Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 45: Tấn công ngoạn mục



“Bùm!”

Tiếng nổ từ phía cửa phát ra. Toàn bộ căn phòng bị cắt điện tối om. Một loạt những tay súng bịt mặt lao vào bên trong phòng. Chúng bắn chỉ thiên ba tiếng lên trần nhà. Mọi người hoảng hốt la lên, không khí phút chốc nhuốm mùi nguy hiểm.

Trong căn phòng hội nghị rộng lớn, chỉ duy nhất một nơi phát ra ánh sáng đó là viên ngọc trên cổ Tinh Vân. Bọn bịt mặt cứ thế nhắm thẳng về phía cô lao đến.

Đoàn Nam Phong trao Tinh Nhật cho Tinh Vân rồi nhanh chóng rút từ túi áo ra một cây súng laser tân tiến. Phía trên khẩu súng có một bóng đèn nhỏ, nhanh chóng định vị được vị trí của đối phương. Anh đứng chắn phía trước Tinh Vân, đôi tay đảo rất nhanh. Từng tên một đang nổ súng liền bị hạ.

Nhưng đó chỉ là màn mở đầu. Tiếp theo sau, từng tốp lính được huấn luyện tinh nhuệ ôm vũ khí hạng nặng xông vào. Chưa đến hai giây bọn chúng đã khống chế được hầu hết các khu vực chính của sảnh tiệc rộng lớn.

Tiếng la hét ầm ĩ vang lên, có lẽ vài người đã bị thương. Phiá khu vực VIP, Lâm Thiên Vũ và các vệ sĩ của anh cũng đã bắt đầu chống trả lại. Lúc này, Lâm Thanh cũng vừa kịp quay lại con tàu sau khi đưa. Anh nhanh chóng điều động thêm vài người đến bảo vệ Đoàn Nam Phong và Tinh Vân rời khỏi sân khấu. Giữa bóng đêm dày đặt, ánh sáng laser le lói phát ra nhưng không sao sánh bằng sự phát sáng của sợi “dây chuyền mê hoặc” trên cổ Tinh Vân. Cô đi đến đâu, ánh sáng phát ra đến đó và nhanh chóng trở thành mục tiêu của bọn người bịt mặt.

Hơn hai mươi gã đàn ông vạm vỡ bồng súng lao nhanh về phía cô. Hoàng lão gia thấy vậy liền bấm nút gọi vệ sĩ nhưng người của ông hiện đang ở trên boong đối phó với tình trạng chìm tàu đang xảy ra cho nên không kịp đến xuống phía sảnh tiếp ứng.

Lưu Viễn nhìn thấy con gái trở thành mục tiêu tấn công thì cũng rút súng trong người lao về phía Tinh Vân chặn cho cô. Vài tên trong số bọn chúng bị Lưu Viễn bắn hạ khiến bọn chúng càng như lũ điên nã súng khắp nơi.

Bọn người có chuẩn bị mà tới không thiếu hỏa lực khiến cho mọi người trên tàu không kịp trở tay. Vệ sĩ của những nhân vật quan trọng đã ra tay với bọn người bịt mặt nhưng bọn chúng như quỷ đói, càng ngày càng xuất hiện đông hơn. Hai bên đấu súng căng thẳng kịch liệt hồi lâu khiến không khí sang trọng của buổi tiệc nhanh chóng nhuốm mùi thuốc súng và máu tanh. Một cảnh tượng kinh khủng mà nếu bật đèn lên sẽ khiến vài phu nhân nhung lụa phủ người ngất xỉu ngây lập tức.

Từ trên boong tàu, những chiếc máy bay chiến đấu hiện đại của Cao Thừa Hiên lao vun vút thả người xuống con tàu Nebula và đưa những người bị thương của chúng lên máy bay. Mọi việc diễn ra bài bản và nhanh chóng chứng tỏ kế hoạch của bọn chúng được sắp xếp từ trước một cách tỉ mỉ và cẩn thận.

Bỗng một làn khói mịt mù lan ra khắp phòng. Những quả mìn cay được bọn chúng ném ra khiến người trong phòng phút chốc bị nghẹt thở. Tinh Nhật và vài đứa bé khác trên tàu sợ hãi khóc rống lên. Tiếng người la ó, tiếng súng, tiếng mìn vang lên khắp nơi, bầu không khí hoa lệ trước đó nhanh chóng bị thay thế bằng cảnh tượng tan hoang đổ nát. Nếu ví như thần thoại Hy Lạp thì cảnh tượng kinh hoàng này không khác mấy cảnh thành Tơ-roa sau khi bị quân Hy Lạp tấn công. Trước đó, thành Tơ-roa là một thành trì vững chắc, xinh đẹp, mọi người trong thành ăn uống nhảy múa vui sướng mừng chiến thắng quân Hy Lạp nhưng chỉ sau một đêm, tất cả đã không còn lại gì.

Một góc con tàu đã bị bắn thủng, con tàu đang từ từ chìm xuống, Tinh Vân ôm con vào lòng cho thằng bé đỡ sợ. Trong ánh sáng của viên ngọc, gương mặt bé bỏng của Tinh Nhật hiện lên vẻ hoảng hốt và hoang mang.

Bà Minh nhìn thấy khói liền sợ Tinh Vân không chịu nổi nên lần theo ánh sáng của sợi dây chuyền, tiến lại gần ôm con gái và xịt thuốc cho cô.

“Tinh Vân, thuốc đây, để mẹ xịt cho con.” - Bà Minh đang mải miết lo cho con thì ngay lúc này một viên đạn bắn tới chỗ bà và Tinh Vân. Lưu Viễn đang ở gần đó nhìn thấy nguy hiểm liền nhanh như cắt lao tới ôm lấy bà. Viên đạn xuyên qua người ông, máu đỏ ướt đẫm tay bà Minh. Bà Minh thất thần nhìn Lưu Viễn ngả xuống. Tinh Vân liền kêu lên trong tiếng ho sặc sụa và làn khói mờ mịt: “Cứu với! Ai đó cứu ba tôi với! Ba tôi... ba tôi... ”

Tiếng hét lẫn tiếng khóc uất nghẹn cùng cảm giác mất mát vô vọng lan tràn trong lòng cô.

Bà Minh không nói được gì, chỉ có thể lắc đầu không dám tin điều mình thấy. Đúng ra bà không nên kêu ông ở lại trên tàu. Sáng nay ông đã muốn rời đi. Vậy mà bà đã giữ ông lại. Bà cứ ngỡ rằng ở cạnh bên ông là tốt nhất nhưng không ngờ vẫn là không tính nổi số trời.

Lưu Viễn đưa ngón tay yếu ớt lau nước mắt cho bà, khó nhọc nói từng tiếng: “Đừng khóc... anh sợ nhất là nhìn thấy em khóc. Anh đã hứa cả đời sẽ không để cho em phải khóc.”

“Dương Thiên Bình, cả đời của anh là bao lâu? Chúng ta chỉ vừa gặp lại nhau. Tại sao? Tại sao lại như vậy?”

“Minh Minh... Xin lỗi... em.” - Nói xong, mắt ông nhắm lại, tay cũng rơi xuống bên người bà.

Giây phút này tim bà Minh như ngừng lại, tai không còn nghe được gì nữa, miệng cũng không phát ra được bết kỳ âm thanh nào. Bà dường như không còn chút phản ứng nào với xung quanh cho tới khi Tinh Vân bị một bàn tay bịt miệng kéo đi bà cũng không biết. Tinh Nhật nhìn thấy, liền réo lên: “Mẹ, mẹ ơi! Trả mẹ đây. Huhu...”

Bà Minh nghe thấy tiếng khóc của cháu ngoại thì lúc này mới tỉnh lại quay sang gọi lớn: “Tinh Vân, ai cứu con tôi!” - Bà không thể bỏ Lưu Viễn để chạy theo Tinh Vân cho nên chỉ có thể dùng chút sức lực hô lớn giữa làn súng đạn đì đoàng. Trong tình huống bị bủa vây như vậy, người phụ nữ dù mạnh mẽ đến thế nào cũng hoàn toàn suy sụp tinh thần. Bà Minh cũng không ngoại lệ, bà đang có cảm giác mình bơi giữa đại dương mờ mịt không chút ánh sáng khi mà chồng và con gái đều gặp nan.

Hoàng lão gia ở giữa vòng bảo vệ của các vệ sĩ tinh anh, nhìn thấy ánh sáng trên sơi dây chuyền đang dần lùi ra xa thì ông hoảng sợ rút súng tự mình lao về phía trước cứu cháu gái. Đám vệ sĩ thấy vậy cũng vội chạy theo hướng của ông.

Đoàn Nam Phong và Lâm Thiên Vũ cùng quay lại phía tiếng kêu của bà Minh. Nhìn thấy ánh sáng trên cổ Tinh Vân đang mờ dần, hai người liền lách qua đám đông hỗn loạn đuổi theo phía đó. Nhưng khi hai người thoát ra được khỏi đám đông thì Tinh Vân đã bị đưa lên một chiếc máy bay chiến đấu tối tân lao nhanh mất dạng giữa màn đêm. Mọi chuyện chỉ diễn ra trong tích tắc thời gian. Lâm Thiên Vũ và Đoàn Nam Phong cùng với Hoàng lão gia chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị bắt đi.