Chỉ Vì Hoàng Hôn Khó Tìm

Chương 20: Tiêu Ân Hoa



"Chị Lưu, em có một vấn đề thật sự không nghĩ ra, chị nói xem tên Tiêu Ân Hoa này cuối cùng đang nghĩ gì?"

Người ra vào phòng làm việc tạo nên vô số tạp âm chói tai, gương mặt ai cũng vui vẻ, thoải mái sau khi phá được vụ án. Ở ngoài cửa có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của người nhà Phương Lập, đèn trong một vài phòng thẩm vấn vẫn đang sáng, Tiêu Kiến Ba, Tiêu Lương Tài, Lữ Bình... đều đang lần lượt được lấy lời khai để hoàn thành bảng ghi chép cuối cùng. Kỳ Niên Ngọc bận rộn một lúc, rót cốc nước đưa cho Lưu Hà, gương mặt thành kính hỏi, "Ông ta muốn gạt 1200 vạn, mượn Phương Lập chỉ có 50 vạn cũng không nhiều, tại sao ông ta lại không muốn trả chứ?"

Vấn đề này vào giờ phút này cũng không được hoan nghênh, mấy lão cảnh sát lớn tiếng quát cậu ta, "Đi, làm việc của cậu đi. Sau này cậu sẽ biết thôi, nếu như tâm lý của người trong cuộc lúc nào cũng hợp tình hợp lý thì lấy đâu ra nhiều vụ án giết người như vậy chứ?"

"Đúng vậy, cậu nghĩ đây là chương trình truyền hình sao, mỗi điểm nghi ngờ đều có thể nói cho cậu biết một, hai, ba, bốn, năm hả? Nói cho cậu biết, bình thường vụ án chỉ cần có 90% nghi ngờ được giải đáp, chứng cứ mang tính chất then chốt có thể hình thành nên một chuỗi chứng cứ, lấy được lời khai của nhân chứng cũng đã rất hiếm rồi, cậu muốn nói đạo lý với người chết, vậy cậu không nên vào cục cảnh sát, cậu nên đi tu ở chùa đi."

Kỳ Niên Ngọc không tức giận mà chỉ cười hì hì, Lưu Hà cũng cười theo, Cục trưởng Trương cũng tham gia, "Tuy rằng vụ án như thiết án nan phiên*, nhưng bác sĩ Lưu cô cũng thử phân tích một chút đi, để chúng tôi học hỏi một chút suy nghĩ của cô, cũng sẽ hữu ích đối với việc phá án trong tương lai —— nói thật, làm sao cô có thể xác định được là Phương Lập, từ bỏ kẻ có nhiều tình nghi hơn là Tiêu Lương Tài, việc này tôi thật sự rất ngạc nhiên."
(*Thiết án nan phiên: vụ án đã hình thành đủ chứng cứ như sắt rồi không thể nào lật lại được nữa).
Ngoài miệng thì chế nhạo Kỳ Niên Ngọc, thật ra cảnh sát trong phòng cũng dần dần yên tĩnh lại, sự chú ý đều tập trung về phía Lưu Hà, còn có người từ ngoài hành lang chạy vội vào, nhìn cô chăm chú: Có thể kết án một cách nhanh chóng như vậy, tổ chuyên án đương nhiên cầu cũng không được, nhưng năng lực nghiệp vụ của mỗi người đều còn yếu, rất hiển nhiên, nhiều người cũng không phục như vậy.

"Cục trưởng Trương quá khách khí rồi." Lưu Hà không thể từ chối, cô cân nhắc một lúc, "Tôi không được trải qua huấn luyện chính quy về hình sự trinh sát, cách suy nghĩ thật ra không giống với mọi người, hình sự trinh sát xem nặng về chứng cứ, chuỗi chứng cứ chỉ về đâu, hung thủ sẽ ở đó. Nhưng đối với tôi mà nói, một người có phải là hung thủ phụ thuộc vào việc hắn có thể trở thành hung thủ hay không."Dien.dan le.quy don

"Tiêu Lương Tài, Lữ Bình, Tiêu Kiến Ba, Lương Đình, Tiêu Ân Hoa, Phương Lập, trong sáu người này, người sở hữu khí chất của hung thủ, có năng lực để kết thúc sinh mệnh của một người, cũng chỉ có ba người là Tiêu Ân Hoa, Tiêu Kiến Ba và Phương Lập, trong quá trình điều tra từng bước loại bỏ đi bản thân Tiêu Ân Hoa, Tiêu Kiến Ba và những người được thuê ở bên ngoài, đối với tôi, người duy nhất trên thực tế cũng chỉ có Phương Lập, điều tiếp theo cần làm, đơn giản chỉ là tìm động cơ gây án mà thôi."

"Đáng tiếc, loại suy nghĩ này chỉ thích hợp với tôi, cũng không thể phát triển ở trong cục, tôi không có quyền đi điều tra, cũng không thể tiếp cận chứng cứ, chỉ có thể dựa vào suy luận, không thể quyết định được tiến trình vụ án, nếu như không có được lời khai của Lương Đình, suy luận này cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển của vụ án, vì vậy tôi mới có thể mạnh dạn đưa ra giả thiết và tìm chứng cứ. Đối với những người có quyền chấp pháp như các vị mà nói, hình thức tư duy này vô cùng nguy hiểm, bởi vì mọi người có thể tiếp xúc với một lượng lớn chứng cứ trong tay, mà cách này giải quyết vụ án theo phương thức định kiến, tư duy dẫn dắt có thể sẽ khiến mọi người có khuynh hướng sàng lọc chứng cứ, ngược lại nó sẽ trở thành trở ngại cho việc phơi bày sự thật, tạo ra những vụ án oan sai. Vì vậy tôi cũng đã nói trước, phương pháp này chỉ có thể tham khảo, cũng chính vì cảnh sát tập trung sự chú ý lên người Tiêu Lương Tài, tôi mới có thể chú ý đến Phương Lập, điều tra những việc còn thiếu sót."

"Về phần Tiêu Ân Hoa tại sao lại không trả 50 vạn cho Phương Lập? Nguyên nhân này, tôi cũng chỉ có thể suy đoán, không cách nào tìm ra chứng cứ." Lưu Hà tiếp tục cười khúc khích, "Trong rất nhiều cuộc thẩm vấn, mọi người thật sự có ấn tượng chung về những việc làm tốt của Tiêu Ân Hoa —— làm việc đúng chỗ, nghĩa khí, đáng tin, dùng lời Lữ Bình nói, 'Đối với ai cũng rất rõ ràng', có thể nói ông ta đúng là một người tốt ngoại trừ việc lừa gạt bảo hiểm. Thậm chí việc lừa gạt bảo hiểm cũng không phải không thể hiểu được, ông ta đã tới bước đường cùng, vay mượn bạn bè và họ hàng khắp nơi, để có tiền trả nợ ông ta phải lừa tiền bảo hiểm, mặc kệ làm việc xấu như thế nào, ông ta cũng vì trả nợ."

"Công ty bảo hiểm cũng rất đáng thương!" Liên Cảnh Vân lộ vẻ mặt xót thương, tất cả mọi người đều cười. Lưu Hà cũng cười, "Nhưng tôi chú ý tới điểm mâu thuẫn trong lời khai này —— Tiêu Kiến Ba không biết gì về chuyện này, ông ta cũng là chủ nợ của Tiêu Ân Hoa, nhưng Tiêu Ân Hoa cũng chưa từng nói khi nào sẽ trả tiền lại cho ông ta."

"Đương nhiên, rất nhiều người sẽ nói, có thể Tiêu Ân Hoa cảm thấy Lữ Bình sẽ vì ông ta mà trả hết nợ nần, nên bản thân không cần nhắc đến. Nhưng Tiêu Ân Hoa đi Nam Phi, là đi tìm đường chết, đây là một sắp xếp tự sát rất cẩn thận, nhưng ông ta không thể để lại di chúc, đối với bất cứ ai, cái chết bất ngờ không thể cố gắng nói lời từ biệt, chuyện này so với cái chết bình thường càng đáng sợ, theo tính cách của Tiêu Ân Hoa, nếu như ông ta dự định 'Có sự bàn giao', nhất định ông ta sẽ tự mình thể hiện, ở điểm này, tôi tin phán đoán của Phương Lập, Tiêu Ân Hoa không phải không kịp bàn giao, mà la ông ta không định bàn giao. Số tiền bồi thường 1200 vạn, nhìn giống như rất nhiều, nhưng muốn hoàn toàn tả hết nợ nần của ông ta thì e rằng có hơi miễn cưỡng —— mặc dù nói người chết thì xóa nợ, chỉ cần Tiêu Lương Tài từ bỏ quyền thừa kế, tất cả nợ nần của ông ta đều sẽ hóa thành hư không, nhưng đó chỉ là con đường chính quy, Lữ Bình và Tiêu Lương Tài chưa chắc có thể thoát khỏi công ty cho vay nặng lãi hoàn toàn, sau khi trừ đi số tiền kia, còn lại 400 vạn có thể để Tiêu Lương Tài ăn xài bao nhiêu năm? 'Cùng thì giữ mình trong sạch, đạt thì cứu giúp khắp thiên hạ', đối với Tiêu Ân Hoa, ông ta không có khả năng trả nợ hết cho tất cả mọi người, chỉ có thể lựa chọn vợ và con trai, Tiêu Kiến Ba, Phương Lập... Điều này bị loại trừ khỏi phạm vi bàn giao."Dien,dan,le,quy,don

"Nhưng ông ta không lo lắng Phương Lập sẽ có lòng riêng sao? Ông ta không sợ Phương Lập sẽ phản bội sao?" Lưu Hà lắc đầu, "Có thể Tiêu Ân Hoa đã từng do dự, nhưng trong lòng ông ta cũng không cảm thấy mình làm như thế là có lỗi với Phương Lập, lúc ông ta ăn nên làm ra thì ông ta đã cho Phương Lập rất nhiều rồi, Phương Lập vẫn theo ông ta, một sinh viên bình thường, gia đình không có tiền không có thế, lúc vào công ty làm thì cái gì cũng không biết, tám năm sau đã chuẩn bị mua nhà ở thành phố S, tất cả những thứ này, còn không phải do ông ta cho Phương Lập hay sao? Ông ta muốn lấy mạng đổi tiền, chẳng lẽ Phương Lập còn muốn lấy lại 50 vạn kia sao? Đối với Tiêu Ân Hoa mà nói, Phương Lập chỉ cần đúng lúc đúng chỗ, thì sẽ không đòi lại số tiền kia, mà cho đến bây giờ ông ta đối xử với Phương Lập cũng rất đúng chỗ... Trên thực tế, tôi vẫn đang tự hỏi làm cách nào Tiêu Ân Hoa có thể kéo tay Phương Lập—— với tư thế cơ thể của ông ta lúc rơi xuống, nếu Phương Lập không đưa tay về phía ông ta, Tiêu Ân Hoa rất khó nắm lấy cánh tay của anh ta một cách chính xác."

Văn phòng trở nên yên lặng, ngay cả những cảnh sát đã quen với những mặt tối của vụ án, cũng không cách nào tiếp tục đùa giỡn, Cục trưởng Trương thở dài, "Nhất thời kích động, một ý nghĩ sai lầm."

"Xong rồi!" Hai cảnh sát vội vã đi vào văn phòng, đưa ra một bộ hồ sơ, "Cục trưởng Trương ông nhìn xem, Lương Đình đã ký tên vào hồ sơ rồi —— "

Câu nói này giống như công tắc, tất cả mọi người lập tức nâng cao tinh thần, chân tướng vụ án đã được làm rõ, chỉ có thể giảm bớt chút ít áp lực của bọn họ, chờ đón bọn họ là vô số báo cáo cần phải làm, đối với bọn họ mà nói, công việc chỉ mới bắt đầu.

"Bác sĩ Lưu, lần này thật sự cám ơn sự giúp đỡ của cô" Cục trưởng Trương bước đến bắt tay Lưu Hà, vẻ mặt lộ ra vẻ quỷ quyệt, "Cũng đã giúp tôi thể hiện mặt mũi với thành phố, tối nay nhất định phải thưởng cho mọi người, chúng ta không say không về!"

Lưu Hà chỉ cười cười, Liên Cảnh Vân đứng ra nói, "Sư phụ, thầy đừng náo loạn nữa, gan già của thầy mà còn nói không say không về, có tin con méc sư mẫu hay không? —— thầy nên làm gì thì làm đi, mật ngọt chết ruồi cũng không dễ đâu, Lưu Hà là vũ khí chuyên môn bí mật của con, cho dù thầy là sư phụ của con thì thầy cũng không làm như vậy được đâu."

"Thằng nhóc này nói gì vậy?" Cục trưởng Trương nhướng mày, "Hả? Không biết lớn nhỏ —— "

"Cái gì! Thật sao?!"

Tiếng la hét từ hành lang truyền đến làm gián đoạn câu chuyện nửa đùa nửa thật của hai người, Liên Cảnh Vân tránh sang một bên, "Xảy ra chuyện gì vậy? Đi, đi xem một chút."

"Cậu nói thật chứ?"

"Đồng chí Cảnh sát, đây không thể nào là sự thật, cô ta nói xấu con trai của tôi!"

"1200 vạn!"

"Tôi liều mạng với các người!"

"Chuyện này không thể cứ vậy mà cho qua được, tôi nói cho các người biết, các người phải bồi thường!"

Trên hành lang thật sự rất hỗn loạn —— người nhà họ Tiêu và người nhà họ Phương đang tranh chấp ở ngoài hành lang, còn có cảnh sát và người bên phía tàu điện ngầm cũng bị cuốn vào, Tiêu Lương Tài còn đeo còng tay. Vụ án cố ý giết cha của kẻ sát nhân phải xét xử trong một vụ án khác ——

Nhưng hắn không bận tâm chút nào, từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ, đây lần đầu tiên hắn phản ứng mạnh như vậy, "Mẹ nói thật sao? Ba bị mưu sát? Ba bị mưu sát? Mẹ, con lại có tiền! 1200 vạn, mẹ nó, hơn 1000 vạn đó!"

"Chuyện này không thể bỏ qua như thế, tôi nói cho các người biết, các người phải bồi thường tiền!" Tiêu Kiến Ba quấn lấy đám người bên phía tàu điện ngầm, nhưng nói được một nửa, đã không thể nào tiếp tục được nữa, phản ứng của cháu trai khiến ông ta khó có thể tin được, liếc mắt nhìn Lữ Bình, "Người làm mẹ như cô cũng mặc kệ không quản nó sao?"Diendan leqdon

"Đồng chí cảnh sát, đồng chí cảnh sát, bọn tôi có thể lấy được tiền sao? Con trai của tôi đúng là bị đâm chết mà."

"Con trai của các người là hung thủ giết người còn muốn đòi tiền bồi thường? Nếu có tiền, trước tiên phải bồi thường cho gia đình người bị hại."

"Hả, nhưng con trai tôi đã chết rồi, còn muốn chúng tôi bồi thường tiền?"

"Các người trả con trai lại cho tôi, trả con trai lại cho tôi!"

"Một xu cũng không cho bà, ác độc! Có chết cũng không cho hắn yên ổn ra đi!"

"Có ý gì vậy? Một đồng cũng không cho, trong bụng con gái của tôi còn đang mang đứa bé của Phương Lập?"

"Được rồi! Mẹ." Lương Đình là người bình tĩnh nhất trong cuộc hỗn chiến này, nhưng cô có vẻ rất tiều tụy, vẻ mặt giống như đã có sự chuẩn bị, quát lớn mẹ bằng giọng điệu kiên định. "Xen vào việc nhà của bọn họ làm gì, đi thôi."

"Nhưng ——" Mẹ Lương đang ở trong tình thế khó xử, cuối cùng cũng đuổi theo ra ngoài, "Đình Đình, chờ mẹ —— "

Tiếng cười vui sướng còn đang vang vọng, Lữ Bình bắt đầu dây dưa cùng đám người bên phía tàu điện ngầm, "Vậy các người phải bồi thường tiền, không có lý do gì mà không bồi thường cả —— "

Cục trưởng Trương lắc đầu, ngậm điếu thuốc trong miệng, toàn thân đều nóng giận, "Cậu nói xem, người trong nhà này, cho dù kế hoạch của một người thành công thôi cũng rất tốt. Vậy mà lại do Phương Lập làm, cho dù Phương Lập muốn lừa tiền bảo hiểm cũng tốt đi, nhưng cậu ta chỉ làm cho hả giận... Cậu ta muốn người nhà họ Tiêu không cầm được tiền, kết quả là đích thân dâng tặng cho bọn họ một khoản tiền lớn, haiz, thật là hỗn loạn..."

"Ai nói?" Liên Cảnh Vân đưa bật lửa cho ông.

"Hả?" Cục trưởng Trương bật lửa, kinh sợ nhìn sang, "800 vạn kia nhất định là không được bồi thường, mua bảo hiểm với mục đích xấu, hợp đồng này chắc chắn phải hủy bỏ, nhưng không phải hai năm trước Tiêu Ân Hoa đã kí hợp đồng bảo hiểm 400 vạn rồi sao? Mặc dù vẫn còn đang trong thời gian bào chữa, nhưng Tiêu Ân Hoa bị mưu sát, cũng không có ý định lừa gạt bảo hiểm —— khoản này cũng có thể không thanh toán sao?"

"Ai nói ông ta không có ý định lừa gạt bảo hiểm?" Liên Cảnh Vân hỏi ngược lại, "Công ty bảo hiểm nhìn thấy chỉ có một sự thật —— Trong vòng hai năm, ông ta lần lượt mua hai gói bảo hiểm, mục đích lừa gạt bảo hiểm rất rõ ràng, cũng đã cố gắng lập tức tự sát sau khi thời gian bào chữa kết thúc... Công ty đã có quyết định, bốn trăm vạn này, không đáng bồi thường, cũng không ủng hộ ý định bồi thường của công ty tàu điện ngầm."

"Cậu sắp xếp như thế thì người nhà họ Tiêu tuyệt đối sẽ không được đồng ý." Cục trưởng Trương liên tục lắc đầu.

Trên môi Liên Cảnh Vân nở nụ cười ấm áp, thái độ ân cần, "Không đồng ý, có thể kiện ra tòa, chi phí kiện tụng khoảng hai vạn tệ, công ty vẫn có thể chấp nhận được... Với tình hình kinh tế hiện nay của người nhà họ Tiêu, bọn họ có thể kiện mấy năm?"

Cục trưởng Trương im lặng, Liên Cảnh Vân giật lấy hộp thuốc thuốc từ trong tay ông, vừa rút điếu thuốc ra vừa nói, "Lúc con đi Lộc An, không phải thầy đã nói là con đi bán sức để phục vụ cho bọn tư bản sao? Sư phụ, thật ra có lúc làm việc cho nhà tư bản cũng rất thoải mái, nếu như pháp luật không trị được tật xấu của con người thì công ty có thể trị được, thầy nói đúng không —— "

"Cậu đi đi." Cục trưởng Trương đấm vào vai anh ta, nhưng thay vì ném bật lửa lại, ông lại châm lửa đốt cho anh ta điếu thuốc, Liên Cảnh Vân thụ sủng nhược kinh, cung kính nghiêng người hít một cái thật sâu. "Dự định khi nào nói với bọn họ?"

"Nếu thầy đã nói như vậy, vậy thì bây giờ đi." Liên Cảnh Vân nói, phả ra một làn khói, chậm rãi đi ra ngoài.

Hành lang yên tĩnh trong chốc lát, sau đó một vụ cãi vả lớn hơn lập tức xảy ra, Tiêu Lương Tài và Lữ Bình đánh về phía Liên Cảnh Vân, nhưng sau đó bị cảnh sát xô đẩy và bắt đi, nhưng cũng không nghĩa là Liên Cảnh Vân có thể dễ dàng trốn thoát, người nhà họ Phương và Tiêu Kiến Ba lại xông tới, đẩy anh ta hãm sâu vào đại dương bao la của cuộc chiến tranh nhân dân, vì vậy anh chỉ có thể cố gắng chạy về phía văn phòng để hít thở không khí.

Lưu Hà cẩn thận thưởng thức vẻ mặt Tiêu Lương Tài và Lữ Bình—— đặc biệt là Tiêu Lương Tài.

Cô có cảm giác, Cục trưởng Trương cũng đang làm như thế.

#

"Cô Lương."

Từ bãi đậu xe đi ra, Lưu Hà giảm tốc độ, chạy xe sát lề đường. "Lúc này rất khó bắt taxi, tôi đưa hai người về."

Mẹ Lương và Lương Đình gần như cùng lúc đó trả lời, "Vậy thì phiền cô rồi, bác sĩ Lưu." "Không cần, bác sĩ Lưu."

Mẹ Lương nhìn sắc mặt của con gái, cười gượng, đổi giọng, "Không cần, bác sĩ Lưu, chúng tôi tự bắt xe về là được rồi."

Lưu Hà gật đầu, mũi chân chuyển sang chân ga, trước khi đạp chân ga, cô nhìn Lương Đình lần nữa ——

"Cô Lương." Cô suy nghĩ một lúc, "Tỏ ra thân thiết với người mới quen thì có hơi mạo muội. Nhưng mà, đứng trên lập trường chuyên môn, tôi tiện thể nói một chút ——"
"Cô đã làm rất tốt, cô Lương, cô hoàn toàn không cần áy náy, bi kịch của Phương Lập bắt nguồn từ những vấn đề của chính bản thân anh ta, không liên quan gì đến cô."

Đã gần trưa, trong ánh nắng xuân, Lương Đình nhìn bóng của chính mình, mí mắt sưng húp, quầng thâm quanh mí mắt, hốc hác, mang theo vẻ đề phòng, giống như đã chuẩn bị sẵn sàng cho số phận nghiệt ngã của mình. Câu nói này của Lưu Hà, làm cho mặt nạ của cô ta lộ ra vết nứt nhẹ, trong nháy mắt, cô có thể nhìn thấy được Lương Đình chân chính —— trong mắt cô ta nước mắt vẫn chưa khô, bước chân trên con đường hẹp, giơ chân lên rồi nhưng lại không chắc chắn phương hướng. Ddle quydon

"Bác sĩ Lưu." Lương Đình nói, lần này hai mắt của cô ta thật sự nhìn lưu Lưu Hà, trên môi nở nụ cười lo lắng, "Tôi biết rồi... Cám ơn cô."

Lưu Hà cười với cô ta, đạp chân ga, hòa vào dòng xe trên đường, từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy, mẹ Lương đón một chiếc xe taxi, hai mẹ con chui vào, cũng rời khỏi nơi vừa rồi.

Nhân lúc đèn đỏ, cô gửi tin nhắn cho Thẩm Khâm, *Bây giờ mới có thể nói tất cả đều kết thúc.*

Điện thoại di động rung một cái, Thẩm Khâm gửi đến rất nhiều vẻ mặt rối rắm, giống như đang thể hiện tâm trạng khó tả của mình, *Được rồi... Thật ra nếu như suy nghĩ kỹ thì hình như, người muốn chết thì cũng đã chết, người giết ông ta cũng chết, người đáng ghét đã bị công ty chán ghét bắt nạt, người xấu đã bị trừng phạt, người tốt cũng không bị tổn thương, tất cả mọi người đều vui vẻ, đúng không?*

Cảm giác khó chịu kia dường như cũng tỏa ra xuyên qua màn hình, Lưu Hà cười cười, lái xe không thuận tiện, cô trực tiếp nói, "Thật ra, vẫn có người vô tội chịu tổn thương rất lớn."

"Cô nói Lương Đình sao?" Giọng nói của Thẩm Khâm vang lên, không biết từ đâu —— lại là giọng nói của chính anh.

"Nếu như tính luôn cô ta, vậy là có hai người." Lưu Hà nhíu mày, nhưng không toát ra vẻ kinh ngạc, vẫn nói chuyện phiếm như cũ —— lúc động vật nhỏ mới vừa lộ diện, lòng cảnh giác đều rất mạnh.

"Ừ, cô nói con của cô ta và Phương Lập." Giọng nói của Thẩm Khâm vốn đã trầm, bây giờ lại càng bị bóp nghẹt, "Tôi không nghĩ tới... nó thật sự rất vô tội, con đường trưởng thành sau này, chắc chắn sẽ càng vất vả hơn nhiều so với bạn cùng tuổi."

"Nếu như nó có cơ hội được sinh ra." Lưu Hà sửa lại lần nữa. "Có khả năng rất lớn Lương Đình sẽ bỏ nó... Từ biểu hiện của cô ta khi bước ra khỏi phòng thẩm vấn cho thấy cô ta đã quyết định rồi."

Kỳ lạ là cái nhìn của Thẩm Khâm về bản chất của con người có lúc lại tiêu cực như vậy, nhưng có lúc, lại đơn thuần như đứa bé, anh lại giật mình kinh ngạc, giống như chưa từng nghĩ đến khả năng này, một lúc sau mới nói, "Nếu không cô ta sẽ không đòi khoản bồi thường từ công ty tàu điện ngầm cho Phương Lập, phải không?"

"Ừ." Lưu Hà gật đầu, "Cô ta là người cứng rắn, không phải vậy, sẽ không gánh áp lực gia đình, ở bên cạnh Phương Lập nhiều năm như vậy. Thu nhập của Lương Đình không cao, hoàn cảnh gia đình, anh cũng thấy rồi đó... Tình hình hiện tại, sinh đứa con ra, hai mẹ con sẽ có rất nhiều khó khăn, năm nay cô ta mới 30 tuổi, bỏ đứa nhỏ đi, sẽ có nhiều sự lựa chọn khác."

Thẩm Khâm im lặng rất lâu, mãi đến khi Lưu Hà lái xe vào bãi đậu xe của tòa nhà văn phòng, mở cửa xuống xe, anh mới mất hứng chuyển sang nhắn tin để tiếp tục nói chuyện, *Vì vậy mà cô đã nói với cô ta câu nói kia, có đúng không, vì để cô ta quyết tâm hơn.*

*Dường như anh khó có thể chấp nhận quyết định này.* Lưu Hà cảm thấy rất thú vị, chính xác, càng nói chuyện nhiều, cô càng hiểu rõ Thẩm Khâm hơn: Có lúc, anh giống như một đứa trẻ, ôm ấp một sinh mạng thuần khiết không muốn xa rời.

Thẩm Khâm gửi đến vẻ mặt oan ức, *Tôi thật sự cảm thấy cô không dịu dàng chút nào, cô Lưu... T_T*

*Mặc dù tôi chưa bao giờ cảm thấy tôi dịu dàng.* Khóe môi Lưu Hà lại cong lên. *Nhưng tôi phải nói, Thẩm tiên sinh, theo quan điểm của tôi cho thấy, có thể làm như thế, đối với đứa nhỏ mới thật sự là 'Dịu dàng'.*

*Có đúng không?...*

*Điều này cũng có thể là suy nghĩ cực đoan của tôi, nhưng tôi cảm thấy đúng là như vậy* Lưu Hà ấn chữ, ngón tay của cô ngừng lại một chút —— câu nói này đối với Thẩm Khâm, có thể hơi kích thích, *Ngưỡng cửa tạo ra sinh mệnh rất thấp, nhưng nuôi dưỡng sinh mệnh lại không giống nhau, rất nhiều đứa nhỏ đều ước rằng mình chưa từng được sinh ra, gia đình bị dị tật bẩm sinh, hôn nhân không có tình yêu, cha mẹ thiếu nhân cách... Con của Lương Đình sau khi được sinh ra sẽ phải đối mặt với rất nhiều tình huống, tôi nghĩ, tôi ủng hộ quyết định của Lương Đình, chấm dứt thai kỳ có thể được xem là một lựa chọn an toàn.*

*... ... ... ... *

Thẩm Khâm dường như đang tiêu hóa câu trả lời của cô, anh giống như tỏ ra thất vọng trong vô thức, điều này làm cho Lưu Hà bắt đầu lo lắng về mức độ 'kê đơn' của cô, đây chính là điểm yếu của việc giao tiếp bằng văn bản, rất khó để đánh giá được các giai đoạn cảm xúc của anh thông qua biểu cảm khuôn mặt trên internet. Nhưng mà, vạn sự khởi đầu nan, sự tiến bộ của Thẩm Khâm vẫn rất rõ ràng, không cần quá sốt ruột...

*Cô lại gọi tôi là Thẩm tiên sinh... [biểu cảm Pikachu khóc.Gif]*

Cuối cùng, anh gửi đến một câu nói như vậy, cũng làm cho Lưu Hà cảm thấy buồn cười. *Được rồi, xin lỗi, quên thêm từ 'anh đó', anh Thẩm tiên sinh đó.*

*[Vẻ mặt phẫn nộ] [Vẻ mặt phẫn nộ] [Vẻ mặt phẫn nộ] [Vẻ mặt phẫn nộ]* Thẩm Khâm gửi một lúc cho cô mười mấy vẻ mặt phẫn nộ, Lưu Hà mím môi, không để cho mình cười ra tiếng: Quá nhiều biểu cảm trong thang máy sẽ khiến bầu không khí trong thang máy trở nên ngượng ngùng.

*Được rồi, còn một vấn đề cuối cùng* Giọng điệu của Thẩm Khâm cũng đã trở lại bình thường —— cô có thể tưởng tượng ra giọng điệu vui vẻ và tán dóc của anh, *Cô nói về âm mưu của Tiêu Ân Hoa sống động như vậy, vậy còn... Phương Lập thì sao? Mặc dù Lương Đình đã nói một ít tin tức, nhưng tôi vẫn không nghĩ ra, chỉ vì 50 vạn, lương một năm của Phương Lập cũng đã hơn 50 vạn rồi, vậy mà chỉ vì một năm tiền lương, anh ta và cái tên mắt to lông mày rậm Chu Thì Mậu lại phản bội kế hoạch?*

Anh khá quen thuộc đối với việc ở trong nước, Lưu Hà không khỏi nhếch miệng cười, nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt giống như không có chuyện gì, ho nhẹ hai tiếng rồi bước ra ngoài trước những ánh mắt kinh ngạc của những người đi cùng thang máy.

"Chị Lưu, về rồi à?" Trương Noãn chào hỏi, "Cô Tiền vừa mới tới."

Lưu Hà nhìn cô ta gật đầu, vừa đi vừa nhắn tin, *Một chút nữa anh có bận việc gì không?*

*Không có, sao vậy?*D;dan;le;quy;don

*Không phải anh muốn biết vấn đề của Phương Lập sao?* Lưu Hà suy nghĩ một lúc trước khi nhắn tin, cuối cùng quyết định: Đã đến lúc nói rõ rồi. *Tôi sẽ nói cho anh biết trong lúc tư vấn cho cô Tiền.*