Chiến Thần Tu La

Chương 174: Tôi là giang nghĩa



Và Nhậm Chỉ Lan không vội về nhà mà tùy ý đi dạo trên phố.

Bà muốn chết.

Nhưng cô thực sự lại muốn nhìn Giang Hàn Phi lần cuối cùng.

Cuộc sống xô bồ khiến bà gần như khó thở, bà đi loanh quanh đến khi trời tối mịt mới lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà.

Vừa mở cửa bước vào, bà đã vô cùng sửng sốt và tức giận trước cảnh tượng trước mắt.

Kỳ Anh Tư và Lâu Hân Duyệt hai người trần truồng đang ôm nhau, triền miên trên sô pha, Lâu Hân Duyệt kêu dâm đãng, tỏ vẻ vô cùng thoải mái, cảnh tượng vô cùng dâm loạn.

Cảm giác tuyệt vọng bùng lên từ cơ thể Nhậm Chỉ Lan.

Không chỉ lẳng nhẳng ở công ty.

Thậm chí đưa người về nhà?

"Kỳ Anh Tư, ông có cần mặt mũi chút nào không? Đây là nhà, là nhà!"

Kỳ Anh Tư cười một cách chế nhạo, rời khỏi từ trên người Lâu Hân Duyệt, tùy ý khoác lên người một chiếc áo khoác rồi lạnh lùng nói: "Đây là nhà của tôi. Không phải nhà của bà. Đồ điên, sau này nếu không có lệnh của tao, bà không được về đây, nghe hiểu chưa? ”

Trên mặt Nhậm Chỉ Lan đầy chua xót.

“Sau bao nhiêu năm vợ chồng, ông thà dính líu ở với con nhỏ đê tiện này còn hơn đuổi tôi ra khỏi nhà?”

“Câm miệng!”

Kỳ Anh Tư thò tay ra đẩy Nhậm Chỉ Lan ngã xuống đất.

Lâu Hân Duyệt bước tới nói: "Bà lão này phiền quá. Theo ý em, chắc bà ta không được thỏa mãn nên mới ghen tỵ với em."

Kỳ Anh Tư gật đầu, "Cũng có lý, tôi đã gần mười năm không đụng đến bà lão này rồi. Chắc bà ta đã chịu đựng không được lâu rồi. Được rồi, đã như vậy, tôi sẽ thỏa mãn bà. "

Sắc mặt Nhậm Chỉ Lan thay đổi luôn, "Ông muốn làm gì? Buông tôi ra, buông tôi ra! "

Kỳ Anh Tư nhận lấy dây thừng, trói Nhậm Chỉ Lan vào ghế, liếc bà vài cái, " Không được đâu, bà quá xấu quá già, tôi không chịu được. "

Lâu Hân Duyệt vòng tay qua cổ Kỳ Anh Tư, cười hì hì nói, "Nhân vật tai to mặt lớn như đạo diễn Kỳ đương nhiên không thể quan hệ với một người phụ nữ vừa già vừa xấu như vậy. Hay là, tìm người khác thử xem?"

“Chà, cũng có lý.”

Kỳ Anh Tư không biết gọi điện cho ai, mở miệng nói: “Này, lão tam, cuộc sống của cậu gần đây như thế nào? Bên ta có một bà già xấu xí không nghe lời. Cậu mang theo một số anh em qua đây dạy dỗ bà ta một chút dùm ta. ”

Bên kia lập tức hiểu ý.

“Anh Kỳ, người phụ nữ đó bao nhiêu tuổi?”

“Này, ta nói, cho cậu nếm thử cũng là cậu được hời rồi. Cậu còn quan tâm bao nhiêu tuổi? Mau tới đây.”

“Được, tôi mang người qua luôn.”

Cúp điện thoại xông, Kỳ Anh Tư mỉm cười nói: “Hân Duyệt, lát nữa chúng ta cùng nhau xem, tên bà lão này trông như thế nào lúc dục vọng kìm nén suốt mười năm trời đã bùng phát ra.”

“Được chứ, ha ha...”

Nhậm Chỉ Lan bị dọa đến mức hồn bay phách tán, “Kỳ Anh Tư, đồ khốn nạn, đồ chết tiệt nhà ông, tôi là vợ của ông, sao ông có thể đối xử với tôi như vậy? Ông thả tôi ra, thả tôi ra! "

Kỳ Anh Tư cười lạnh, "Tiết kiệm sức, bớt nói mây câu bây giờ, trong chốc lát nữa còn hơn chục đàn ông cường tráng sẽ lần lượt chơi với bà, bà kêu như thế nào cũng được. "

Trái tim của Nhậm Chỉ Lan đang rỉ máu.

Bà muốn chết.

Nhưng giờ phút này, bà còn không chết đi được, như vậy chẳng phải trơn tròn mắt nhìn chính mình bị nhục nhã sao?

Đã nhiều tuổi rồi mà còn phải chịu đựng những sự thảm thiết này.

Nhậm Chỉ Lan bật khóc u u.

Vào lúc này, trong một căn phòng nhỏ tối tăm, một người đàn ông đang nghe nội dung âm thanh từ máy nghe lén.

Đó là Giang Nghĩa.