Chí Tôn Vô Lại

Chương 204: Phi tục phi tăng phi đạo




Đúng vậy, chẳng lẽ phải ôm nhau mà khóc, nước mắt đầy trên mặt mới là nhận ra nhau?
Tiểu Lôi nằm trên cỏ, miệng ngậm một cành cỏ, mắt nhìn lên bầu trời.
"Lão thử trốn đâu mất rồi, tìm ở đâu đây?" Hắn thở dài.
Diệu Yên vô thanh vô tức đến phía sau Tiểu Lôi, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh hắn, hai tay ôn nhu vuốt tóc hắn dịu dàng nói: "Chàng đang suy nghĩ gì vậy?"
Tiểu Lôi thở dài: "Ta cũng không biết đang nghĩ gì.. hình như ta đang nghĩ một chuyện khiến ta thở dài, nhưng trong đầu lại trống không…"
Diệu Yên im lặng, khẽ ôm Tiểu Lôi, mùi hương thơm ngát bay vào mũi hắn, trong lòng hắn dần cảm thấy an bình trở lại, cười khẽ nói: "Chuyện của ta, nàng đừng nói với bọn họ nhé. Nguyệt Hoa cơ thể đang suy nhược, không nên làm nàng phân tâm". "Thiếp biết".
Tiểu Lôi suy nghĩ một lát lại nói: "Lúc đầu, ta định đi gặp gia đình của Nguyệt Hoa, tình hình của Bảo Nhi hiện nay, ta không dám để nó về Nguyệt gia, tâm tính của nó còn trẻ con, nếu không cẩn thận tiết lộ ra bản lãnh của mình sẽ làm bọn họ kinh hoảng. Xem ra Bảo Nhi không thể trở về ngay, ta nghĩ đến biện pháp giải thích với Nguyệt gia một chút".
"Thiếp biết", Diệu Yên mỉm cười.
Tiểu Lôi thở dài: "Còn nữa..gã Ngọc Hư tử kia, ta không thể ở giam hắn suốt đời. Lúc đầu còn định mời Tiêu Dao phái cử người đưa hắn về Côn Luân sơn. Chúng ta ở lại Côn Luân gây ra không ít chuyện, bọn họ hẳn rất hận ta, ta càng không dám đến đó. À, hay là mời thúc thúc ta quay về một lần, giúp mang người trở về"
"Thiếp biết…" Diệu Yên vẫn cười bình thản.
Tiểu Lôi lúc này mới quay đầu lại, nhả ra nhành cỏ đang ngậm trong miệng, cười nói: "Nàng đều biết?"
Diệu Yên lập tức gật đầu: "Thiếp biết hết" Nàng nhẹ nhàng ngả đầu vào ngực Tiểu Lôi, thấp giọng nói: "Thiếp biết chàng trong lòng rất khoái hoạt, nên không chịu ở trong nhà, một mình nằm chỗ này nhìn mây trời, thiếp biết chàng miệng nói rất thoải mái, nhưng trong lòng lại do dự, thiếp còn biết, chàng vừa nói chuyện vừa rồi, kỳ thực trong lòng không nghĩ thế, chỉ thuận miệng nói ra, tâm tình của chàng quan tâm nhất là chuyện của Lôi gia…"
Tiểu Lôi cười khổ, nhéo mũi Diệu Yên: "Nàng có thể bớt khôn ngoan một chút được không? Có thể ngốc một chút được không?"
"Có thể." Diệu Yên cố ý cười nói: "Chàng là phu quân của thiếp, nếu trong lòng phu quân có nỗi buồn mà không hiểu được thì chính là ngốc, mà còn ngu xuẩn nữa"
Tiểu Lôi cười cười, lại suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta còn nghĩ, làm thế nào tìm được biện pháp tìm ra Phong Cuồng… người của Lôi gia có huyết chú, nàng có thể giúp họ giải trừ không?"
Diệu Yên trong mắt lộ ra vài phần phức tạp, chậm rãi lắc đầu: "Phu quân sợ rằng lần này làm người thất vọng, huyết chú không dễ dàng hóa giải vậy đâu"
Tiểu Lôi nhíu mày: "Pháp lực của nàng cao cường, cũng không có biện pháp ư?"
Diệu Yên chỉ vào cánh cổng của biệt thự nói: "Phu quân, người nhìn thấy cánh cổng kia không? Huyết chú hình như phong tỏa đại môn, chìa khóa duy nhất nằm trong tay môn chủ của Phong môn, chúng ta dù pháp lực cao cường cho không cần chìa khóa, chỉ cần một cước đá văng ra, nhưng khóa vẫn không mở, nên dụng lực không mở được cửa, lại còn làm hỏng khóa, đó là đạo lý của huyết chú"
Trán Tiểu Lôi hiện lên vẻ lo lắng, trầm giọng nói: "Nói như vậy, phải tìm được Phong Cuồng mới được…"
Diệu Yên chớp mắt: "Phu quân, thiếp lại có một chủ ý"
"Cái gì vậy?"
"Chúng ta không phải là bắt được một người trong bọn họ phải không?... không bằng…"
Nàng nói vào tai Tiểu Lôi mấy câu, hắn cười ha ha: "Biện pháp này thật đáng thử một lần a!"
Phong Cuồng hình như thực sự biến mất. Lôi đại tiểu thư trong nhiều ngày không có tin tức gì của hắn, sự tình đối phó với Điền gia cũng tạm thời lắng xuống. Chuyến làm ăn này khá tốn kém nhưng Lôi đại tiểu thư vốn không quan tâm, nếu coi như không thấy Phong Cuồng nữa, trên người vẫn mang huyết chú như cũ, nhưng Lôi Minh Nhi cũng không quá để tâm.
Tính tình của loại nữ tử như nàng, bất chấp sinh tử, tuyệt đối không chịu cúi đầu.
Nàng vừa nhận được một tập báo cáo của thủ hạ, gương mặt vốn lạnh lùng lập tức biến đổi, vẻ lạnh lùng trong mắt biến mất, chậm rãi ngồi xuống, xếp báo cáo thành một dãy, miệng thì thầm nói: "Quả nhiên là thế… quả nhiên…"
Trên ba tờ giấy nhàu nát đích thị là giấy chứng sinh từ bệnh viện Từ An.
Năm đó vào ngày 2/8 cũng chính là ngày Lôi Hống sinh ra, tại cùng bệnh viện, chính là bệnh viện Từ An, cũng quả nhiên có một nam hài sinh ra, chính là Tiểu Lôi!
Đồng năm đồng tháng đồng ngày, ngay cả địa điểm chào đời cũng là một bệnh viện, điều này không khỏi làm người ta ngỡ ngàng.
"Lập tức chuẩn bị xe! Ta muốn đi ra ngoài!" Lôi đại tiểu thư trầm mặc một hồi, đột nhiên quát lớn, trong mắt đám thuộc hạ hoảng sợ thấy một đại tiểu thư ngày thường ngạo khí lạnh lùng giờ lảo đảo đi ra.
Nhưng Lôi Minh Nhi lại thất vọng.
Nàng lái xe như điên đến khu ngoại ô tìm Tiểu Lôi, nhưng hắn không ở nhà. Nguyệt Hoa bụng đã to ân cần chào hỏi Lôi đại tiểu thư, nói cho nàng biết Tiểu Lôi đã ra ngoài, không biết khi nào quay trở về.
Mà giờ phút này, Tiểu Lôi đã ở trước sơn môn của Tiêu Dao phái tại Nga Mi sơn rồi.
Con đường thoai thoải dẫn lên núi, đến trước vách núi trước mặt, phía trước địa thế trở nên trống trải. Tiểu Lôi nhìn vùng cây cối đất đá xung quanh, trên mặt bỗng nhiên nở nụ cười.
Hắn nhớ lại những ngày tu hành lúc đầu của mình ở Tiêu Dao phái, cây cỏ trên núi đều lưu lại dấu tích của mình, mỗi lần lười biếng đều ra ngoài làm loạn, hoặc là trêu cợt bọn Ô Dương Ngao Liệt, hoặc đi tìm lão điên mà đùa nghịch.
"Ngọc Hư tử, cảnh tượng của Nga Mi sơn chúng ta không thua Côn Luân sơn chứ!" Tiểu Lôi nhìn Ngọc Hư tử bên cạnh nói.
Lần này hắn đến Tiêu Dao Phái, chính là đem Ngọc Hư tử giao cho Tiêu Dao phái, sau đó nhờ họ mang hắn giao lại cho Côn Luân.
Pháp lực của Ngọc Hư tử lúc này bị khống chế, giống như người bình thường, tâm lý hắn bị đả kích, tâm ý nguội lạnh, không ngạo mạn như trước đây, nghe tiếng của Tiểu Lôi, chỉ thản nhiên nói một câu: "Côn Luân sơn thanh cao nghiêm trang, nơi này tú lệ rực rõ, không có gì để so sánh cả".
Mặc dù lời nói của hắn lạnh lùng nhưng vẫn còn có sự khách quan, không giống Ngọc Hư tử hàng ngày chút nào.
Tiểu Lôi cười nói: "Ngươi xem, đi qua khu rừng phía trước, tiếp tục đi lên phía trước, có thể nhìn thấy Phục Hổ tự rồi. Ngươi bây giờ đầu trọc như vậy, lại có vết nhang, hay là xuất gia tại Phục Hổ tự này đi, cũng tiện lắm đó!"
Ngọc Hư tử không tức giận, chỉ thản nhiên nói một câu: "Bần đạo một lòng hướng đạo, duyên pháp Phật gia cả đời này không cảm thụ được đâu"
Tiểu Lôi như giẫm phải gai mềm, tự mình hiểu được Ngọc Hư tử đã thay đổi nhiều, tính tình đạm bạc, hết hứng thú kích động hắn nên cuối cùng cũng im miệng.
Tiểu Lôi nhớ tới phong cảnh Nga Mi Sơn nên hai người đi bộ lên núi, nếu không hắn có thể dùng pháp thuật đằng vân giá vụ trong chốc lát là đến sơn môn Nga Mi Sơn rồi.
Hai bên đường có rất nhiều khỉ vượn chạy nhảy, hầu tử trên Nga Mi sơn nổi tiếng thiên hạ là loài dã nhân không sợ người, thấy hai người đi lên lập tức vây quanh thò móng vuốt ra cào xé. Tiểu Lôi cảm thấy trong lòng thật bất đắc dĩ.
Quả nhiên là lâu ngày không gặp a!
Năm đầu khi hắn ở trên núi, không có việc gì đều đi trừng trị đám hầu tử này, cuối cùng nhìn thấy hắn từ xa bọn chúng đã nghe gió mà chạy, làm sao dám lại gần thế này? Quả nhiên là mình đã đi một thời gian dài, làm cho lũ súc sanh này quên mất lợi hại của lão tử!
Tiểu Lôi tất nhiên không để móng vuốt của lũ hồ đồ này động đến y phục, rống lên một tiếng, lũ hầu tử này hoành hành trên núi, hàng ngày quấy rối du khách, tiếng hét này căn bản không làm chúng sợ, bình thường thấy trên người du khách có đồ vật gì đó chơi được lập tức giằng lấy. Tiểu Lôi trên người không có đồ vật gì, cũng không muốn dùng pháp lực đả thương lũ súc sanh vô tri này, chỉ lùi sang bên, nhưng không nghĩ đến lũ súc sanh này lá gan càng lớn, có một con khỉ dùng tay cướp lấy ví tiền của Tiểu Lôi chạy đi, sau đó gào lên một tiếng, chạy đi thật xa, trèo lên một cây to ở đằng xa, hai tay mở túi tiền của Tiểu Lôi.
Bên trong ví rơi ra một số thứ linh tinh, nó tiện tay lấy một tờ giấy bạc, đưa lên mồm nhai rau ráu.
Tiểu Lôi tức giận dở khóc dở cười, chỉ vào con khỉ kia mắng: "Đồ súc sinh khá lắm! Tiểu gia ta một mực nhân từ, nhưng ngươi không muốn sống nữa! Cẩn thận ta bắt được sẽ lột da ngươi ra!"
Nói xong hướng về Ngọc Hư tử nói: "Ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi bắt con khỉ kia, lát nữa sẽ trở về"
Nói xong hắn tung người đuổi theo con khỉ, nó vừa nhìn người kia có thể bay lại, sợ đến hét lên một tiếng, chạy vào rừng sâu, Tiểu Lôi tự nhiên đuổi theo không buông tha.
Ngọc Hư tử bất đắc dĩ phải đứng đợi ở phía sau.
Pháp lực của hắn bị khống chế, muốn chạy cũng không thể chạy xa, không biết trên người tên tiểu tử này có pháp thuật gì, mình dù có chạy đi hắn cũng có thể tìm ra (Ngọc Hư tử tất nhiên không biết Tiểu Lôi đã học được linh hồn ma pháp từ Pandora. Khi Pandora ẩn trên người Nguyệt Hoa, từ ngoài ngàn dặm giết chết thành viên của đội leo núi, chính là loại linh hồn ma pháp này, đặt ấn ký trên người đội leo núi, cho dù đối phương đi xa đến đâu trong nháy mắt có thể đi tới. Huống hồ hắn đã trải qua nhiều đả kích trọng đại, tính tình thay đổi nhiều, không dám coi thường mà chạy trốn, mắt thấy Tiểu Lôi đuổi theo hầu tử, mà hắn cũng đã bị chế phục nên cũng mặc kệ.
Hắn lắc lắc đầu, chậm rãi ngồi xuống, lúc ở nhà Tiểu Lôi mặc một chiếc đạo bào, nhưng sớm đã rách thành ba bốn mảnh. Khi Tiểu Lôi còn ở Tiêu Dao phái vẫn giữ hai chiếc đạo bào, nhưng sau khi rời khỏi không cần loại y phục này, đạo bào bị hắn quăng đi đâu mất. Nên Ngọc hư tử bây giờ đang mặc y phục của phàm nhân.
Tiểu Lôi sau khi có tiền, cuộc sống có chút xa xỉ, sử dụng đồ hiệu cao cấp, Ngọc Hư tử cả đời dấn thân chốn phàm trần nhưng không biết thứ hắn đang mặc trên người giá trị bao nhiêu!
May mắn duy nhất còn sót lại là bên hông hắn còn có thanh kiếm, Tiểu Lôi biết pháp lực của hắn bị khống chế, thanh trường kiếm này bất quá là pháp khí tầm thường, nên không có lòng tham, thoải mái trả lại hắn.
Thấy Tiểu Lôi đuổi theo hầu tử, Ngọc Hư tử dứt khoát ngồi xuống giữa đường nhắm mắt dưỡng thần.
Một lúc sau, trên đường truyền lại tiếng bước chân, một đám người đi tới.
Đám người này có khoảng trăm người, ba người dẫn đầu mặc áo cà sa bằng lụa, người đầu tiên sắc mặt hồng hào, người bên trái mặt xanh, người bên phải mặt lại đen sì.
Mấy người này đang đi vội vã, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc nhưng lại thấy có người ban ngày ban mặt lại ngồi giữa đường.
Thấy kẻ này sắc mặt hồng nhuận, tuổi hình như trung niên, mặc quần áo phàm gian, nhưng đầu trọc lóc, đỉnh đầu còn có chín nốt hương, không tăng không tục, bên hông lại có thêm thanh kiếm!
Ngọc Hư tử sớm đã biết có người đến, nhưng hắn là kẻ đắc đạo, không để ý tới, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng nghĩ rằng đó là người qua lại, không quản việc của mình.
Nhưng những hòa thượng này lại đình cước bộ, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm Ngọc Hư tử.
Vị hòa thượng mặt hồng hào lớn tiếng niệm một câu Phật hiệu: "A di đà phật! Bần tăng xin ra mắt! Vì sao thí chủ lại ngồi ở giữa đường ngăn trở đường ta đi, xin mời nhường đường a!"
Ngọc Hư tử lúc này mới mở mắt, nắm tay trước ngực, nghiêm mặt nói: "Bần đạo hoàn lễ! Hòa thượng sao lại nói vậy? Đường này rộng thế, bảy tám người có thể sóng vai đi qua, ta ngồi ở đây, cũng không cản đường các vị, mọi người mời đi thôi"
Hắn biết, một câu xưng hô "bần đạo" làm những hòa thượng này càng thêm nghi ngờ.
Cũng thật tấu xảo, những hòa thượng này lên núi vốn có nhiều chuyện quan trọng hơn nên để tâm đề phòng, đột nhiên thấy Ngọc Hư tử ngồi giữa đường, rõ ràng trang phục tục gia nhưng lại xưng bần đạo, cho dù hắn ăn mặc như tục gia, nhưng cái đầu trọc và chấm hương lại giống hòa thượng hơn đạo sĩ!