Chiến Lang Ở Rể

Chương 159: Năm phút



Bệnh viện nhân dân số một Lâm Hải.

Sau khi Lê Văn Vân mang người đến bệnh viện, bởi vì Lưu Giai bị thương nên Lê Văn Vân đã chủ động giúp cô ấy gọi cấp cứu. Rất nhanh, đứa trẻ đã được đưa đi, Lê Văn Vân đi cùng với Lưu Giai băng bó đơn giản một chút.

May mắn là cô ấy không bị thương nặng, sau khi bận rộn một hồi, đầu cô ấy được băng lại, sau đó liền đeo khẩu trang và kính râm lên.

Dù sao thì cô ấy cũng là người nổi tiếng, để tránh gây ra những chuyện ồn ào không cần thiết, cô ấy vẫn nên che giấu bản thân.

Sau khi băng bó xong, cô ấy bước nhanh về phía khu phòng bệnh, thấy con mình đang được truyền dịch, tình trạng đã ổn định, cô ấy mới hơi thở ra nhẹ nhõm.

Cô ấy đứng dậy, nhìn Lê Văn Vân nói: "Thật sự cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh rất nhiều!"

"Không có gì. Chỉ là cảm thấy Tần Tuyết Nhi đó quá giả tạo, tôi nhìn không nổi nên thuận tay giúp đỡ mà thôi. Cô không cần phải để trong lòng." Lê Văn Vân xua tay nói: "Ngược lại là bên phía Tần Tuyết Nhi, tiền bồi thường chiếc xe đó chắc chắn không phải là con số nhỏ. Cô phải chuẩn bị tâm lý."

Sắc mặt Lưu Giai hơi thay đổi: "Anh cảm thấy sẽ phải bồi thường bao nhiêu?"

"Ước chừng cũng phải hơn bảy chữ số." Lê Văn Vân nói.

Con số này đối với mấy ngôi sao, đặc biệt là những người đã từng hot, chắc chắn không tính là gì cả.

Tuy nhiên, điều khiến anh ngạc nhiên là khi Lưu Giai nghe thấy con số này, cả người cô ấy khẽ run lên, nói: "Nhiều như vậy?"

“Cô không có?” Lê Văn Vân ngạc nhiên hỏi.

"Tôi..." Lưu Giai thở dài nói: "Đối với tôi của trước đây thì không tính là gì, nhưng tôi hiện tại thật sự không có bao nhiêu tiền... Bảy chữ số..."

Trong khi họ đang nói chuyện, cửa phòng bệnh mở ra một giọng nói cũng truyền đến: "Xin cho hỏi ai là cô Lưu Giai!"

Lưu Giai nhanh chóng đứng lên, tháo kính râm xuống nói: "Là tôi!" .

||||| Truyện đề cử: Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi |||||

Một người đàn ông mặc áo khoác trắng ở cửa liếc nhìn cô ấy. Sau đó anh ta nhìn ra bên ngoài khách khí nói: "Bọn họ ở đây!"

Không lâu sau, Lê Văn Vân nhìn thấy một bóng người cao gầy đang chậm rãi đi về phía bên này, phía sau cô ta có anh Hứa cũng đi cùng, ngoài ra còn có mấy người vệ sĩ.

Bọn họ đi vào phòng bệnh, Tần Tuyết Nhi tháo kính râm xuống, khi nhìn thấy Lê Văn Vân, lông mày của cô ta khẽ giật.

Cô ta nhìn Lê Văn Vân hỏi: "Anh Vân, tôi nghe người của tập đoàn Hãn Vũ nói rằng anh là trợ lý của chủ tịch Lôi, Lôi Bân?"

Vẻ mặt của Lê Văn Vân hơi thay đổi.

Rõ ràng là Tần Tuyết Nhi cùng một số thành viên cấp cao của tập đoàn Hãn Vũ có liên hệ với nhau, vừa rồi còn gọi điện thoại hỏi thăm tình hình của mình.

Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: "Xem là như thế đi, có chuyện gì?"

“Không có chuyện gì.” Tần Tuyết Nhi liếc Lê Văn Vân một cái nói: “Chỉ là muốn nói với anh, chuyện không liên quan đến mình thì đừng có tham gia vào. Nếu mất việc thì không hay rồi. Mặc dù bố của anh ở tập đoàn Hãn Vũ giữ chức phó tổng giám đốc, nhưng đó chỉ là một chức vụ nhàn hạ, không bảo vệ nổi anh đâu!"

Lê Văn Vân hơi nhướng mày.

Tần Tuyết Nhi này đang uy hiếp anh!

Anh cũng cảm thấy Tần Tuyết Nhi này khá thực tế, lúc chưa điều tra anh giọng điệu nói chuyện với anh là một kiểu, bây giờ sau khi điều tra xong, đối mặt với anh đã dùng giọng điệu hoàn toàn khác. Lúc này giọng điệu của cô ta tràn đầy kiêu ngạo và coi thường!

Sau khi nói xong, cô ta đưa một tay về phía sau lưng, ngay sau đó anh Hứa nhanh chóng đưa cho Tần Tuyết Nhi một danh sách. Tần Tuyết Nhi đem danh sách đặt trước mặt Lưu Giai, nhàn nhạt nói: "Đây là xử lý của cảnh sát. Cô chịu hoàn toàn trách nhiệm. Xe của tôi đã được kéo về tiệm 4S. Ước chừng sẽ phải sửa chữa rất nhiều. Xe của tôi mua với hai ngàn vạn. Tôi cũng biết hoàn cảnh của cô nên sẽ không làm khó cô. Cô cứ đền hai trăm vạn là được. Con số này đối với chị Lưu Giai không có gì khó khăn nhỉ!"

Sắc mặt Lưu Giai hơi thay đổi, cô ấy cười khổ nhìn về phía Tần Tuyết Nhi nói: "Đây... quá nhiều rồi… Bảo hiểm..."

"Tôi không có thời gian đi bảo hiểm. Sao vậy, Lưu Giai, cô lăn lộn trong làng giải trí nhiều năm như vậy, đã từng hot. Bây giờ đến hai trăm vạn cũng không lấy ra được ư?" Tần Tuyết Nhi hỏi

Lê Văn Vân cau mày nói: "Quy trình như thế nào thì làm như thế ấy, xe của cô ta có bảo hiểm, loại tai nạn giao thông ngoài ý muốn này..."

“Hình như không có liên quan gì đến anh!” Tần Tuyết Nhi nhàn nhạt nói: “Lê Văn Vân đúng không? Tôi vừa mới nhắc nhở anh rồi. Nhân tiện nói với anh một câu, tôi cũng tính là quen với công ty của anh. Gần đây, cũng đang bàn bạc về vấn đề làm người đại diện của tập đoàn Hãn Vũ. Đồng thời bên lĩnh vực điện ảnh cũng có nhiều quan hệ hợp tác. Một cái trợ lý tổng giám đốc như anh, tôi muốn sa thải anh thìhỉ là một câu nói mà thôi."

“Như vậy à.” Lê Văn Vân cười nói: “Nếu tôi đoán không nhầm, lần này là các người cố ý lái xe ở phía trước, sau đó phát hiện xe của Lưu Giai ở phía sau nên cố ý lái lúc nhanh lúc chậm làm hại cô ấy. Sau đó nhân lúc cô ấy nóng lòng muốn vượt, liền cố tình quay đầu?"

“Đừng nói linh tinh!” Ánh mắt Tần Tuyết Nhi khẽ nhúc nhích!

Lê Văn Vân cười nói: "Như vậy đi, tất cả mọi người đều nhường một bước. Lưu Giai còn phải nuôi một đứa trẻ cũng không dễ dàng gì. Cô bỏ qua trách nhiệm cho cô ấy đi."

“Bỏ qua? Dựa vào đâu?” Tần Tuyết Nhi cười nhạt, khinh khỉnh nhìn Lê Văn Vân nói: "Nếu lúc đầu bức tranh đó là do anh chụp, có lẽ tôi có thể nhìn vào mặt mũi của anh mà bỏ qua. Dù gì thì hai trăm vạn đối với tôi mà nói cũng chỉ là một cái vẫy tay mà thôi. Lên sân khấu hát một hai bài là có thể kiếm được. Nhưng đáng tiếc, anh chỉ là một trợ lý nhỏ của tập đoàn Hãn Vũ mà thôi."

Sau đó, cô ta nhìn Lưu Giai đang có sắc mặt không tốt cho lắm nói: "Chị Lưu Giai, hay là... chị quỳ xuống xin lỗi tôi... có lẽ, tôi có thể bỏ qua cho chị."

Lưu Giai cau mày.

Lê Văn Vân không biết giữa hai người có ân oán gì, nhưng dáng vẻ bạch liên hoa của Tần Tuyết Nhi ở trước mặt mọi người với dáng vẻ xấu xa ở phía sau lưng người ta khiến Lê Văn Vân thấy hơi phản cảm.

Anh nhàn nhạt cất tiếng nói: "Quả nhiên là diễn viên. Kỹ thuật diễn kịch trước mặt mọi người thật sự không tồi. Tôi sao, cũng không có năng lực gì, nhưng để tập đoàn Hãn Vũ không hợp tác với cô, có lẽ là vẫn có thể làm được!"

Tần Tuyết Nhi khinh thường nói: "Chỉ dựa vào một cái trợ lý chủ tịch như anh ư? Đúng là chuyện cười!"

Lê Văn Vân cười nhẹ, lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Lôi Bân.

Lúc này Tần Tuyết Nhi cũng lấy điện thoại ra, nhìn Lê Văn Vân nói: "Công việc của anh, mất rồi!"

Gần như cùng một lúc. Cả hai người đều bấm số gọi.

Ngay sau đó, Tần Tuyết Nhi tiếp điện thoại, cô ta dùng giọng điệu ỏn ẻn nói: "Giám đốc Lâm, ôi chao, Lê Văn Vân của công ty anh, chính là người mà tôi đã nhờ anh kiểm tra người trong công ty đó, trợ lý của chủ tịch Lôi. Anh ta nhắm vào tôi ở khắp nơi. Chúng ta còn phải hợp tác với nhau. Anh ta cứ nhắm vào tôi như thế, khiến tôi rất khó xử."

“Vâng, anh sa thải anh ta đi!” Tần Tuyết Nhi nhìn Lê Văn Vân, cười lạnh nói: “Tôi có thể giảm một chút chi phí làm người đại diện!”

“Được ạ, moa moa!” Nói xong, cô ta cúp điện thoại, nhìn Lê Văn Vân đầy khiêu khích nói: “Anh xong đời rồi!”

Bên cạnh, vẻ mặt của Lưu Giai cũng thay đổi theo, Lê Văn Vân đã cứu con của cô ấy, nếu vì chuyện này mà mất việc, cô ấy sẽ không thể yên lòng được.

"Tôi quỳ..."

Lê Văn Vân ngăn cô ấy lại, sau đó hỏi qua điện thoại: "Tại sao nhận điện thoại lâu vậy?"

"Còn không phải là giải quyết chuyện của nhà họ Lê sao? Lê Vĩnh Sanh giống như cháu trai đến cầu xin tôi." Lôi Bân cười ha ha nói: "Làm sao vậy, có chuyện gì sao?"

“Công ty đang bàn chuyện người đại diện với Tần Tuyết Nhi à?” Lê Văn Vân hỏi.

"Quả thực có chuyện này, đại diện đồ trang sức của công ty chúng ta. Sau đó công ty gần đây đã đầu tư vào một bộ phim sản xuất lớn có dự định cho cô ta làm nữ chính. Cô ta rất nổi tiếng, có nhiều người hâm mộ, người cũng đẹp. Làm sao vậy? Cậu nhìn trúng cô ta sao? Hay là để tôi sắp xếp cho cậu, dùng chút quy tắc ngầm?” Lôi Bân nhăn nhở nói.

Lê Văn Vân: "..."

Sau đó anh nhìn bộ dạng diêm dúa của Tần Tuyết Nhi, cười nhẹ nói: "Cái này thì không cần, nếu hợp đồng còn chưa ký thì thay cô ta đi!"

“Hả?” Lôi Bân sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói: “Được, tôi đi xử lý! Cho tôi năm phút!”

Nói xong Lê Văn Vân liền cúp điện thoại!

Tần Tuyết Nhi nhìn Lê Văn Vân nói: "Chậc chậc chậc, lão đại nha! Muốn thay tôi à.. Buồn cười chết tôi rồi!"

Lê Văn Vân mỉm cười với cô ta nói: "Năm phút!"