Chiến Thần Tu La

Chương 477: Vết tích



Tân Uẩn cuối cùng cũng đã hài lòng, cô ta quay người nhìn Giang Nghĩa, tò mò hỏi: “Làm thế nào mà anh có thể khiến cho thái độ của trưởng tàu thay đổi 180 độ chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi thế?”

Giang Nghĩa thờ ơ nói: “Cũng không có lý do đặc biệt gì, tôi chỉ nói tôi đã quay một đoạn video, nếu như báo cáo ông ta lên cấp trên, ông ta lập tức chủ động giúp tôi giải quyết vấn đề.”

“Hả?”

Lời nói vớ vẩn này, người bình thường sẽ không tin.

Nhưng Tân Uẩn lại tin.

Sự tín nhiệm của cô ta với Giang Nghĩa đã vượt quá giới hạn nên có rồi, là một sự hoàn toàn tín nhiệm mà không cần lý do.

Sau khi tàu đến ga tiếp theo, đám người Sơn Tiêu bị bên phía cảnh sát đưa đi, sau đó chuyến tàu lại tiếp tục khởi hành đến điểm cuối.

Trên đường đi, Tân Uẩn đã vô cùng buồn ngủ.

Cô ta đã một đêm không ngủ, vừa gặp chuyện bá chiếm chỗ người của đám người Sơn Tiêu, đã vô cùng mệt mỏi rồi, vì vậy trong sự lo lắng cho ba bất giác ngủ đi.

Chuyến tàu chòng chành mấy cái, không biết cố tình hay là vô tình, cơ thể Tân Uẩn nghiêng về phía Giang Nghĩa, cả người nằm bò trên người anh để ngủ.

Bởi vì ngủ quá ngon, còn chảy cả nước miếng lên đùi Giang Nghĩa.

Giang Nghĩa cười.

Một nữ thần băng sơn như thế này, hóa ra cũng sẽ chảy nước miếng khi ngủ.

Anh rút một tờ khăn giấy, giúp Tân Uẩn lau nước miếng ở khóe miệng, sau đó không hề cử động, cố gắng có thể để cho Tân Uẩn ngủ được thoải mái một chút.

Người phụ nữ này, phải chịu đựng quá nhiều áp lực và sự khổ sở mà vốn dĩ cô ta không nên chịu đựng.

Bây giờ có thể để cô ta nghỉ ngơi được lúc nào hay lúc đấy.

Trải qua lặn lội đường xa, cuối cùng, trước khi trời tối, chuyến tàu đã đến Nam Thành, đi vào ga tàu.

Dưới tiếng gọi của Giang Nghĩa, Tân Uẩn tỉnh lại.

“A! Xin lỗi.”

Nhìn thấy vết tích nước miếng của mình ở trên đùi Giang Nghĩa, Tân Uẩn rất thẹn thùng, đây là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc gần với con trai như vậy, còn để lại “vết tích” của mình trên người đối phương nữa chứ.

Giang Nghĩa cười, không hề để bụng, dẫn Tân Uẩn xuống tàu.

Hai người đi đến khách sạn đã đặt trước, sau khi cất hành lý, Giang Nghĩa lấy bản đồ đã chuẩn bị sẵn ra, đánh đấu địa điểm mà đối phương yêu cầu gặp mặt ở trên bản đồ, sau đó tiến hành phân tích tỉ mỉ.

Nơi đối phương hẹn gặp mặt là một nhà máy hóa chất bỏ hoang, bốn phía xung quanh rất vắng vẻ, nơi này thuộc kiểu bạn có hét lớn cỡ nào cũng sẽ không có ai nghe thấy.

Hẹn gặp ở một nơi như thế này, nếu như đối phương có nhiều người, rất có thể một đi không trở lại.

Trong lòng Giang Nghĩa đã có tính toán.

Lần này tuyệt đối không thể để Tân Uẩn đi cùng, nó sẽ khiến cô gặp nguy hiểm.

Cất bản đồ đi, Giang Nghĩa nói với Tân Uẩn: “Ngày mai tôi sẽ theo thời gian đã hẹn, đi đến địa điểm được chỉ định để cứu người. Tân Uẩn, cô ở phòng khách sạn đợi, phải đóng tất cả cửa, cửa sổ lại, không được cho bất kỳ ai vào.

Tân Uẩn hỏi: “Tôi có thể đi cùng không?”

“Không được.”

Giang Nghĩa trả lời một cách rất chắc chắn.

Có thể đưa Tân Uẩn đến Nam Thành, đã là giới hạn của anh rồi, nếu như đưa cô ta đến nơi gặp mặt, vậy sẽ không có trách nhiệm với Tân Uẩn.

Tân Uẩn đương nhiên cũng hiểu điều này.

Cô ta gật đầu: “Được, vậy tôi đợi anh ngày mai trở về.”

Suy nghĩ một lúc, Tân Uẩn lại đưa ra một yêu cầu khác: “Cái kia...tối nay anh có thể ở cùng tôi không? Một mình tôi có chút sợ.”

Ở một thành phố xa lạ, còn là một thành phố có rất nhiều phần tử phạm tội, một người phụ nữ như Tân Uẩn, sẽ sợ hãi cũng là điều đương nhiên.

Giang Nghĩa khẽ cười nói: “Cô đi ngủ trước đi, tối nay tôi sẽ bảo vệ cô.”

“Cảm ơn.”