Chiến Thần Sở Bắc

Chương 119



Chương 137

Thanh vũ ngay lập tức hiểu ý, ngón tay cô lướt trên bàn phím một lúc.

Màn hình máy tính chuyển màu tối lại.

Có vẻ là một trang web tìm kiếm, nhưng trang toàn bằng tiếng Anh, khiến người khác hoa mắt chóng mặt!

“Số ID của Trương Khải!”

Thanh Vũ nhìn sang Phương Chính Quân, Phương Chính Quân vội vàng yêu cầu đám nhân viên báo số ID của Trương Khải cho cô!

Sau khi thông tin được nhập vào, một bản đồ sẽ xuất hiện trên màn hình.

Một đốm sáng nhẹ nhàng nhảy múa trên bản đồ, dường như ở cách chỗ họ không xa!

“Đây là tung tích của Trương Khải sao? Chẳng lẽ ông ta không ra nước ngoài sao?”

Phương Chính Quân nhìn cảnh này, kinh ngạc không nói nên lời.

Thanh Vũ không ngừng phóng to vị trí điểm sáng, sau đó gọi một cuộc điện thoại!

” Trương Khải, ở quán bar đêm! Mười phút nữa đưa tới bệnh viện thành phố!”

Nói rồi liền cúp điện thoại!

Bầu không khí lập tức im lặng!

Động tác của Thanh Vũ khiến cả đám nhân viên đều ngẩn ra!

Chỉ bằng tên và số chứng minh thư mà có thể nhanh chóng tìm được vị trí của một người như vậy sao?

Kỹ năng như vậy thật là đáng sợ!

Mồ hôi lạnh trên trán Phương Chính Quân túa ra từng đợt!

Ý nghĩ đó lại hiện lên trong đầu!

Người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai?

Thời gian chờ đợi luôn mang lại cảm giác dài đằng đẵng.

Suy nghĩ của mỗi người đều khác nhau, chỉ có Sở Bắc ngồi bình thản yên lặng, cũng không có vẻ gì là vội vàng!

Ngay sau đó, một tiếng gõ cửa đột ngột phá vỡ sự yên lặng!

Không đợi Phương Chính Quân mở cửa, cửa phòng giám sát đã bị đẩy ra một cách thô bạo.

Chỉ nhìn thấy bốn người đàn ông lực lưỡng trong bộ vest đen.

Mang theo một chiếc bao tải, bước vào với vẻ mặt vô cảm!

Nhìn chiếc bao tải vẫn vặn vẹo và có tiếng rên rỉ bên trong, ai cũng choáng váng.

Không nói nhưng tất cả đều nghĩ về một khả năng!

Mới chỉ có mấy phút mà Trương Khải đã bị bắt rồi sao?

Đây. . . . . .

“Thưa tiên sinh, người đã được đưa tới!”

Bốn người đứng trước mặt Sở Bắc và kính cẩn báo cáo!

“Cảm ơn!”

Sở Bắc vẫy vẫy tay, khi bao tải được mở ra, khuôn mặt sợ hãi của một người đàn ông trung niên lộ ra.

Không ai khác mà chính là Trương Khải.

Lúc này, ông ta kinh hãi trợn trừng mắt mủi, nhưng miệng bị bịt, chỉ có thể phát ra tiếng thút thít!

Và mùi rượu, lẫn với mùi nước hoa kém chất lượng, rất hăng.