Chiến Thần Tu La

Chương 288: Nội tạng người



Tô Nhàn có khi nào từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy? Cô ta bị dọa trốn ở sau lưng Giang Nghĩa.

Những người đó một lát nhìn Giang Nghĩa, một lát nhìn Tô Nhàn, vui vẻ không khép được miệng.

Một người trong đó giơ ngón cái về phía tài xế.

“Lão Triệu, được đấy, hai vật sẵn dẫn về lần này chất lượng rất cao.”

“Vóc dáng vạm vỡ của người nam, có thể bán được giá tốt.”

“Cô gái thì xinh như vậy, các anh em được ‘sướng’ rồi, đợi chúng ta sướng xong, bán hay ‘cắt’, nói sau.”

Lời của những người này chỉ nghe thôi cũng rất dọa người.

Mọi người vây Giang Nghĩa và Tô Nhàn lại, sau đó dọa bọn họ đi vào trong nhà kho.

Đợi khi đi vào mới phát hiện, trong này hình như là một lò mổ, nhưng ở giữa lại có một thứ rất sạch sẽ, tinh vi giống như bàn phẫu thuật.

Một người đàn ông ăn mặc như bác sĩ ngồi ở cạnh bàn phẫu thuật, chăm chú xử lý cái gì đó.

Giang Nghĩa nhìn vị trí, đó là thận!

Nhìn thấy đây, Giang Nghĩa đã hiểu đám người này là làm gì rồi.

Hiến tặng cơ quan trên toàn thế giới hiện nay rất ít, cơ quan quan trọng đối với cơ thể như thận, gan… thì càng thiếu hàng.

Toàn thế giới không biết có bao nhiêu người giàu, thà bỏ ra cái giá hàng tỷ, thậm chí hàng chục tỷ để có được một bộ phận cơ thể hoàn hảo để hoàn thành việc cấy ghép.

Trên thị trường thông thường, loại bộ phận cơ thể dùng trong y học là vô giá.

Mặc kệ bạn bằng lòng bỏ ra bao nhiêu tiền thì cũng không được bán.

Nhưng nhu cầu luôn tồn tại.

Vì thế, chợ đen sinh ra.

Mỗi năm không biết có bao nhiêu người trong lúc bất tri bất giác bị lấy mất nội tạng rồi đem bán.

Đám người này, rõ ràng là tay lão luyện trong ngành này.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ của bọn họ, chắc ngoài bán nội tạng ra, đối với việc mua bán ‘phụ nữ’ cũng làm rất thành thạo.

Đám người như này, chính là con sói đội lốt người.

Nếu không phải hôm nay lên nhầm xe đen, bị đưa tới nơi này, Giang Nghĩa căn bản không biết thì ra trong phạm vi quản lý của mình, vậy mà có nơi đen tối như vậy.

Bắt buộc phải nhổ cỏ tận gốc!

Những người đó rất tôn trọng bác sĩ, cung kính nói: “Bác sĩ Thạch, hôm nay mang tới hai vật sẵn mới cho anh, anh xem thử chất lượng như thế nào, có thể bán được không?”

Bác sĩ Thạch xử lý xong việc trong tay, ngẩng đầu lên liếc nhìn Giang Nghĩa, hai mắt lập tức sáng lên.

Anh ta rảo bước đi tới, nhìn Giang Nghĩa hết lượt này tới lượt khác.

“Tốt, rất tốt, vô cùng tốt.”

“Tôi xử lý nhiều vật săn như vậy, còn chưa từng thấy ai hoàn mỹ như vậy.”

“Tên này, cơ thể tuyệt vời, nội tạng của cậu ta tuyệt đối sẽ bán được giá trên trời, có giá trị lớn hơn tất cả những gì các cậu đã bán cộng lại.”

“Các cậu ấy à, đợi kiếm khoản tiền lớn đi.”

Một đám người đều vui vẻ ngoác miệng.

Bác sĩ Thạch lại liếc nhìn Tô Nhàn, có chút chê bài.

“Gầy chơ xương, bệnh công chúa, không bán được giá tốt. Các cậu có thể bán cô ta cho nhà thổ làm vật chơi, phụ nữ xinh đẹp như này, chắc khá được săn đón.”

Tóm lại, hai vật săn bắt về lần này, đều có ưu điểm riêng.

Mọi người khen ngợi tên tài xế một trận.

Mắt nhìn lần này thật sự không tồi.

Giang Nghĩa hơi nhíu mày, cười lạnh nói: “Bác sĩ Thạch? Anh và nhà họ Thạch của giới y học có quan hệ gì?”

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Bác sĩ Thạch trừng mắt với Giang Nghĩa: “Anh nói cái gì, tôi nghe không hiểu.”

“Nghe không hiểu sao? Vậy tôi nói rõ một chút.” Giang Nghĩa chỉ trái tim đã bị xử lý đó: “Thủ pháp anh dùng là thủ pháp tổ truyền của nhà họ Thạch, sẽ không dễ dàng truyền ra ngoài. Bác sĩ Thạch, anh còn dám nói anh không phải là người của nhà họ Thạch?”