Chích Thủ Già Thiên

Chương 313: Không thành kế



Tần Phi đúng là đang trên đường đến nhưng không phải từ phía bắc tới. Theo lý thuyết, khi Đường Ẩn đến đại doanh Hổ Quan, Tần Phi nhiều thì cũng chỉ mất nửa ngày là có thể đuổi tới Hổ Quan. Nhưng Tần Phi lại lựa chọn một con đường khác, hắn đi một đường vòng, vòng ra đằng sau Hổ Quan.

"Tại sao phải đi xa như vậy?" Chu Lễ Uyên kinh ngạc hỏi.

Tần Phi vuốt vuốt cái đùi bị yên ngựa cọ sát đến đau nhức, nói: "Nếu như ta là Tô Cẩm, liệu ta có thể ngồi chết dí ở Hổ Quan. Thân thống lĩnh hơn một vạn người, chờ hơn mười vạn đại quân vây công, còn phải phòng bị cao thủ đứng đầu nước Sở ám sát hay không?"

"Vậy, cứ điểm Hổ Quan hắn hao tổn tâm trí đánh hạ, chẳng lẽ lại muốn chắp tay nhường lại?" Chu Lễ Uyên truy vấn.

"Cũng không đến mức như thế, chuyện chiến tranh, cứ để cho Phòng Vô Lượng hao tâm tổn trí là được rồi. Ta chỉ có cảm giác, Tô Cẩm tuyệt sẽ không ở lại Hổ Quan, trừ phi hắn là kẻ lỗ mãng." Tần Phi ngẩng đầu nhìn về phía trước: "Mấy ngày liền gấp rút di chuyển, chúng ta đã cách phía bắc Hổ quan hơn một trăm dặm, bây giờ có thể đi ngược trở lại rồi."

. . .

Đại quân đông nghịt như mây đen bao phủ, phủ kín cả mặt đất. Xe công thành đi trước mở đường, quan binh giơ cao tấm chắn chuẩn bị ngăn cản mưa tên ở trên đầu bắn xuống, lưỡi dao sắc bén giắt ở bên hông, chỉ đợi bò lên trên thang mây liền rút ra chém giết. Hàng ngàn cung tiễn thủ từ từ tiếp cận tuyến đầu trận địa, chỉ cần đi vào tầm bắn, bọn hắn sẽ điên cuồng xạ kích để áp chế tường thành phía trên. Kỵ binh được chọn kỹ lựa kỹ càng rục rịch theo sát sau lưng bộ quân, một khi cửa thành bị phá, những chiến sỹ sắt thép toàn thân bao phủ trong thiết giáp nhân cơ hội sẽ như gió lốc cuốn vào Hổ Quan, giết một đường máu chảy thành sông.

Danh tướng nước Sở giao đấu Tinh Tướng Bắc Cương, trận chiến đầu tiên là dập theo khuôn phép cũ!

Phía trên tường thành yên tĩnh khác thường, cho dù tinh kỳ rậm rạp, lại không có một mũi tên đuôi lông vũ nào rơi xuống.

Phòng Vô Lượng nhíu mày: "Tô Cẩm đang giở trò quỷ gì? Đại quân đã tới gần tầm tên bắn, không phải là hắn không có cung cứng đấy chứ."

"Trong thành có trá ngụy, có tiếp tục công thành hay không?" Tả Tướng quân Phan Vinh thả lệnh kỳ trong tay ra, cẩn thận hỏi.

"Công."

Xe công thành lông tóc không tổn hao gì được đẩy tới gần sông đào bảo vệ thành, sĩ tốt nhanh chóng đem sông đào bảo vệ thành lấp ra mấy con đường, đội đột kích đỡ tấm chắn khẩn trương ngồi xổm dưới tường thành, thang mây ầm ầm dựa vào tường thành. . . Không có mũi tên, không có dầu hỏa, không có đá lăn, không có khúc cây. . . Không có cái gì, chỉ có yên tĩnh khiến cho tường thành Hổ Quan đồ sộ giống như một ngôi thành ma.

Kèn hiệu công kích nổi lên, Đường Hiên cắn răng, đem yêu đao rút ra, đưa vào trong miệng khẽ cắn, sử dụng cả tay chân trèo lên thang mây đầu tiên. Dương Đại Bằng nơm nớp lo sợ đi theo phía sau hắn, trong miệng mải miết niệm thần Phật phù hộ. Mấy hàng người dài trèo lên thang mây định vượt tường thành phía trên, tường thành vẫn im ắng như cũ không hề có động tĩnh gì.

Cho đến lúc Đường Hiên nhảy lên trên tường thành, lúc này mới lên tiếng kinh hô: "Thành trống là sao?"

. . .

"Cho lão tử là thằng ngốc sao?" Tô Cẩm đứng xa xa nhìn cờ xí trên tường thành Hổ Quan bị tháo xuống, đại kỳ Sở Quân được phất lên. Y nhổ toẹt một bãi nước bọt mắng to: "Phòng Vô Lượng mang theo hơn mười vạn người đến vây diệt lão tử, binh mã tứ trấn binh mã lại chưa tới. Lão tử mà ngồi chết dí ở Hổ Quan, chẳng phải là bị các ngươi một hơi nuốt gọn sao? Nằm mơ a!"

"Trấn tướng đại nhân thần cơ diệu toán, địch tiến ta lui, không tranh chấp vô bổ. Đúng thật có phong thái của danh tướng cổ đại!" Tướng lãnh bên cạnh lập tức vỗ mông ngựa.

Một gã giáo úy cẩn thận nói: "Trấn tướng đại nhân, chúng ta vất vất vả vả đánh hạ Hổ Quan, Yến vương biết được vui mừng không thôi. Chắc chắn binh mã tứ trấn sẽ nhanh chóng được cử đến tương trợ. Nếu như ngay cả một mũi tên cũng không phóng đã chắp tay nhường lại Hổ Quan. Chỉ sợ không giải thích nổi trước mặt Yến vương đấy?"

Tô Cẩm lắc đầu, y nói: "Khi binh mã tứ trấn đến nơi, ta tự nhiên có cách thu lại Hổ Quan vào tay. Đến lúc đó, chỉ sợ là Phòng Vô Lượng bị ta đánh cho không còn manh giáp."

"Đại nhân bách chiến bách thắng, Phòng Vô Lượng làm sao mà có thể xứng là đối thủ của đại nhân?" Giáo úy thấy sự tự tin tràn trề của Tô Cẩm, như được đưa cho một liều thuốc mê.

Tô Cẩm cười cười, y giơ roi ngựa lên, dứt khoát chạy đi.

. . .

Đất đai hoang vu không đường đi lối lại, kẻ nam qua người bắc lại. Từng dấu vết bánh xe, móng ngựa và dấu chân lộn xộn in hằn trên mặt đất. Chỗ này cũng có thể miễn cưỡng coi là một con đường. Gió bấc gào thét, lá rụng đìu hiu, cây khô nơi hoang dã xòe rộng những cái cành khẳng khiu. Gió lướt qua, cành khô khẽ lay động, hiu hiu rung động, giống như nước mắt chảy thành dòng. . .

Một lão giả nâng cái mũ da trên đầu lên một chút, con mắt tràn đầy nếp nhăn nơi khoé mắt tìm kiếm phương hướng. Một vài phiến lá rụng nhẹ nhàng bị gió cuốn lên, bồng bềnh chấp chới bay về phía bên cạnh của lão, lão giả tiện tay bắt lấy, trong lòng bàn tay chiếc lá rụng hóa thành một đám bụi rơi khỏi kẽ tay. Trên mặt lão giả hơi lộ ra nét tươi cười, dường như đối với chiêu thức này của mình có chút thoả mãn.

Lão thoáng nhìn giống như một người qua đường tầm thường. Lão mặc một chiếc áo bào bằng bông dày cộm, lưng đeo một chiếc giỏ trúc, bên trong chứa vài thứ lặt vặt. Lão bỗng nhiên dừng bước, quét mắt nhìn những đống phân ngựa đầy trên mặt đất, nói khẽ: "Nơi đây rõ ràng có đại quân đi qua, xem ra mới qua không bao lâu. . ."

Lão lại ngẩng đầu hướng phía nam quan sát, thì thào lẩm bẩm: "Nơi này là phía bắc Hổ Quan, đại quân. . . Chẳng lẽ là Tiểu Cẩm đã rút khỏi Hổ Quan rồi sao?"

Mùa đông khô hanh rét lạnh, những cục phân ngựa đã cứng lại, nhưng còn chưa có rạn nứt. Lão giả kinh nghiệm phong phú, tự nhiên có thể suy đoán ra. Đang lúc định bụng dọc theo dấu chân truy tìm thì thần sắc lão ngưng lại. Lão giả dỏng tai lắng nghe. Xa xa vang lên một loạt tiếng chân, nhân số cũng không nhiều lắm. Lão giả sửa sang lại mũ da cùng giỏ trúc, cúi đầu tiếp tục hướng phía trước bước tới.

Sau lưng lục lạc khẽ vang lên, một đoàn người nhỏ giục ngựa tiến đến, một âm thanh trong trẻo kêu lên: "Vị lão bá phía trước, xin dừng bước!"

Lão giả nhíu mày, còn chưa xoay người lại đã lập tức tập trung đề khí. Lần này xuất hành, lão có chuyện quan trọng bên người, không muốn phát sinh thêm sự cố. Nhưng nếu đám người sau lưng này gây phiền toái, lão cũng không ngần ngại giết sạch toàn bộ! Chiến tranh loạn lạc, chết mấy chục người có tính là gì?

Nhưng sau khi quay người lại, lão lập tức bỏ đi ý nghĩ này. Đây là một đội kỵ sĩ cực kỳ tinh nhuệ, hơn ba mươi người mang theo hơn sáu mươi con tuấn mã, kỵ sĩ mỗi người thân thủ cường tráng, rất nhiều người còn mang theo binh khí, hiển nhiên không phải là một khúc xương dễ gặm. Kỵ sĩ đuổi theo bên hông treo một thanh kiếm sắc nhỏ dài. Có ý tứ chính là, thanh kiếm này lại không có vỏ!

Tuyệt đại đa số kiếm thủ đều đem bội kiếm tra vào trong vỏ, một là phòng ngừa mũi kiếm ngộ thương chính mình hoặc người khác, thứ hai, vỏ kiếm có đôi lúc cũng có thể sử dụng như là binh khí . Chỉ có một loại người tuyệt không nguyện ý sử dụng vỏ kiếm, chính là khoái kiếm thủ. Hắn luyện chính là khoái kiếm, đương nhiên muốn càng nhanh càng tốt. So với thanh kiếm từ trong một chiếc vỏ thật dài rút ra, thanh lợi kiếm trực tiếp đeo trên người càng có thể nhanh hơn một chút. Đối với người coi trọng tốc độ mà nói, nhanh, chính là hết thảy. Một chút nhanh hơn đó, định đoạt hoặc là ngươi chết, hoặc là ta mất mạng!

"Các ngươi là ai?" Lão giả trên mặt mang vẻ kinh hoảng, thiếu chút nữa sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, run rẩy hỏi: "Là cướp đường hảo hán?"

Kiếm thủ ghìm chặt đầu ngựa, mỉm cười nói: "Lão bá không cần sợ, chúng ta chỉ là người qua đường, nhìn thấy ngươi lẻ loi một mình đi qua nơi này, có chút kỳ quái, muốn hỏi một chút mà thôi."

"Không phải kẻ trộm là tốt rồi. . ." Lão giả vỗ vỗ vào lồng ngực chỗ trái tim, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên bị dọa đến không nhẹ.

Kiếm thủ có chút áy náy, xuống ngựa nâng lão dậy, hỏi: "Bên trong Hổ Quan chiến tranh loạn lạc, lão một thân một mình sao lại dám chạy ra ngoài?"

"Còn không phải bởi vì chiến tranh sao? Trong nhà có cái gì đều bị loạn binh cướp sạch rồi. Lão già ta, muốn đi về bên Đông Đô nương nhờ họ hàng thân thích." Lão giả oán hận nói.

Kiếm thủ thở dài nói: "Chiến tranh khổ nhất vẫn là dân chúng. Đúng rồi lão bá, ngươi đừng đi con đường Hổ Quan kia, chỗ đó đoán chừng đang có chiến tranh. Cũng không thể hướng bắc, phương bắc loạn như cào cào. Nếu như ngươi mang đủ lương khô, thì hãy đi theo đường về Hoạt Huyện, dù có xa hơn không ít, nhưng lại rất an toàn."

"Đa tạ tiểu ca rồi." Thân thể lão giả còng xuống muốn hành lễ.

"Không cần." Kiếm thủ nhảy lên lưng ngựa, quay người hướng đội ngũ chạy tới.

Trở lại đội ngũ, kiếm thủ nói với nam nhân đang ngồi ở trên lưng ngựa bên cạnh: "Đã tra hỏi, có lẽ không có vấn đề. Bây giờ chúng ta đi về hướng nam hay hướng bắc?"

"Chu Lễ Uyên, tiểu tử nhà ngươi đang nóng vội, hiện tại nhất định là muốn hướng nam đi Hổ Quan ah, nói không chừng còn có thể đón đầu binh mã đang bỏ chạy của Tô Cẩm." Nam nhân uể oải này chính là Tần Phi, hắn cưỡi ngựa đến mức đau cả mông, liền thay đổi tư thế, điều chỉnh lại cái eo đang đau nhức.

"Nguyên Đô đốc. . ." Tần Phi quay mặt sang nói với viên Đô đốc kiệt ngạo: "Theo ngươi thì sao?"

Nguyên Hâm ngẫm nghĩ: "Vẫn là hướng bắc a. Nơi này có dấu vết quân đội đi qua, không hiểu là dấu vết của binh mã tứ trấn xuôi nam, hay là dấu vết Tô Cẩm Bắc thượng. Chúng ta hướng bắc, chắc chắn tìm không thấy người. Nhưng nếu đi về hướng nam thì không kéo bị Tô Cẩm bỏ rớt lại."

"Ta đoán Tô Cẩm sẽ bỏ thành, nhưng hắn sẽ không đi xa, nhất định phải ở lại phụ cận Hổ Quan, đợi đến lúc binh mã tứ trấn tụ hợp thì sẽ lại tổ chức đánh hạ Hổ Quan. Nếu như hắn có ý nghĩ này, phân ngựa nơi đây chính là của một đội quân trong bốn trấn bọn hắn lưu lại khi đi qua, ta thấy số lượng không tính là quá nhiều, rất có thể là một nhánh quân tiên phong." Tần Phi giải thích nói.

Nguyên Hâm khẽ gật đầu, bỗng nhiên trông thấy sắc mặt Tần Phi hơi biến đổi, vội vàng hỏi: "Có cái gì không ổn?"

"Lão già kia không ổn." Tần Phi trầm giọng nói: "Phương viên trăm dặm xung quanh đây đều không có bóng người, một lão già như hắn nếu như không có vài phần tu vi, chỉ cần vượt qua phiến Hoang Nguyên này cũng đủ để mệt mỏi không đứng dậy được, sao có thể bước đi vững vàng như vậy? Hắn nếu là có người có tu vi, tại sao lúc Chu Lễ Uyên hỏi hắn vài câu lại sợ tới mức té ngã?"

Chu Lễ Uyên đỏ mặt lên, giựt dây cương quay đầu vọt tới.

"Lão bá, dừng bước." Chu Lễ Uyên hét như muốn xé rách cả cuống họng.

Ngựa phi như bay, nhanh như điện chớp. Trong nháy mắt đã vọt tới sau lưng lão giả, Chu Lễ Uyên đang muốn thò tay tóm lấy đầu vai lão, bỗng nhiên chỗ cổ tay một luồng sức mạnh khổng lồ không thể chống cự vọt tới làm thân thể hắn nhẹ bẫng, lão giả chưa cần quay lại đã chấn hắn bay lên. Sau đó mới quay người ra tay, dùng cạnh bàn tay làm đao, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chém vào mi tâm Chu Lễ Uyên, chính là muốn một kích lấy mạng.

Chu Lễ Uyên trong nội tâm hoảng hốt, đây là thời khắc sống còn, thành quả nhiều năm khổ tu hiển lộ, tay phải rung lên, trường kiếm đã ở trong tay, hàn quang lóe lên, kiếm quang lấp loáng, kiếm khí lăng lệ bức thẳng vào trái tim lão giả. Đây là cắn răng muốn liều mạng đồng quy vu tận đấu pháp!

Luận nhanh, thật sự là không có nhiều người có thể cùng Chu Lễ Uyên so nhanh.

Lão giả há miệng kinh ngạc, không nghĩ tới nhiều năm không xuống núi, thanh niên bây giờ so với năm xưa lợi hại hơn nhiều. . . Trong nội tâm ý niệm vừa lóe lên, lão không cho thanh kiếm tiếp tục khai triển mà hời hợt tránh đi một kiếm của Chu Lễ Uyên, tiện tay đánh bay Chu Lễ Uyên. Một vòi máu tươi từ trong miệng Chu Lễ Uyên phun ra, trên không trung vẽ ra một mảnh đỏ thẫm.

Sắc mặt Tần Phi phát lạnh, hất chân qua đầu ngựa, giục ngựa đuổi theo.

Lão giả kia rơi xuống lưng ngựa của Chu Lễ Uyên, xoay tay vỗ một chưởng. Con ngựa lồng lên như điên, chạy hết tốc lực!