Chiến Lang Ở Rể

Chương 413: Hodges kinh sợ



Cả khu Bắc lúc này ngập tràn tiếng gào thét chém giết, người xem đánh chiến cũng không ít, nhưng mục tiêu của họ là cùng một phương hướng trong kính viễn vọng!

Ở nơi đó, chân khí bùng nổ, mọi kiến trúc xung quanh như thể đều đang rung lên.

"Cút đi!" Hoàng Thi Kỳ chém đao Lam Tinh trong tay tới, muốn chém văng Bùi Nghênh Tùng ra!

Bùi Nghênh Tùng bị chém ra xa, Hoàng Thi Kỳ muốn gia nhập vào đoàn hỗn chiến bên cạnh, nhưng lúc này, Bùi Nghênh Tùng nhanh chóng sáp tới, ông ta không liều mạng với Hoàng Thi Kỳ, tạm thời ông ta đã tới siêu cấp, kéo chân cô ta không có gì quá khó!

Bên cạnh họ, đoàn hỗn chiến năm người lúc này có tốc độ rất nhanh, đao Phá Không xoay vòng trên không trung, Lê Văn Vân tay cầm đao Vô Danh, đối diện với bốn tên siêu cấp, anh phải đỡ trái tiến!

Dưới sự bao vây của bốn tên siêu cấp, Lê Văn Vân lúc này dường như cũng chỉ còn đường đỡ đòn.

Trong mắt bốn người kia lúc này đều thể hiện rõ sự kinh ngạc.

Đúng vậy, họ quả thật hơi kinh sợ.

Đây là bốn siêu cấp bao vây một người, Lê Văn Vân thế mà... lại chống cự được.

Anh còn chưa tới ba mươi tuổi, Lê Văn Vân trong tương lai sẽ còn đạt tới mức độ nào, họ khó mà lường được!

"Mọi người, đừng ai nương tay đấy!" Lúc này, Ellen Hibbert lạnh lùng lên tiếng: "Kéo thêm nửa tiếng nữa, đợi đến khi Bùi Nghênh Tùng không chống cự nổi nữa, đối phương gia nhập kéo chân chúng ta lại thì chuyện sẽ khủng bố hơn đó."

Giản Hưng hừ một tiếng, anh ta thở mạnh một hơi, chân khí ào ạt tràn ra khắp thanh kiếm ngay lập tức.

"Lê Văn Vân, đỡ một đao của tôi!" Giản Hưng cười khẩy, anh ta lúc này nhanh tựa sấm chớp, trong chốc lát đã đến trước mặt Lê Văn Vân, chém một nhát xuống. Chân khí đáng sợ làm không khí xung quanh như bị bẻ cong.

"Rác rưởi!" Lê Văn Vân không phục, đồng thời, từ ba hướng khác, chân khí trên người ba kẻ kia cũng đột nhiên tăng mạnh, giết tới chỗ anh từ ba hướng!

Bên cạnh, Hoàng Thi Kỳ luôn để ý tới tình hình bên này, nhìn thấy khí thế từ bốn người kia lại tăng lên, sắc mặt cô ta trở nên khó coi, cô ta cắn răng, dường như đã nghĩ tới gì đó!

"Không được dùng Tần Tử Cuồng Dũng!" Lúc này, Lê Văn Vân như thể nhìn ra cô ta nghĩ gì, lạnh lùng nói: "Tôi còn chịu được, cỡ bọn họ, tôi chịu nửa tiếng nữa cũng dư sức!"

Đúng vậy, cuộc chiến này, Lê Văn Vân cũng đang thử xem giới hạn của mình tới đâu.

Nhìn bốn người kia đang vây tới, khoé miệng anh hơi kéo lên, một khắc sau, anh đột nhiên ngửa mặt lên trời hét ra một tiếng cực lớn!

Ầm!

Ngay lúc này, khí thế trên người anh cũng bắt đầu bùng nổ.

...

Đồng thời, cách nơi này không xa, lão già bịp bợm mang kính râm vội vàng chạy tới.

"Hừ!"

Bỗng chốc ông ta dường như cảm nhận được gì đó, xoay người đấm một cái sang bên cạnh.

"Bùm!"

Lúc này, một thân ảnh xuất hiện bên cạnh ông ta, nắm đấm hai người đụng nhau, chân khí trào ra, đèn đường bên cạnh bị lật bay đi ra xa.

"Là ông!" Lão già bịp bợm rút tay về, cau mày: "Ông muốn gì?"

Đứng trước mặt ông ta là một tên đầu trọc, ông ta cũng rút tay về, thấp giọng nói: "Thí chủ, xin lỗi, nếu ông muốn tham dự trận chiến thì phải qua cửa của lão phu trước đã!"

"Hửm?" Lão già bịp bợm tháo kính xuống, nheo mắt nói: "Sao thế, ông cũng có thù với cậu nhóc đó à?"

"Tôi và cậu ấy không quen biết, chỉ là tôi từng nhận ân huệ của Phất Lai, phải trả nợ ân tình cho ông ấy.” Đầu trọc nói.

"Hoà thượng chết tiệt." Lão già bịp bợm cau mày.

Ngay lập tức, ánh mắt hai người đều nhìn sang phía Lê Văn Vân, Lão già bịp bợm kinh hãi nói: "Đây là..."

"Trác Nhất Minh tới à?" Lão già bịp bợm hết cả hồn, xoay người toan chạy, sau đó lắc đầu nói: "Không đúng, đây không phải khí tức của Trác Nhất Minh, chẳng lẽ là của cậu ta?"

...

Đồng thời, trên sân thượng, Hodges đang dùng kính viễn vọng để quan sát, nhất thời sắc mặt cứng đờ lại.

"27 tuổi!"

"27 tuổi!"

"Mà cậu ta đã vào được cảnh giới này."

Ông ta thấp giọng cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.

Doãn Nhu cau mày: "Ông có ý gì?"

Bà ta tỏ vẻ lo âu.

Hodges không trả lời, mà nhìn sang bên cạnh, ông ta phát hiện Minh Sùng ở bên cạnh đang khẽ cười, bởi vì rất ít khi cười, nụ cười của Minh Sùng trông vô cùng sượng sạo, nhưng quả thật, anh ta đang cười.

...

Bên kia, khí thế Lê Văn Vân đang tăng không ngừng, một tiếng gào của anh như thể tiếng rồng gầm!

Chân khí bùng nổ một cách khủng bố, bốn người tấn công anh đều gặp ảnh hưởng nhẹ!

"Phá Không!"

Lê Văn Vân gằn lên một tiếng, Phá Không xoay vòng mà tới, xông thẳng tới truy sát Giản Hưng.

"Choang!"

Đao trong tay Giản Hưng va vào đao mang đầy chân khí của Lê Văn Vân, ngay sau đó, anh ta bị văng ra xa như đạn pháo.

"Bùm!"

Anh ta rơi xuống trên nóc một toà nhà, tường bị đập mạnh tới nỗi lún vào trong, ngay sau đó, Giản Hưng khó tin mà xông ra lại: "Sao có thể, sao anh ta có thể thắng tôi trong khi cách một khoảng không như vậy?"

Lê Văn Vân không nghĩ gì nhiều, lúc này, anh đã tập trung hết khí thế, trạng thái của mình đến tầng cao nhất, nhưng đối mặt với anh cuối cùng vẫn là bốn tên siêu cấp!

Để đạt đến mức bất bại, dường như cũng đã đến giới hạn của Lê Văn Vân!

"Không ngờ tuổi còn trẻ mà đã đến mức này!" Phó Vũ thầm thì: "Hôm nay tôi liều chết cũng phải khiến cậu bỏ mạng tại đây!"

"Choang!"

"Choang!"

Tiếng binh khí va nhau lần lượt vang lên trong không khí, sắc mặt Lê Văn Vân trầm xuống, anh đang đợi, đợi một thời cơ, một thời cơ giúp anh chuyển từ thủ sang tấn công.

...

"Ở đây!" Cách chỗ họ chiến đấu khoảng 1000 mét, trên nóc nhà một toà nhà cao mười hai tầng lầu, Lý Thu cả trán mồ hôi mồ kê nhảy lên nóc toà nhà, anh ta móc kính viễn vọng ra xác định phương hướng, sau đó nhanh chóng lấy súng bắn tỉa ra đặt lên!

Anh ta thở chậm rãi, sờ sờ bên cạnh.

Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà móc ra kính viễn vọng, hai người đứng sát bên Lý Thu, họ không dám nói gì, bởi vì sợ làm phiền Lý Thu.

Hô hấp của Lý Thu như ngưng lại, suốt cả hai phút, anh ta không nói câu nào!

Súng bắn tỉa trong tay đang ngắm chuẩn phía trước, nhưng anh ta vẫn chưa bóp cò súng.

Lê Văn Vân cần một mốc phá vỡ cân bằng, chính là phát bắn tỉa của Lý Thu.

Nhưng, giữa những siêu cấp phía trước, tốc độ chiến đấu quá nhanh.

Ngày trước để đả thương Hodges, anh ta cũng cần một sự trùng hợp nhất định.

Mà lần này, quá khó để có thể bắn một phát trúng ngay một người đang trong trận đấu siêu cấp, cơ bản là khó mà ngắm chuẩn!

Hơn nữa, cách cả hơn 1000 mét, đạn bay cũng cần thời gian nhất định.

Thời gian nhích từng chút một!

Anh ta vẫn không bóp cò.

"Được không vậy?" Phạm Nhược Tuyết thấy Lê Văn Vân đang một chọi bốn ở phía trước, hơi nóng lòng.

"Phù!"

"Phù!"

Cuối cùng, một mốc thời gian đã tới, Lý Thu vẫn luôn nín thở đột nhiên thở mạnh một hơi.

"Bụp!"

Khoảnh khắc sau đó, anh ta cuối cùng cũng bóp cò!

Một viên đạn đặc biệt bay ra từ nòng súng bắn tỉa của anh ta!

Bay ra cả ngàn mét.

"Đồ chó già, mày không thoát đâu!" Lý Thu mắng một tiếng, đồng thời lên đạn, nhắm chuẩn vào ống ngắm.

...

Lê Văn Vân tay cầm đao Vô Danh, đối diện với bốn người, anh vẫn không sợ sệt!

Phó Vũ khí thế đẩy lên tới đỉnh điểm, sắc mặt chùng xuống, lần nữa cầm đao xông về phía Lê Văn Vân.

Ngay lúc ông ta còn cách Lê Văn Vân khoảng 4-5 mét, đồng tử ông ta co rút lại, cảm giác như có gì đang gào thét bay về phía mình!

Mọi người đều là siêu cấp!

Đạn thường thì họ có thể né được, hoặc dùng tay không bắt lấy.

"Bụp!"

Ngay lúc này, Phó Vũ xông tới đã bị bắn trúng, cả người bay ngược lại với một tư thế hết sức quỷ dị, ông ta kinh hãi nhìn vào phần bụng dưới của mình, chỗ đó đang đau đớn kịch liệt, máu tươi đang trào ra!

"Chết đi!"

Ông ta nghe thấy một giọng nói, nhìn về phía trước, phát hiện Lê Văn Vân nhìn mình như thể thần chết giá lâm, bay vụt tới trước mặt mình trong chốc lát.

Đồng thời, trước mặt ông ta, một đao quang chữ thập vụt sáng lên.