Chỉ Yêu Quỷ Y Độc Phi

Chương 42: Đấu khí



Edit: Skye

Lộ trình đi tới Thanh Châu nhanh hơn so với dự định, ngay thứ ba đã tiến vào thành Thanh Châu.

Thanh Châu thuộc đất phong của Triệu vương, thành trì lớn hơn so với bất kì thành trì khác trong Đại Tề.

Kể cũng lạ, cho dù là Trung Dục vương hay Triệu vương, bất kì phong hào nào mang danh vương đều có đất phong, nhưng Trịnh vương vì sao không có?

Điều này làm Nguyên Sơ Hàn thấy khó hiểu, Trịnh vương không có đất phong, không có quân đội riêng nhưng ông lại là người mà tất cả mọi người tại thành đế đô nhìn chằm chằm vào. Trong tay ông có gì đó, nên so với những thứ như đất phong này càng hấp dẫn hơn.

Tới cùng là cái gì, Nguyên Sơ Hàn đoán không ra, thế giới này, không phải là nơi nàng có khả năng đoán được.

Vì giận dỗi với Phong Ly, hai ngày nay trên đường Nguyên Sơ Hàn không nói chuyện cùng hắn. Hắn cũng không nói với nàng, hơn nữa xem ra tâm tình hắn vẫn rất tốt.

Vì thế, Nguyên Sơ Hàn liền càng tức giận, bắt nạt nàng, hắn còn vui vẻ như thế.

Bởi vậy có thể thấy hắn là loại người nào, một bụng đầy ý xấu.

Thanh Châu so ra kém phồn hoa so với đế đô, không náo nhiệt như Sâm Châu, thậm chí trên đường không có mấy người.

Cửa hàng trên phố mở một lát rồi đóng cửa, loại tình cảnh này, có thể thấy thành trì dưới sự cai trị của Triệu vương có bao nhiêu tiêu điều.

Cửa sổ xe mở ra, có thể rõ ràng nhìn đến bên ngoài, Nguyên Sơ Hàn âm thầm lắc đầu, dân chúng sống tại đất của Triệu vương thật sự là xui xẻo mà!

Đội ngũ chuyển tới phố chính, phía trước xuất hiện quan binh. Quan binh đứng hai bên đường mở đường, gióng trống khua chiêng, nghênh đón Nhiếp chính vương giá lâm.

Nguyên Sơ Hàn cười phá lên, cho dù bọn họ không ra đường, đội ngũ cũng tuyệt đối đi không trở ngại, bởi vì căn bản trên đường chưa đến vài người.

Nhìn xa về phía cuối quan binh mở đường, một đám người tiến vào tầm mắt.

Nhóm người này đứng trước đại môn một tòa phủ đệ, ăn mặc xa hoa, hơn nữa nữ nhân vô cùng nhiều.

Màu sắc rực rỡ, dưới ánh mắt trời sáng lạn, lại thập phần lóa mắt, đám nữ nhân kia cài quá nhiều trâm trên đầu, phản chiếu ánh mắt trời quá mức chói mắt.

Thấy một màn này, Nguyên Sơ Hàn rút đầu về, thuận tay đóng cửa sổ.

Quay đầu, không lưu tâm nhìn Phong Ly một cái, không nghĩ tới hắn đang nhìn nàng.

Bốn mắt nhìn nhau, Nguyên Sơ Hàn vài phần không được tự nhiên. Hai ngày nay không nói chuyện với hắn, vừa đối mắt, cảm giác rất kỳ quái.

Phong Ly không thể hiện bất kì nét mặt nào, Nguyên Sơ Hàn không tự nhiên mà xấu hổ, đều là nàng tự mình đa tình.

“Một hồi theo phía sau.” Dặn dò, nghe qua càng như là mệnh lệnh.

Nguyên Sơ Hàn thu hồi tầm mắt, gật đầu, cái gì cũng chưa nói.

Nàng đáp lại như vậy, hoàn toàn không phải phong cách của nàng.

Phong Ly nhìn nàng thêm vài giây, sau cùng không nói thêm.

Đội ngũ chậm rãi dừng lại, giữa đám người đứng trước cửa phủ, một nam nhân mập mạp tuổi chừng năm mươi đã đi tới. Chỉ cần nhìn ngọc đái bên hông đoán chừng liền biết giá trị rất lớn.

“Cung nghênh vương gia đại giá.” Triệu vương một bộ dáng trông mong Phong Ly, cười đến nếp nhăn trên mặt xếp thành hàng song song nhau.

Ngay sau đó, mành xe ngựa bị đẩy ra, Phong Ly đi ra.

Phong Ly xuất hiện, quan binh bốn phía, nữ quyến trước cửa phủ, nha hoàn gã sai vặt, đồng loạt quỳ trên đất, “Cung nghênh vương gia.”

Phong Ly mặt không đổi sắc, nện bước ung dung từ trên xe đi xuống, hướng về phía Trịnh vương.

“Vương gia, ngài đã tới, chỉ chờ ngài tới làm chủ.” Triệu vương tuổi tác lớn nhưng bộ dáng siểm nịnh, Hơi khom lưng đi theo phía sau Phong Ly, miệng nói câu chỉ bọn họ hiểu được.

Phong Ly không bày tỏ bất luận điều gì, chỉ nhìn ông ta một cái, muốn ông ta ngậm miệng.

Triệu vương lập tức ngậm miệng, cười hì hì đưa tay mời Phong Ly vào phủ.

Trong xe ngựa, Nguyên Sơ Hàn chậm rãi đi ra, sau đó cùng hội hộ vệ đi vào trong phủ.

Mặc dù đi giữa đám hộ vệ nhưng vẫn có thể nhìn được bốn phía.

Nhìn về phía gia quyến Triệu vương, các nàng vẫn quỳ trên mặt đất.

Hơn phân nửa đều là thê thiếp Triệu vương, còn có không ít trẻ nhỏ, người rất nhiều.

Văn Thuật đi theo bên người Nguyên Sơ Hàn, hai chủ tớ bị an bài ở bên trong, thoạt nhìn giống như đối tượng trọng điểm cần bảo hộ. Nhìn từ bên ngoài vào, căn bản thấy không rõ hai người bọn họ.

Tiến vào phủ đệ, độ cao kia cùng hoàng cung không sai biệt lắm. Đại môn hai cửa, rắn chắc vừa dày vừa nặng, đại môn một cửa, đoán chừng ai cũng không chạy ra được.

Nha hoàn gã sai vặt trong phủ quỳ gối trong viện, lúc này hoàn toàn nhìn ra giai cấp rõ ràng.

Mặt bên cũng chứng thực địa vị của Phong Ly, đi theo Phong Ly, cho dù là hộ vệ hay Nguyên Sơ Hàn cùng Văn Thuật, đi qua đến đâu đều có người khom đầu gối xuống. Nói cáo mượn oai hùm chính là như vậy.

Triệu vương cùng Phong Ly xuyên qua tòa phủ đệ trang hoàng xa hoa, sau cùng đi vào thư phòng.

Thư phòng này, xem ra còn đẹp đẽ nguy nga hơn so với thư phòng của Phong Ly.

Vẻ ngoài xa hoa, hoa trì núi giả bốn phía tinh xảo, thoạt nhìn như tiên cảnh.

Hộ vệ bên người Triệu vương đứng một bên, hộ vệ Phong Ly đứng một bên khác, phe cánh rõ ràng.

Cửa sổ thư phòng đóng, không biết Phong Ly cùng Triệu vương đang nói chuyện cơ mật gì, dù sao một chút tiếng vang cũng không có.

Nguyên Sơ Hàn cùng Văn Thuật ngồi bên cạnh vườn hoa, nói đi nói lại, hai người bọn họ mới đúng là người nhàn rỗi.

Âm thầm thở dài, phơi nắng, Nguyên Sơ Hàn cảm thán. Nàng căn bản không cần đi theo, nhưng bị Phong Ly ép buộc cưỡng bức lợi dụng mang tới nơi này. Tức giận dọc đường đi không nói, hiện tại lại thành người nhàn rỗi.

Đưa tay hái tới một đóa hoa bạch cúc tươi đẹp trong vườn, gần như tàn phá cả một khóm hoa.

Văn Thuật không dám nói lời nào, lần trước bởi vì nói bừa mà bị Nguyên Sơ Hàn đâm một châm, hắn đau mấy ngày. Hiện tại, dù Nguyên Sơ Hàn làm cái gì, hắn cũng không nói.

Chỉ hy vọng mạng nhỏ này của hắn có chút ngoan cường, không dễ dàng bị người ta hái mất.

Mặt trời nghiêng về phía tây, thư phòng bên kia vẫn không có chút động tĩnh.

Nguyên Sơ Hàn chà đạp mấy đóa hoa, chán đến chết, sau cùng nhét đóa hoa bạch cúc vào trong miệng.

Văn Thuật ngồi một bên không tiếng động, tuy tò mò trong thư phòng tới cùng đang nói cơ mật gì nhưng hắn không dám hỏi thăm.

Sau ba giờ, mặt trời rớt xuống phía tây, đại môn thư phòng đóng chặt rốt cục mở ra.

Phong Ly một bước tiêu sái đi ra ngoài, bước chân không dừng lại, đi xuống bậc thang.

Hộ vệ đi theo phía sau, huấn luyện nghiêm chỉnh.

Triệu vương đi sau, chạy chậm đuổi theo, vẻ mặt cười nói: “Vương gia, tiệc tối đã chuẩn bị tốt, hôm nay Vương gia từ phương xa tới đây, mong rằng vương gia nể mặt.”

Phong Ly cũng không nhìn Triệu vương, thản nhiên nói: “Chuẩn bị đi, đến lúc đó có vấn đề gì sai khác, bổn vương sẽ không quản ngươi.”

Triệu vương ngừng cước bộ, sau đó lại lập tức theo sao, “Dạ dạ, có Vương gia quyết định, ta yên tâm, cũng tuyệt đối không dám để xảy ra chuyện.”

Vốn Phong Ly bước nhanh, Triệu vương cước bộ cũng rất nhanh. Không ngờ Phong Ly bỗng nhiên dừng lại, Triệu vương không chuẩn bị lao thêm hai bước, sau mới ý thức được Phong Ly dừng lại, lão vội bước nhanh lui về. Sắc mặt tiểu nhân, dù lão ăn mặc hoa lệ cũng không ngăn nổi hèn mọn trong lòng lão.

Phong Ly dừng lại, hai tay đặt sau lưng, quay đầu nhìn về phía vườn hoa cách mấy chục mét.

Chỉ thấy Nguyên Sơ Hàn cùng Văn Thuật ngồi chỗ kia, hơn nữa nàng còn đang kinh ngạc nhìn hắn, tựa hồ cho rằng hắn định đi tới đó, hai người bọn họ liền đùn đẩy nhau.

Phong Ly không khỏi nhăn mày, nhìn chằm chằm Nguyên Sơ Hàn, trong miệng nàng không biết đang ăn cái gì, động đậy như con thỏ.

“Qua đây.” Lạnh giọng, ngữ khí Phong Ly như ra lệnh cho nàng.

Nguyên Sơ Hàn ngẩn người, phun cánh hoa trong miệng ra, sau đó đứng dậy đi tới chỗ Phong Ly.

Văn Thuật khẩn trương bắt kịp, hắn vừa rồi còn cho rằng Phong Ly không cần bọn họ chứ!

Đi tới, trong tầm mắt hơi chút mất kiên nhẫn của Phong Ly, Nguyên Sơ Hàn phun cánh hoa cuối cùng trong miệng ra ngoài.

“Vị cô nương này là…” Triệu vương ở một bên hỏi, theo ý lão, có lẽ nữ nhân này là người Phong Ly coi trọng. Đi xa như vậy còn mang theo, chẳng lẽ là thiếp thất gì đó.

Nguyên Sơ Hàn quay đầu nhìn về phía Triệu vương, bỗng dưng mặt mày cong cong cười rộ lên, “Ta là đại phu riêng của Vương gia đại nhân, Triệu vương sắc mặt hồng hào, xem ra thân thể rất tốt.”

Triệu vương lập tức gật đầu cười phụ họa, vừa liếc nhìn sắc mặt Phong Ly.