Chiến Thần Sở Bắc

Chương 121



Chương 139

“Tự mình xem đi, đây không phải là cậu thì là ai? Sở tiên sinh làm sao có thể vô duyên vô cớ vu oan cho cậu được?”

Trương Khải nghiến răng nhìn theo hướng ngón tay của Phương Chính Quân.

Vừa nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, mắt ông ta lập tức mở to, mồ hôi túa ra trên trán.

“Không thể nào, rõ ràng tôi đã …”

Trương Khải trong tiềm thức sắp tự nói ra chân tướng, đột nhiên dừng lại.

Ông ta đảo mắt, nhưng vẫn không chịu thừa nhận.

“Viện Trưởng, chắc chắn là có kẻ mạo danh tôi! Tôi thật sự không quen biết Vương Hổ nào cả!”

Trương Khải nói xong, trừng mắt nhìn Sở Bắc, nói một cách kiên quyết.

“Cậu nhóc, có giỏi thì gọi Vương Hổ ra đây đối chất với tôi”.

“Bằng không, cậu đang vu khống tôi!”

Phương Chính Quân rối lên, định ngăn cản, nhưng Sở Bắc lại phất tay, ngữ khí kỳ lạ!

“Có thực là ông muốn gặp ông ta?”

“Đương nhiên!”

Ánh mắt Trương Khải lóe lên, khẳng định nói!

Vương Hổ là kẻ nào, làm sao có thể nói gọi tới là tới được?

Chỉ cần đánh chết cũng không thừa nhận, mới có thể có cơ hội xoay chuyển tình thế!

“Cũng được!”

Sở Bắc lắc đầu và quay người đi!

“Thanh Vũ, giúp ông ta đi!”

“Rõ!”

Thanh Vũ đáp lời, lướt tới trước mặt Trương Khải với bóng hình đầy ma mị.

Sát khí trong mắt cô ấy hiện rõ không chút che giấu.

“Cô, cô muốn làm gì?”

Đối diện với ánh mắt của Thanh Vũ, Trương Khải cảm thấy toàn thân ớn lạnh, hít thở cũng vô cùng khó khăn!

Cảm giác Thanh Vũ như một con rắn độc, nếu bị nó cắn một nhát, chắc chắn sẽ chết!

“Đương nhiên là đưa ông đi gặp Vương Hổ!”

Thanh Vũ từng bước tới gần, giọng điệu lạnh như băng.

“Chỉ là Vương Hổ đã chết, cho nên tôi chỉ có thể đưa ông đi gặp ông ta thôi!”

Nói rồi, tay phải làm thành hình con dao, chém nhẹ một phát.

“Đừng, Đừng! Tôi nói, tôi…..”

Nhận ra Thanh Vũ định làm gì, Trương Khải liền hoảng sợ !

Tuy nhiên, chưa kịp dứt lời thì ông ta đột ngột ngừng lại.

Có một vết thương hiện ra trên cổ ông ta!

Rất mỏng, rất nhỏ, nhưng xuyên suốt!

Nếu không phải có vết máu chảy ra, e rằng thực sự không thể nhìn ra được.

“Khụ khụ…..”

Đồng tử của Trương Khải giãn ra nhanh chóng, dường như không còn phản ứng.