gì…"

Người nọ cười khổ nói: "Tại hạ mặc dù chỉ có một mình, nhưng mà trong phái có rất nhiều đồng môn tốt, đương nhiên cũng phải suy nghĩ cho bọn họ một chút…"

Những lời này vừa nói ra, thậm chí có hơn phân nửa trong mười người cũng nhẹ giọng thở dài đồng cảm.

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, trong lòng lại nói, may là các ngươi có nhiều đồng môn, hơn nữa quan hệ lại tốt, nếu không các ngươi sao có thể chịu bán những linh khí đặc thù này.

Trầm ngâm một chút, hắn lại nói: "Khối tròn này là huynh đài ở trong khu vực hoang vu tìm được sao…"

Ở trong khối tròn có lực lượng ám hệ tồn tại, hắn đương nhiên muốn tìm hiểu đến tận cùng.

Người nọ có vẻ lúng túng nói: "Đây là ta cùng mấy vị sư huynh đệ đang trốn mãnh thủ đuổi giết trong hoang vu, vô ý đạt được ở bên cạnh một cỗ hài cốt…"

Trịnh Hạo Thiên nhất thời thất vọng, bất quá nếu cảm ứng được lực lượng cổ quái kia, thì bất luận là như thế nào hắn cũng không buông tha cho vật này.

Cố ý trầm ngâm chốc lát, Trịnh Hạo Thiên nói: "Quang Minh phù triện trên người lão phu thật ra không còn nhiều. Sinh mệnh phù triện thì có thể theo yêu cầu của ngươi, nhưng linh quang phù triện thì chỉ có thể cho ngươi một nửa….."

Người nọ do dự, nói: "Lão tiên sinh, tại hạ mặc dù không biết lai lịch vật này, nhưng mà nó có năng lực phòng ngự tương đối cao…"

"Hắc hắc…." Một trận cười quái dị đột nhiên phát ra từ miệng một người khác, hắn lấy ra một linh khí rất lớn, nói: "Bằng hữu, vật này cũng là linh khí phòng ngự cực phẩm, uy năng không dưới linh khí đó. Mười tấm sinh mệnh phù triện thượng phẩm trở lên cùng tám tấm linh quang phù triện thương phẩm trở lên, ta bán…"

Người lúc trước cả giận nói: "Các hạ đây là ý gì…"

"Hắc hắc, thời gian chúng ta có hạn, không cách nào chờ người ở đây cò kè mặc cả, bán thì bán, không thì biến…" Kẻ đến sau không chút khách khí nói.

"Không tốt…"

Vài đạo thanh âm hoảng hốt vang lên, mặc dù trên người bọn họ có tầng sáng bảo hộ, không cho bọn họ thấy rõ mặt mũi nhau, nhưng người do dự lúc trước quả thật đã làm cho mọi người bất mãn.

Hắn cắn răng một cái, nói: "Chờ một chút, ai nói tại hạ không muốn trao đổi, chúng ta đổi…"

Trịnh Hạo Thiên không nói hai lời móc ra mười tám tấm phù triện ném vào tay hắn. Dựa theo quy củ bên trong vòng giao dịch. Sau khi thanh toán xong, thì hai bên không tiếp túc dây dưa nữa.

Kẻ đến sau ho nhẹ một tiếng, nói: "Vị lão tiên sinh này, trên người ngài còn có quanh minh phù triên không…"

Cũng không trách được hắn có nghi vấn như vậy, lúc này Trịnh Hạo Thiên đã lấy ra rất nhiều quang minh phù triện, muốn vượt xa dự tính của mọi người rồi, cho nên hắn mới hỏi như thế.

Trịnh Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi có thể lấy ra đồ làm ta động tâm, thì ta liền lấy ra quang minh phù triện tương ứng…"

Những lời này của hắn mặc dù cuồng ngạo, nhưng mà mười phần yên tâm. Chỉ cần thử nghĩ đến số lượng hơn ngàn phù triện trong túi không gian, lồng ngực hắn liền thẳng tắp.

Mấy người kia cũng nhìn hắn thật sâu, trong đầu chuyển động vô số ý niệm, ý niệm nhiều nhất là bằng cách nào dò ra lai lịch người này, xem thử ngày sau có thể hợp tác một chút hay không.

Cơ hồ cùng lúc này, bọn họ đều lấy ra linh khí phòng ngự mà mình dư thừa. Những linh khí này đối với tu luyện giả mà nói, tuyệt đối đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, cũng chỉ có những người bối cảnh thâm hậu, tiểu tử giàu sang mới có thể có được nhiều vật dự bị như thế.

Trịnh Hạo Thiên chậm rãi kiểm tra, thu toàn bộ những linh khí thường ngày khó gặp này vào túi.

Những người này rõ rãng đã có chuẩn bị cho vòng giao dịch, linh khí phi hành, linh khí phòng ngự, linh khí công kích, thậm chí cả linh đan diệu dược cũng có đầy đủ mọi thứ.

Khi Trịnh Hạo Thiên bỏ ra hơn năm trăm tấm phù triện, đã thu sạch bảo vật của mọi người.

Hắn cảm thấy hài lòng, còn mọi người lại càng mừng rỡ.

Bọn họ tới đây tham giai giao dịch, vốn cũng muốn thử vận may của mình, xem có thể đổi lấy một số đồ hữu dụng hay không.

Song không nghĩ tới lại có thể ở chỗ này đổi được vô số sinh mệnh phù triện cùng linh quang phù triện, chuyện này đối với bọn hắn mà nói, tuyệt đối là chuyện vui ngoài ý.

Bất quá, khi bọn hắn thấy Trịnh Hạo Thiên một hơi lấy ra nhiều quang minh phù triện cao cấp như vậy, thái độ cũng càng cung kính hơn.

Đặc biệt là hai người lúc đầu không thèm ngó tới Trịnh Hạo Thiên, lúc này thái độ lại càng quay ngược một trăm tám mươi độ, làm cho Trịnh Hạo Thiên không khỏi cảm thán.

Mắt thấy đồ minh cần căn bản đã vào tay, Trịnh Hạo Thiên cất cao giọng nói: "Các vị, lão phu đã đổi xong hết, vậy xin cáo từ…"

Hắn chắp tay, đi về phía cửa.

Một người đột nhiên kêu lên: "Lão tiên sinh, tại hạ là môn hạ đệ tử Kim Quang Động, không biết lão tiên sinh có thể lưu lại danh tính hay không, ngày sau có thể hợp tác…"

Mọi người lập tức yên tĩnh lại, nếu như vị lão nhân này nguyện ý lưu lại danh tính, bọn họ tuyệt đối không ngần ngại đi đến trước nhà bái phỏng.

Nhưng mà, Trịnh Hạo Thiên trầm ngâm một lát, liền phất ống tay áo lên, nói: "Lão phu xưa nay thích thanh tĩnh, không thích náo nhiệt, chúng ta…hữu duyên thì gặp lại đi…"

Bước nhanh rời khỏi gian phòng, Trịnh Hạo Thiên lập tức lẫn vào bên trong đám người.

Lúc này, số lượng người ngoài đại sảnh tựa hồ càng nhiều, hắn giống như cá lội trong nước, vòng vo vài vòng, sau đó hoàn toàn mất dạng trong đó.

Đưa tay vỗ vào túi không gian, trên mặt hắn là nụ cười hài lòng.

Mặc dù Trịnh Hạo Thiên tin tưởng, nếu như hắn muốn, thì hoàn toàn có thể đạt được giá ưu đãi cùng đồ tốt hơn trong Vạn Bảo Hiên. Nhưng mà trong tiềm thức của hắn, lại không muốn dựa vào Vạn Bảo Hiên.

Hơn nữa, trải qua chuyện lần này, đối với hắn mà nói, cũng tương đối trọng yếu. Vòng đấu giá này, sau này hoàn toàn có thể tham gia nhiều lần.

"Ông….."

Một tiếng chuông đột nhiên vang lên trong đại sảnh.

Mọi người lập tức yên tĩnh lại, bọn họ không hẹn mà cùng nhìn lại về phía tiếng chuông vang lên.

Một vị lão nhân đầu bạc thản nhiên đi lên đài cao trong đại sảnh.

Vị lão nhân này là người duy nhất lộ ra diện mục thật trong đại sảnh, trên mặt hắn mang theo một tia mỉm cười nhàn nhạt, đôi mắt sáng ngời như sao. Tất cả mọi người nhìn vào mắt hắn, trong lòng đều nổi lên một cảm giác kỳ diệu, tựa hồ ánh mắt người này rất sắc bén, có thể mang lực lượng thần bí nhìn thấu vầng sáng trên người mình.

Hắn chắp tay hướng về chung quanh, nói: "Các vị, lão hủ Tả Cương Truyện, hôm nay chủ trì buổi đấu giá này, có thể nhìn thấy thiếu niên anh hùng khắp nơi đến đây, thật sự là phúc khí của lão hủ…"

Tất cả mọi người ở chỗ này đều là nhân vật đứng đầu trong các đai phái, còn những người niên kỷ cao hơn không cách nào đột phá thất giai thì căn bản không có tư cách vào đây.

Lấy niên kỷ của lão nhân Tả Cương Truyền thì gọi mọi người ở đây là thiếu niên anh hùng, cũng không có gì quá đáng.

Tiếp theo lão nhân này nói mấy câu khen tăng, sau đó hai tay vỗ lên, tự nhiên có người mang lên một khay ngọc thật to.

Trên khay ngọc dao động một tia linh lực nhàn nhạt, chẵn qua là trên đó bao trùm một mảnh tơ lụa màu đỏ, che đậy lấy vật ở dưới rất chặt chẽ, không nhìn thấy được một khe hở.

Hơn một ngàn người nhìn lên bằng ánh mắt tò mò cùng mong đợi, Tả Cương Truyện đưa tay giở lên, nhất thời để lộ ra vật phẩm bên trong khay ngọc.

Một cỗ hương thơm kỳ dị trong nháy mắt tràn ngập ở trong sảnh, tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, bọn họ có hết sức hô hấp, tựa hồ muốn vĩnh viễn lưu lại mùi thơm bên trong chóp mũi.

"Hảo một cái Trầm Hương Mộc, chỉ sợ đã thụ linh ba trăm năm trở lên…" Một thanh âm dũng cảm đột nhiên vang lên. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Hai mắt Trịnh Hạo Thiên mơ hồ sáng lên, ngó mắt nhìn lại vật phẩm giống như một khúc cây khô trong khay ngọc.

Cỗ mùi thơm kỳ dị này chính là từ trong khúc cây khô cỡ ngón tay cái đó tràn ra, mà khi nhìn thấy khúc cây này, rồi ngửi được mùi của nó, Trịnh Hạo Thiên lập tức nhớ tới Trầm Hương Mộc trong bảo điển gia truyền ghi lại.

Trầm Hương Mộc, là một loại linh mộc có trong Đại Linh giới, bề ngoài nhìn thử, không quá khác với cây cối héo khô bình thường. Nhưng nếu mà héo khô đi sẽ không ngừng tràn ra mùi thơm nồng nặc.

Loại mùi thơm này có diệu dụng thần kỳ trong luyện chế đan dược, chỉ cần sử dựng bí pháp, là có thể đề cao tỷ lệ thành đan rất lớn.

Bất quá, sau khi diệu dụng của Trầm Hương Mộc được nhân loại nắm giữ, loại gỗ này cũng vì vậy không ngừng bị khai thác rồi từ từ biến mất hầu như không còn nữa.

Không nghĩ tới, buổi đấu giá hôm nay, kiện vật phẩm thứ nhất cư nhiên lại là Trầm Hương mộc quý giá, làm cho tuyệt đại đa số mọi người đều có chút động tâm.