Chết Cũng Không Buông Tha Ngươi

Chương 17



Đan Đan vẫn trong trạng thái say choáng váng, cô nhoẻn miệng cười, bàn tay quơ giữa không trung, muốn chạm vào đôi mắt Hứa Lương Châu, nhưng vì tay ngắn với không tới, chỉ lung tung bắt lấy không khí, "Cậu lớn lên rất giống hắn, hì hì."

Hứa Lương Châu theo lời của cô, hỏi: "Giống ai."

"Hắn."

"Hắn là ai?"

Đan Đan cũng nghi hoặc, ánh mắt ngây thơ, "Đúng vậy, hắn là ai? Là ai?" Cô nghĩ rồi nghĩ, chợt cả người cứng đờ, quá nhiều hình ảnh ở trong đầu đan xen, có tốt có xấu, cô giống như nhận ra hắn, giãy giụa muốn bò dậy, "Cậu tránh ra."

Hứa Lương Châu ánh mắt tối sầm, tóm được người trở về, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt sạch sẽ trong suốt của cô, muốn nhìn ra thứ gì đó.

"Sợ cái gì, ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi."

Đan Đan mềm như bông, không có sức lực gì, say rượu khiến cô hiển nhiên không biết chính mình đang nói gì, xiêu xiêu vẹo vẹo nhìn người trước mặt, đắc ý dào dạt, cô nói: "Tôi không sợ cậu!" Đối thượng hắn mỉm cười con ngươi, lại lặp lại một lần, "Tôi thật sự không sợ cậu, tôi nói cho cậu, tôi đều đã nghĩ tốt rồi."

Hứa Lương Châu híp mắt, âm thanh thâm trầm khàn khàn, hắn vuốt ve mái tóc của cô rồi hỏi: "Cô định đối phó Hứa Lương Châu thế nào?"

Cô "Hắc hắc" cười, thần thần bí bí nói: "Tôi nói cho cậu, hắn sẽ phải trở về, sau khi thi đại học xong ta rốt cuộc không cần thấy hắn, quả thực rất tốt."

Đôi mắt Hứa Lương Châu đen như xoáy nước thâm thúy, hắn ôm lấy eo cô, ngón tay dần dần từ sợi tóc di chuyển đến khuôn mặt, đầu ngón tay lạnh lẽo, giống như rắn độc đang ngủ đông ở nơi tối tăm.

Đan Đan gục đầu, khép lại đôi mắt lại muốn ngủ, Hứa Lương Châu hoàn hồn, buồn cười vỗ đầu cô, mở miệng nói: "Còn chưa kêu ca ca, không kêu không cho ngủ."

Nhớ lại lúc nãy, cô kêu Tống Thành kêu đến thân thiết, còn có bàn tay nhỏ nắm chặt tay Tống Thành, nghĩ đến đây, khóe miệng cười càng sâu, cúi đầu ôm chặt eo cô, "Mau kêu."

Đan Đan buồn ngủ không mở nổi mắt, hắn khống chế thân hình yếu ớt nhỏ bé của cô, không cho cô ngủ, quá khó chịu, liền thuận, nhẹ nhàng kêu từng chữ, "Ca ca."

"Lại kêu một lần."

Đan Đan không biết nói bao nhiêu lần, miệng khô lưỡi khô, hắn mới xem như bỏ qua.

Hứa Lương Châu đặt người trên bàn đu dây, còn mình thì thong thả ung dung đứng dậy, đi lấy một bình nước tới, kéo tay cô, rót nước lạnh lên, tinh tế rửa sạch từng ngón tay, lại từ túi quần lấy ra khăn giấy, lau khô sạch sẽ.

Hắn ngồi trên ghế trúc, hai chân bắt chéo, ngón tay kẹp điếu thuốc, Hứa Lương Châu đốt thuốc, hít sâu một ngụm, nhìn người bên cạnh, ánh mắt sâu không lường được.

Hứa Lương Châu nghĩ tới lời nói vừa rồi của cô, uống say thì nói thật, cô sợ hắn, đồng thời lại cực kỳ hiểu biết hắn.

Loại hiểu biết này đã đến một trình độ làm hắn giật mình.

Hắn chải chuốt rõ ràng suy nghĩ, từ hai người lần đầu tiên gặp mặt bắt đầu, cô đối với mình luôn có loại mạc danh sợ hãi, đủ loại biểu hiện của Đan Đan giống như là đã sớm nhận thức hắn.

Thật giống như là hiểu biết tương lai của hắn.

Đúng vậy, tương lai.

Trong sương khói hỗn loạn, Hứa Lương Châu cuối cùng nghĩ thông suốt một ít việc, nhưng hắn còn không dám cũng không thể xác định, dù sao việc này thực không thể tưởng tượng được, cũng khó có thể tiếp thu, nhưng sơ hở thật sự quá nhiều.

Hắn tự giễu cười, tắt thuốc.

Hắn nhìn Đan Đan, còn cần dò xét một lần.

Hứa Lương Châu đem người đang ngủ lên lưng mình, cô quá nhẹ, không dùng bao nhiêu lực là có thể dễ như trở bàn tay cõng lên.

Hơi thở ấm áp của cô phun vào bên tai hắn, làm hắn tâm ngứa.

Hứa Lương Châu đưa cô trở về khách sạn đã đặt sẵn, mình sang phòng cách vách cũng ngủ trưa.

Lần nữa tỉnh lại, đã là buổi tối.

Khách sạn xây dựng ở ven sông, đẩy cửa sổ ra là có thể thấy toàn bộ thị trấn bên ngoài được chiếu sáng bởi đèn điện, Hứa Lương Châu đặt tay ở cửa sổ, đến khi gió lạnh thổi vào, mới đi ra ngoài, xoay người vào phòng bên cạnh.

Đan Đan hiển nhiên cũng vừa tỉnh, cô ngồi yên trên giường, khuôn mặt hồng hồng, trước mắt như bị bịt kín một tầng băng gạc.

Hứa Lương Châu dựa vào cạnh cửa, chậm rì rì nói, "Cậu uống say."

Đan Đan nắm ga giường, "Ừ."

Hắn nhìn cô ra vẻ trấn định, cười cười, không chút để ý nói: "Cậu không muốn biết cậu uống say rồi nói gì sao?"

"Tôi nói gì?"

Hứa Lương Châu chơi đùa bật lửa trong tay, mở ra rồi khép lại, bộ dáng thực nhàm chán, hắn đi đến hai bước, cố tình tản mát ra khí thế bức người, "cậu nói.." Hắn kéo dài âm cuối.

Đan Đan căng cứng cơ thể, không chắc mình có nói những thứ không nên nói hay không, trong lòng thật khẩn trương.

"Cậu nói tôi không được thi đậu đại học T, không cần dây dưa cậu, cậu kêu tôi không cần dọn lại đây."

Đan Đan ngửa đầu nhìn hắn, theo bản năng nói: "Không có khả năng, cậu căn bản.."

Cô biết hắn phải về thủ đô, hắn cũng chưa từng có ý nghĩ muốn ở đây vĩnh viễn.

Đan Đan nói xong thì thấy hắn nghiền ngẫm cười, đột nhiên im bặt.

Hứa Lương Châu hùng hổ dọa người, bước tới gần cô, cô cơ hồ không thể lui, hắn trầm giọng hỏi: "Câuk không nhớ rõ chính mình nói gì, như thế nào dám khẳng định không có khả năng."

Nhân sinh quỹ đạo của hắn từ sớm đã được xác định, bất luận thi thành dạng gì, tương lai đều xác định phải vào trường tốt nhất phương bắc, hắn nói dối thử cô, cô quả nhiên trúng kế.

"Cậu lừa tôi!" Đan Đan phản ứng lại, sắc mặt trắng bệch, bước chân đứng không vững.

Hứa Lương Châu cầm lòng không đậu nhéo mặt cô, cười vô hại, "Không có gì, đùa cậu thôi, cậu cái gì cũng không nói, trực tiếp ngủ say."

Đan Đan xua tay hắn ra, nghiêng người, "Một chút cũng không vui."

Đan Đan tức giận.

Không nói một lời chạy ra ngoài, cô sắp chịu không nổi, chuyện trọng sinh này đè ở trong lòng cô cũng đã trầm trọng, sống lại lần nữa cũng không tốt như trong tưởng tượng.

Rất nhiều bí mật ẩn sâu trong nội tâm, không thể nói cùng ai.

Hứa Lương Châu không đuổi theo, đứng tại chỗ, cúi đầu.

Cô biết nhiều việc hơn hắn nghĩ, nếu là người bình thường có thể sẽ cảm thấy sợ hãi, nhưng Hứa Lương Châu lại không, ngược lại là cực kỳ hưng phấn, cảm thấy thú vị, thôi thúc hắn muốn đi sâu vào tìm hiểu.

Người hắn thích, quả nhiên không giống người thường.

Hơn nữa, cuối cùng hắn có thể rõ ràng, cô cũng không phải tự nhiên chán ghét hắn đúng không?

Mười phút sau, Hứa Lương Châu từ lầu hai khách sạn đi xuống, phải đi tìm người đưa về.

Đút tay vào túi quần, hắn không nhanh không chậm đi ven đường, người khác không thể khơi dậy nửa điểm hứng thú của hắn.

Trên cổ Hứa Lương Châu đeo một mặt tượng phật, có đôi khi hắn thực tin tưởng hai chữ duyên phận.

Hắn muốn thử xem, không gọi điện thoại, không hỏi người khác, cứ như vậy lang thang không có mục tiêu, có thể gặp được cô hay không?

Chợt, Hứa Lương Châu ở bờ sông biên dừng bước chân, nhẹ trán tươi cười, thâm sắc con ngươi nhìn về phía hành lang lâu phía dưới người, hơi hơi chớp động, hắn thấy cô.

Hắn ý cười càng thêm sâu, ánh mắt như hàn băng bắn về hướng bên kia.

Mi mắt cô cong cong, một nam hài cao gầy đứng ở bên cạnh, hai người sóng vai mà đứng, tay người nọ đặt trên đầu vai cô.

Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha ha hôm nay cùng cơ hữu đang đi về nói chuyện phiếm.

Đối thoại đại khái như sau.

Ta: Trong đầu ta có ý tưởng chợt lóe.

Cơ hữu: Ta muốn bắn..

Hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt ha ha ha ha

Đêm nay số lượng từ có chút ít.

Đêm mai gặp.