Chỉ Muốn Ôm Nữ Chính Vào Ngực

Chương 9



Một giờ sau, tại cửa công viên giải trí tại thành phố M.

Thời Y có chút không được tự nhiên khi đứng trong đám đông rộn ràng nhốn nháo, nàng chưa từng đến những nơi như vậy trước đây.

Nhìn về phía Vạn Sương đang mang vẻ mặt hưng phấn bên cạnh, thầm nghĩ quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ.

"Thời Y tỷ! Chúng ta mau vào đi thôi!" Nói xong Vạn Sương liền tự nhiên nắm lấy cánh tay của Thời Y, kéo nàng bước nhanh vào vào công viên giải trí.

Đột nhiên tiếp xúc như vậy khiến cho Thời Y ngây người ra một lúc.

Thời Y nhìn cánh tay đang bị Vạn Sương cầm lấy, lực độ so với ngày hôm qua không cho chính mình đi có chút không giống nhau. Hiện tại tuy rằng đứa nhỏ này cũng đang lôi kéo mình đi về phía trước, nhưng nàng vẫn còn giữ một chút khe hở giữa hai người, cũng không có thực sự dùng sức.

Trên mặt Thời Y hiện lên một cái cười mỉm khó để phát hiện ra.

Hôm nay hai người không hẹn mà cùng mặc quần jean xanh nhạt cùng với áo thun ngắn tay màu trắng, đi cùng nhau trông giống như là đang mặc đồ đôi vậy.

Hai thân ảnh thon dài chen chúc trong đám đông, dung nhan xuất chúng làm cho mọi người nhìn thoáng qua phải kinh ngạc cảm thán.

Vạn Sương lôi kéo tay của Thời Y đến thẳng một nơi nào đó trong công viên giải trí. Các trò chơi xung quanh dường như đều bị Vạn Sương xem nhẹ.

Hơn mười phút sau, hai người dừng lại trước một tòa nhà khổng lồ, Vạn Sương trên mặt mang theo ý cười nhìn về phía Thời Y, duỗi tay chỉ về phía tấm biển nói: "Chúng ta chơi cái này đi!"

 Thời Y ngẩng đầu lên nhìn, trên tấm biển là một bộ xương khô, xung quang là vệt màu đỏ như máu, bốn phía quanh bộ xương khô còn treo thêm mấy miếng vải rách, ở trên viết bốn chữ to "Nhà ma Oán u" đập vào trong mắt Thời Y.

Quả nhiên, dự cảm của mình là đúng.

Vạn Sương nói "một chỗ" thật sự sẽ khiến người khác không thể tưởng tượng được.

Thời Y ngẩng đầu chậm rãi, nhìn gương mặt tươi cười của đứa nhỏ. Chân của Thời Y không tự giác mà lùi về sau một bước, ho khan một tiếng hỏi: "Ngươi xác định?"

Vạn Sương đã thấy được động tác của Thời Y, bất động thanh sắc mà đến gần Thời Y một chút, trên mặt ý cười chưa tan, "Đúng vậy! Cái này thực kích thích!"

"Nhắc đến kích thích, sao chúng ta không chơi tàu lượn siêu tốc đi?" Thời Y chỉ về phía tiếng thét chói tai không ngừng ở bên trái, lại xoay người chỉ chỉ về phía bên phải, "Hoặc là *Nữ Oa bổ thiên kia?"

*Nữ Oa bổ thiên: Nữ Oa vá trời ( Thực ra mình cũng không biết trò này là trò gì đâu =)))) )

 Nữ Oa vá trời là truyện thần thoại Trung Quốc, kể việc việc bà Nữ Oa ngày đêm không quản khó khăn, vất vả, một mình hì hục đội đá vá trời cứu loài người.

Câu chuyện giàu sức tưởng tượng này còn có ý nghĩa giải thích quá trình phấn đấu khắc phục những tai họa lớn do thiên nhiên gây ra, đồng thời ca ngợi ý chí và sức lực phi thường của con người, thông qua hình tượng đẹp đẽ người mẹ thương con, hết lòng chăm lo đến cuộc sống yên vui của con cái.

"Thời Y tỷ, không phải là ngươi sợ rồi đấy chứ?" Vạn Sương dựa gần vào Thời Y, nhẹ giọng ở bên lỗ tai Thời Y hỏi.

Bởi vì khoảng cách quá gần, Vạn Sương đều có thể ngửi thấy được thanh hương nhàn nhạt trên người Thời Y. Mùi hương thơm ngọt cùng với cổ trắng nõn khiến cho Vạn Sương tim đập như sấm.

Nhắm mắt đè ép ý niệm trong lòng xuống, Vạn Sương dịch một chút về phía bên trái, thân thể kéo ra chút khoảng cách với Thời Y.

Thời Y nghe thấy Vạn Sương hỏi vậy, tay đang nâng lên liền hạ xuống, nhìn thoáng qua tấm biển phía trên. Thời Y nhìn bộ xương khô với đôi mắt đỏ như máu giống như đang trừng mắt nhìn nàng, nhanh chóng cúi đầu nói với Vạn Sương: "Ân."

Một chữ ân nhẹ vang lên, làm trên mặt Vạn Sương ý cười càng tăng lên.

"Được rồi được rồi, nghe theo ngươi." Vạn Sương lại lôi kéo tay Thời Y lần nữa, đi về hướng khác, "Ta cũng rất sợ ma quỷ, nên sẽ không đi vào đâu."

Dần dần rời xa nhà ma, Thời Y cũng buông xuống sợ hãi trong lòng, thả lỏng người bước theo Vạn Sương.

Hai người chơi hết các trò chơi có trong công viên giải trí.

........

Cảnh Dật Kiệt đứng trước cửa tiệm hoa, nhìn cửa cuốn màu trắng, cười lạnh thấp giọng nói: "Tốt lắm, dù sao ngươi cũng trốn không thoát."

Ngày hôm qua tới thì tiệm hoa của Thời Y đóng cửa. Hôm nay tới, vẫn là đóng cửa như cũ.

Thời Y lần nữa trốn tránh đã thành công khơi gợi ham muốn chinh  nhiều năm không xuất hiện của Cảnh Dật Kiệt.

Vốn dĩ chỉ muốn chơi đùa với Thời Y một chút, muốn nếm thử hương vị của Thời Y. Nhưng hiện tại, hành động của Thời Y đã hoàn toàn khơi gợi lòng Cảnh Dật Kiệt.

Lấy điện thoại từ trong túi tiền ra, hắn liền bấm một dãy số.

"Cảnh tổng." Người bên kia điện thoại quả nhiên nói chuyện đều mang theo cung kính.

Cảnh Dật Kiệt không có chút cảm tình nói: "Đem hợp đồng hợp tác với Thời gia đặt ở trên bàn ta."

Nói xong liền xoay người hướng về chiếc xe màu xám. Chẳng qua lúc lái xe rời đi, hai mắt Cảnh Dật Kiệt sắc bén liếc liếc về biển hiệu của tiệm hoa.

.........

Ánh đèn vàng ấm áp ánh lên trên mặt bàn gỗ, nước đào mật hồng nhạt óng ánh trong chiếc cốc thủy tinh trong suốt.

Thời Y cầm chiếc cốc lên, có hơi chút mệt mỏi, hơi nhìn đến Vạn Sương đang ngủ trên bàn.

Hiện tại đã là 7 giờ tối, hai người đã ở công viên giải trí chơi cả ngày.

Đương nhiên đa số thời gian đều là Vạn Sương chơi, mà Thời Y chỉ đứng ở một bên nhìn nàng.

Vạn Sương bởi vì dậy quá sớm lại còn chơi quá khích nên sớm đã cạn kiệt sức lực.

Vừa mới ngồi ở ghế nhà hàng chưa đến năm phút liền ngủ rồi.

"Tiểu thư, đây là đồ ăn các ngươi đã gọi." Người phục vụ cẩn thận đặt thức ăn lên bàn, nói với Thời Y.

"Được rồi, cảm ơn."

Chờ đến lúc đồ ăn đều được mang lên hết, Vạn Sương vẫn chưa có tỉnh lại.

"Vạn Sương, Vạn Sương." Thời Y nhẹ nhàng vỗ bả vai Vạn Sương, nhỏ giọng kêu.

Đứa nhỏ bởi vì bị kêu tên cùng với vỗ vai, ý thức liền từ trong mộng trở về. Mí mắt hơi lăn lộn một chút nhưng lại không có chút động tĩnh nào. Một lát sau, rốt cuộc không tình nguyện giãy giụa mở bừng mắt, Vạn Sương mơ màng buồn ngủ lẩm bẩm một câu, "Ân?"

"Ăn cơm."

"Oáp~" Vạn Sương xoa xoa đôi mắt, mang theo buồn ngủ nói với Thời Y: "Ngại quá Thời Y tỷ a, ta không cẩn thận ngủ mất."

Đứa nhỏ bởi vì mới tỉnh ngủ, hai mắt nhập nhèm còn chưa có mở hoàn toàn, thanh âm khàn khàn không dễ nghe như bình thường, nhưng lại có một phen phong vị khác.

Thời Y không tự chủ được mà xoa xoa đầu Vạn Sương, ngữ khí ôn nhu nói: "Không có việc gì, nhanh ăn cơm đi."

Tuy rằng Vạn Sương bị đánh thức, nhưng cơn buồn ngủ lại ngày càng tăng thêm, lúc ăn cơm liền  gật gù giống như gà con mổ thóc.

Thời Y ăn được hai miếng, nhìn bộ dáng của Vạn Sương. Không cẩn thận cười ra tiếng.

Vẫy tay gọi phục vụ, lưu loát tính tiền xong, Thời Y kéo cánh tay Vạn Sương, nói: "Đi thôi, ta đưa ngươi về nhà."

Vạn Sương híp mắt lại, buông đũa đang cầm trong tay xuống, đứng lên dựa vào Thời Y, trong miệng còn quan tâm hỏi: "Ăn no?"

Thời Y nhìn thoáng qua thức ăn vẫn còn nguyên, mặt không thay đổi gật gật đầu, "No rồi."

Nghe thấy Thời Y trả lời vậy, Vạn Sương yên tâm, mơ mơ màng màng dựa vào Thời Y rời khỏi nhà hàng.

Một giờ sau, cửa khu nhà Vạn Sương.

Thời Y nhìn thoáng qua người đang ngủ say ở ghế phụ, lấy điện thoại từ trong túi ra bấm một dãy số vừa mới gọi.

Điện thoại rất nhanh được bắt máy, thanh âm trầm thấp truyền ra từ điện thoại, "Ngươi là?"

"Xin chào Vạn tiên sinh, ta là Thời Y."

Lúc này Vạn Thịnh mặt không cảm xúc ngồi trên ghế sô pha.

Vốn dĩ cho rằng tối nay có thể cùng muội muội ăn cơm, Vạn Thịnh cố gắng xử lý hết công việc ở công ty để về nhà sớm. Nhưng về đến nhà được một giờ, Vạn Thịnh còn chưa thấy mặt Vạn Sương đâu.

Vài phút trước lúc Thời Y gọi điện thoại tới, Vạn Thịnh cũng đoán được nguyên nhân Vạn Sương không về nhà hẳn là ở cùng với Thời Y.

Cho nên nghe thấy nàng tự xưng tên, Vạn Thịnh đang buồn bực liền quyết đoán tắt điện thoại.

Thanh âm "Tút tút" vang lên bên tai, Thời Y rời điện thoại từ bên tai xuống, nhìn điện thoại vừa mới bị tắt máy, nhất thời đoán không ra ý nghĩ của Vạn Thịnh.

Nhưng chưa được bao lâu, điện thoại của Thời Y lại vang lên tiếng chuông.

Nhìn thoáng qua số điện thoại, Thời Y chần chờ hỏi: "Vạn tiên sinh?"

Người gọi đương nhiên là Vạn Thịnh. Lúc vừa mới tắt điện thoại, Vạn Thịnh liền cảm thấy Thời Y gọi điện hẳn là chuyện quan trọng. Lại còn liên quan đến muội muội mình, đành phải bất động thanh sắc gọi lại cho Thời Y.

"Ngại quá, vừa mới không cẩn thận ấn nhầm nút tắt." Mặt Vạn Thịnh không đổi giải thích, sau đó hỏi: "Có phải Tiểu Sương đang ở cùng một chỗ với Thời tiểu thư hay không?"

"Đúng vậy......" Thời Y nói chuyện Vạn Sương ngủ trên xe mình qua điện thoại, nhờ Vạn Thịnh xuống dưới ôm nàng về nhà.

Lúc Vạn Thịnh vừa trả lời xong, Thời Y liền kết thúc cuộc gọi.

Cởi bỏ dây an toàn trên người, Thời Y hướng về bên phải cúi xuống, tìm kiếm chỗ mở dây an  toàn trên người Vạn Sương.

Sờ soạng trong chốc lát, Thời Y cởi bỏ dây an toàn trên người Vạn Sương. Ngay lúc này Vạn Sương bởi vì không bị trói buộc bởi dây an toàn nên chậm rãi ngã về hướng bên trái.

Thời Y luống cuống tay chân đỡ lấy Vạn Sương, để ngăn nàng không cẩn thận bị đụng phải.

Nhưng một giây sau, Vạn Sương không có sức lực chống đỡ nên đầu của nàng dựa vào vai Thời Y, đôi môi vô thức chạm vào gương mặt của Thời Y.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, đầu Vạn Sương rất nhanh rơi từ bả vai xuống.

Thời Y hoảng hốt một chút, đặt Vạn Sương thật nhanh dựa trên ghế, nhìn Vạn Sương không chớp mắt.

Chỉ thấy đứa nhỏ này không có chút dấu hiệu tỉnh lại, giống như một mỹ nhân đang say ngủ.

Thời Y yên lòng, thở phào một hơi.

Ở phía xa cửa khu nhà có một thân ảnh cao lớn đi ra. Thời Y nhìn thấy vậy, cũng không suy nghĩ lung tung nữa mà vội vàng xuống xe. Như thể sợ Vạn Thịnh biết được chuyện mới xảy ra bên trong xe.

"Vạn tiên sinh." Thời Y lịch sự gật đầu với người đàn ông đang đến gần.

Chẳng qua Vạn Thịnh cũng không có tốt tính như Thời Y, chỉ là cứng đờ nói lại một câu "Ân"

Thái độ lạnh nhạt của Vạn Thịnh Thời Y cũng không để ý, mà là xoay người đi đến bên ghế phụ, vừa mở cửa xe vừa nói, "Vạn Sương mới ăn được một chút ít, buổi tối tỉnh dậy chắc hẳn là sẽ đói, Vạn tiên sinh tốt nhất nên chuẩn bị một chút cơm cho nàng."

"Không cần." Vạn Thịnh nghe được lời nói của Thời Y, cũng biết được là nàng đối xử tốt với Vạn Sương, bỏ xuống khúc mắc 'Thời Y đoạt muội muội của mình', nói: "Tiểu Sương ngủ say như vậy sẽ không tỉnh lại."

Thời Y nghe được những lời này, đột nhiên nghĩ tới cảm giác mềm mại vừa rồi trên mặt mình. Thầm nghĩ: Này không tính là hôn đi? Mà là người ngủ không cẩn thận chạm phải?

Vạn Thịnh khom lưng bế Vạn Sương theo kiểu công chúa ra khỏi xe, ôm nàng ở trong ngực hướng về phía cửa khu chung cư. Nhưng vừa mới đi được hai bước, Vạn Thịnh đứng lại, quay đầu khách khí nói: "Thực cảm ơn Thời tiểu thư đã đưa Tiểu Sương về nhà."

"Không có gì."

Thời Y nhìn thoáng qua đứa nhỏ đang được ôm trên tay Vạn Thịnh, mặt hơi khẽ mỉm cười. Sau đó xoay người đi về hướng ghế lái.

Khi Thời Y xoay người rời đi cũng không thấy được khóe miệng Vạn Sương đang được ôm trên tay Vạn Thịnh cũng đang khẽ nở một nụ cười thật đẹp.