Chiến Thần Sở Bắc

Chương 552



Chương 570

Ngô Lương run sợ, nhưng vẫn cứng miệng: “Thư ký Tôn, hôm nay tôi phải đón tiếp khách quý rồi, hẹn cậu hôm khác vậy”.

Dứt lời, ông ta mặc kệ Tôn Duyệt, sau đó chuẩn bị dẫn Sở Bắc đi vào trong.

Song đúng lúc này, Tôn Duyệt đã chặn trước mặt Ngô Lương.

Tôn Duyệt hung hăng chỉ vào Sở Bắc rồi nói: “Khách quý của ông là thằng mù này ư?”

Nghe thấy thế, Ngô Lương biến sắc mặt.

“Thư ký Tôn, cậu ăn nói cho cẩn thận. Anh Sở đây có thân phận cao quý, anh ấy chính là khách quý của tôi”.

“Khách quý của ông?”

Tôn Duyệt cười khẩy một tiếng rồi nổi sung.

“Nó là khách quý của ông, thế chủ tịch Thôi là gì?”

Ngô Lương nghe rồi cắn răng nói: “Chủ tịch Thôi cũng thế, nhưng hôm nay thứ cho tôi không đón tiếp được, phiền thư ký Tôn chuyển lời đến chủ tịch, hôm khác tôi sẽ tạ lỗi sau”.

Nghe Ngô Lương nói vậy, mặt Tôn Duyệt lập tức sa sầm.

“Được, Ngô Lương, ông giỏi lắm! Tôi sẽ chuyển lời giúp ông, ông cứ chờ đấy!”

Dứt lời, Tôn Duyệt hừ lạnh một tiếng rồi lên xe, hậm hực bỏ đi.

Thấy Tôn Duyệt đi rồi, Ngô Lương thầm thở phào một hơi.

Có lẽ hôm nay, ông ta đã đắc tội lớn với tập đoàn Thôi Thị rồi.

Nghĩ tới hậu quả mà mình sắp phải đối mặt, Ngô Lương thoáng hoảng sợ.

Song lúc này, giọng nói của Sở Bắc đã vang lên.

“Ông Ngô, còn ăn uống nữa hay thôi? Nếu ông đang bận thì tôi về nhé!”

Ngô Lương giật bắn mình rồi vội vàng xua tay.

“Anh Sở, để anh chê cười rồi. Tôi đã chuẩn bị phòng xong, mời anh vào!”

Ông ta từ chối thư ký Tôn là để xin lỗi Sở Bắc mà.

Nếu Sở Bắc cũng bỏ về thì ông ta sẽ hết đường sống mất.

Bây giờ, ông ta đã đắc tội với tập đoàn Thôi Thị rồi, nếu lại khiến Sở Bắc bực mình nữa thì coi như xong đời.

Sở Bắc đi theo Ngô Lương vào một phòng bao sang trọng.

Đây là phòng sang trọng nhất của khách sạn Ngoạ Long, hơn nữa còn thuộc kiểu phòng tổng thống.

Mời Sở Bắc ngồi xuống xong, Ngô Lương chân thành nhìn anh.

“Anh Sở, chuyện hôm qua tôi thành thật xin lỗi anh. Tôi không biết thân phận của anh, nếu biết thì chắc chắn tôi không dám làm vậy”.

Nghe thấy thế, Sở Bắc nở một nụ cười đầy ẩn ý.

“Ý của ông là nếu tôi không có thân phận cao quý thì ông vẫn sẽ làm vậy với tôi à?”

Ngô Lương sợ hãi lắc đầu.