Chiếc Còi Trắng

Chương 69



Một buổi sáng đầu tháng tám Lý Mạn đang phơi quần áo thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Bùi Nghiệp Khôn.

Buổi sớm, làn gió nhẹ mát rượi, những cành hồng sum suê rơi từ trên cao xuống ban công, tán lá rộng mềm mại, xanh tươi, ánh nắng nhợt nhạt.

Giọng của Bùi Nghiệp Khôn nghe trong trẻo và sảng khoái như sáng nay, với sự trầm thấp độc nhất của đất trời.

Lý Mạn đổ phần nước còn sót lại trong chậu trên mặt đất, “Sao đột nhiên lại về?”

“Mùa hè nhiệt độ cao, nghỉ hai hôm, anh đang ăn sáng ở KFC, em đợi anh về, nhớ mang theo sổ hộ khẩu.”

“Sổ hộ khẩu?”

“Đi lĩnh chứng.”

Lý Mạn dựa vào lan can ban công bằng thép không gỉ, bên dưới đọng vài hạt nước, cô lấy ngón tay nhẹ quét qua, tất cả đều rơi xuống.

“Sao đột ngột như vậy?”

“Hôm nay là ngày lễ tình nhân. Năm ngoái, anh đã hứa với em năm nay sẽ có một khoảng thời gian vui vẻ. Ngày này thật lãng mạn biết mấy khi nhận được giấy chứng nhận. Lúc đầu muốn em quay về Đồng Thành lĩnh chứng, nhưng mà không phải người địa phương nên không làm được, đúng lúc được nghỉ, anh tranh thủ về, để em nhanh chóng nhập chung sổ với anh.”

“Hôm nay Cục dân chính có rất nhiều người, anh không quay về lấy sổ hộ khẩu sao?”

“Lần trước đi anh mang theo rồi, cất trong túi này. Mặc quần áo rồi đến đây. Anh đợi em. Cúp máy đây. Anh ăn một bát cháo trước đã.”

Hoàng Mỹ Phượng sáng sớm đã đi ra ngoài và không nói cho Lý Mạn biết đi đâu, Lý Mạn không thể gọi điện thoại cho bà nên để lại một mảnh giấy trên bàn ăn trước khi đi ra ngoài.

Từ quê lên thành phố mất cả tiếng đồng hồ đi xe buýt, khi Lý Mạn đến nơi thì điện thoại của Bùi Nghiệp Khôn đã hết pin, anh ngồi ở ghế gần cổng, ánh sáng chiếu lên người anh, từng sợi lông trở nên rõ ràng, đường cong gương mặt sắc nét, thỉnh thoảng nhướng mày nhìn ra ngoài ô của sổ.

Lý Mạn bước đi vội vã, mồ hôi nhễ nhại, vừa vào phòng, hơi lạnh ập tới tới khiến người ta thoải mái, so với nhiệt độ ngoài trời là ba bảy ba tám độ thì khác hẳn.

Bùi Nghiệp Khôn từ xa nhìn thấy cô đi tới, trên người mặc một chiếc váy hoa màu đen buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, đôi chân vẫn gầy guộc trắng nõn, mỗi lần nhìn thấy cô như vậy anh đều không khỏi bồi hồi.

Anh giơ tay nói: “Người đẹp, bên này.”

Gần một tháng không gặp, anh giảm cân, Lý Mạn vừa muốn nói lời này, anh sờ sờ cằm nói: “Anh ốm lắm à?”

Lý Mạn gật đầu nhấp một ngụm Coca.

Bùi Nghiệp Khôn gác hai chân lên, dựa vào ghế sô pha nói: “Anh giảm cân nửa tháng cũng không uổng.”

“Anh không mập, giảm cân làm gì?”

“Lát nữa chụp ảnh, lên hình đẹp.”

Lý Mạn: “…”

Như Lý Mạn nói, hôm nay có rất nhiều người đến đăng ký, xếp hàng dài trước cửa Cục Dân chính, thời tiết nắng nóng nhưng không có một cặp đôi nào về nhà, thậm chí là sứt đầu mẻ trán, mồ hôi nhễ nhại, mặt không khỏi lộ vẻ hạnh phúc.

Cây long não đổ bóng rất lớn, hơi nóng tỏa ra tứ phía, Lý Mạn khẽ đưa dù che về phía anh, Bùi Nghiệp Khôn châm một điếu thuốc, nhìn thấy cử động nhỏ của cô, một tay cầm lấy điếu thuốc, tay còn lại cầm chiếc ô che nắng, đều nghiêng hết về phía Lý Mạn.

“Da mỏng thịt mềm, đừng để bị bắt nắng như lần trước”.

Lý Mạn lấy khăn giấy ướt lau mồ hôi, “Cúi xuống.”

Bùi Nghiệp Khôn nghiêng đầu giữ điếu thuốc, cúi đầu cười: “Em nói em lùn thế này, có lẽ khi chụp ảnh chúng ta không thể ở chung một khung hình.”

“Vậy tìm một người có thể ở trong cùng một khung với anh.”

Anh ghé vào tai cô nói nhỏ: “Phụ nữ không cần cao quá, anh thích em lùn như vậy, khiêng đi dễ làm.”

Lý Mạn vỗ nhẹ khăn giấy trên mặt anh.

Bùi Nghiệp Khôn đẩy chiếc ô xuống che khuất tầm nhìn của những người phía sau, anh nhanh chóng hôn cô một cái, đứng thẳng dậy nói: “Làm xong thì tìm chỗ ngồi cho mát.”

“Anh muốn đi đâu?”

“Em đi đâu?”

Lý Mạn nhìn anh, suy nghĩ anh đang hỏi cô hay đang ám chỉ điều gì.

Xếp hàng hơn bốn mươi phút mới vào trong, còn phải đợi thêm, trong phòng máy lạnh còn chỗ ngồi, một lúc sau mọi người mới trật tự.

Bùi Nghiệp Khôn ngồi vắt chéo chân, thái độ hài lòng, Lý Mạn ngồi ngay ngắn, một người phụ nữ ngồi bên cạnh nắm tay người cô ta gọi là chồng nói cô ta hồi hộp quá, Bùi Nghiệp Khôn không biết vô tình hay cố ý nhìn họ.

Người đàn ông ôm người phụ nữ, dùng lời ngon ngọt dỗ dành.

Bùi Nghiệp Khôn quay sang nhìn Lý Mạn, hỏi: “Cô vợ trẻ của anh, hồi hộp không?”

Lý Mẫn lắc đầu, “Chờ có chút nhàm chán.”

Bùi Nghiệp Khôn tay hai tay vào nhau đặt trên đùi, anh không nói tiếng nào cho đến khi điền vào đơn.



Động tác Lý Mạn nhanh chóng, phải điền mọi thứ rất lâu, việc duy nhất có thể làm nhanh chóng là chụp ảnh, nhân viên nói: “Hai người đang ở trên máy ảnh, ảnh rất đẹp. Thực sự là có tướng phu thê.”

Khi nhận được sổ đỏ, Lý Mạn muốn cất vào cặp, nhưng Bùi Nghiệp Khôn lại muốn xem, vừa đi vừa nhìn.

Lý Mạn nói: “Anh không sợ đâm vào cột điện à?”

“Em biết gì, lên hình đẹp trai thế này, không xem thêm vài lần thì quá tiếc.”

Lý Mạn nhớ tới mấy tấm ảnh tự chụp mà anh gửi cho cô, ngược lại ảnh trên giấy đăng ký kết hôn quả thực đẹp hơn.

Một tay Bùi Nghiệp Khôn nắm tay cô, tay kia giật lấy tờ giấy đăng ký kết hôn, lững thững đi trên phố.

Mua một cốc trà sữa, mua thêm một bao thuốc, ông chủ khách sáo hỏi: “Hôm nay kết hôn à?”

Anh lập tức đáp: “Vừa lĩnh chứng.”

Khi khách sạn mở cửa, anh cố ý đặt tờ giấy đăng ký kết hôn lên quầy lễ tân, sau đó tìm chứng minh thư, cố ý hỏi: “Có phòng nào thích hợp cho tân hôn không?”

Lý Mạn đẩy chứng minh thư của anh cho cô gái lễ tân đang ngơ ngác, nói: “Một phòng tiêu chuẩn.”

Bùi Nghiệp Khôn nói lại: “Phòng hạng sang.”

Buổi trưa, Bùi Nghiệp Khôn gọi cơm trưa đến tận phòng, phòng ở tầng mười hai, có thể nhìn thấy con đường sầm uất nhất thành phố.

Sau khi Lý Mạn từ buồng tắm đi ra, anh vẫn đang đọc tờ giấy đăng ký kết hôn đặt trên bàn tròn nhỏ, vừa nhón ra một điếu thuốc rồi lại nhét vào, đột nhiên anh hối hận: “Tại sao anh lại hút thuốc? Anh đã mua thuốc lá.”

Lý Mạn mặc kệ anh, ngồi bên giường lau tóc.

“Anh có lỗi với con trai của anh quá, tại sao anh lại quên mất nó.”

Anh tự lẩm bẩm.

Lý Mẫn nghe không được nữa, “Hôm nay anh căng thẳng à?”

Bùi Nghiệp Khôn: “Lo cái rắm.”

Lý Mạn hơi nhướng mày, có chút buồn cười, chỉ là ít khi nhìn hắn thế này, Bùi Nghiệp Khôn bị cô nhìn chằm chằm một chút, liền đứng dậy đi tắm.

Người phục vụ đến đưa đồ ăn, Lý Mạn thay quần áo rồi mở cửa, đẩy một bó hồng lên trước.

Người phục vụ nói: “Chúc mừng tân hôn, thưa cô.”

Lý Mạn đếm được khoảng chín mươi chín đóa hoa còn rất tươi.

Bùi Nghiệp Khôn quấn khăn tắm, trên cổ đầy nước, trượt thẳng xuống dưới, anh gầy đi nhiều, nhưng không gầy đến mức ốm tong teo, ngược lại cơ bụng còn hiện rõ hơn.

Lý Mạn bỏ giấy đăng ký kết hôn vào túi, Bùi Nghiệp Khôn ôm cô từ phía sau và hôn lên tai cô.

Lý Mạn: “Anh còn căng thẳng?”

“Anh không hề lo lắng chút nào.”

Lý Mạn thấy nóng sau khi bị anh hôn, “Ăn trưa trước đi.”

“Bây giờ anh muốn ăn món chính trước.”

Bùi Nghiệp Khôn nhấc người ném lên chiếc giường sang trọng, sau đó đè người lên.

“Phát súng đầu tiên sau khi kết hôn, nhớ để ý xem chồng đã làm em như thế nào nhé.”

Khóe mắt Lý Mạn hơi cụp xuống, cô nói nhỏ: “Anh kéo rèm cửa trước đi đã.”

Lý Mạn không biết đã làm bao nhiêu lần, không đeo bao cao su, thậm chí một lần cũng không.

Bùi Nghiệp Khôn nói: “Mục tiêu của anh là có kết quả trước cuối năm nay.”

Hai người trả phòng vào buổi chiều và về quê. Bùi Nghiệp Khôn mua một số thực phẩm bổ sung cho Hoàng Mỹ Phượng. Khi về nhà khoảng 5 hoặc 6 giờ tối, Hoàng Mỹ Phượng vẫn chưa quay về. Bùi Giang vẫn chưa đi làm về, cả hai nhà đều im ắng.

Lý Mạn mệt mỏi, trực tiếp đi thẳng về phòng ngủ, Bùi Nghiệp Khôn không đợi được mẹ vợ về nên về nhà mình nghỉ ngơi, nấu đại chút đồ trong tủ lạnh, đợi Bùi Giang về ăn.

Một năm qua Bùi Nghiệp Khôn chịu khó về nhà, Bùi Giang về nhà vào buổi tối thấy con trai cũng không ngạc nhiên lắm, ngược lại còn vui mừng hơn, cảm thấy con trai mình từ sau khi qua lại với Lý Mạn đã thay đổi nhiều, Bùi Giang từ đầu đến cuối vẫn cảm thấy nhà họ có thể rước Lý Mạn về làm con dâu là do phúc khí đời trước tu luyện mà có.

Hoàng Mỹ Phượng không lâu sau cũng quay về, Lý Mạn còn đang ngủ trên lầu, Bùi Nghiệp Khôn thấy người đã về, chạy sang bàn chuyện vừa lĩnh chứng.

Sắc mặt Hoàng Mỹ Phượng cực kỳ kém, khi đổ nước ra uống tay còn đang run. Trời nắng nóng mà bà còn mặc áo tay dài.

“Dì, sức khoẻ dì không sao chứ? Bị cảm nắng hay thấy chỗ nào không khoẻ?”

Hoàng Mỹ Phượng khoát tay, cười nói: “Có chuyện gì được, trời nóng, trong người hơi bứt rứt, sao cháu lại đột ngột về?”

“Cháu về đi lĩnh chứng với tiểu Mạn, hôm nay nhận được rồi.”

“Nhận được rồi? Ôi, vậy mà còn gọi là dì, nên đổi xưng hô đi.”



Bùi Nghiệp Khôn ngược lại có chút xấu hổ, anh hắng giọng, gọn gàng nhanh chóng gọi một tiếng mẹ.

Hoàng Mỹ Phượng nghe thấy thì vui mừng, nói: “Sau này chính thức là người một nhà rồi, mẹ không mong gì, chỉ mong con và tiểu Mạn được hạnh phúc.”

“Con hiểu ạ.”

“Ăn cơm chưa? Tiểu Mạn đâu?”

“Em ấy chắc còn đang ngủ.”

“Mẹ nấu hoành thánh, con lên trên gọi nó xuống đi.”

Lý Mạn mơ mơ màng màng nghe được chút động tĩnh, biết là hoàng Mỹ Phượng trở về, nhưng hai đùi cô giống như là đổ chì, con mắt cũng không mở ra được.

Quạt điện ong ong thổi, thổi lên góc áo Lý Mạn, lộ ra một đoạn nhỏ làn da ở eo, Bùi Nghiệp Khôn nghiêng người nằm bên cạnh, nắm chặt eo của cô, thân thể của anh chặn quạt điện, Lý Mạn bị nóng nên tỉnh dậy.

“Mẹ bảo em xuống ăn tối.”

Lý Mạn vẫn nhắm mắt lại, “Tiếng gọi nghe khá êm tai.”

Anh vỗ vỗ mông cô, “Vậy em cũng nên đổi tên thành tên anh?”

Lý Mạn lông mi khẽ run, mở mắt ra, quay đầu nhìn anh, “Đổi thành gì?”

“Em nói thử xem?”

Lý Mạn: “Gọi là nhị cẩu tử.”

“Em muốn ăn đòn à? Nếu không phải vì con trai anh, cái mông của em đã bị anh mở ra rồi.” Lòng bàn tay to lớn của anh đặt ở bụng cô, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Làm sao có thể nhanh như thế được.”

“Binh pháp của ông đây xông vào đệ nhất thiên hạ. Có lẽ nó đã bắt đầu nảy mầm rồi.” Bùi Nghiệp Khôn đưa tay xuống, “Có dính không?”

“Có.”

Mặc dù đã dọn dẹp rất nhiều trong khách sạn, nhưng nó vẫn ít hơn một chút, có trời mới biết anh ấy đã cho bao nhiêu.

Lý Mạn quay qua đối mặt với anh, cô nhìn anh nói: “Anh có vẻ không căng thẳng nữa.”

“Em thấy anh lo lắng khi nào?”

Lý Mạn mỉm cười, không lật tẩy.

Nửa tháng trước đã bắt đầu giảm cân, khi xếp hàng hút thuốc liên tục, lúc ngồi đợi cũng im lặng, lĩnh chứng xong thì đem khoe khoang khắp nơi, ở trên giường hôn cô mà tay còn đang run.

Bùi Nghiệp Khôn nâng cằm cô lên, nói dây dưa với cô: “Đổi cách xưng hô đi.”

“Em không gọi được.”

“Có gì mà không gọi được, phụ nữ đều gọi chồng, sao em lại không gọi được.”

“Cảm giác gượng gạo.”

Hai chữ này rất phổ biến, nghe người khác gọi cũng rất bình thường, Lý Mạn thử mở miệng gọi anh nhưng lại bị kẹt ở cuống họng không thoát ra được, không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ.

Cô rất ít khi gọi tên anh, lúc bé còn cố gắng gọi anh Nghiệp Khôn anh Nghiệp Khôn, sau này không còn dùng bất cứ danh xưng nào nữa.

Bùi Nghiệp Khôn không buông tha. “Tối nay không gọi một tiếng chồng thì em đừng hòng xuống ăn cơm.” Anh lấy chăn trùm kín Lý Mạn. “Cho nóng chết em.”

“Trẻ con.”

Lý Mạn cảm thấy mình cũng quá ngây thơ, cô cương quyết chịu đựng, dù nóng tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cũng không khuất phục anh.

Bùi Nghiệp Khôn bật quạt, cực kỳ thoải mái, chiến đấu với cô đến cùng.

Năm phút trôi qua, cuối cùng Lý Mạn không chịu nổi nữa, cô bị anh cuốn như sushi, làm thế nào cũng không thoát được.

“Có gọi không?”

Lý Mạn: “Muốn nổi rôm rồi này.”

“Sau này anh mua phấn rôm cho em.”

“Anh…” Lý Mạn dở khóc dở cười.

Bùi Nghiệp Khôn kéo cô lên. “Tranh thủ còn thời gian gọi anh một tiếng nào, anh chỉ lên bảo em xuống ăn cơm thôi, lâu thế này còn chưa chịu xuống không chừng mẹ lại bảo chúng ta làm gì, không tốt đâu.”

Trình độ mặt dày vô sỉ không ai sánh bằng.

Lý Mạn thoả hiệp, mở miệng nhưng không thốt ra được, cô bảo anh cúi đầu, Lý Mạn ghé bên tai anh nhẹ nhàng nói ra hai chữ.