Chiến Thiên

Chương 104: Có khách



Tiếng vó ngựa vội vã nện xuống mặt đất phảng phất trong nháy mắt đã vọng tới. Tiếp đó dưới ngã rẽ chân núi hiện ra mười con khoái mã, chúng đang phóng đi với một tốc độ điên khùng, giống như bị mất khống chế vậy.

Tuy Nhạc Mãnh lợi dụng tin tức Lâm Đình kết hôn đề dẫn dụ người của Uyển gia mắc câu, nhưng bọn họ cũng thật sự không hy vọng hôn lễ của Lâm Đình bị kẻ nào quấy rối.

Cho nên đám người Trịnh Hạo Thiên đã sớm đứng chờ sẵn ở bên ngoài thôn.

Chỉ là sau khi nhìn thấy mười con khoái mã đang phóng đi như điên phía trước, trong lòng mọi người đều ẩn ước có một tia cảm giác không hay.

Khí thế những kẻ này cũng quá hung hãn đi... Nguồn: http://thegioitruyen.com

"Không thể đề bọn họ tới gần thôn." Trịnh Hạo Thiên trầm giọng nói.

Nhạc Mãnh chậm rãi gật đầu một cái. Những người này thế tới hung hãn như vậy, nếu đề cho bọn họ phóng ngựa lao thắng vào thôn, thì cuộc hôn lề này sẽ biến thành một trò cười.

Ánh mắt khẽ đảo quanh. Trịnh Hạo Thiên nhanh chóng nhắc thanh lang nha bổng lên, nhảy vào trong một phiến rừng cây bên cạnh đường lớn, nhanh nhẹn tựa như một con viên hầu.

Nơi này dù sao cũng là chân núi, cây cối to lớn sinh trưởng ở nơi này mặc dù còn xa mới bằng cây trên núi, nhưng tuyệt đối cũng không ít. Cây lang nha bổng thật lớn nhẹ nhàng giáng xuống, lập tức nện gây một cái cây cổ thụ, đường kính lớn bằng một người ôm.

Nhưng khi khoảng khắc cây đại thụ kia sắp ngã xuống mặt đất. Trịnh Hạo Thiên nhanh chóng vươn tay ra nhẹ nhàng ôm một cái, lập tức đỡ lấy thân cây.

Hắn vận khí đan điền, trên mặt thoáng hiện lên một chút màu đỏ, tiếp đó quát lên một tiếng.

Gân xanh trên tay hắn ẩn ước nổi lên, hắn tiện đã vung tay lên, cây đại thụ trong tay hắn lập tức bay lên, tiếp đó mang theo vô số cành lá xẹt qua giữa không trung tạo thành một bóng đen, nặng nề rơi xuống giữa con đường lớn.

Cái cây này mặc dù không phải là cây lớn nhất ở đây, nhưng cho dù là như vậy, nếu nó bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống cũng bộc phát uy thế cực lớn, không gì sánh nổi. Đặc biệt là khi cây đại thụ, đặc biệt là trong nháy mắt khi nó chạm vào mặt đất, ngay cả toàn bộ mặt đất cũng phải trở nên run rẩy.

Hơn nửa con khoái mã đang phóng như bay trên đương nghe thấy chấn động rầm rầm không không khỏi cực kỳ hoảng sợ, cả đám đều chồm lên, không ngờ không dám bước tới nửa.

Hai mắt Nhạc Mãnh thoáng lóe lên tinh quanh, liên tục lẩm bầm: 'Trời sinh thần lực, tròn sinh thần lực..."

Tuy hắn đã từng giao thủ với Trịnh Hạo Thiên một lần, đối với cái lực lượng biển thái của hắn cũng đã tự mình thể nghiệm, những lúc này nhìn Trịnh Hạo Thiên ôm lấy cây đại thụ khổng lồ mà vẫn nhẹ nhàng như không, ném ra ngoài, trong lòng vẫn cảm thấy cực kỳ rung động.

Lực lượng Hạo Thiên tựa hồ so với trước kia lại càng mạnh hơn một chút. Lực lượng tên tiểu tử này rốt cuộc là có tận cùng không vậy?

Trịnh Hạo Thiên chạy như bay trở về chỗ Nhạc Mãnh, sắc mặt hắn cũng không được tốt lắm, mà thấp giọng nói: "Nhạc thúc, hình như có gì đó không đúng."

Nhạc Mãnh khẽ ngây người, cũng thấp giọng hỏi: "Làm sao thế?"

"Nhóm người này hình như không chỉ có một cao giai liệp sư." Trịnh Hạo Thiên cười khổ nói: "Hắn là có tới ba người."

Nhạc Mãnh khẽ hít lấy một hơi lạnh, trong ánh mắt khẽ rung động, cẩn thận nhìn lại, ánh mắt lập tức trở nên ngưng trọng.

Du lịch khắp nơi nhiều năm, nhân lực của hắn hoàn toàn vượt xa người bình thường. Lúc này hắn nhìn về phía xa, hắn lập tức phát hiện ra trong mười người kia, có ba người toàn thân tỏa ra khí tức cường đại vô cùng, tựa hồ so với hắn cũng không hơn kém bao nhiêu.

Sắc mặt phụ tử Dư Kiến Thăng cùng Lâm Bảo Hoa đều khẽ biến sắc. Nếu như đám người kia thật sự có ba vị cao giai liệp sư thì bọn họ ngược lại đã biến xảo thành vụng rồi.

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, nhưng nghỉ thế nào cũng không thông, một tên hộ vệ mới gia nhập Lý gia có ba tháng, như thế nào lại có thể mời tới ba vị cao giai liệp sư trợ trận?

Phải biết rằng. Lâm Bảo Hoa đã gia nhập Cừu gia gần hai mươi năm, nhưng ngay cả với số tiền tích lũy của hắn, cho dù táng gia bại sản cũng chưa chắc có thể mời được một lúc nhiều cao thủ như vậy.

Rất nhanh, tất cả bầy ngựa đều an tĩnh trở lại, ba tên kỵ sĩ cầm đầu sắc mặt cực kỳ khó coi.

Bọn họ đều là cao giai liệp sư, cho dù là ở trong Lý gia cũng được người ta tôn tính. Những bây giờ còn chưa kịp vào thôn đã bị người ta hạ mà uy, trong lòng tự nhiên là tức giận không thôi.

Tâm niệm Nhạc Mãnh xoay chuyển thật nhanh, sau đó hắn chậm rãi bước ra cười vang, nói: "Tại hạ giáo đầu truyền công võ quán Biền Tây thành Nhạc Mãnh. Hoan nghênh các vị bằng hữu tới Đại Lâm thôn tham gia hôn lễ của xá điệt."

Sắc mặt ba người cầm đầu đều khẽ biến, ánh mắt không hẹn mà cũng nhìn thẳng về phía một tráng niên nam tử đang ngồi trên ngựa phí sau.

Vị nam tử kia khuôn mặt gầy gộc, đôi mắt vừa nhìn thấy đám người Trịnh Hạo Thiên ở phía xa đã lóe lên hàn quang, tựa hồ chỉ hận không thể rút gân lột da bọn họ.

Lúc này nhìn vẻ mặt ba người cầm đầu, hắn cũng ngấn người ra, vội nói: "Tiền bối là người trong võ quán thì thật tốt quá." Hắn dừng lại một chút, nói: "Võ quán Biền Tây thành chính là điện đường thần thánh của tất cả những người tập võ dưới chân Hùng Lang sơn chúng ta, từ trước tới nay đều chủ trì cho chính nghĩa."

Trịnh Hạo Thiên khẽ cau mày, thầm nghỉ trong lòng không ổn.

Quả nhiên người này cất cao giọng nói: "Tại hạ Uyển gia thôn Uyển Cường Văn. Mười ngày trước, người của Đại Lâm thôn đã đột nhập Uyển gia thôn, bọn họ đả thương gia phụ, cướp đoạt dân nữ, lấy đi tài bảo, cũng dùng một mỗi lửa thiếu rụi một toàn đại viện trong Uyển gia thôn..."

"Ngươi nói bậy." Lâm Bảo Hoa tức giận hừ một tiếng nói: Thụ thân cũng đệ đệ của ngươi hai người mưu đồ chiếm đoạt gia sản người khác, thừa dịp phụ mẫu người ta đều qua đời, chiếm cứ nhà cửa người ta suốt bảy năm. Lúc đó nêu không phải có chúng ta chủ trì cho Uyển Ngọc, còn không biết kết cục cô nương đó còn bi thảm đến mức nào."

Uyển Cường Văn cười lạnh một tiếng nơi: "Các hạ mới là kẻ nói bậy. Các người đột nhập Uyển gia thôn, đây chính là có mấy trăm người tận mắt chứng kiến, bọn họ đều có thể làm chứng, về phần Uyển Ngọc, đó là cô ấy bị các người lửa gạt, làm phản Uyển gia thôn, tội đáng phải giết." Hắn ngồi trên ngựa cao giọng nói: "Gia môn tại hạ chịu nhục, thực lực lại không đủ, xin ba vị tiền bối hãy chủ trì công đạo cho ta."

Một trong ba tên kỵ sĩ cầm đầu ho nhẹ một tiếng, nói: "Các ngươi song phương đã không đồng nhất được ý kiến, không bằng mời người của Uyển gia thôn tới đây hỏi một tiếng, chẳng lẽ không ra đúng sai?"

Trong lòng bọn Trịnh Hạo Thiên thầm giận, người này nói như vậy tuyệt đối là cố ý gây khó dễ. Nếu như đề cập đến nhân chúng, chỉ sợ toàn bộ người trong Uyển gia thôn cũng khó mà tìm được người dám bênh vực lẽ phải.

Dù sao người như vậy thật quá ít. Nếu như trong Uyển gia thôn thật sự có người như vậy, thì đại viện của Uyển Ngọc cũng không bị chiếm mất tới bảy năm mà không có một ai bênh vực cho nàng.

Lâm Bảo Hoa bật cười, nói: "Không cần người của Uyển gia thôn làm chứng, người bị hai là Uyển Ngọc, là tân nương tử ngày hôm nay. Nếu như các ngươi không tin, chúng ta có thể gọi nàng ra làm chứng."

Trong mắt Uyển Cường Văn hiện lên một tia oán độc, nói: "Uyển Ngọc đã bị các ngươi mê hoặc, làm ra việc táng tận lương tâm, lời của ả không thể tin được."

Trịnh Hạo Thiên giận tím mắt, quát lớn: "Ngươi mới là tên chó điên cắn loạn, mới là kẻ táng tận lương tâm."

Ánh mắt Uyển Cường Văn chợt loé lên, tựa hồ từ cây lang nha bổng thật lớn kia mà nhận ra lai lịch của hắn. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: 'Trịnh Hạo Thiên, ngươi phế đi vỗ công của cha ta, ta muốn ngươi phải táng mạng đề trả nợ."

Trịnh Hạo Thiên cất tiếng cười to, nói: "Được a, nếu ngươi có hứng thú, vậy cứ tới thử đi."

Uyển Cường Văn lập tức sững sờ cả người. Tuy rằng võ công của hắn không tệ, nhưng ngay cả trung giai liệp sư còn chưa tới, thì sao dám giao thủ với Trịnh Hạo Thiên.

Một tiếng hừ lạnh từ trong đám người phía sau hắn vang lên. Một vị tráng niên nam từ lập tức nhảy vọt lên trên không trung, trực tiếp bay qua cây đại thụ rồi đáp xuống trước mặt bọn Trịnh Hạo Thiên. Hắn mặt mày lạnh tanh, nói: "Tại hạ Trương Nhạc, thay Uyển Cường Văn đánh với ngươi một trận."

Hai hàng lông mày Nhạc Mãnh càng lúc càng nhíu lại.

Dựa theo kế hoạch, người này đáng ra phải bị hắn cuốn lấy, sau đó đám người Trịnh Hạo Thiên có thể phóng tay, đánh nát đan điền của Uyển Cường Văn, từ nay về sau chấm dứt đoạn ân oán này.

Với quan hệ của Trịnh Hạo Thiên với Cừu gia. Lý gia có lẽ cũng chẳng đi truy cứu.

Dù sao Uyển Cường Văn cũng chỉ là một hộ vệ bình thường trong Lý gia, hơn nửa còn chủ động dẫn người tới cửa nhà người ta gây sự, ngay cả có bị giết ngay tại chỗ cũng không thể làm Lý gia tức giận.

Nhưng biến cố hiện giờ đã vượt xa khỏi dự liệu của hắn.

Uyển Cường Văn không ngờ lại có thể mời tới đây ba vị cao giai liệp sư, hơn nửa còn biểu hiện chủ động như vậy, cái này hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn.

Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên lúc này cực kỳ ngưng trọng. Hắn hít thật sâu một hơi, tâm tình lập tức bình lặng trở lại.

Trong khoảng khác khi phát hiện ra đối phương có tới ba vị cao giai liệp sư, hắn đã biết, một trưởng ác đấu sợ rằng không thế nào tránh được.

Một khi đã như vậy, hắn sẽ vứt sạch mọi điều cố kỵ.

Chậm rãi siết chặt cây lang nha bổng trong tay, trên người Trịnh Hạo Thiên nhanh chóng dâng lên một cổ chiến ý cường đại.

Trung giai liệp sư muốn chiến thắng cao giai liệp sư, đây tuyệt đối là một chuyện cực kỳ khó khăn. Nhưng bên trong cơ thể Trịnh Hạo Thiên lại ẩn chứa một lực lượng không giống người bình thường. Hắn mơ hồ cảm nhận được, nếu như mình có thể đem toàn bộ lực lượng này phóng thích ra bên ngoài, hơn nửa có binh khí uy lực hơn xa binh khí bình thường như lang nha bổng tương trợ, muốn vượt cấp chiến thắng một gã cao giai liệp sư, cũng không phải là chuyện không có khả năng.

"Ha, ha...Lại một tiếng cười lớn từ miệng tên khác vang lên: "Thấy các ngươi nhân số đông như vậy, mấy người chúng ta cũng thấy ngứa tay. Một khi đã như vậy, chúng ta cứ sảng khoái chút đi, làm một trận hỗn chiến, thế nào?"

Án

Người vừa nói chính là một gã tráng hắn trung niên, cũng là một trong ba vị cao giai giai liệp sư. Khi hắn lớn tiếng nói ra, đám người bên cạnh lập tức cao giọng khen phải, tiếp đó lại có bốn người đi ra, đứng bên cạnh Trương Nhạc.

Sắc mặt bọn Trịnh Hạo Thiên càng lúc càng trở nên khó coi.

Trong năm người đối điện thì có tới ba người cao giai, hai người trung giai, thực lực năm người bên phe Trịnh Hạo Thiên hoàn toàn lâm vào hạ phong.

Nen là lấy một chọi một, vô luận là Trịnh Hạo Thiên hay là Nhạc Mãnh cũng có thể phóng tay đánh một trận với đối phương. Nhưng nếu là năm đánh năm, sợ là ngay cả một chút cơ hội thủ thắng cũng khôngcó.

Năm người bọn Trịnh Hạo Thiên đưa mắt nhìn nhau, trong lòng ẩn ước khẽ phát lạnh.

Tên Uyển Cường Văn làm sao lại có được mặt mũi lớn đến thế, không ngờ có thể khiến cho mấy vị đỉnh cấp cao thủ bất chắp mặt mũi mà trợ giúp cho hắn.

Chẳng lẽ bọn họ không cố kỵ võ quán cũng Cừu gia phía sau bọn hắn sao?

"Giá...."

Khi bầu không khí đang càng lúc càng trở nên nặng nề thì ở phương xa đột nhiên truyền tới một đợt những tiếng vó ngựa mãnh liệt.

Song phương ngạc nhiên nhìn nhau, cũng không biết người đang tới là thần thánh phương nào, vì sao lại tới.

"Trịnh huynh. Đại Lâm thôn các ngươi có chuyện mừng, không ngờ lại không cho chúng ta biết, thật không phải là bằng hữu mà." Một âm thanh hơi có phần non nớt đột nhiên truyền tới tai mọi người....