Chiến Long Vô Song

Chương 1227



Tên cao thủ Long Xà Doanh bị tàn thuốc bắn trúng, giống như bị trúng đạn, gào thét bay ra ngoài.

Hai gã khác cũng đồng thời lao đến. Một người dùng chân, quét về phía eo của Trần Ninh, người còn lại đánh về phía lồng ngực Trần Ninh.

Trần Ninh đưa tay trái nắm lấy bàn chân đang quét đến của đối phương, năm ngón tay có chút dùng sức, răng rắc một tiếng làm chân tên nọ gãy ngang. Sau đó, anh giơ tay lên, tung quyền vào nắm đâm của một tên khác.

Bùm!

Hai nắm đấm va chạm, toàn bộ cánh tay của đối thủ vỡ vụn ngay lập tức.

Đầu tiên Trần Ninh bắt lấy chân, sau đó bẻ nắm đắm, chỉ với hai chiêu thức đơn giản, đã khiến một đối thủ gãy một chân, một tên khác thì mắt đi cánh tay.

Đám cao thủ Long Xà Doanh còn lại không khỏi há hốc.

miệng kinh ngạc.

Diệp Văn Bưu cùng Định Thanh cũng không khỏi thầm giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Chiến thần Hoa Hạ thật sự không phải chỉ là một hư danh, Trần Ninh chỉ mới tùy tiện tung hai chiêu, đã đủ thấy thực lực.

Lúc này, càng có thêm nhiều cao thủ Long Xà Doanh lao về phía Trần Ninh.

Trần Ninh lại giống như đang đi dạo trong sân nhàn nhã, gặp chiêu phá chiêu, đối thủ gào thét ngã xuống trước mặt, không ai là kẻ địch thực sự của anh.

Thấy vậy, vẻ mặt của Diệp Văn Bưu lặng lẽ thay đổi.

Ngay cả trong lòng Đinh Thanh cũng có linh tính không tốt, lúc này chỉ có thể hy vọng vào hai cao thủ Lôi Long cùng Vương Xà của Hạng gia.

Nhưng lần này!

Điển Chử liên tiếp tung ra 3 cú đấm, xuyên thủng hàng phòng ngự của Lôi Long, sau đó thừa dịp Lôi Long không để ý, Điển Chử đã tung đòn vào vai và đập vào ngực hắn.

Bùm!

Lôi Long cảm giác mình như là bị đầu tàu đụng trúng, lồng ngực xương cốt toàn bộ vỡ nát, máu từ miệng phun ra, khi rơi xuống đất chỉ có thở ra, không có hít vào.

Lôi Long vừa bị Điển Chử giết chết!

Tần Tước còn hờ hững nói với Vương Xà đang bị thương nặng: “Tôi đây cũng sẽ không chơi trò mèo vờn chuột với anh chi nữa, kiếp sau nhớ đừng coi thường con gái, nếu không anh vẫn sẽ chết thảm như vậy.”

Nói xong, cô bay lên, nện vào ngực Vương Xà.

Đùng!

Ngực của Vương Xà còn nguyên vẹn, nhưng sau lưng có một lỗ thủng, máu trào ra.

Ào!

Thi thể của Vương Xà, bắt lực ngã xuống đất.

Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh nhìn thấy cảnh này, tay chân lạnh toát, trong đầu cùng lúc nảy ra một ý nghĩ: “Toang rồi.”

Không lâu sau đó!

Những cao thủ của Long Xà Doanh đều đã bị đánh gục, chết và bị thương, hiện trường như thẻ là địa ngục Tu La.

Trần Ninh nhìn Đinh Thanh và Diệp Văn Bưu, lạnh lùng nói: “Còn lời cuối cùng nào không?”

Thân thẻ Diệp Văn Bưu run lên, sức lực toàn thân như bị rút sạch, quỳ xuống một cái, run rẩy nói: “Thiếu soái, tôi sai rồi, van cầu Thiếu soái đại nhân không chấp tiểu nhân, tha mạng chó này cho tôi, cho tôi một cơ hội sửa đổi đi!”

Trần Ninh hờ hững nói: “Kiếp sau làm người cho tốt vào!”

Cái gì?

Diệp Văn Bưu nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng, dưới sợ hãi tột độ, cả người trở nên điên cuồng, vẻ mặt hung hăng nói: “Trần Ninh, đừng có mà khinh người quá đáng, hiện tại tôi là người thừa kế duy nhất của Diệp gia, nếu anh dám động đến tôi, Diệp gia có dốc hết sức cũng sẽ đến tìm anh báo thù.”

“Khi đó, cả anh và gia đình đều sẽ gặp rắc rối to”.

Trong quan điểm của Diệp Văn Bưu, Trần Ninh đã hết thời, không còn thực quyền, chỉ còn lại một danh hiệu ảo.

Nếu như Diệp gia dốc toàn lực đối phó Trần Ninh, nhất định Trần Ninh sẽ chết rất thảm.

Mà anh ta không biết, tuy rằng Trần Ninh không còn là tổng chỉ huy Bắc Cảnh nữa, nhưng là Đại đô đốc của Hoa Hạ, tổng tư lệnh quân đội tối cao của Hoa Hạ, thống lĩnh không dưới vạn người.

Trần Ninh trước kia không sợ Diệp gia, hiện tại nhìn cũng không thèm nhìn Diệp gia.

Anh nhìn Diệp Văn Bưu, người dùng Diệp gia uy hiếp mình, cười lạnh nói: “Ha ha, trước mặt tôi, thu hồi cái danh hào môn ảo đó đi. Những lời đe dọa của anh đều vô dụng với tôi. Trong mắt tôi, Diệp gia không là cái thá gì cả.”

“Nếu anh chỉ vừa vu khống tôi là kẻ đào ngũ, vừa vu khống thanh danh của tôi, thì tôi đây sẽ không giết anh đâu.”