Chiến Thần Tu La

Chương 186: Vô tình vô nghĩa



Mạc Thiếu Hồng cũng không thấy ngoài ý muốn, gã ta từ lâu đã nghĩ đến Lăng Dao sẽ trả lời như thế này.

Gã ta hớn hở nói: “Con người ngày nay, khi trở thành người giàu có và nổi tiếng thì thay đổi luôn, ngay cả người đàn ông yêu sâu cũng bỏ đi, trời ơi, lòng người dễ đổi!”

Lăng Dao tức giận nói: “Anh còn mặt mũi nói những lời này hả? Lúc trước tôi đã trả giá bao nhiêu vì anh? Còn anh thì sao? Dính líu với năm sáu người phụ nữ khác sau lưng tôi, nhưng chuyện thật nực cười hơn là trước đó tôi còn luôn chân thành với anh, tôi đúng là một đồ ngốc nghếch! "

“Bây giờ anh còn muốn quay lại làm lành với tôi nữa? "

“Hahaha... cứ mơ mộng đi!”

Lăng Dao bước đến cửa nhà, đẩy cánh cửa ra," Đây là nhà của tôi, nhà tôi không chào đón anh, làm ơn để chìa khóa xuống và mau chóng rời khỏi đây! ”

Mạc Thiếu Hồng thở dài.

"Được rồi, được rồi, cô đúng là một người phụ nữ vô tình vô nghĩa. Tôi cũng coi như nhận rõ cô rồi."

Gã ta bước đến cửa lại đột nhiên quay đầu và nói, "Đúng rồi, Dao Dao, tôi nghe nói gần đây cô cũng khá được nhiều người ưa thích nhỉ? Bộ phim vừa mới đưa ra bán chạy lắm, ngàn vàng cũng khó lấy được một tấm vé, bây giờ còn phải chuẩn bị cho bộ phim mới. Đây là xu hướng sẽ trở thành một nữ minh tinh tuyến một mà, chúc mừng cô nè. "

Lăng Dao chế nhạo, “Đây không liên quan đến anh.”

"Ồ? Vậy hả? " Mạc Thiếu Hồng rút ra một ổ USB flash từ trong túi áo, vừa xoay nó trong tay vừa nói, "Tôi chỉ không biết rằng những fans hâm mộ yêu mến cô kia lúc biết được một thần tượng có vẻ ngây thơ, đáng yêu, hiền lành và đạo đức như cô thực ra chỉ là một đồ cũ đã bị người đàn ông chơi chán, bọn họ còn sẽ tiếp tục quan tâm đến cô nữa không? ”

Sắc mặt của Lăng Dao thay đổi ngay lập tức.

Cô biết, Mạc Thiếu Hồng đang đe dọa cô.

Hồi đó, Lăng Dao còn trẻ, thiếu hiểu biết và không có phòng bị nào trước đàn ông, khi còn học đại học, cô đã bị những lời ngon ngọt của Mạc Thiếu Hồng lừa gạt nên đã trao lần đầu tiên cho tên cầm thú này.

Đáng ghét nhất là còn bị gã này chụp lại những cảnh triền miên kia.

Mặc dù Lăng Dao nhất quyết yều cầu và xóa nó đi, nhưng ai biết rằng tên Mạc Thiếu Hồng này vẫn còn một bản sao lưu?!

"Anh... anh muốn làm gì?"

Lăng Dao vừa lo lắng vừa xấu hổ, cô đã hết sức cố gắng trong ngành này rất nhiều năm, không biết đã mất đi bao nhiêu công sức, khó khăn lắm mới chờ được cơ hội bay lên bầu trời như ngày hôm nay.

Chẳng lẽ mới bay được nửa chừng thì phải rơi xuống địa ngục sao?

Giấc mơ ngôi sao.

Rốt cuộc có phải chỉ là một giấc mơ?

Cô không cam lòng!

Mạc Thiếu Hồng nói với giọng kỳ quái: "Cô cũng không cần phải sợ, tôi biết các nữ minh tinh như cô có thỏa thuận cấm cái này cái nọ đó, còn cấm yêu nhau. Tôi không phải loại người thích ép buộc người khác. Cô không thích tôi, còn có sự ràng buộc của thỏa thuận, vậy tôi cũng không cần cô làm bạn gái tôi.”

“Chỉ là...”

Gã ta cười xấu xí nhìn về Lăng Dao, “Dạo này tôi thiếu chút tiền để xài, Dao Dao, cô đã là nữ minh tinh nổi tiếng, chắc đã kiếm được không ít tiền nhỉ, cho tôi vay chút tiền tiêu vật đi.”

Nghe đến đây Lăng Dao đã hiểu.

Thì ra là gã này thấy mình có chút danh tiếng thì muốn dùng những tấm ảnh triền miên mà gã này chụp hồi đó để đe dọa mình để lấy một khoản tiền lớn.

"Đây là tống tiền! Là tội phạm!"

"Phi phi phi, đừng nói khó nghe như vậy." Mạc Thiếu Hồng nói, "Tôi chỉ là 'mượn' của cô, làm thế nào có thể coi là tống tiền được? Nếu cô nghĩ là tôi tống tiền, cô đi báo cảnh sát ngay để bọn họ bắt tôi đi! ”

Lăng Dao thở phập phồng vì tức giận.

Cô rất muốn báo cảnh sát để bắt tên này lại, nhưng cô cũng biết nếu cô báo cảnh sát thì đồng nghĩa với chuyện này được xác thực, nói không chừng những bức ảnh này sẽ bị lộ ra ngoài nhanh hơn.

Không thể báo cảnh sát.

Lăng Dao tức giận hỏi: “Anh muốn bao nhiêu tiền?”

“Ồ, làm như vậy là đúng rồi mà, tôi không muốn nhiều, chỉ là…” Mộ Thiếu Đồng duỗi ra mấy ngón tay, “Sáu tỷ.”

“Cái gì? Sáu tỷ? Sao anh không đi cướp đi?!

Tuy Lăng Dao ngày càng nổi tiếng, nhưng thu nhập của cô còn chưa có tăng vọt lên, nói không chừng về sau cô sẽ có nhiều tiền như vậy, nhưng bây giờ cô không thể lấy ra được.

“Tôi không có!!”