Chiến Thần Tu La

Chương 287: Con đường này hình như không đúng



Hai người nhìn nhau cười, tiếp tục ăn cơm.

Ba ngày tiếp theo, Giang Nghĩa và Tô Nhàn đã dạo chơi các danh lam thắng cảnh ở Milan, cảm nhận sự tuyệt đẹp của thành phố thời trang này.

Quãng thời gian vui vẻ tóm lại ngắn ngủi.

Rất nhanh thì tới lúc rời đi.

Bà cụ dẫn theo cả tầng quản lý của nhà họ Kỳ tới sân bay tiễn Giang Nghĩa và Tô Nhàn, cảnh tượng rất là hoành tráng.

Lúc từ biệt, bà cụ vẫn không nỡ.

Người trẻ tuổi ưu tú giống như Giang Nghĩa, nếu là con của bà ta thì tốt biết bao?

Máy bay cất cánh.

Máy bay hạ cánh.

Rất nhanh, Giang Nghĩa và Tô Nhàn đã về tới thành phố Giang Nam.

Bọn họ ở sân bay bắt một chiếc taxi, trở về nhà của Đinh Thu Huyền.

Trên đường, Tô Nhàn nhìn quà đựng trong túi lớn túi bé, do dự xem nên tặng chị quà gì thì được.

Chọn tới chọn lui cũng không chọn được.

“Anh rể, anh chọn giúp em.”

“Chị thích cái gì? Tặng chị cái gì mới thích hợp?”

“Trang sức đá quý, hay là sản phẩm kỷ niệm của nơi đó?”

Đối mặt với câu hỏi của Tô Nhàn, Giang Nghĩa không nói câu nào, mà nhìn tài xế taxi với ánh mắt lạnh lùng.

“Anh rể?”

Tô Nhàn nghi hoặc nhìn Giang Nghĩa, lại nhìn tài xế, không biết Giang Nghĩa đang nhìn cái gì.

Lúc này thì nghe thấy Giang Nghĩa dùng giọng điệu trầm thấp nói: “Bác tài, con đường này anh đi không đúng.”

Tài xế thuận miệng nói: “Đúng rồi, con đường trước đó đang thi công sửa chữa, không thể đi qua, cho nên tôi đổi một con đường khác cho hai người.”

Đổi đường sao?

Cho dù muốn đổi đường, cũng không có vòng một vòng lớn như thế.

Tới nhà Đinh Thu Huyền là có mấy đường có thể chọn, con đường này vòng một vòng lớn không nói, có thể tới hay không còn là một chuyện.

Tô Nhàn cũng cảm thấy không đúng lắm.

Cô ta tức giận nói: “Bác tài, chúng tôi là người bản địa của thành phố Giang Nam, anh đừng giỡn với chúng tôi, anh rõ ràng chở chúng tôi đi vòng, tưởng chúng tôi không biết sao?”

Tài xế hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện, ngược lại đạp mạnh chân ga, tăng tốc độ.

“Này, anh rốt cuộc muốn làm gì?” Tô Nhàn lo lắng.

Giang Nghĩa nhíu mày, không có vội động thủ, với tốc độ xe hiện nay, nếu đột nhiên ra tay, rất có khả năng sẽ xảy ra tai nạn xe chết người.

Bản thân anh còn có cách bảo vệ tính mạng, Tô Nhàn thì phải làm sao?

Với lại, Giang Nghĩa cũng muốn xem xem tên này rốt cuộc muốn giở trò gì.

Một lát sau, tốc độ của chiếc xe chậm lại, vòng vào một con ngõ cũ, sau đó chiếc xe đã dừng lại.

Có thể nhìn thấy cuối con ngõ là một nhà kho cũ.

Lúc này, có 17-18 người đàn ông đang ngồi ở cửa nhà kho đánh bài thì vui mừng không thôi.

Sau khi nhìn thấy chiếc xe đi vào, bọn họ để bài trong tay xuống, rất thuần thục mà đi tới cổng ngõ, đóng cửa sắt lớn lại.

Hình như ngay từ đầu đã thiết kế sẵn rồi.

Tài xế liếc nhìn hai người ở đằng sau, giọng điệu lạnh lùng nói: “Tới nơi rồi, xuống xe.”

Tô Nhàn bị dọa rồi.

Đến lúc này cô ta mới ý thức được mình đã lên một chiếc xe đen, không chỉ đi đường vòng đơn giản như vậy, nhìn kiểu này, không biết sẽ xảy ra phiền phức gì nữa.

Giang Nghĩa nắm chặt tay của Tô Nhàn.

Cảm nhận được độ ấm của bàn tay đối phương, Tô Nhàn lập tức trấn định lại.

Có Giang Nghĩa ở đây, còn có gì phải sợ chứ?

Đẩy cửa ra, hai người trước sau đi xuống xe, 17-18 người ăn mặc như công nhân lập tức vây lại.

Ai ai cũng nở nụ cười xấu xa, nhìn hai người giống như nhìn vật săn.