Chiến Thần Tu La

Chương 300: Ngẩng mặt lên than trời



Nghe thấy câu nói này, Giang Nghĩa và Trình Đan Đình đã biết có gì đó không đúng.

Phải biết là, bọn họ sa thải Phương Tân Minh cũng là chuyện cách đây không lâu, tổng cộng mới 30 phút, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, thậm chí nhân viên của giải trí Ức Châu cũng chưa biết chuyện, sao Cung Tranh đã biết rồi.

Giang Nghĩa có một suy nghĩ vô cùng đáng sợ…chuyện xấu liên tiếp xảy ra?

Bách Niên lên hết kế hoạch này đến kế hoạch khác, nhất định phải khiến cho giải trí Ức Châu hoàn toàn sụp đổ mới được.

Mặc dù mất đi người dẫn chương trình cũng rất nghiêm trọng, nhưng vẫn không bị hoàn toàn bại liệt, giống như một người bị cắt đứt hai cánh tay, mặc dù rất đau đớn, nhưng kịp thời chữa trị, vẫn có thể sống tiếp.

Nhưng nếu như rút hết máu của người này, vậy thì sống kiểu gì?

Cung Tranh là nhà tài trợ lớn nhất của giải trí Ức Châu, nếu như anh ta rút vốn không làm nữa, vậy giải trí Ức Châu sẽ giống như bị mất máu, hoàn toàn không thể sống được.

Vốn dĩ đã tổn thất, lại mất đi nhà tài trợ lớn nhất, giải trí Ức Châu rất có khả năng vì đêm nhạc này là “bại liệt”.

Làm sao để trả lương cho nhiều nhân viên như vậy?

Tiền thù lao của một loạt ca sĩ phải thanh toán kiểu gì?

Không thể không nói, thủ đoạn này của Bách Niên chơi quá thâm hiểm.

Trình Đan Đình còn muốn ổn định lại cục diện: “Giám đốc Cung, thực ra chuyện này xảy ra quá đột ngột, chúng tôi cũng không kịp chuẩn bị. Là Phương Tân Minh có ý xấu “bức vua thoái vị”, chúng tôi bất đắc dĩ mới….”

“Tôi không quan tâm!” Cung Tranh cười khẩy nói: “Tôi chỉ biết, lúc tôi ký hợp động với cô, đã nói rõ ràng yêu cầu Phương Tân Minh làm người dẫn chương trình, bây giờ các người lại sa thải Phương Tân Minh, là các người vi phạm hợp đồng trước, tôi toàn hoàn có thể rút lại tài trợ, một đồng cũng không cho các người!”

“Đừng, đừng, có chuyện gì chúng ta cùng thương lượng.”

“Không thương lượng nữa. Hoặc là tìm Phương Tân Minh trở về, hoặc là rút vốn, cô tự chọn đi!”

Đối diện với sự hùng hổ dọa người của Cung Tranh, Trình Đan Đình không có chút sức lực nào để chống đỡ.

Tìm Phương Tân Minh về?

Haha, vậy không thể không trả 90 tỷ tiền thù lao, hơn nữa lúc nãy bọn họ cãi nhau đến mức bế tắc như vậy, bây giờ đi tìm người ta về, có thể sao?

Không thể tìm về, sẽ mất đi nhà tài trợ lớn nhất.

Không còn tiền nữa.

Đêm nhạc sẽ hoàn toàn lạnh lẽo.

Không có sự lựa chọn, trước mắt dường như chỉ có thể trơ mắt nhìn đêm nhạc mừng năm mới kết thúc, không có cách vãn hồi.

Sao mọi chuyện lại đến bước này?

Trình Đan Đình than trời, vô cùng hận Bách Niên, tất cả những chuyện này đều là anh ta ở phía sau giở trò.

Vốn dĩ cho rằng tùy tiện đuổi Phương Tân Minh, tìm một người thay thế là xong, ai biết được ngay cả nhà tài trợ lớn nhất cũng bị Bách Niên mua chuộc.

Hết chuyện này đến chuyện khác.

Dù sao Trình Đan Đình chỉ là nhân viên chuyên môn có năng lực nghiệp vụ mạnh, những chuyện đấm đá nhau như thế này, sao cô ấy có thể là đối thủ của Bách Niên?

Thua rồi.

Thua hoàn toàn rồi.

Cung Tranh rất hài lòng nhìn ánh mắt tuyệt của Trình Đan Đình, hai tay chắp sau lưng, vô cùng đắc ý nói: “Đừng nói tôi không nói đến mặt tình cảm, nếu như trong vòng 20 phút mấy người có thể tìm được Phương Tân Minh trở về, tôi sẽ không rút vốn, nếu như không tìm về được, vậy thì đừng trách tôi lật mặt không nhận người thân!”

Nói xong, anh ta ngồi xuống sofa, ung dung chờ đợi.

Thực ra anh ta không định đầu tư.

Bởi vì anh ta biết, cho dù Trình Đan Đình muốn tìm Phương Tân Minh cũng sẽ không tìm được, bây giờ Phương Tân Minh đã bị trúng độc và bị câm, nằm trước cửa bệnh viện, chỉ là một đồ bỏ đi.

Rút vốn, là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Sở dĩ anh ta còn ở lại, chỉ là vì anh ta còn muốn xem xem Trình Đan Đình sẽ tuyệt vọng như thế nào.

Sở thích cả đời này của Cung Tranh chính là nhìn thấy người khác đau đớn, giãy giụa, nhưng lại không có chút hi vọng sống sót.

Tâm lý đã biến thái đến mức cực điểm.

Quả nhiên, giống như Cung Tranh dự đoán, sau khi cân nhắc lợi ích và thiệt hại, Trình Đan Đình vẫn lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Phương Tân Minh.

Kết quả….