Chiến Thiên

Chương 305: Quyết chiến trên đỉnh núi



Tầng mây cao vút bốn phía, vách núi gần như thẳng đứng, một cỗ thủy lưu khổng lồ từ trên trời giáng xuống, giống như cuồng phong, mang theo sấm sét đột nhiên bùng nổ ở trên bãi đá, mây mù bao phủ cả ngọn núi, trận trận cuồng phong sinh ra trên vách đá.

Nơi đây là một thác nước trên ngọn núi không người.

Ngọn núi u tĩnh mỹ lệ lúc trước cũng bởi vì sự tồn tại của thác nước này mà huyên náo một trận, ai nhiều vào cũng phải thầm than, trong thiên địa sao lại sinh ra một phiến cảnh sắc mỹ lệ như vậy.

Nhưng mà, tràng cảnh mỹ lệ đó ngay giờ phút này bị một tiếng rống kinh thiên động địa làm cho rối loạn.

Chiến tướng ngư nhân Ước Sắt xuất thủ như điện, hắn đột nhiên vươn tay ra, móng tay trên tay bén nhọn giống như một thanh trường thứ vậy.

Thân thể hắn trực tiếp chộp tới phía Trịnh Hạo Thiên, lúc xuất thủ mang theo sát ý ngập trời, tựa hồ muốn đánh nát đầu của Trịnh Hạo Thiên vậy.

Trịnh Hạo Thiên hít một hơi thật dài, hắn cảm nhận được sự kinh khủng của trảo này.

Mặc dù trảo này chưa tới gần đỉnh đầu hắn, nhưng hắn đã nghe thấy không khí chung quanh truyền tới tiếng xé gió, ngay cả cơ mặt của hắn cũng có chút tê dại đi.

Đôi tay nhẹ nhàng biến chuyển, trong sát na, hơn một ngàn đạo kiếm quang giống như tía chớp phóng ra nghênh đón.

Ước Sắt kinh hãi một tiếng, động tác của hắn có chút trì hoãn lại, tựa hồ như hơi kiêng kỵ.

"Vạn Kiếm quyết? Ngươi là….của Vạn Kiếm Tông?"

Trịnh Hạo Thiên thầm than trong lòng, đại phái quả nhiên là đại phái, ngay cả dị tộc này vừa thấy Vạn Kiếm Quyết liền biết hắn là đệ tử của Vạn Kiếm Tông.

Ngưng trọng gật đầu một cái, Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói: "Tại hạ Trịnh Hạo Thiên môn hạ của Vạn Kiếm Tông, ra mắt tiền bối…."

Mặc dù trên người hắn vẫn còn một đòn sát thủ, nhưng mà đòn sát thủ này có thể hữu dụng như trong ý nghĩ của hắn hay không vẫn còn chưa biết được, cho nên nếu mà không đến đường cùng, hắn cũng không muốn liều mạng với tên ngư nhân này.

Sắc mặt Ước Sắt liên tục thay đổi, cuối cùng hắn tức giận hừ một tiếng, nói: "Ta mặc kệ người là môn hạ Vạn Kiếm Tông hay gì đó, ngươi đã giết nhiều tộc nhân của ta như vậy, bất luận ra sao ngươi cũng phải đền mạng…."

Trong lòng Trịnh Hạo Thiên thầm mắng, người này rõ ràng tham lam huyết mạch trên người của mình, mà giờ lại nói oai phong lẫm liệt như vậy, cường giả của bộ tộc ngư nhân rõ ràng không khác với nhân loại bao nhiêu.

Ước Sắt vừa dứt lời, móng vuốt vừa dừng lại ở giữa không trung lại lần nữa chộp tới.

Thân thể Trịnh Hạo Thiên lùi lại, đồng thời điều khiển hơn một ngàn kiếm quang ngăn cản. Nhưng mà, Ước Sắt cư nhiên không thèm tránh những đạo kiếm quang này, hắn thậm chí còn không vận dụng kiện tấm chắn nghịch thiên kia, mà trực tiếp phóng lại.

"Đinh đinh……"

Vô số thanh âm bạo liệt nổ lên quang người hắn, những kiếm quang lăng lệ nọ cư nhiên không thể công phá chiến giáp của hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com

Trịnh Hạo Thiên kinh hãi, lúc này mới nhìn thấy trên chiến giáp kim sắc lộ ra thêm một tầng lân giáp mỏng Kim sắc trên tầng lân giáp mỏng đó cũng không khác gì lân giáp trên tấm chắn.

Ước Sắt không động một ngón tay, cứ vậy trùng kích tới, rõ ràng muốn giải quyết hắn trong thời gian ngắn nhất có thể.

Dưới mắt Ước Sắt, Trịnh Hạo Thiên sở dĩ không tiếp tục phi hành nữa là vì nguyên nhân cạn kiệt hết chân khí.

Tốc độ phi hành của chim đại bàng mặc dù nhanh, nhưng mà muốn đạt tới trình độ cực hạn, thì không phải lực lượng đơn thuần có thể làm được.

Nếu mà không có chân khí cường đại phối hợp, Trịnh Hạo Thiên căn bản không thể ở trong khoảng thời gian ngắn bay xa thêm nữa.

Cho nên Ước Sắt tuyệt đối không cho Trịnh Hạo Thiên bất cứ cơ hội gì, mà muốn một kích tất sát hắn.

Trịnh Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng, hai chân không ngừng lui về phía sau, vẽ ra một đường vòng cung quỷ dị trên mặt đất, dùng hết khả năng né tránh công kích của đối phương.

Hơn một ngàn kiếm quang tuy lợi hại, nhưng không thể ngăn được đối phương cũng không kỳ quái.

Chiến tướng ngư nhân thất giai, chênh lệch cấp bậc lớn như vậy bắt hắn phải dốc hết mười phần sức lực của mình.

Tròng mắt Ước Sắt trừng lên, một lực lượng kỳ dị từ đôi mắt truyền ra.

Ánh mắt của Trịnh Hạo Thiên nhìn lại, nhất thời giật mình một cái, không những bị đình chỉ tốc độ, mà thân thể hắn tựa hồ cũng bị lực lượng nào đó trói chặt không thể nhúc nhích.

Não vực, khí xoáy tụ kịch liệt chuyển động, Chủng Tử Ấn Ký Quang Minh và Hắc Ám giống như cảm ứng được nguy cơ cực đại, chúng nó trong nháy mắt đã phóng thích lực lượng ra.

Lực lượng quang minh truyền khắp toàn thân, nhất thời xua tan cỗ lực lượng khác thường kia, mà lực lượng hắn ám cũng không chút khách khí thôn phệ nó vào, không còn vết tích gì.

Ước Sắt mắt thấy Trịnh Hạo Thiên thừ người ra, tâm tình cả người liền nóng lên, hắn vui mừng khôn xiết.

Thiên phú đặc thù của hắn mỗi tháng chỉ có thể sử dụng một lần. Lúc này sử dụng Định Thân Thuật quả nhiên có hiệu quả.

Mặc dù phải sử dụng với một tên nhân loại tam giai hoặc tứ giai như Trịnh Hạo Thiên không khỏi lãng phí một chút, nhưng mà nếu trên người Trịnh Hạo Thiên có huyết mạch chim đại bàng, thì tất cả chuyện này đều đáng giá.

Bất quá, ngay lúc móng vuốt của hắn mãnh liệt sắp đâm tới thân thể Trịnh Hạo Thiên. Thì Trịnh Hạo Thiên vốn ngây người như phỗng đột ngột lay động lên, thân thể hắn thoáng một cái, trong thế ngàn cân treo sợi tóc chuồn khỏi trảo kia.

Trảo phong lăng lệ thổi qua, chặt đứt đoạn vài cây đại thụ gần đó.

Ước Sắt trợn tròn hai mắt, vẻ mặt như gặp quỷ, kinh hô: "Sao có thể như thế, ngươi có thể phá Định Thân Thuật của ta sao?"

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên cũng không tốt lắm, khuôn mặt một mảnh tái nhợt, không còn chút huyết. Hắn sợ hãi nhìn Ước Sắt, một khắc vừa nãy thật sự quá nguy hiểm mà.

Nếu không phải Ước Sắt quá mức tự tin vào thực lực của bản thân, tưởng rằng Trịnh Hạo Thiên tuyệt đối không thể thoát khỏi khống chế của Định Thân Thuật, cho nên trảo đó có chút xu thế trì hoãn, nếu không thì lúc này Trịnh Hạo Thiên có lẽ đã mất mạng rồi.

Miễn cưỡng mạnh mẽ áp chế lại tinh thần.

Kinh nghiệm giao chiến với mãnh thú lúc nhỏ trong giờ phút này hoàn toàn phát huy tác dụng.

Trịnh Hạo Thiên có thể trong thời gian ngắn nhất khôi phục hoàn toàn tĩnh táo, đây là nhờ vào công lao mười năm dạy dỗ của Trịnh Thành Liêm và Dư Kiến Thăng.

Hắn bình tĩnh lại, thân thủ lóe lên.

Phù triện đột nhiên phóng ra, quang mang kỳ dị đánh về phía Ước Sắt.

Trên mặt Ước Sắt lộ ra tia cười lạnh lẽo, nói: "Dùng phù triện công kích sao? Ngươi đúng là tên ngu, chẳng lẽ không biết cái mà bộ tộc ngư nhân chúng ta không sợ nhất chính là phù triện công kích à?"

Hắn đột nhiên tiến tới một bước, trảo ra một cái, dễ dàng bóp lấy phù triện công kích nọ.

Với nhãn lực của hắn hiển nhiên có thể thấy được, linh lực tấm phù triện này cũng không mạnh mẽ, nhiều nhất chỉ là tam giai thôi. Dùng thực lực thất giai của hắn, sao có thể đặt phù triện tam giai vào mắt.

Nhưng mà, ngay lúc hắn bắt được tấm phù triện nọ, hặn lại phát ra một tiếng rống bi phẫn: "Phù triện Ám Hệ, sao ngươi có được phù triện ám hệ….."

Trong thư tịch của Vô Danh phong quả thật có ghi lại một đoạn nói, bộ tộc ngư nhân đối với tuyệt đại đa số phù triện của con người cơ bản là miễn nhiễm. Nhưng mà sau đoạn này, lại có thêm vào một câu. Chỉ có phù triện hắc ám có độ sát thương gấp mấy lần đối với bộ tộc ngư nhân.

Tuy trên tay Trịnh Hạo Thiên còn không phải phù triện công kích chân chính của Hắc Ám hệ, nhưng mà cũng là phù triện hỗ trợ công kích, làm cho Ước Sắt ăn thiệt thòi không ít.

Tên chiến tướng ngư nhân này nổi giận gầm lên một tiếng, nhưng mà đột nhiên ngay sau đó, động tác của hắn tựa hồ đã chậm lại rất nhiều.

Cho dù là hắn quay đầu, rống giận, hay là tốc độ vận khởi chân khí trong cơ thể, đều trở nên chậm lại.

Tim hắn sợ hãi đập thình thịch, phù triện này cư nhiên lại là Trì Hoãn phù tam giai Ám Hệ.

Phù triện Ám Hệ phải là Ngọc phù sư Ám Hệ mới luyện chế ra được, trên người tên nhân loại tam, tứ giai này sao có thể có được chứ.

Ý niệm trong đầu vừa hiện lên, hắn đã nhìn thấy hai tay Trịnh Hạo Thiên giương lên…ít nhất có hai mươi tấm phù triện bổ về phía hắn.

Ước Sắt cũng không dám bắt lấy nữa, mà dùng hết khả năng cầm lấy tấm chắn che cơ thể lại.

Chốc lát sau, ở trên người hắn tạo ra một mảnh lực lượng kỳ dị bài xích tất cả phù triện ra ngoài.

Nhưng mà sắc mặt Ước Sắt vẫn trở nên khó coi đến cực điểm.

Bởi vì hai mươi phù triện sau cư nhiên vẫn là phù triện Ám Hệ. Mặc dù phù triện chỉ có hai loại, Trì Hoãn phù và Suy Nhược phù. Nhưng một cường giả ngư nhân như hắn nếu đồng thời bị hơn hai mươi phù triện này đánh trúng, thì hậu quả khẳng định là không thể chịu nổi.

Tuy có tấm chắn và lân giáp bảo vệ, Trịnh Hạo Thiên chưa chắc có thể đánh trúng hắn. Nhưng mà thừa cơ hội này, có lẽ cũng đủ Trịnh Hạo Thiên bỏ chạy thật xa.

Nơi này dù sao cũng thuộc địa giới của nhân loại, ngay cả hắn cũng không dám truy đuổi thời giai dài.

Phù triện cuối cùng cũng tán quang đi, hai tay Trịnh Hạo Thiên trống không đứng trước mặt hắn, trên mắt của Trịnh Hạo Thiên cũng có vẻ kinh hoàng không thể che dấu.

Ước Sắt nhe răng cười lạnh, hắn vung tay lên, quang mang trên tấm chắn hoàn toàn bao bọc lấy hắn, Ước Sắt chậm rãi tiến lên từng bước.

Vốn hắn tưởng rằng đối phó với một tu luyện giả tam, tứ giai cũng không khó khăn gì, nhưng mà sau khi giao thủ một phen, hắn mới biết được, tên tu luyện giả này tuyệt không đơn giản.

Chỉ là nhìn vẻ mặt kinh hoảng của đối phương, giống như đã tới nước đường cùng, tâm tình hắn lại dâng lên một trận khoái cảm mãnh liệt.

Tuy vậy trong lòng Ước Sắt cũng cả kinh, lúc đối phó với một tên tam, tứ giai mà lại sinh ra cảm giác như vậy, nếu mà để cho huynh đệ hắn biết được, thì chắc chắn sẽ cười đến rụng răng, thậm chí còn dùng để uy hiếp địa vị của hắn.

Cho nên, người trước mắt chắc chắn phải chết, cho dù không chiếm được huyết mạch trên người hắn, cũng phải chém giết hắn thành vạn mảnh.

Sát khí trong đôi mắt càng trở nên dày đặc, nhưng mà lúc này, Ước Sắt đã lãnh giáo nhiều năng lực thần kỳ xuất quỷ nhập thần của Trịnh Hạo Thiên, nên hắn cũng không có chút buông lỏng cảnh giác.

Trịnh Hạo Thiên chăm chú nhìn hắn, cổ tay lộn lại, đột ngột xuất hiện một cái hồ lô.

Than nhẹ một tiếng, mặc dù Trịnh Hạo Thiên không biết làm vậy là phúc hay họa, nhưng nếu đến tình cảnh này rồi, hắn cũng không còn lựa chọn nào khác nữa.

Yết hầu hắn hơi co giật, đột nhiên kêu lên một tiếng: "Trang Mạt Mạt, mau ra đây xem kịch vui…."