Chết Cũng Không Buông Tha Ngươi

Chương 16



Hứa Lương Châu theo Đan Đan đi tới đi lui, ngói đen tường trắng, tình thơ ý họa, càng đến nơi hẻo lánh, du khách cũng càng ngày càng ít.

Hắn duỗi tay đặt lên vai cô, "Đừng đi qua."

Đan Đan động bả vai, tránh thoát khỏi tay hắn, "Trả cặp lại cho tôi, ai chơi theo ý người nấy đi."

Hứa Lương Châu nhướn mày khiêu khích, "

Nằm mơ đi, cậu có đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm."

Nói không đói bụng là nói dối, thể lực tiêu hao lớn như vậy.

Cô đứng đắn phủ nhận, "Tôi không đói, tự cậu ăn đi."

Vừa dứt lời, cô liền bị bụng mình bán đứng, thầm thì kêu ra tiếng, cô cúi đầu, không cho hắn thấy trên mặt mình dần dần nổi lên những áng mây màu đỏ.

"Phụt." Hứa Lương Châu cong lưng cười không chút lưu tình, tiếng cười trầm thấp khàn khàn.

Đan Đan bị hắn cười đến thẹn thùng, còn chưa ý thức được đã đưa tay nhéo hắn một phen, "Không cho cười."

Đây là một thói quen của cô từ rất sớm, thích nhéo hắn, nhưng với hắn mà nói, sức lực cô không lớn. Hứa Lương Châu thẳng eo, xua tay, "Được được, tôi không cười." Nhưng ý cười vẫn ức chế không được.

Hắn khoác cổ cô, như ôm như kéo cô đến tiệm cơm.

Đan Đan giống như cái vật trang sức, bị hắn cắp theo, cô ngước cổ, "cậu có tiền không?"

"Cậu có."

Đan Đan câu môi cười một cái, nói: "Đó là tiền của tôi, tôi không cho ngươi dùng, cho cậu bị đói đi, hoặc là cậu đi tìm Tống Thành."

Hứa Lương Châu nhéo nhéo chóp mũi cô, đến khi đỏ lên, "Thật không có lương tâm mà, không sao, tôi nhìn cậu ăn là được."

Khóe mắt đuôi lông mày đều nhiễm ý cười như gió xuân, cúi đầu, cơ hồ sắp cắn lỗ tai cô, hắn nói: "Tôi bị đói cũng không sao, không thể để cậu bị đói."

"..."

Đan Đan bị những lời này đứng hình không biết làm sao, đặc biệt người này lại là Hứa Lương Châu.

Có đôi khi ngẫm lại, cô thích hắn sao?

Đương nhiên thích, bằng không đời trước cũng sẽ không kết hôn với hắn, thuận theo hắn.

Nhưng hiện tại thì sao?

Cô không biết.

Tiệm cơm ở khu du lịch luôn đắt hơn một ít, trong sân tinh xảo an tĩnh, ngay cửa sổ còn đặt một bàn đu dây hai người.

Đan Đan ngồi trên ghế mây, bàn tròn có thể ngồi bốn năm người, Hứa Lương Châu lại cứ thích ngồi đối diện cô, chống cằm chuyện gì cũng không làm, cười như không cười nhìn cô.

Đan Đan không có da mặt dày như hắn, dưới ánh mắt đó không thể giả vờ như không thấy, cầm lấy thực đơn bắt đầu gọi món ăn.

Thực đơn có rất nhiều đồ ăn đặc sắc, đều là đồ Đan Đan rất thích ăn, Hứa Lương Châu chưa từng tới địa phương này, cô chọn vài món xong, mới ngẩng đầu nhìn về phía hắn, "cậu muốn ăn cái gì?"

Hứa Lương Châu mặc áo sơ mi màu trắng, hai cúc áo trên cùng mở ra, lộ ra một mảng da thịt, tay áo vén lên, ngón tay thon dài cùng cổ tay hoàn toàn lộ ra.

"Không phải không cho tôi ăn sao?"

Đan Đan đem thực đơn hướng hắn đẩy đẩy, "Tự cậu chọn đi."

Hứa Lương Châu cũng không thèm xem, giao cho người phục vụ, "Thêm một bia ướp lạnh."

Người ăn cơm không nhiều lắm, chỉ có hai người họ, gió lạnh thổi qua, phảng phất như có ma lực làm người tĩnh tâm.

Bầu trời xanh thẳm, ánh mặt trời ấm áp.

Đan Đan chống cằm nhìn dây leo trên vách tường, ánh sáng vàng bao phủ trên mặt cô, đẹp lóa mắt.

Hứa Lương Châu lấy di động ra, âm thầm chụp lại bức tranh này.

Một bức tranh tốt đẹp yên lặng.

Đồ ăn còn chưa đem lên, Cố Huân và Tây Tử đã đẩy cửa đi vào.

Tây Tử ríu rít nói chuyện, Cố Huân tuy rằng không mở miệng, nhưng cũng đang nghiêm túc lắng nghe.

Bốn người gặp mặt thật trùng hợp, Tây Tử gào to nhảy đến bên người Đan Đan, đôi mắt linh động ở trên người cô dạo qua rồi nhìn Hứa Lương Châu, cô hỏi: "Đan Đan, mình vừa xuống xe đã không thấy cậu, cả buổi sáng cậu đều cùng hắn một chỗ sao?"

Đan Đan không biết nói dối, chần chờ gật đầu, "Ừ."

Câu này trả lời hiển nhiên làm Tây Tử hiểu lầm, cô vốn dĩ cảm thấy Hứa Lương Châu có ý đồ gây rối với Đan Đan, hai người này không chừng đang âm thầm có ý đi?

Bọn họ gọi thêm vài món, bốn người ngồi bên nhau ăn cơm.

Cố Huân cùng Hứa Lương Châu coi như quen biết, hắn đi học ngày đầu tiên đã cùng Cố Huân đánh bóng rổ.

Chẳng qua, tâm tình Hứa Lương Châu không tốt bằng lúc nãy, không khí tốt như vậy đã bị người ngoài quấy rầy, ánh mắt hơi trầm xuống, thân thể hơi hơi ngửa ra sau.

Cố Huân nhấp môi, kỳ thật vừa tiến vào hắn đã muốn kéo Tây Tử đi, nhưng không thể thành công.

Tây Tử còn ngại không đủ náo nhiệt, kêu cả Tống Thành đang đơn độc bên ngoài vào.

Nguyên bản hai người liền biến thành năm người.

Đan Đan thật ra thoải mái rất nhiều, cùng Hứa Lương Châu đơn độc càng lâu, trong lòng cô cũng càng dao động.

Người phục vụ thực mau đem đồ ăn lên, Hứa Lương Châu khui hai chai bia, bia ướp lạnh tại loại thời tiết này quả thực là một loại dụ hoặc.

Hứa Lương Châu cầm lấy ly thủy tinh, ngửa đầu làm một ly.

Tây Tử ngo ngoe rục rịch, "Tôi cũng muốn."

Dù sao cũng là bia, không có độ, cùng rượu trái cây khác nhau không bao nhiêu.

Cố Huân vỗ lên bàn tay đang vươn ra, "Không được."

Tây Tử xoa xoa đầu ngón tay, dụ dỗ Đan Đan, "Tôi chỉ uống một chén, một chén nhỏ, còn có Đan Đan cũng uống."

Đan Đan làm khó nói: "Không được, mình không uống được, mẹ mình biết sẽ đánh chết."

Tây Tử thân mật lôi kéo tay cô, "Mẹ cậu không ở đây, sẽ không biết, cậu liền bồi mình uống một chút đi."

Đan Đan vẫn cự tuyệt, Tây Tử lại là khuyên một hồi.

Tống Thành dùng dư quang nhìn Hứa Lương Châu, thấy hắn cười sâu không lường được, trong lòng có tính toán, cũng theo ồn ào, "em gái Đan Đan, chúng ta đều ở đây, sẽ không có việc gì."

Đan Đan chống đỡ không được bọn họ ồn ào, còn nữa sống hai đời, cô cũng chưa từng chạm qua, trước đó là cha mẹ không cho cô chạm vào, sau khi kết hôn là Hứa Lương Châu quản cô.

"Chúng ta chỉ có thể uống một chút."

Tây Tử đầu như giã tỏi, "Không dám uống nhiều, còn có rất nhiều nơi chưa đi."

Đan Đan đầu tiên là nhấp một ngụm nhỏ, vị cũng không tệ lắm, liền đánh bạo uống nhiều một chút.

Hứa Lương Châu nhìn cô vươn đầu lưỡi phấn nộn, như tiểu động vật thử thăm dò, hắn thấy có chút buồn cười.

Bất tri bất giác, Đan Đan đã uống không ít, trên bàn cơm chỉ nghe thấy tiếng Tây Tử và Tống Thành nói chuyện, Hứa Lương Châu cúi đầu lấy ra di động.

Hắn từ album cài đặt ảnh mới chụp lén thành màn hình chính, đầu ngón tay ở trên màn hình di động, thật giống như vuốt mặt cô, bức ảnh chụp thật đẹp mắt, một đôi mắt sáng lấp lánh.

Hứa Lương Châu ngẩng đầu, Tây Tử và Cố Huân đã không thấy.

Tầm mắt chuyển sang Đan Đan, phát hiện cô đã hơi say, khuôn mặt nhỏ hồng nhuận, híp mắt, khóe miệng cũng cong lên, cười tủm tỉm, nhìn qua tâm tình không tồi.

Chẳng qua ánh mắt mông lung là nhìn về phía Tống Thành, ánh mắt quá mức nóng cháy trực tiếp, ngay cả Tống Thành cũng cảm thấy không thích hợp, đánh rùng mình.

Đan Đan bỗng nhiên nói, "Tống Thành ca ca."

Thanh âm thanh thúy.

Một câu ca ca này thiếu chút nữa dọa Tống Thành quỳ xuống.

Hứa Lương Châu nửa cười không cười nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt như sao trời lộng lẫy trong suốt, hắn lười nhác ngửa người ra sau, dường như cái gì cũng không nghe thấy.

Đan Đan đầu óc hồ đồ, tửu lượng cô quá kém, cô không lên tiếng uống hết một chai, một nửa là phóng túng, nửa kia là phiền muộn.

Cô đứng dậy, bỗng nhiên bổ nhào vào Tống Thành, cầm tay hắn, "Tống Thành ca ca, ta rất nhớ ngươi."

Nhớ đến những năm tháng kéo dài trong vô vọng, hắn giúp cô khuyên giải Hứa Lương Châu, giúp cô vượt qua đoạn thời gian đó.

Tống Thành chạy nhanh đem người đẩy qua cho Hứa Lương Châu, "Tôi bỗng nhiên mắc tiểu, tôi đi WC, cậu đi theo tiểu ca ca này đi."

Đan Đan bỗng nhiên nhảy ra xa, phản ứng cực đại, lôi kéo quần áo Tống Thành không cho hắn đi, mang theo khóc nức nở nói, "Không cần hắn! Ta không cần hắn."

Cô tránh ở phía sau Tống Thành, lung la lung lay đứng không vững, cô chợt cười rộ lên, ngoắc ngoắc ngón tay với Tống Thành, "Lại đây, ta nói cho ngươi một bí mật."

Tống Thành chống đỡ tầm mắt sắc bén của Hứa Lương Châu, hỏi: "Bí mật gì?"

Đan Đan chỉ chỉ Hứa Lương Châu, sau đó lắc đầu nói: "Không cần hắn, hắn sẽ giam lỏng ta lại."

"Đúng đúng đúng, hắn giam ta lại." Cô nói đến lần thứ hai, liền khóc.

Tống Thành khiếp sợ, ánh mắt tức khắc phức tạp, Hứa Lương Châu kinh ngạc không ít hơn hắn bao nhiêu, hắn bắt người sau lưng Tống Thành lại, lòng bàn tay dùng sức thay cô lau nước mắt,

Đan Đan nhìn ra hắn là ai, giãy giụa lẩm bẩm, "Ngươi không cần quan tâm ta, không cần."

Hứa Lương Châu động tác cứng lại, đè lại thân mình đang lộn xộn, "Không liên quan, không sợ."

Đan Đan thân thể không căng chặt như vậy, cả người an phận xuống, không khóc không nháo, cũng không biết suy nghĩ gì.

Tống Thành đốt một điếu thuốc, đứng đắn hỏi, "Có phải cô ấy đã biết cái gì hay không?"

Hứa Lương Châu ôm người trong lòng, nhíu mày, "Tao cũng không hiểu, Nhưng hình như tao đã biết một chút."

Ánh mắt quét đến đôi tay Tống Thành vừa bị cô chạm qua, ý tưởng âm u nào đó chợt lóe qua.

"Mày đi đi, nơi này để tao."

Tống Thành cũng không thể nói gì nữa, vỗ vỗ vai hắn, "Tao đi đây."

Hứa Lương Châu đặt cô trên ghế đu dây, hắn ngồi bên cạnh.

"Tôi tức giận." Hắn cúi đầu nhìn người ngủ trên đùi mình, bỗng nhiên mở miệng.

Đan Đan ngủ rồi, cô như vậy thực ngoan ngoãn, không có bộ dáng tránh né hắn ở ngàn dặm.

Hứa Lương Châu thưởng thức di động, mắt đen sâu như biển, hắn nắm lấy cổ tay cô, bỗng nhiên dùng sức, cố ý đánh thức cô.

Đan Đan nỉ non một câu, mí mắt chậm rãi nâng lên, Hứa Lương Châu mang theo nghiền ngẫm cười dần dần mở rộng, đối diện ánh mắt chưa tỉnh ngủ của cô, như đang dụ dỗ, rồi lại mang theo cường thế làm người run sợ.

Hắn nói: "Tới, kêu Lương Châu ca ca nghe một chút."

Tác giả có lời muốn nói: Ta hôm nay bỗng nhiên mở ra xem tác phẩm đầu tay của mình.

Nam chủ bởi vì tai nạn xe cộ không còn nửa bàn tay..

Đừng hỏi tại sao ta ác (⊙o⊙).. Ta cũng không biết..

Sau đó ta lúc ấy là hình dung.

"Dùng sắt thép làm nửa bàn tay còn lại"..

Ngọa tào ta cười muốn chết ha ha ha ha

Một nửa thịt một nửa sắt..

Ngày mai gặp.

Chúng ta Lương Châu tiểu ca ca thật thông minh..

Đan Đan muội tử phải làm sao bây giờ..

Lo lắng.