Chiếc Còi Trắng

Chương 78: Ngoại Truyện 1



Lý Mạn sinh con xong ở nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, cho nên cơ thể được bồi bổ hồi phục lại rất nhanh.

Người khác có mẹ chồng hoặc mẹ đẻ đi cùng, Lý Mạn không có ai, nhưng Bùi Nghiệp Khôn là người cẩn thận và chu đáo, anh đã xin nghỉ một tháng rưỡi để ở bên chăm sóc cô và đứa bé.

Lý Kiến Trung gửi đến rất nhiều sữa và tã, nói là mua từ Hồng Kông về, cho dù chất thành chồng nhưng cũng nhanh sử dụng hết.

Anh ở nhà nấu cơm giặt giũ và chăm con, cả ngày không được ngơi tay phút nào.

Mấu chốt là tên nhỏ này ban ngày ngủ rất ngoan, ban đêm lại hoạt bát náo nhiệt ồn ào, cũng thích được anh ôm trong tay, vừa buông tay liền khóc, cảm giác căn nhà sắp sụp đổ vì tiếng khóc của nhóc con.

Bùi Nghiệp Khôn dựa nửa người vào đầu giường, trên tay cầm bình nước lớn nhỏ.

Anh luôn nói rằng trẻ em giống như bình nước nóng.

Nhưng sự khác biệt là chúng rất mềm mại và mong manh.

Thằng bé khua tay múa chân cười hi ha, thỉnh thoảng vươn tay cào cằm anh, anh đang ngủ gà ngủ gật thì bị nó làm tỉnh giấc.

“Đáng ghét, cẩn thận bố không cho con uống sữa nữa.”

Nhóc con nghe không hiểu gì, vẫn cười hi hi ha ha, chớp đôi mắt to tròn nhìn ngắm xung quanh.

Lý Mạn nghe thấy tiếng động thì tỉnh lại, đã nửa đêm, cô chống người ngồi dậy. “Em ôm một lúc, anh ngủ đi.”

“Em ngủ đi, mặc kệ anh.”

Lý Mẫn buồn cười nhìn anh, chòm râu có thể đâm thủng quả bóng bay, hai mắt thâm đen.

“Em trông một đêm, anh ngủ đi.” Cô nói.

“Oa…” Thằng nhỏ thay đổi sắc mặt đột ngột khóc oà lên.

Bùi Nghiệp Khôn cảm thấy lòng bàn tay nóng ran, vội bật đèn lên, “Đứa nhỏ này, sao lại đi ị nhiều thế?”

Lý Mạn đi lấy tã lót, “Trẻ con là như vậy, trước kia anh cũng như vậy thôi.”

“Nếu em không nói cho anh biết, anh cũng quên mất. Khi còn bé em cũng có cái tật này. Con trai nhất định di truyền từ em.”

Anh vừa nói vừa lưu loát thay tã cho con trai, tay chân nhanh nhẹn làm một chút là xong, đúng với câu quen tay hay việc.

Nhưng trước khi anh có thời gian để đóng tã, một tia nước bắn ra.

Lý Mạn sững người ở đó rồi bật cười.

Bùi Nghiệp Khôn lau mặt, “Thằng nhóc con, sao dám tè vào mặt bố mình.”

Lý Mẫn đem quần áo cho anh thay, “Anh đi tắm giặt sạch sẽ đi, nhóc con để em lo cho.”

Anh luôn nói về thằng nhóc này, thằng nhóc kia, như thể chán ghét, nhưng lại lo lắng hơn bất cứ ai, Lý Mạn cảm thấy anh yêu con của họ hơn cả cô.

Vào mùa thu năm tiếp theo, Bùi Trí Húc bị sốt cao, trẻ con khác với người lớn, bởi vì yếu ớt nên một cảm nhẹ một cơn cũng ảnh hưởng đến mạng sống, Bùi Nghiệp Khôn liền ôm con suốt đêm ở bệnh viện, giày vò cả đêm, mồ hôi thấm ướt hết lưng áo anh.

Khi bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, anh còn nói: “Tôi thực sự sắp bị tên nhóc này, tổ tiên nhỏ của tôi giết chết rồi!”

Vừa than thở vừa cười vui vẻ.

Con trong ba tháng đầu là hành hạ bố mẹ nhất, anh lại cố kỵ cơ thể cô, mỗi ngày đều mệt gần chết nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể sờ, mỗi lần con trai được cho bú, Bùi Nghiệp Khôn cứ đứng đấy nhìn chăm chú, xong lại quay vào nhà vệ sinh tự mình giải quyết.

Con nhỏ không hiểu chuyện, trốn trong chăn lén lút làm chút chuyện cũng chẳng sao, nhưng khi được năm sáu tuổi Bùi Trí Húc đã có suy nghĩ riêng, mồm miệng lanh lợi tư duy nhanh nhẹn, lại rất thích đi theo Lý Mạn, mỗi cuối tuần về nhà Bùi Nghiệp Khôn đều phải trăm phương ngàn kế nghĩ cách dụ con trai về phòng cậu bé ngủ, lại còn hứa hẹn đủ chuyện và cả chơi game cùng cậu bé.

Bùi Nghiệp Khôn về phòng khóa cửa, kéo rèm, cởi quần, trực tiếp ném người lên giường.

Trước đây bọn họ làm chuyện đó với cô ấy một cách không kiêng dè, nhưng bây giờ cả hai đều không dám nói gì, phải chăm chú lắng nghe động tĩnh ở phòng bên cạnh vì sợ sẽ nghe thấy tiếng gọi bố mẹ.



Lần trước không khoá cửa, anh lâm trận phấn khởi mà làm, tư thế nằm nghiêng, đang kịch liệt, Bùi Trí Húc bất ngờ ôm cuốn sách bách khoa thực vật đứng ở cửa hỏi: “Mẹ ơi, con muốn biết ai phát hiện ra giá đỗ.”

Anh lúc đó héo như cọng rau.

May mà cả hai đều đang mặc quần áo, Lý Mạn lật chăn bông ngồi dậy, giải thích cho con hiểu những thắc mắc trong lòng, Bùi Nghiệp Khôn nằm trên giường lén mặc quần lót vào giá đỗ.

Nhưng vào lúc này, khi Bùi Nghiệp Khôn nhìn thấy Lý Mạn nhíu mày, che miệng thật chặt, anh cười, trầm giọng nói: “Sau khi sinh em bé, vấn đề giường chiếu của em đã được thay đổi.”

Thật ra Bùi Trí Húc luôn không thích việc ngủ cùng giường với bố mẹ nên ngay từ khi lên tiểu học, cậu đã ở trong phòng riêng và tuân thủ các quy định, quy tắc, trở thành một học sinh ngoan.

Khi Bùi Nghiệp Khôn nói về con trai của mình với những người khác, anh đều nói: “Nó giống vợ tôi, tính cách gần như tạc theo khuôn, nhưng ngoại hình và chỉ số IQ của nó thì theo tôi.”

Nhưng anh lại nói với Lý Mạn: “Con trai giống em là tốt, không khiến anh bận tâm.”

Bùi Trí Húc rất hiểu chuyện, dù điều kiện gia đình tốt nhưng cậu bé cũng không vì được nuông chiều mà kiêu ngạo, nên Bùi Nghiệp Khôn thường mua cho cậu bé bất cứ thứ gì cậu bé muốn, và thứ cậu bé muốn nhất là sách.

Điểm của Bùi Trí Húc toàn trường tiểu học đều thuộc hàng đầu, mỗi lần đi họp phụ huynh đều không đến lượt Lý Mạn, sau khi đi họp về Bùi Nghiệp Khôn luôn hôn cô.

Anh nắm tay cô khi đang nằm trên giường, giọng nói đều đều và trầm ấm, “Em đã dạy dỗ con rất tốt, quả là một công việc khó khăn.”

Một người đàn ông có thể không bận tâm về gia đình mà làm việc chăm chỉ bên ngoài, cũng nhờ vào người vợ đức hạnh của anh ta chăm sóc vẹn toàn mọi thứ trong nhà.

Bùi Trí Húc rất được các cô bé nhỏ yêu mến, đặc biệt là khi còn học sơ trung, Lý Mạn thường xuyên nhìn thấy những bức thư tình bị cậu bé ném vào thùng rác, thật ra tình yêu không phân biệt tuổi tác, nhưng hoàn cảnh xã hội hiện nay thì không hợp cho chúng rơi vào tình yêu, bởi vì không nghiêm túc nên chia tay quá nhiều, không tốt cho đôi bên.

Nên Lý Mạn chỉ phỏng đoán, có lẽ cậu chàng đã có bạn gái, cho nên mới gạt những cô bé kia ra.

Lúc Bùi Nghiệp Khôn quay lại, Lý Mạn đang nấu ăn trong bếp, thấy cô thất thần, anh cho cô một cái tát vào mông, “Em đang nghĩ cái gì?”

Lý Mạn cụp mắt nhìn xuống vài bức thư tình trong thùng rác, Bùi Nghiệp Khôn không rõ nên lấy ra đọc dòng chữ ngoài bì thư “Gửi Bùi Trí Húc khối mười lớp ba”, bên cạnh còn có một trái tim.

“Ôi, thằng nhóc này nhận được thư tình, giống hệt anh năm đó.”

Anh nhớ hồi đó ngăn bàn của anh sách thì không có nhiều nhưng thư tình lại chất đầy, những cô gái đi ngang qua cửa sổ anh còn tặng cho một ánh mắt đưa tình.

Lý Mạn: “Đúng rồi, trêu hoa ghẹo bướm di truyền từ anh.”

“Ôi, ăn giấm à, lọ giấm chua này hơn mười năm rồi mới lại đổ ra?” Bùi Nghiệp Khôn thả bức thư tình vào thùng rác, nói: “Em lo lắng cái gì, nếu nó muốn yêu đương em quản được à, hơn nữa thiếu nam thiếu nữ non nớt động lòng là chuyện bình thường, không phải khi đó em cũng động lòng với anh còn gì, thằng bé giống anh, chắc chắn là loại si tình.”

“Đừng dát vàng lên mặt nữa.”

Bùi Nghiệp Khôn từ phía sau ôm lấy cô, hôn lên tóc cô, nhỏ giọng hỏi: “Tối nay ăn gì?”

“Bố…”

Giọng nói đột ngột khiến tay Bùi Nghiệp Khôn rụt lại, vừa định thò tay vào quần áo của cô.

Anh ho khan hai tiếng mới buông Lý Mạn ra, “Chuyện gì?”

“Con đang làm mô hình, gặp chút vấn đề.”

“Bố xem giúp con.”

Văn là sở trường của Lý Mạn, toán lý hoá là sở trường của Bùi Nghiệp Khôn.

Trong bữa tối, Lý Mạn do dự vài lần vẫn lên tiếng, “Tiểu Húc, con có đang yêu đương gì không?”

Cô hỏi thẳng, Bùi Trí Húc cũng trả lời thẳng: “Không ạ.”

Bùi Nghiệp Khôn ngược lại cảm thấy con trai đang yêu, anh uống vài ngụm rượu rồi nói: “Nếu con thích thì cứ theo đuổi, đừng để sau này hối hận.”

Bùi Trí Húc dừng đũa lại, con ngươi nheo lại một cách lạnh lùng, sau đó nói: “Không thích ai.”

Nhìn khắp sân trường, thực sự không thích ai.



Bùi Nghiệp Khôn thực sự lo lắng cho EQ của con trai, chỉ tính riêng IQ thì làm được gì, không khéo sau này không kiếm được vợ.

Nhân lúc Bùi Nghiệp Khôn đi tắm, Lý Mạn vào phòng ngủ nói chuyện với con trai,

Bùi Trí Húc biết mẹ muốn nói gì, mở lời trước: “Con thực sự không đang yêu ai.”

“Mẹ biết, nhưng mẹ muốn nói với con. Giống như bố nói, khi gặp được người mình thích, con có thể theo đuổi. Chỉ cần con thích là được, mẹ không có quá nhiều yêu cầu đối với con dâu tương lai của mình, chỉ mong con cưới được người mình yêu. Như thế thì cả đời mới không hối hận.”

Bùi Trí Húc cúi đầu làm mô hình: “Mẹ không yêu cầu nhưng con yêu cầu.”

Lý Mạn cười: “Yêu cầu gì?”

“Trí thông minh cao, xinh đẹp”

Bùi Nghiệp Khôn nghe xong liền cười lớn, đứa nhỏ này độc mồm độc miệng, bọn con gái trong trường chỉ số IQ không cao, lớn lên không đẹp hay sao?

Bùi Trí Húc đi du học ở Úc vào năm thứ hai, ngay sau đó đã gọi lại và nói với Lý Mạn: “Mẹ ơi, con có bạn gái rồi.”

Cô gái trong ảnh có mái tóc đen, hai má lúm đồng tiền nhỏ khi cười và dáng người mảnh mai, Bùi Trí Húc cho biết họ đã gặp nhau trong một dự án, đáp ứng được yêu cầu của anh, có chỉ số IQ cao và ngoại hình ưa nhìn.

Nhưng không ai biết chính Hạ Thanh đã chặn và cướp nụ hôn đầu tiên của anh, thiếu gia nhà họ Bùi đỏ mặt cả đêm, hôm sau xuất hiện trong văn phòng như thể anh không bận tâm.

Hạ Thanh đang đọc dự án cùng người đàn ông khác, đó là quản lý đến nói chuyện hợp tác với họ, tay chân không sạch sẽ, Bùi Trí Húc đi qua một cách rất tự nhiên đặt lên vai Hạ Thanh, đổi thành anh đàm phán hạng múc với người ta.

Chuyện này vừa khéo kéo hai người lăn đến với nhau, ngày hôm sau cả tổ hạng mục đều biết hai người qua lại với nhau.

Hạ Thanh đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, cả hai đều là nụ hôn đầu tiên, cô nói rằng cô tin vào bản năng của mình.

Vào năm hai người kết hôn, Lý Mạn càng ốm yếu, tính tình hơi thất thường nhưng vẫn còn nhẹ, nhưng Bùi Trí Húc nhận thấy có điều gì đó không ổn, liền hỏi đi hỏi lại Bùi Nghiệp Khôn.

Không có cách chữa khỏi bệnh này.

Họ chỉ có thể nhìn cô dần quên đi mọi thứ xung quanh.

Khi Bùi Nghiệp Khôn đã ngoài bảy mươi, tay chân không còn linh hoạt nữa, ông đau khớp cũng không thể cử động được, không thể cùng bà trở về Giang Châu ăn Tết, bà gần như quên hết mọi chuyện.

Bà đang ngồi trên ghế sofa xem TV, còn ông đã bóc vỏ quýt cho bà.

Bà lẩm bẩm: “Tôi muốn gặp anh ấy.”

Bùi Nghiệp Khôn nói: “Ai?”

“Anh Nghiệp Khôn.” Bà nói rất chậm.

“Một lát nữa anh ta sẽ đến.”

Bà quay đầu nhìn ông, im lặng một lúc lâu, sau đó cười lên: “Anh đến nhanh thế.”

“Ừm, anh vẫn luôn ở đây.”

Mùa đông năm nay tuyết chưa rơi, ngoài cửa sổ nắng chiếu ấm áp, trên ti vi truyền đến tiếng chiêng trống hoan thiên hỉ địa.

Bùi Nghiệp Khôn lặp lại một lần nữa. “Vẫn luôn ở đây.”

Bà dường như quên lời mình vừa nói, sững sờ nhìn ông.

Bùi Nghiệp Khôn lột quả quýt xong đưa tới bên miệng bà.

Bà nói: “Tôi muốn gặp anh ấy.”

Ông hỏi: “Muốn gặp ai?”

“Anh Nghiệp Khôn đấy.”