Chị Vợ, Anh Yêu Em

Chương 35-2: Kích tình (2)



Cả người Đoàn Nam Phong nóng rực, chỉ muốn nhào đến ôm lấy nàng nhưng anh vẫn cố kiềm chế bước thật khẽ đến bên cô, hai mắt tò mò nhìn vào màn hình điện thoại của cô. Trên màn hình là rất nhiều hình của anh. Đa phần là lúc anh đang ngủ sau những lần kích tình với cô. Thì ra, cô vẫn hay dùng điện thoại chụp lén anh như vậy. Hai năm qua dù có thay điện thoại thì cô cũng không xóa đi những bức ảnh của anh. Dù dặn lòng không kiếm tìm hay chờ đợi anh nhưng đôi lúc vẫn là nhớ da diết không sao chịu nổi nên chỉ có thể nhìn ngắm hình để bước qua cảm giác nhớ nhung.

Đoàn Nam Phong một tay mân mê phần lưng trần lộ ra của cô, một tay chộp lấy điện thoại của Tinh Vân rồi hí hửng nói:

“Trò chơi này của em cũng thật đặc biệt.”

Tinh Vân bị hắn từ phía sau dọa cho giật mình, liền quay lại cắn môi vung tay đánh hắn. Đoàn Nam Phong phì cười rồi đưa tay yêu thương ôm nàng vào lòng. Hương thơm đặc biệt từ người nàng khiến hắn mê luyến, liên tục áp mặt vào da thịt nàng hít hà.

“Trả điện thoại cho em.” - Tinh Vân đanh đá kêu lên.

“Đợi anh xem xong sẽ trả.” - Người nào đó ngang ngược nói.

“Không được, ngại chết đi được.” - Tinh Vân phụng phịu cúi mặt đáp.

Đoàn Nam Phong nhanh tay lướt qua thư mục hình ảnh của nàng. Ngoại trừ hình của gia đình và tài liệu thì hầu như chỉ có hình của hắn. Mà toàn là chụp lén trong lúc hắn ngủ hoặc ngồi làm việc. Hắn nhíu mày quay sang nhìn nàng: “Sao em chỉ toàn chụp lén anh thế hả?”

Tinh Vân giận lẫy đẩy hắn ra: “Còn không phải anh không thích chụp hình hay sao?”

Đoàn Nam Phong tươi cười véo mũi nàng: “Cho nên, em toàn chụp vào những lúc chúng ta ở trên giường?”

Tinh Vân vội xua tay: “Không phải, còn có mấy tấm trên ghế.”

Đoàn Nam Phong cười lớn trước câu trả lời nhanh thiếu não của nàng. Hắn vui vẻ hôn lên đôi má ửng hồng của nàng, miệng không quên trêu: “Bé con, em toàn chọn chụp lúc gương mặt anh thỏa mãn nhất. Em là có ý gì đây? Muốn làm bằng chứng qua đêm với Đoàn Nam Phong anh phải không?” - Người nào đó nói chuyện rất đắc ý.

Tinh Vân nghe xong liền thè lưỡi, dùng ánh mắt bất mãn nhìn hắn: “Oẹ... Qua đêm với anh thì oai phong lắm sao?”

“Đơn độc qua đêm với anh nhiều lần như vậy, chỉ có mỗi mình em. Không phải rất đặc biệt sao?” - Vừa nói hắn vừa vuốt mũi nàng, động tác thụ sủng (hưởng thụ và sủng ái) vô bờ bến.

“Con ma phong lưu này, không biết xấu hổ, còn nói ra nữa. Một mình anh với nhiều cô gái như vậy làm như hay lắm đó. Biến thái không chịu nổi. Tởm quá đi.” - Tinh Vân vừa nói vừa lấy gối đánh vào người hắn. Chiếc áo ngủ mỏng tang vì cử động mạnh của tay mà lộ ra những khoảng da thịt nhức mắt.

Đoàn Nam Phong nuốt ham muốn xuống cổ, muốn giải thích là hắn đã xuất gia hai năm nay, không làm càng, chỉ ngày đêm tưởng nhớ nàng. Nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì Tinh Vân liền lấy chân đạp hắn xuống giường. Nhưng khốn khổ thay, không dịch chuyển được hắn mà còn để lộ ra đôi chân thon dài như hai chiếc đũa ngọc.

Chiếc quần lót chữ T khiêu gợi đồng bộ với váy ngủ nhanh chóng rơi vào đúng tầm mắt của Đoàn Nam Phong. Hắn nhanh tay chộp lấy chân nàng giữ chặt, phóng thích ham muốn, dứt khoát đi vào người nàng. Tất cả hành động nhanh trong vòng một nốt nhạc khiến Tinh Vân sững sờ nhìn hắn.

“Á!” - Tinh Vân phần vì bất ngờ, phần vì đau mà kêu lên. Hơn hai năm chưa từng gần gũi hắn, cảm giác vừa quen vừa lạ lại thêm hành động của hắn nhanh như vậy khiến nàng ít nhiều sợ hãi, không khác mấy lần đầu của bọn họ.

Đoàn Nam Phong hít hà thoả mãn rồi lại nở nụ cười thành tựu. Hắn từ phía trên nhìn xuống nàng một cách mê đắm rồi lấy tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của nàng, thỏ thẻ: “Bé con, anh xin lỗi. Đúng ra lần đầu của chúng ta sau nhiều năm như vậy anh nên dạo đầu và bình tĩnh hơn. Nhưng anh không chịu thêm được nữa. Lần này nếu có ai gõ cửa nữa thì anh chết mất.”

Tinh Vân tức giận cắn môi muốn đẩy hắn ra nhưng nghe hắn thành thật như vậy tự nhiên cô lại mềm lòng. Cô vòng tay ôm cổ hắn: “Y như lần đầu của hai chúng ta. Anh cũng làm em đau như vậy.”

Đoàn Nam Phong nhếch môi hỏi: “Vậy sau khi hết đau thì sao?”

“Thì không thể xa anh được nữa.” - Người nào đó hai má ửng hồng ngượng ngùng nhưng vẫn thành thực nói.

Đoàn Nam Phong hạnh phúc cúi xuống hôn lên môi nàng, nhẹ nhàng tâm tình: “Sau lần đó, anh cũng không thể xa em được nữa. Chỉ muốn mỗi mình em.”

“Lúc đó anh còn xấu xa nói “hãy nhớ kỹ cảm giác này”.” - Tinh Vân vừa nói vừa vẽ loạn trên khuôn ngực rắn chắc của hắn.

Đoàn Nam Phong lần nữa cúi xuống hôn lên môi cô, ôn nhu nói: “Lúc đó là anh đang nhắc nhở chính mình. Phải nhớ rõ cảm giác có được em.”

“Lúc đó anh bị thuốc làm loạn tính.” - Tinh Vân không quên bồi thêm cho rõ về hoàn cảnh lúc đó.

“Anh hoàn toàn có thể cầm cự được đến khi bác sĩ đến. Nhưng lúc đó anh đã nhìn thấy em. Đẹp đến không cưỡng lại nổi. Anh đã biết bản thân mình muốn em. Không muốn bỏ lỡ em. Sau này anh mới biết thì ra yêu nghiệt là có thật.” - Đoàn Nam Phong nửa đùa nửa thật lấy tay gõ vào chóp mũi của nàng trêu chọc.

Tinh Vân liền lấy tay véo vào eo hắn khiến hắn giật nảy mình và luật động càng mạnh hơn. Tinh Vân không chịu nổi kích thích liền ôm chặt vai hắn. Sau một lúc nhìn thấy nàng có vẻ như sắp không chịu nổi nữa, người nào đó liền xấu xa lật người nàng lại, từ phía sau công kích nàng.

Chiếc váy ngủ màu xanh ngọc đắt tiền càng tôn lên vẻ đẹp của vóc dáng tiên nga. Hắn đưa tay vuốt lấy phần lưng để trống trắng noãn mịn màng của nàng. Áp người lên lưng nàng, thỏ thẻ vào tai nàng: “Bé con, em đúng là thuốc độc mãn tính của anh. Tại sao lại có thể mê người đến vậy?”

Từng tiếng kiều mị của nàng phát ra khiến hắn không sao kiềm chế được. Hắn liên tục chuyển đổi đủ cách để tận hưởng nàng.

Sau một lúc lâu Tinh Vân không chịu hơn được nữa liền quay lại van xin: “Nam Phong, tha cho em, em sắp không chịu được nữa rồi.”

Đoàn Nam Phong âu yếm đặt nàng xuống chiếc giường mềm mại: “Bé con, hơn hai năm rồi chưa gần nhau, anh sao có thể dễ dàng tha cho em như vậy.”

“Á...” - Tiếng kêu của Tinh Vân càng lúc càng quyết liệt bởi hắn không những không tha cho nàng mà còn xấu xa tấn công nàng mạnh mẽ hơn.

“Tinh Vân, em lại là của anh rồi. Anh hạnh phúc lắm! Á... Anh yêu em. Thật quá yêu em!” - Hơi thở của Đoàn Nam Phong lúc này cũng dần khàn đục đi hoà lẫn vào tiếng nói mị tình mang đến mấy phần hài lòng.

Thấy hắn có vẻ sắp buông tha cho nàng, Tinh Vân liền nói: “Nam Phong, hôm nay không phải ngày an toàn của em, anh mau đi ra đi.”

“Không cần sợ! Chúng ta có thêm đứa nữa.” - Người nào đó nói rất nhẹ.

“Không, em không muốn mặc áo cưới lúc mang thai đâu.” - Người nào đó tay chân bủn rủn nhưng vẫn nhớ đến vấn đề “thẩm mĩ”, cho nên cố gắng nói.

Đoàn Nam Phong véo mũi nàng, trêu chọc: “Bé con, em chịu gả cho anh rồi sao?”

Hắn nhìn nàng, cười đến tít mắt. Hai má nàng ửng hồng ôm lấy hắn nhu mì hiền dịu nói: “Em đã nói cả đời này sẽ nhường nhịn anh.”

Đoàn Nam Phong nghe Tinh Vân nói xong thì cảm giác hạnh phúc lan tràn tận đáy lòng, hắn ôm cô thật chặt như sợ vụt mất báu vật trời ban. Người con gái này từ lúc anh gặp cô, lòng anh chỉ có ấm áp. Từng cử chỉ và lời nói của cô tuy ít thể hiện nhưng mỗi lần biểu lộ thì đều khiến anh bồi hồi xúc động.

“Tinh Vân, anh sẽ dùng cả đời mình để nhường nhịn em.”

- -----

Hi các tình yêu của Hạc Giấy, xin lỗi các bạn, mấy chương trước có H nhưng hạc Giấy lại quên cho tụi nó vào diện cảnh báo. Khi nào rảnh Hạc Giấy sẽ rà soát lại nhé. Mong các bạn không thích đọc H rộng lòng bỏ qua.:-)