Chiến Thần Vương Gia Yêu Chiều Vương Phi

Chương 100: Bên trong Thượng cổ di tích



Lập tức mọi người liền đi theo Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết hướng về phía di tích thượng cổ ở xa xa mà đi.

Một đường đều bình an, trừ bỏ ngẫu nhiên gặp phải mấy con cá sấu cùng trăn, cũng không có phát sinh tình huống khủng bố như tối hôm qua, nghỉ ngơi một đêm thể lực mọi người liền dư thừa, cho nên liền gia tăng cước bộ.

Giờ phút này trong lòng mỗi người đều vô cùng kích động, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, bây giờ di tích thượng cổ đã ở trước mắt, cho nên bước chân của mỗi người không tự giác được mà càng lúc càng nhanh.

Lại trôi qua mấy ngày.

Rốt cục, cho đến khi mặt trời trở nên chói chang, đoàn người đã đi đến bên ngoài di tích thượng cổ.

Quét mắt có thể thấy được, nơi nơi đều là tường đổ, chôn dấu dưới lòng biển gần trăm năm giờ phút này di tích thượng cổ đang lộ ra trước mắt, trong lòng mọi người không tự chủ được mà phát ra rung động.

Có thể bảo tồn hàng trăm năm, như vậy thấy được di tích thượng cổ này bất phàm như thế nào, đến gần liền cảm thấy phong cách cổ xưa, hơi thở thâm trầm ngưng đọng, làm cho trong lòng mọi người dâng lên cảm giác cung kính.

Ngay khi nhìn đến cánh cửa như vậy Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn nhau sau đó lại nhìn thẳng về phía cửa thượng cổ di tích chúng tới rồi.

Đẩy cánh cửa thành trước mặt mọi người ra, một mùi mộc hương nồng đậm lập tức sộc tới, cảnh tượng lọt vào trong mắt khiến mọi người sợ hãi, hoảng sợ.

Chỉ thấy trên măt đất rộng lớn kia, thi hài khắp nơi, vốn dĩ mùi hài cốt này đã theo gió tản đi khắp nơi, nhưng bởi vì bị chôn sâu dưới đáy biển nhiều năm nên bây giờ vẫn còn nguyên vẹn như cũ, nhưng vẫn còn rất nhiều bộ hài cốt không được đầy đủ theo năm tháng, khiến người ta rung mình sợ hãi.

Mọi người thấy nơi này dày đặc bạch cốt, nhiều không đếm xuể, có thể tưởng tượng ra năm đó có bao nhiêu người đã ngã xuống ở đây mới tạo thành cục diện như bây giờ, nhưng cũng không thể phủ nhận, trăm ngàn năm trước đây, tại thành trì này đã diễn ra một hồi đại chiến kinh thiên động địa.

Ngay cả bốn người Bạch Hổ, Đông Nghi, Huyền Vũ, Xuân Lan cũng không ngoại lệ. Chỉ trừ Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết mặt không biến sắc cũng không sợ hãi. Hai người nâng bước đi vào trong.



Mấy người Nhiếp Kỳ Anh, Bạch Ngạn thấy hai người Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết nhìn đến khung cảnh như vậy mà vẫn vân đạm phong khinh bước vào trong trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ rốt cuộc thứ gì có thể làm cho hai người bọn họ biến sắc mặt.

Họ cũng nhanh chóng bước chân theo sau đi vào bên trong thượng cổ di tích.

Họ liếc mắt nhìn xung quanh một cái, có thể nhận ra di tích thượng cổ này rộng lớn vô cùng.

" Chúng ta tách nhau ra đi " Nhiếp Kỳ Anh giọng nói vang lên.

Di tích thượng cổ này lớn như vậy, bảo vật ở di tích thượng cổ cũng sẽ vô cùng nhiều. Nếu là mọi người cùng nhau đi, như vậy khi gặp bảo vật không biết phân chia như thế nào. Đó cũng là một vấn đề, mặt khác nếu như tách ra thì tỷ lệ gặp được nhau ở trong tòa đại di tích này sẽ cực nhỏ, cho nên cũng sẽ không phát sinh tình cảnh tranh đoạt

" Hàn cung chủ, Nguyệt các chủ chúng ta đi trước " Sau đó nàng liền cùng mấy thuộc hạ còn lại và đám người Bắc Mạc Đĩnh Chi đi đến cánh cửa bên phải.

" Được " Bạch Ngạn nghe Nhiếp Kỳ Anh nói đồng ý hắn lần này tới di tích thượng cổ này là có nhiệm vụ phải làm.

" Hàn cung chủ, Nguyệt các chủ chúng ta xin phép đi trước " Bạch Ngạn hướng Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết cáo từ liền cùng Bạch Mạc và Tề Vĩ Kình hướng bên trái đi.

Còn lại hai người Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết và bốn người Bạch Hổ, Huyền Vũ, Đông Nghi, Xuân Lan đứng đó.

" Chúng ta cũng đi thôi " Tư Đồ Thiên Tuyết lên tiếng sau đó cầm tay Đông Phương Huyền Phong đi về cánh cửa trước mặt bọn họ vào con đường chính giữa phơi đầy bạch cốt lành lạnh, bốn người Bạch Hổ Đông Nghi theo sau.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Đi Về Phía Chân Trời



2. Trùng Sinh Để Gặp Người

3. Chiều Hư

4. Chớ Gần Công Tử

=====================================

Mặc dù trải qua thiên cổ vạn năm quang cảnh xung quanh cũng đã có chút đổ nát, nhưng vẫn có thể thấy được hình dáng ban đầu của nó. Kiến trúc đại điện uy vũ, lộng lẫy cho đến nay vẫn sừng sững không thay đổi.

Đập vào tầm mắt họ chính là ba tòa chủ điện hoàn toàn không thua gì kiến trúc Hàn cung của Phong, hơn nữa vẻn vẹn ba tòa chủ điện này chỉ chiếm một góc nhỏ của di tích, bởi vậy có thể thấy được chủ nhân của di tích thượng cổ này, năm đó tất nhiên cũng là người hùng bá một phương.

Tư Đồ Thiên Tuyết cùng Đông Phương Huyền Phong liếc nhau sau đó đồng loạt đi về phía tòa đại điện ở chính giữa.

Nơi đó, rất có khả năng sẽ có thứ gì đó đang kêu gọi họ linh cảm của hai người bọn họ chắc chắn sẽ không sai.

Bất quá chỉ khoảng nửa khắc, Đông Phương Huyền Phong cùng Tư Đồ Thiên Tuyết đã đi tới trước cửa đại điện kia, đại môn bằng thép được điêu khắc hoa văn tinh tế chậm rãi bị đẩy ra.

Đông Phương Huyền Phong đem Tư Đồ Thiên Tuyết bảo hộ ở sau người, chính mình bước vào trước một bước hắn sẽ không để nàng gặp nguy hiểm.

Vừa mới đi vào bên trong đại điện, nơi nơi đều bốc lên hơi nước ẩm ướt, mà trên sàn điện còn mọc đầy rêu và tảo lục, chắc là do chìm sau dưới biển quá lâu, cho nên trên mặt đất mới mọc lên lớp rêu, tảo như vậy.

Bên trong đại điện cũng không phải là một căn phòng vô cùng rộng lớn, mà là chỉ có một cửa đá, trừ nó ra cũng không còn thứ gì khác. Do cửa gỗ đứng im đó đã lâu bị đẩy ra, một trận âm thanh kẽo kẹt vang lên, ở trong đại sảnh trống rỗng này nghe có vẻ cực kì quỷ dị khiến lòng người sợ hãi.