Chiến Thiên

Chương 317: Tuyệt không tha cho ngươi



Biển rộng dào dạt, ánh nắng chiều chiếu xuống, sóng biển giống như những đứa trẻ bướng bỉnh nô đùa, trên mặt nước một mảnh kim quang, làm người hoa cả mắt. Mà dưới mặt biển, không gian còn khổng lồ hơn phía trên.

Trận trận đàn cá thân dài bảy tám xích du đãng ở trong phiến hải vực này, đây là một loài cá mập lớn hung bạo, được người ta gọi là Hải Mãnh hổ, bọn nó mang đôi mắt màu xanh biếc, cùng hai hàng răng tuyết trắng, sắc bén mang theo một cỗ hàn ý. Có bọn nó thủ hộ, bất kỳ bầy cá bình thường nào cũng không dám nhích tới gần.

Đột nhiên, một dòng nước bắt đầu lay động, có vài ngư nhân lắc lư cái đuôi bơi về bầy cá mập.

Những con cá mập này lập tức tản ra, bọn nó lộ ra bộ dáng phục tòng ti tiện, cung kính đợi những ngư nhân này xuyên qua lãnh thổ tuần tra của bọn chúng.

Ngư nhân, là chủng tộc duy nhất ở biển rộng có thể thuần phục những con cá mập này như cánh tay phải của mình. Mà cá mập cũng chỉ dưới sự chỉ huy của ngư nhân, mới có thể phát ra lực chiến đầu cường đại nhất.

Lúc này, mấy tên ngư nhân xuyên qua khu vực thủ hộ xong, rốt cục đi tới một phiến cung điện khổng lồ.

Ở phía ngoài cung điện, thậm chí còn có một tầng hào quang chắc chắn, dưới sự thủ hộ của nó, đại dương lại tạo ra một không gian khổng lồ không có nước.

Nếu như lúc này để Trịnh Hạo Thiên thấy được, thì hắn khẳng định sẽ hiểu rõ ý của Ước Sắt, cho dù là nhân loại bình thường, cũng có thể sinh tồn trong hoàn cảnh ở nơi này.

Mấy tên ngư nhân đi đến trước tầng hào quang, chúng đưa tay ra, nhẹ nhàng đụng lên nó. Sau một khắc, thân thể các ngư nhân bắt đầu dung nhập vào trong tầng hào quang.

Từng chút từng chút, giống như chui vào một bọt khí trong suốt vậy.

Cấm chế không gian khổng lồ này, lại không có bất kỳ năng lực ngăn cản đối với chủng tộc ngư nhân.

Thủy Tú Nhi là ngư nhân tiến vào đầu tiên, nàng lộ ra khuôn mặt tinh xảo tuyệt trần, thân hình khẽ động, cư nhiên bay lơ lửng trong không gian này.

Không chỉ có nàng, mà ngay cả mấy tên ngư nhân thủ lĩnh phía sau cũng đều nổi lên.

Ở trên người chúng, cũng không lóe ra ánh sáng linh khí, mà cũng không có bất kỳ khí tức dao động, tựa hồ như bằng vào năng lực bản thân mà phi hình trong hư không.

Đó cũng không phải vì năng lực bọn hắn đã đạt tới cảnh giới phi hành không cần ngoại lực trợ giúp, mà bởi vì không gian nơi này có năng lực thần kỳ, chỉ cần bọn hắn hơi vận chuyển linh lực hoặc là chân khí, thì có thể làm cho cơ thể dễ dàng bay lơ lửng trên hư không, hơn nữa còn tùy tâm sở dùng tiến hành di động.

Bất quá, ở trong này cũng có quy tắc hạn chế nhất định.

Ngư nhân bình thường chỉ có thể lơ lửng trên vài thước, nếu mà còn muốn cao lên, thì cũng phải giống như trên mặt đất lục địa, dựa vào linh khí phụ trợ.

Đoàn người xuyên qua tòa cung điện xa xỉ khổng lồ, cuối cùng đi tới trước một kiến trúc cao lớn hình tròn.

Thủy Tú Nhi hạ xuống, nàng nhẹ nhàng vung tay lên, đội binh lính trước kiến trúc nhất thời tiến lại, nhân lấy một khối lệnh bài từ tay nàng.

Nhìn thoáng qua trước sau, Thủy Tủ Nhi rốt cuộc đạt tư cách bước vào, mà vẻ mặt mấy tên ngư nhân sát sau lưng này đều sợ hải, lo lắng chờ xem quyết định ảnh hưởng đến vận mệnh của mình.

Bên trong đại điện, một vị lão nhân râu tóc bạc trắng ngồi trên một chiếc ghế rộng rãi, lật xem sự kiện ghi chép trong ngọc bài ở trên bài.

Nhìn thấy Thủy Tú Nhi đi vào, hắn thở dài một tiếng, nói: "Tú Nhi, lần này hai người các con rời đi, sao có thể bị thất bại được? Nói cho ta nghe một chút xem."

Tin tức ngư nhân xuất binh bị thất bại đã sớm truyền tới, nhưng tình huống cụ thể hắn còn chưa biết được.

Thủy Tú Nhi cung kính khẽ khom người, nói: "Tổ phụ đại nhân, lần này thất bại là bởi vì con chọn sai mục tiêu…."

"Là sao?" Lão nhân nhẹ giọng hỏi.

"Trấn Hải thành tuy thành lập bất quá trăm năm, nhưng mà ở thành có một vị sắp thành linh giả tọa trấn." Thủy Tú Nhi trầm trọng nói: "Hắn đã truyền lời lại, Trấn Hải thành do hắn thủ hộ, không hoan nghênh bất kỳ hải tộc nào đến tìm hiểu."

Lão nhân trầm ngâm một chút, nói: "Một tên sắp thành Linh giả mà thôi, nếu mà chúng ta lần nữa xuất động đại quân, cũng có thể hạ tòa thành này, hơn nữa còn giết chết người này."

Thủy Tú Nhi giống như suy tư một lát, nàng tương đối khách quan nói: "Căn cứ vào quan sát của hài nhi, khoảng cách tên nhân loại kia bước vào cảnh giới linh thể chân chính sợ là sắp tới rồi."

Chân mày lão nhân nhíu lại, hắn tự nhiên cũng không kiệng kỵ một tên sắp thành linh giả, chỉ sợ đối phương có là linh giả hắn cũng chưa chắc để trong lòng.

Nhưng mà, nhân loại và ngư nhân đã đạt ước định. Đại lão song phương cũng tuyên thệ, càng là thân phận cao thượng, võ lực cường đại thì càng không có ai dám làm trái.

So sánh thử, ngược lại cũng chỉ có những tu luyện giả cấp thấp kia không biết trời đất, cho nên mới không chút kiêng kỵ tùy tâm sở dục muốn làm gì thì làm.

Hắn đưa tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, chỉ chốc lát sau, mới than nhẹ một tiếng, nói: "Cũng được, xem như tiểu thành đó vận khí tốt. Hừ, chỉ là một tên sắp thành linh giả, chờ hắn đột phá thành linh giả chân chính rồi, lão phu sai người đến thí luyện lấy đi tính mạng hắn."

Thủy Tú Nhi ngẩng đầu hờ hững liếc nhìn lão giả, nàng biết, nếu tên Hổ Phách Thiên gì đó kia bị vị lão nhân này ghi nhớ trong bụng…như vậy hắn ngừng lại không tấn thăng linh giả thì thôi, một khi may mắn đột phá linh giả. Thì nhất định sẽ ăn thiệt thòi lớn, thậm chí ngay cả tính mạng cũng bị vị lão nhân này tính kế.

Trong thoáng chốc, đầu óc nàng tựa hồ nổi lên một thanh âm tràn đầy uy áp.

"Trấn Hải, Hổ Phách Thiên."

Tinh thần nàng khẽ run lên, lập tức gạt bỏ thanh âm này đi. Người này sống chết có quan hệ gì với mình đâu?

Lão nhân nhìn thấy dị thường của nàng, không khỏi khẽ thở dài một hơi, nói: "Tú Nhi, ta biết con đang lo lắng cái gì."

Tâm tình Thủy Tú Nhi chợt căng thẳng, ánh mắt ngạo nghễ cùng lạnh lùng kia dường như cũng vào thời khắc này lóe lên.

Lão nhân khẽ thở dài: "Lần này hai người các con là thành viên Vương Tộc cùng nhau ra ngoài, kết quả chẳng những đại bại, thậm chí ngay cả một trong hai đứa cũng chết đi. Chiến tức như vậy ở trong lịch sự vạn năm của bộ tộc chúng ta cho dù không phải kém nhất, nhưng cũng tuyệt đối là nằm trong số áp chót. Vì vậy, lần này con phải chịu sự chế tại của các thái thượng trưởng lão trong tộc. Đối với tiền đồ của con mà nói, đây là chuyện không ổn rất lớn…."

Tâm Thủy Tú Nhi chậm rãi hạ xuống, lần nữa khôi phục trạng thái tuyệt đối tĩnh tảo.

"Tổ phụ đại nhân, nếu như tộc trưởng muốn xử lý hài nhi, thỉnh để cho họ đưa hài nhi vào trong Hắc Thủy Động đi."

Hai hàng lông mày của lão nhân chau lên, nói: "Nói nhảm, con là tử tôn ta, sao có thể đi tới Hắc Thủy động chịu khổ chứ."

Thủy Tú Nhi bình tĩnh nói: "Tổ phụ đại nhân, bọn họ sẽ không làm ngơ bỏ qua cho nhất mạch chúng ta đâu."

Lão nhân chăm chú nhìn nàng, chỉ chốc lát sau, hắn đột nhiên nhẹ giọng nói: "Tú Nhi, con nhìn xem." Hắn chậm rãi đứng lên. Sau đó, hắn tách hai chân ra, vòng qua bàn đọc sách.

Từ phần eo trở xuống của hắn, lại không phải là một cái đuôi, mà là hai chân giống như con người.

Mà cách đi lại lúc này của hắn cũng không phải phiêu đãng giữa không trung, mà là từng bước từng bước di chuyển.

Ánh mắt Thủy Tú Nhi một mảnh dao động, nàng mừng rỡ nói: "Tổ phụ đại nhân, thương thế của người đã tốt lên rồi?"

Lão nhân khẽ mỉm cười, nói: "Không sai, thương thế của lão phu đã khỏi hẳn, cho nên có năng lực dùng hai chân đi lại…."

Tinh quang trong đôi mắt Thủy Tú Nhi lưu chuyển, nói: "Nếu người đã khôi phục…."

Lão nhân cười dài một tiếng, nói: "Con nghĩ không sai, nếu thương thế lão phu đã khôi phục, thì bản thân ta cũng muốn nhìn xem một chút, nhìn xem có vị hậu nhân nào ở trong tộc dám làm khó lão phu."

Những lời này hắn nói bừng bừng hào khí, tràn đầy sự tự tin mãnh liệt. Giống như ở trong vương tộc ngư nhân, hắn chẳng bao giờ chân chính để ai vào mắt.

Thủy Tú Nhi trầm ngâm lại, rốt cuộc nói: "Tổ phụ đại nhân, hài nhi là thật tâm muốn đi vào Hắc Thủy động tu hành…."

Tiếng cười của lão nhân dừng lại, thần tình kinh ngạc nói: "Tú Nhi, con là bị cái gì kích thích, tại sao lại có cách nghĩ này?"

Hắc Thủy động là một địa phương cực kỳ nguy hiểm và khủng bố, chỉ có những ngư nhân nào sai phạm thật lớn mới bị trục xuất vào trong nơi này tiến hành chịu phạt. Bất quá, cũng có một số ngư nhân cố ý tiến vào nơi này, để rèn luyện bản thân, muốn đột phá cực hạn.

Từ xưa đến này Thủy Tú Nhi luôn cực kỳ tĩnh táo, lúc này lại chủ động muốn đi vào Hắc Thủy động, tự nhiên làm cho lão ngư nhân cảm thấy khó hiểu.

Ánh mắt nhẹ nhàng rũ xuống, Thủy Tú Nhi trầm giọng nói: "Lần này thảm bại, hài nhi muốn đi học một chuyện…."

Lão ngư nhân líu lưỡi nói: "Con muốn…."

"Thành bại của giao chiến để luận anh hùng, trong giao chiến, bất luận là lực lượng tập, hay là lực lượng cá nhân, chỉ cần có thể giành được thắng lợi cuối cùng là đủ rồi…" Thủy Tú Nhi chậm rãi, nhưng kiên nghị nói: "Ước Sắt quá mức tin vào thực lực bản thân, cho nên mới bị lật thuyền trong mương. Mà hài nhi lại quá dựa vào lực lượng hải tộc, cho nên mới bị một tu luyện giả cấp thấp trì hoãn thời gian, để cho vị sắp thành linh giả kia chạy tới. Nếu mà hài nhi có thể sớm quyết định, tự mình xuất thủ, thì đã công phá được tòa thành rồi."

Lão nhân yên lặng nhìn nàng, đôi mắt cũng từ từ lộ ra một tia vui mừng.

Sau một lát, lão nhân đột nhiên lật tay một cái, trong tay nhất thời một chiếc lân phiến màu vàng, cong ngón búng ra, đã rơi vào tay Thủy Tú Nhi, hắn trầm giọng nói: "Tú Nhi, một mình tiến vào Hắc Thủy động là quyết định của con, hy vọng con không vì vậy mà hối hận."

"Hài nhi tuyệt đối không hối hận." Thủy Tú Nhi cảm kích nhìn lão nhân, cất lân phiến vào người xong, liền xoay người rời đi.

Lão nhân đưa mắt nhìn nàng rời đi, hài lòng gật đầu, bất quá ngay sau đó hắn liền cười một tiếng, quay trở về bàn đọc sách ngồi xuống, huy vũ lên một mặt tấm ngọc bài, nói: "Đưa vật này tới đại vương, chuyện này để hắn tự quyết định đi…"

Một thân ảnh từ trong hư vô đột nhiên xuất hiện, hắn nhận lấy tấm ngọc bài, thi lẽ một cái rồi chợt biến mất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Nửa ngày sau, trong cung điện của ngư nhân nhất mạch khác đột nhiên vang lên một tiếng rống phẫn nộ điên cuồng.

"Trịnh Hạo Thiên, ngươi dám giết tiểu nhi ta, ta nhất định không tha cho ngươi…."