Chiếc Còi Trắng

Chương 68



Ngày mồng một tháng năm, Bùi Nghiệp Khôn chỉ có một ngày nghỉ, anh cùng Lý Mạn bận rộn sắp xếp quay về Giang Châu, họ muốn thưa chuyện với Bùi Giang.

Bốn người trên bàn vuông nhìn nhau, Bùi Giang há hốc mồm ngây ngốc.

“Lão Bùi…” Hoàng Mỹ Phụng kêu một tiếng.

“Ồ.” Bùi Giang sững sờ nhìn bà, sau đó nhìn Lý Mạn và Bùi Nghiệp Khôn, thật sự không biết nên nói gì.

Sau một hồi im lặng, Bùi Giang cuối cùng cũng quay đầu lại và hỏi: “Hai đứa quen nhau bao lâu rồi?”

“Chưa đầy một năm.”

Bùi Giang bảo Lý Mạn và Bùi Nghiệp Khôn ra ngoài trước, ông có chuyện riêng muốn nói với Hoàng Mỹ Phụng.

Hoàng Mỹ Phụng biết ông muốn nói gì, mở miệng nói trước: “Hai gia đình chúng ta đã biết nhau mấy chục năm, chúng ta biết tất cả mọi thứ về gia đình của nhau. Đừng nói chúng có xứng đáng hay không. Tiểu Mạn nhà tôi rất thích Bùi Nghiệp Khôn. Đây là lần đầu tiên. Tôi tự mình yêu cầu chúng mua nhà ở Đồng Thành và trả trước một khoản. Phần còn lại sẽ trả sau khi cưới xong. Hôm nay tôi chỉ muốn bàn về chuyện hôn nhân của chúng với ông.”

“Này, tôi đã nói hết mọi chuyện với bà rồi, cái bà này, tôi không đồng ý. Việc Tiểu Mạn kết hôn với gia đình chúng tôi là phúc của gia đình chúng tôi. Là may mắn của đứa nhỏ đó, nhưng trong lòng tôi luôn cảm thấy mắc nợ, như thế sao mà được. Như bà nói rồi đấy, điều kiện gia đình thế nào ai cũng biết. Tôi không có gì nhiều để lại cho nó, đối với tiểu Mạn cũng chẳng có nhiều, tôi cảm thấy gả cho thằng bé Nghiệp Khôn nhà tôi không xứng với con bé.”

“Ông cứ luôn cho con ông là đồ kém cỏi, ông có thời gian thì cẩn thận quan sát nó thông minh như thế nào. Tôi không mong tiểu Mạn gả cho nhà có tiền, chỉ mong người ta trân trọng nó cả cuộc đời, tình cảm hai đứa nhỏ sâu nặng, tôi tin Nghiệp Khôn.”

“Vậy thì cũng đừng vội kết hôn, bây giờ kết hôn tôi thực sự không cho nổi cái gì cả, cho tôi thêm chút thời gian để chuẩn bị.”

Hoàng Mỹ Phụng mấp máy môi, cười nói: “Vậy thì để hai đứa nó lĩnh chứng trước, tôi muốn nghe chúng nó gọi vài tiếng mẹ, chính thức rồi thì tôi mới yên tâm, tiệc rượu sau này tổ chức cũng được.”

Nửa mẫu hoa cải dầu mà Bùi Giang trồng đã bắt đầu ra hạt, những cánh hoa màu vàng mềm mại rơi xuống đất. Bùi Nghiệp Khôn và Lý Mạn đang đứng dưới cây mộc lan, nắng chiếu lung linh.

Lý Mạn nói: “Hình như bác Bùi không đồng ý.”

Bùi Nghiệp Khôn không hút thuốc, trong miệng ngậm kẹo bạc hà, quai hàm động đậy, anh nói: “Ông không vui, chắc lại nghĩ anh không xứng với em.”

“Em cũng cho rằng mẹ em sẽ cực lực phản đối anh, bây giờ lại không như những gì dự đoán.”

“Mẹ em quả thật khiến anh không ngờ được.”

“Không biết bà đang vội chuyện gì.”

“Cuống cuồng lên cũng tốt, tổ ấm của chúng ta sắp được xây rồi, em sẽ nhanh chóng chính thức trở thành người của anh.” Mắt anh híp lại, con ngươi đen nhánh lại sáng bừng lên.

Không biết một chiếc lá từ nơi đâu bị thổi bay trên đầu anh, Lý Mạn đưa tay lấy xuống, anh nắm chặt cổ tay cô, cúi đầu dán môi mình lên môi cô, khéo léo đẩy viên kẹo bạc hà chui vào trong miệng.

Một bác gái vác cuốc đi ngang qua, mặt nghiêm túc nhìn vài lần, rồi quay đầu lườm vài lần, bỏ đi một cách chậm chạp.

Bùi Nghiệp Khôn nói: “Xong rồi, chuyện của chúng ta sắp bị truyền khắp thôn rồi.”

Lý Mạn lấy chiếc lá trên đầu anh. “Sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.”

“Mấy bà thím này lại có chuyện để bàn tán, bảo mẹ em đừng để bụng.”

“Không phải anh dỗ bà đến bụng nở hoa rồi sao, bà cảm thấy anh tốt thì sẽ không để ý người khác nói vào nói ra.”

Vào ngày mua nhà, anh đưa Hoàng Mỹ Phụng đi dạo ở Đồng Thành trước khi về ký túc xá, dùng bữa trong một nhà hàng cao cấp và mua mỹ phẩm, quần áo. Hoàng Mỹ Phụng bảo anh đừng dùng tiền lung tung, nhưng anh vẫn vung tay, tiền là thứ hai, tâm ý mới quan trọng nhất, Hoàng Mỹ Phụng mở cờ trong bụng, lây cả niềm vui sang cho anh.

Sau đó bà nói với Lý Mạn: “Đàn ông nhỏ mọn không cưới được, thằng bé Nghiệp Khôn này biết xử sự.”

Bùi Nghiệp Khôn dựa vào gốc cây, cầm lấy một viên kẹo bạc hà mới, nói: “Mẹ của em là mẹ của anh, bà ấy nên được đối xử tốt.”

Lý Mạn biết anh thật ra là người hiếu thuận, bề ngoài có vẻ có hiềm khích với Bùi Giang, thật ra khi về thì sẽ cho Bùi Giang một ít tiền, còn bảo ông muốn ăn gì thì mua mà ăn.

Hai vị trưởng lão cuối cùng cũng thảo luận có kết quả, bảo họ đi vào.



Hoàng Mỹ Phụng nói: “Trước tiên hãy sửa sang nhà cửa, thêm đồ đạc, sau đó chọn một ngày đẹp trời. Hai đứa đi đăng ký kết hôn. Tiệc rượu thì tính sau.”

Từ lúc cô quyết định ở bên anh đến nay, Lý Mạn cảm thấy những chuyện đó dường như mới xảy ra ngày hôm qua, nhưng bây giờ đã đến lúc phải lấy giấy chứng nhận rồi.

“Mẹ, có phải nhanh quá không?”

“Có gì mà nhanh chứ, Nghiệp Khôn đã gần 30 tuổi, những đứa trẻ bằng tuổi nó đã có con học mẫu giáo rồi kìa.”

Lý Mạn nghĩ, đúng là mẹ ruột.

Bùi Nghiệp Khôn phải đi vào buổi chiều. Vào buổi trưa, Bùi Giang uống một chút rượu, nói chữ có chữ không, có vài lời mà khi uống rượu vào rồi ông cũng không nói ra được, vừa thở dài vừa kìm nén, nhưng Bùi Nghiệp Khôn hiểu được, không muốn chọc tức ông.

Bùi Giang nói: “Tiểu Mạn là đứa con gái tốt, sau này con phải đối xử tốt với nó. À, mẹ con bé mua nhà trước, tiền cọc thanh toán một nửa rồi đúng không? Như thế cũng được, không thể để nhà gái trả quá nhiều, chỗ bố gom góp cũng được hai mươi vạn, bố gửi mười tám vạn, còn lại gửi vào thẻ cho con, căn nhà kia của hai đứa cần đồ dùng trong nhà, mười tám vạn còn lại đợi các con kết hôn thì bố đưa xem như tiền biếu cho nhà họ, con đừng để người khác khinh thường.”

Bùi Nghiệp Khôn nói lại một chữ “vâng”.

Bùi Nghiệp Khôn bận ôn thi và làm việc, chuyện trang trí nhà cửa đều do một tay Lý Mạn làm, chủ nhiệm lớp mười tương đối nhàn nhã, Lý Mạn dường như dành hết thời gian chú tâm vào việc thiết kế nhà, đối với cô mà nói, đây là nơi sinh hoạt trong tương lai của họ, nên phải đặt hết tâm sức.

Cuối tháng sáu nghỉ hè, Lý Mạn hoàn toàn rảnh rỗi, sàn và tường nhà đều đã làm xong, chỉ còn đồ dùng.

Chủ nhật Bùi Nghiệp Khôn được nghỉ nên đi tìm cô, Lý Mạn đang quét dọn, gian phòng trống trãi sạch sẽ, rèm cửa ban công tung bay, sàn gỗ sẫm màu rực rỡ ánh nắng.

Anh mở tung cửa, trên vòng chìa khóa còn có thêm một chiếc móc đeo, mặt dây bảo hộ mà lần trước Lý Mạn mua đung đưa trên vòng chìa khóa, nó hơi cũ.

“Đừng quét, vài hôm nữa đồ đạc sẽ chuyển vào, sàn nhà vẫn còn bẩn thêm.”

“Quét dọn đơn giản một chút, chưa lau kỹ.”

Bùi Nghiệp Khôn nhìn quanh rồi nói: “Cái phòng nhỏ kia sau này cho con, nhớ chọn một cái bàn nam tính một chút.”

“Cái bàn nam tính, gần đây anh không học ngữ văn à?”

“Cái này gọi là thủ pháp phóng đại, hình tượng sinh động.”

Lý Mạn vào nhà vệ sinh rửa tay, anh đi vào cùng, vào rồi thì kêu ai ôi một tiếng.

“Sao lại đặt cái bồn tắm lớn thế này, không phải trước đây nói chỉ đặt vòi tắm đứng thôi sao?”

Nhân viên thiết kế nói không gian phòng vệ sinh lớn, có thể đặt được bồn tắm, em nghĩ đến việc tắm rửa thuận tiện cho con nên mới đặt.”

Bùi Nghiệp Khôn nắm eo cô. “Được đấy, sau này cùng ngâm mình tắm chung, em ngồi trên người anh…”

“Trong đầu anh chỉ toàn những chuyện này.”

Bùi Nghiệp Khôn ôm eo cô nhấc bổng người lên, Lý Mạn ngồi vững vàng trên bồn rửa, anh đứng trước mặt, chen vào giữa hai chân cô.

“Gần đây có phải mệt lắm không? Chút thịt trong tết giờ mất đi hết rồi.” Bùi Nghiệp Khôn ngẩng đầu nhìn cô.

“Ừm, ngày nào cũng đến đây một chuyến, rèn luyện sức khoẻ.”

Bùi Nghiệp Khôn bóp đùi cô, nói đùa: “Tăng cơ rồi này, để anh xem, chân em lớn không ít đấy. Em nên luyện tập thêm, tránh việc mỗi lần làm đều như sắp ngất đi, có mấy lần anh còn chẳng dám dùng sức.”

Lý Mạn nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh. “Mấy hôm nữa chuyển đồ vào em sẽ đến đây ở, nhà bên chỗ trường học em định trả lại.”

“Không về Giang Châu à?”

“Về khoảng mười ngày.”



“Định lúc nào về?”

“Chắc là khoảng giữa tháng tám.”

Bùi Nghiệp Khôn dùng hai tay giữ lấy lưng cô, ép người mình tới, trán hai người dính vào nhau, anh nói: “Em chăm sóc cho mẹ, xong thì lại về đây, có thời gian anh về một chuyến gặp em.”

Tiếng “vâng” của Lý Mạn bị kẹt trong nụ hôn của anh.

Lý Mạn đã chụp ảnh và quay video về ngôi nhà mới của cô. Vốn dĩ cô muốn Hoàng Mỹ Phụng đến xem tận mắt. Nhân tiện đưa bà đến chơi vài ngày, nhưng Hoàng Mỹ Phụng không muốn đến, nói rằng trời nóng và bà cảm thấy khó chịu.

Thời tiết oi bức, nhưng gió đêm lại lạnh, hai mẹ con đứng trên ban công hóng gió, Hoàng Mỹ Phụng nói: “Có cái nhà sau này làm chuyện gì cũng không lo nữa, người thì nhất định phải có nhà.”

Lý Mạn gọt táo. “Vâng, anh ấy cũng nói thế.”

Bùi Nghiệp Khôn có nhiều ngày gọi Wechat luôn miệng lặp lại một câu với cô: “Bây giờ anh cảm thấy rất an tâm.”

Hoàng Mỹ Phụng nói: “Chọn trước ngày đi lĩnh chứng chưa?”

“Anh ấy nói anh ấy còn đang xem, thực ra cũng không vội.”

“Sao lại không vội, lần sau Nghiệp Khôn về mẹ có thể nghe được một tiếng gọi mẹ.”

“Mẹ giống như càng ngày càng thích anh ấy.”

Hoàng Mỹ Phụng nói: “Thằng bé này vốn nhìn rất vừa mắt, tướng mạo thực sự không tả nổi, tiền lương của nó cũng cao, còn quan tâm đến con, mẹ có gì mà không hài lòng, mẹ chỉ cầu nguyện cho hai đứa cả một đời bình an, sinh con thông minh lanh lợi, chỉ như thế thôi.”

Lý Mạn đưa táo cho bà.

Hoàng Mỹ Phụng nói: “Làm người đều có khuyết điểm, chẳng ai hoàn hảo, hai người muốn nắm tay nhau đi hết đời, phải bao dung cho nhau, tha thứ cho nhau.”

“Mẹ, mẹ thực sự rất quý anh ấy đấy.”

Đột nhiên nói ra khiến Hoàng Mỹ Phụng nghẹn lời.

Lý Mạn nói: “Yêu một người phải có bao dung độ lượng, con từng thử yêu một người khác, nhưng không có tình yêu với người ta, cho nên anh ta có làm chuyện gì con cũng không quan tâm cũng như không hiểu được, nhưng khi con ở cùng anh ấy, khi làm chuyện gì con cũng sẽ đứng ở góc độ của anh ấy để giải quyết.”

Mẹ và Lý Kiến Trung ly hôn vài chục năm, nếu như mẹ cô không yêu ông ấy, sao lại cương quyết không đồng ý ly hôn.

Hoàng Mỹ Phụng không trả lời vấn đề này, chỉ nói: “Gả cho người mình thích không có gì là sai, nhưng thực ra muốn gả cho một người thích hợp, yêu nhau, mới là điều tốt nhất.”

Lý Mạn ở nhà đợi hơn nửa tháng, Hoàng Mỹ Phụng đột nhiên hối cô quay về Đồng Thành, nói là cô nên đến thăm Nghiệp Khôn, Lý Mạn gần đây càng ngày càng không hiểu được bà, trước kia cô ở ngoài thì luôn hỏi cô khi nào về nhà, mỗi lần cô đi lại thì bảo thời gian trôi nhanh quá, nhưng bây giờ lại đuổi cô đi.

“Mẹ, có phải có chuyện gì giấu con không?”

Hoàng Mỹ Phụng nằm xuống giường, đưa lưng về phía cô. “Mẹ có chuyện gì giấu con chứ, à đúng rồi, tiền tiết kiệm của mẹ đều chuyển hết cho con, con giữ giúp mẹ.”

Lý Mạn nhìn chằm chằm bóng lưng bà, hình như bà lại gầy đi rất nhiều.

“Mẹ, mẹ vẫn đang làm việc đúng không? Sao mẹ cứ mãi không nghe con, công việc của con bây giờ, không cần mẹ vì con mà gắng sức, con chỉ hy vọng mẹ khoẻ mạnh bình an.”

Có những lời quá sến sẩm mà Lý Mạn không nói ra được, ví dụ như, con chỉ có mẹ và anh ấy.

“Còn khoẻ lắm, con mua thuốc bổ gì mẹ cũng ăn hết, con xem bên đó đi, mẹ ăn gần hết rồi, thôi muộn rồi, nhanh đi ngủ đi, mẹ cũng ngủ đây.”

“Vậy buổi tối ngủ lạnh mẹ nhớ tắt điều hoà, đừng để bị cảm.”

“Được rồi, biết rồi.”

Lý Mạn tắt đèn cho bà, khi cánh cửa đóng thì Hoàng Mỹ Phụng che mặt rơi nước mắt, bờ vai bà run rẩy, mùa he tiếng ve kêu không ngừng, Lý Mạn không nghe được.