Chiến Thần Bất Bại

Chương 215: Hạc đưa tới cửa



Manh Huyền lão nhân chăm chú lắng nghe tới tận lúc tiếng sáo biến mất.
Lão thở dài một tiếng: “Tiếng sáo đầy ma lực, thật khiến ta nhớ lại Ma Địch tiền bối đã qua đời. Thật không ngờ lần này có thể nghe được âm thanh bậc này, tới đây thật không uổng công.”
Cô gái áo đen khẩn trương: “Đại nhân...”
Nếu Manh Huyền lão nhân đột nhiên đổi ý, mục đích tới đây lần này của nàng cũng xôi hỏng bỏng không.
Manh Huyền lão nhân nang bàn tay, ngăn cô gái áo đen nói tiếp, hắn lẩm bẩm: “Trong tiếng sáo này có đau thương ly biệt, có lời chúc phúc như ánh mặt trời, còn cả thời gian. Biết thời gian chứ? Là dấu vết của năm tháng, đây là một trí giả thế sự xoay vần, ta không bằng hắn!”
“Đi thôi.” Manh Huyền lão nhân thản nhiên nói: “Vì khúc sáo này, hôm nay không động binh!”
Gương mặt cô gái áo đen do dự nhưng vẫn cắn chặt bờ môi, không lên tiếng phản đối. Trên thực tế nàng cũng biết mình không có quyền phản đối.
Ngay lúc bọn họ định bỏ đi, bầu trời bỗng sáng lên một luồng sáng vàng.
Ánh vàng rộng mở, hóa thành một cánh cửa sao.
“Đây là...” Cô gái áo đen ngây ra như phỗng, khóe môi run rẩy, những lời muốn nói lại không cách nào thốt lên nổi.
Tất cả mọi người đều bị cánh cửa sao bất ngờ này làm cho chấn động.
Có điều gì rung động bằng trênbầu trời bỗng xuất hiện một cánh cửa sao?
Mọi người ngơ ngác nhìn cánh cửa sao vừa xuất hiện trên bầu trời, chấn động không nói nên lời. Cửa sao vừa mở, một khí tức lạ lẫm như thực chất bao phủ toàn trường.
Cửa sao!
Mọi người kinh hãi lại tò mò quan sát cửa sau, sau cửa sao sẽ là gì?
Một cái chân bước khỏi cửa sao.
Là một người.
Mọi người tinh thần chấn động, ngay cả Manh Huyền lão nhân không thể nhìn thấy cũng nghiêng đầu, hai tai run run, hiển nhiên đang lắng nghe cẩn thận.
๑๑۩۞۩๑๑
Hạc bước một chân qua cánh cửa sao.
Tâm trạng hắn cực kỳ kích động, rốt cuộc cũng thấy mcụ tiêu rồi! Nghe ngóng đã lâu như vyậ chẳng khác nào mò kim đáy biển, kết quả không thu hoạch được gì.
Có điều, Hạc cũng không ngờ đối phương lại nhận được Thiên Thanh Đan Hạc!
Đây là tam đại bí bảo cấp bạc thất truyền nhiều năm của chòm sao Thiên Hạc. Mỗi bí bảo ngôi sao đều là một bộ, phần đông chúng được chia theo các cấp, đồng, bạc, vàng kim.
Nhưng trong số đó có một số tồn tại đặc biệt, ví dụ như bảo khí hay giáp bộ.
Cái gọi là bảo khí ý chỉ bí bảo tinh phẩm trong mỗi cấp bí bảo. Những bí bảo tinh phẩm này có uy lực cao hơn bí bảo cùng cấp nhiều.
Mà bộ giáp cũng cực kỳ đặc biệt, nó là loại bí bảo áo giáp có thể bao phủ toàn thân. Giáp muốn thành hình khó khăn hơn bí bảo khác nhiều, bởi vậy uy lực của nó cũng lớn hơn bí bảo bình thường.
Thiên Thanh Đan Hạc là bảo khí cấp bạc của chòm sao Thiên Hạc, cũng là một trong số những bí bảo cường đại nhất của chòm sao. Chòm áo Thiên Hạc chỉ là một chòm sao nhỏ, bí bảo vàng kim duy nhất chính là Hạc Kiếm. Tam đại bảo khí đương nhiên là bí bảo cực hạn trên toàn bộ chòm sao Thiên Hạc.
Nếu không nhờ Thiên Thanh Đan Hạc, Hạc Kiếm cũng không cảm ứng mãnh liệt như vậy.
Muốn kích hoạt Thiên Thanh Đan Hạc cần tạo nghệ sâu đậm về Hạc Thân Kình, đây là lý do Hạc không hề do dự dùng lực lượng của Hạc Kiếm khai mở cửa sao.
Khi Hạc vừa bước chân khỏi cửa sao, vẻ mặt lập tức cứng lại.
Tầm mắt có vẻ không đúng, hình như hơi cao...
Đợi... đợi đã... đợi đã!
Hắn đột nhiên phản ứng lại, lập tức biến sắc, mình đang trên không trung, lại còn rất cao nữa chứ!
Hắn như tảng đá rơi thẳng xuống đất, khí lưu mạnh mẽ khiến hắn không mở nổi mắt ra.
Có điều hắn cũng không kinh hoảng, nhanh chóng bình tĩnh lại, khi gần tiếp xúc với mặt đất, tay vịn Hạc Kiếm bên hông, quát lớn một tiếng: “Tuyết Hạc Sí!”
Trên lưng hắn bỗng nhiều thêm một cặp cánh hạc trắng như tuyết, thế rơi đột nhiên trì hoãn.
Ầm!
Hắn gập gối ngồi xổm, hai chân đạp lên mặt dất, lúc rơi xuống thân hình không chút sứt mẻ, sóng khí hình tròn ầm ầm quét qua bốn phương.
Chính giữa sóng khí, Hạc áo trắng như tuyết, không vương chút bụi trần.
Trong bầu không khí lạnh ngắt như tờ, ánh mắt Hạc từ từ đảo qua mọi người.
Cuối cùng dừng lại trên người Đường Thiên.
๑๑۩۞۩๑๑
Đường Thiên không buồn nhìn Hạc vừa giáng từu trên trời xuống tới một cái, gã vẫn còn đắm chìm trong đau thương do Quỷ Trảo biến mất, gã vừa gào khóc, giờ ngồi dưới đất, nước mắt nước mũi chảy dài.
Khóc xong, Đường Thiên bắt đầu khôi phục dũng khí.
“Quỷ Trảo, hu hu...”
“Ta chắc chắn sẽ cố gắng!”
“Thiếu niên vĩ đại như thần chắc chắn sẽ cố gắng!”
Đường Thiên lầm bầm, âm thanh càng lúc càng lớn, giọng điệu càng lúc càng kiên định.
Đừng khóc, thiếu niên vĩ đại như thần sao có thể khóc được, thật mất mặt!
Đường Thiên lau nước mắt, ánh mắt hắn lại khôi phục vẻ kiên định, đang chuẩn bị đứng lên thì một bóng người màu trắng xuất hiện trong tầm mắt.
Đường Thiên sửng sốt, gã lau mắt, bóng người trước mặt càng rõ rệt.
Đường Thiên ngẩn người, bật thốt: “Tiểu Húc Húc, mau ra xem, anh em sinh đôi của ngươi này!”
Thiên Không Hổ cũng bu lại, giọng ngạc nhiên của Binh cũng vang lên: “Ái chà, cũng giống đấy...”
Lạch bạch lạch bạch, một loạt tiếng bước chân vang lên, là Hỏa Liệt Điểu chở Lăng Húc đã hôn mê tới.
Đường Thiên kinh hãi, nhảy thẳng tới: “Tiểu Húc Húc!”
Lăng Húc hai mắt nhắm nghiền, thân thể cuộn tròn, run lên nhè nhẹ.
Ma Địch mở miệng nói: “Hắn trúng tâm ma.”
“Tâm ma?” Đường Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Ừ.” Giọng nói ôn hòa của Ma Địch mang theo vẻ nghiêm nghị, thủ đoạn thường dùng nhất của Âm võ giả chính là thức tỉnh tâm ma. Âm nhạc vốn có khả năng quấy nhiễu lòng người, mà âm võ giả càng cường đại, bọn họ có thể lay tỉnh tâm ma ẩn nấp sâu trong nội tâm mỗi người. Hầu như ai cũng có tâm ma, có chấp niệm, có tình cảm, muôn hình muôn vẻ. Bình thường mọi người đều ở trạng thái lý trí tỉnh táo, tâm ma thường bị áp chế, nhưng áp chế không nghĩa là có thể tiêu diệt, tâm ma khó lòng tiêu diệt. Một khi tâm ma thức tỉnh, nếu không thể thoát khỏi sẽ rất nguy hiểm!”
Đường Thiên chợt nhớ lại tình cảnh giao thủ cùng Ma Địch lần trước, bừng tỉnh: “Chẳng lẽ lần trước ngươi cũng dùng tâm ma?”
“Không sai.” Trong mắt Ma Địch hiện sắc lạ, gật đầu nói: “Có điều, hình như không hiệu quả với ngươi.”
Ma Địch còn vài lời không nói ra, tâm ma không phải không tác dụng với Đường Thiên, lúc đó Đường Thiên đã chìm vào tâm ma. Song điểm khiến Ma Địch không ngờ là tâm ma của Đường Thiên lại khác với tất cả mọi người.
Ma trong lòng người đều là tiếc nuối, thô bạo,hung ác... đây cũng là lý do khiến tâm ma đáng sợ như vậy.
Thế nhưng tâm ma của Đường Thiên lại vô cùng kỳ quái, tâm ma của hắn không có bi thương, cũng chẳng cô đơn lạnh lẽo, như tràn ngập ánh mặt trời.
Đường Thiên không phải giãy dụa trong tâm ma, mà là tâm ma của hắn tự tiêu trừ những tâm trạng mặt trái!
Tâm ma thật kỳ quái, thiếu niên càng kỳ quái!
Ma Địch như có suy nghĩ.
Nếu lúc bình thường, Đường Thiên chắc chắn sẽ đương đương đắc ý tự khen vài chục tiếng, nhưng lúc này gã chỉ lo lắng: “Có cách nào giúp Tiểu Húc Húc không?”
“Không cso!” Ma Địch dứt khoát lắc đầu: “Tâm ma mỗi người chỉ tự bản thân mình mới giãy ra nổi.”
“Lão già kéo đàn chết tiệt kia đâu!” Đường Thiên bừng bừng lửa giận: “Lần sau gặp ta phải đánh cho hắn răng rưoi đầy đất!”
Có điều, trên sườn đồi xa xa không một bóng người, Manh Huyền lão nhân đã bỏ đi!”
Gã bèn vung vẩy nắm đấm với Lăng Húc đã hôn mê bất tỉnh, lớn tiếng nói: “Tiểu Húc Húc! Dũng cảm lên! Tâm ma chó má gì đều do bọn chúng nói bậy thôi! Đánh gục tất cả bọn chúng! Dùng nghiêm trang thứ...”
Đột nhiên, một giọng nói ôn hòa lễ phép chen vào: “Xin chào, xin hỏi có phải ngài tu luyện Hạc Thân Kình không?”
“A ... a!” Đường Thiên phản ứng lại, quay sang nhìn Hạc, tò mò: “Ngươi là ca ca Tiểu Húc Húc hay là đệ đệ?”
Trong mắt gã, hai người thật quá giống nhau.
Cùng mái tóc bạc xõa ngang vai, cùng áo trắng như tuyết, cùng ẻo lá như con gái!
Trong từ điển của Đường Thiên không có hai chữ anh tuấn, cho dù có cũng chỉ tự dùng cho mình.
Chỉ có thiếu niên vĩ đại như thần mới có tư cách dùng hai chữ anh tuấn, tất cả đám người khác đều như con gái!
Hạc liếc sang Lăng Húc đã hôn mê, trong mắt lộ vẻ ngạc nhiên, hắn cũng lần đầu gặp người ăn mặc giống mình đến thế.
Nhưng hắn nhanh chóng thu lại ánh mắt, đối mặt với Đường Thiên, lắc đầu: “Xin lỗi, ta không có quan hệ gì với hắn. Xin hỏi, có phải ngài tu luyện Hạc Thân Kình không?”
“Ồ, ngươi định làm gì?” Đường Thiên sắc mặt cảnh giác nhìn Hạc.
“Ta là đệ tử Hạc Phái, ngài có thể gọi ta là Hạc.” Hạc vẫn mỉm cười thản nhiên, vô cùng lễ phép.
“A... ngươi là đệ tử Hạc Phái!” Đường Thiên sửng sốt, hai mắt bừng sáng: “Ngươi có thẻ hồn tướng 【 Hạc Khí Quyết 】 cấp sáu không? Cấp bảy càng tốt?”
Hạc ấy náy: “Thật xin lỗi, tệ phái xuống dốc đã lâu, 【 Hạc Khí Quyết 】 câp sáu và cấp sáu trở lên đều đã thất truyền.”
Đường Thiên thất vọng, lầm bầm: “Vậy ngươi làm được gì?”
Ta làm được gì...
Sắc mặt Hạc nghiêm nghị.
Đường Thiên phất tay, tùy ý nói: “Được rồi, ngươi tới tìm ta làm gì?”
Hạc khôi phục tinh thần, chăm chú cúi người, thành khẩn nói: “Hạc Thân Kình của tệ phái đã thất truyền, ta tìm theo các hạ mong tìm lại chan truyền tệ phái! Mong các hạ giúp đỡ!”
“Cả Hạc Thân Kình các người cũng không biết?” Đường Thiên sửng sốt, trong lòng càng thất vọng, gã lĩnh ngộ Hạc Thân Kình từ rất sớm, trước nay không cảm thấy Hạc Thân Kình cao cấp ra sao, nhưng không ngờ cả Hạc Phái lớn đến vậy mà cũng không biết Hạc Thân Kình. Đường Thiên lập tức hết luôn hứng thú.
Hạc Phái ngay Hạc Thân Kình cũng không biết, còn thứ gì hay ho?
Đám đệ tử Hạc Phái này thật kém cỏi!
Đường Thiên trong lòng khó chịu, trừng mắt nhìn Hạc, nhìn thế nào cũng không vừa mắt. Thằng nhãi này trông hệt như Lăng Húc, cùng ẻo lả như con gái, thứ ẻo lả này đương nhiên khiến người ta không ưa rồi.
Đường Thiên oán hận không thôi, thần sắc lạnh nhạt nói: “Dạy ngươi Hạc Thân Kình cũng được thôi, nhưng đây là thứ ta vất vả cực khổ lĩnh ngộ ra, ngươi cầm lễ vật gì tới đổi?”
“Xin ngài cứ nói!” Hạc nghiêm mặt nói: “Chỉ cần Hạc làm được hoặc có thể làm được, tuyệt đối không vấn đề!”
Xem ra là dê béo đây! Con mắt Đường Thiên sáng bừng.
Xem ra là tay mơ đây! Trong Thiên Không Hổ , gương mặt phẳng của Binh cũng giãn ra.
“He he!”
“He he!”
Lòng đã nghĩ thông, Binh và Đường Thiên ăn ý cất tiếng cười ra vẻ vô hại.