Chiến Thần Tu La

Chương 262: Sợ không



Lúc này, tất cả mọi người đều hoảng sợ.

Máy bay còn đang ở trên không, nhất thời sẽ không dừng lại được, nhìn dáng dấp của bà cụ, dù có dừng, e rằng bà cụ không trụ được đến lúc đó, sợ là sẽ chết giữ đường.

Mọi người thất kinh nhìn nhau, cũng không có ai nghĩ được cách gì.

Người trợ lý túm lấy cổ áo của Peter, gầm lên hung ác: "Đồ lang băm! Tại sao sau khi uống thuốc của mày, bà cụ vẫn không khá hơn mà tình trạng còn trở nên tồi tệ hơn? Mau chạy chữa cho bà ấy, nếu không tao muốn mày chôn cùng bà cụ! ”

Peter tái mặt vì sợ hãi.

Anh ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thuốc của anh ta rõ ràng là không có vấn đề, không biết đã chữa khỏi bao nhiêu chứng tim đập nhanh như thế này, vậy sao lần này lại có chuyện?

"Tôi-tôi... tôi không biết."

"Tôi đã kê thuốc này suốt, trước đây cũng không có vấn đề gì, sao lần này lại bị như vậy?"

Peter lo lắng đến mức sắp khóc, không hiểu tại sao lại như thế này.

Trợ lý ấn đầu Peter, "Mày không biết? Vậy tao sẽ làm cho mày tỉnh táo lại!"

Vừa định nhét đầu Peter vào giá để hành lý, liền thấy Giang Nghĩa đi tới bên cạnh bà cụ với vài cây kim bạc.

"Anh định làm gì?!"

Người trợ lý nhanh chóng đá Peter ra, muốn đưa tay ra để ngăn cản Giang Nghĩa.

"Muốn bà cụ chết thì cứ việc."

Lời nói của Giang Nghĩa khiến trợ lý tại chỗ không dám nhúc nhích, nuốt nước bọt, lo lắng hỏi: "Anh có thể cứu bà cụ không?"

Giang Nghĩa không nói, tập trung vào việc châm cứu cho bà cụ.

Cây kim bạc đâm xuyên qua cơ thể bà cụ, chỉ thấy một thứ giống như chất lỏng màu trắng bị hút ra dọc theo cây kim bạc.

Đột nhiên, bà cụ ngừng co giật.

Ngay sau đó, anh đổi vài cây kim bạc, lật ngửa bà cụ rồi vỗ vào lưng bà ba cái khiến bà cụ nôn thốc nôn tháo hết mọi thứ vừa ăn.

Làm như vậy có thể loại bỏ thuốc vừa ăn nhiều nhất có thể.

Vị trí cây kim cuối cùng của Giang Nghĩa rất quan trọng, nó cắm vào giữa hai lông mày của bà cụ, chỉ cần sơ suất một chút sẽ không cứu được người mà sẽ trở thành tội giết người.

Châm bạc đi xuống, trên trán Giang Nghĩa toát ra mồ hôi lạnh.

Tách, tách.

Lông mày của bà cụ giãn ra, không khó chịu như vậy nữa.

Giang Nghĩa thở ra một hơi dài, đỡ bà cụ ngồi xuống, lau mồ hôi, nói với trợ lý: "Không sao rồi, để bà cụ nghỉ ngơi mười phút rồi mới rút kim ra là được."

Trợ lý thấy bà cụ quả nhiên bình an vô sự.

Không co giật, không nôn, không đau tim, cả người nằm nghỉ ngơi thoải mái, nhắm mắt, thở rất đều.

Trợ lý thở phào nhẹ nhõm.

Anh ta cầm tay Giang Nghĩa kích động: "Bác sĩ thần y, cám ơn anh nhiều. Nếu không có anh, bà cụ sẽ bị chết ngay tại chỗ, tôi mà về nhất định sẽ bị xử tử."

"Anh đã cứu mạng bà cụ, cũng là cứu mạng của tôi."

"Bác sĩ thần y, xin hãy nhận một lạy của tôi!"

Trợ lý quỳ xuống, không cho Giang Nghĩa cơ hội để khách sáo, đập đầu nhiều lần liên tiếp.

Vừa quỳ lạy vừa cảm ơn, làm cho Giang Nghĩa có chút xấu hổ.

"Khụ khụ..."

Giang Nghĩa ho khan, vươn tay đỡ trợ lý dậy, "Chúng tôi học y, chữa bệnh vốn là nghĩa vụ, không cần khách sáo như vậy."

"Hơn nữa, đừng gọi tôi gì mà 'thần y', tôi chỉ là một người mới mà thôi."

"Cứ gọi tôi là Giang Nghĩa."