Chệch Quỹ Đạo

Chương 40



Lúc Tưởng Bác quen biết Giang Hiểu Viện, cô đã hoàn toàn bị sự khốn cùng và lênh đênh của thời không này mài mòn sạch tính khí, từ sáng đến tối đội trên đầu cái sự “cúi đầu nhẫn nhục”. Tưởng Thái hậu trọn đời u mê trong vẻ bề ngoài, chưa thể luyện được bản lĩnh “thông qua hiện tượng nhìn thấu bản chất”, còn tưởng cô là một con rối bột trời sinh… chỉ là có hơi không đáng tin cậy.

Anh ta trước nay chưa từng biết cừu con nhà nuôi còn biết cắn người, nhất thời không thể phản ứng lại.

Giang Hiểu Viện hoặc là không làm, nếu làm thì làm đến cùng, để lộ ra vẻ giương nanh múa vuốt cô đã thu bớt lại từ khá lâu, dứt khoát tự mình cam chịu, lôi ra cái vẻ kiêu ngạo lạnh lùng năm đó chạy đến cửa hàng của Phùng Thụy Tuyết khởi binh vấn tội, mặt mày thon dài của cô hơi nghiêng về một bên, không nhìn Tưởng Bác, cằm và cần cổ thon gầy nối thành một đường cong khá là vi diệu, trên gò má nhợt nhạt là mấy cọng tóc rũ, thật sự giống một cô công chúa gặp nạn, dù có chật vật hơn, thì cũng vẫn còn vương miện đội trên đầu.

Giang Hiểu Viện, “Tôi có chỗ nào làm không tốt, anh có thể nói, tôi có thể sửa, anh muốn tôi làm gì thì cứ báo trước một tiếng, cho dù không biết thì tôi cũng có thể học được, chỉ cần không bảo tôi lên trời, thì tôi đều có thể học_____ Tôi quả quyết sẽ không chủ động xin nghỉ, tuy rằng một tháng tiền anh đưa tôi chẳng đủ nhét kẽ răng, mà đã tự cho là ban ơn.”

Cô chua ngoa đảo mắt, róc Tưởng Bác một nhát, “Sẽ có ngày anh không mời nổi tôi đâu, cứ đợi đấy.”

Giang Hiểu Viện lúc trước nói gì nghe đấy, đối với ai cũng là bảo sao nghe vậy, Tưởng Bác vô cùng coi thường cô, anh ta ghét nhất là kiểu người khiếp nhược hèn nhát, vâng vâng dạ dạ, nhìn thấy đã muốn lên đạp một phát.

Lúc này anh ta khiếp sợ có thừa, đối với Giang Hiểu Viện vậy mà lại có phần nhìn với cặp mắt khác xưa.

“Ôi,” Tưởng Thái hậu nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ, “Có chút tính cách, còn khá là biết giả vờ kia, đúng khẩu vị của mình.”

Tưởng Bác hơi thu bớt lại một chút, dùng cái giọng điệu nói đạo lý để nói với Giang Hiểu Viện, “Chú trọng ăn mặc trang điểm không phải nhất định phải tiêu tiền, có vài lúc bỏ tâm tư vào kỳ thực còn quan trọng hơn, đồ tốt có cách mặc của đồ tốt, đồ rẻ cũng có điểm tốt của đồ rẻ______ cô xem.”

Tưởng Bác đưa cổ tay ra, chỉ cho Giang Hiểu Viện thấy chiếc đồng hồ đeo tay của mình. Tên kỳ quặc này lại còn không biết xấu hổ đeo một chiếc đồng hồ nữ.

Giang Hiểu Viện chỉ liếc một cái, thì đã thản nhiên dời ánh mắt, “Đồ giả, hàng low, không có tiền thì cứ tùy thích mua món đồng hồ thời trang rẻ tiền không được sao? Ghét nhất cái loại đàn ông hư vinh đeo đồng hồ giả… thứ đồ bán nam bán nữ!”

Tưởng Bác làm sao có thể tin cô gái quê nghèo này vừa liếc một cái là nhìn ra được hàng thật hay giả, anh ta chỉ xem cô như đang nói lẫy, đắc ý vô cùng bỏ tay áo xuống, “Năm mươi đồng hơn, ngoại trừ chạy không chuẩn lắm, thì trong mắt người ngoài ngành cũng chẳng thấy gì khác với hàng chính hãng. Nói thật cho cô biết, đồ thật thực ra tôi cũng có một cái, nhưng bây giờ điện thoại không rời tay, ai mà đặt đồng hồ điện tử xuống đi lật cái đồng hồ ba kim làm gì? Món đồ chơi này chạy đúng hay không đối với tôi mà nói chẳng có gì khác nhau, có lúc tôi còn quên mất mình đang đeo đồ thật hay giả nữa_____ Hư vinh? Cái gì là hư vinh? Hư vinh chính là sức sản xuất, là cha mẹ áo cơm của chúng ta, ngay cả Tổ sư gia nhà mình cô cũng muốn khinh bỉ hả?”

Giang Hiểu Viện, “…”

Lúc trước là cô đã nhận một Tổ sư gia đầu trọc không mặt, bây giờ lại nhận hai chữ “hư vinh” làm Tổ sư gia.

Thế gian này còn Tổ sư gia nào bình thường không!

Tưởng Bác, “Dây nịt bao nhiêu tiền?”

Giang Hiểu Viện, “… Sáu đồng.”

Tưởng Bác nhìn kỹ cô một lượt, “Bên chúng ta có cái chợ bán sỉ, cô biết không?”

Giang Hiểu Viện không chỉ là biết, còn từng theo Trần Phương Châu qua đó một lần.

Tưởng Thái hậu, “Bên đó bán khăn Hermès nhái  giá sỉ năm đồng một chiếc, muốn kiểu gì có kiểu đó, khuyết điểm duy nhất chính là đụng nước là bay màu______ Nhưng ai rảnh hơi cũng chẳng đi giặt thứ đó đâu, thắt lên không phải là trông tây hơn cái… cái miếng bao bố này của cô à?”

Tam quan của Giang Hiểu Viện đã vỡ nát, lại nhìn Tưởng Bác, cảm giác anh ta toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng giống đồ giả, “Cây sụn trong mũi anh cũng sớm trở thành đồ giả rồi chứ hả?”

Tưởng Bác lập tức bùng nổ, “Nói bậy bạ! Gương mặt điêu khắc tự nhiên này đương nhiên là hàng trời sinh!”

Giang Hiểu Viện, “Khà khà, không biết xấu hổ.”

Tưởng Bác không chịu đựng nổi nữa, gầm thét, “Tôi là ông chủ của cô đấy!”

Giang Hiểu Viện lại cười lạnh một tiếng, dựa vào lưng ghế, hai tay bày ra, trên mặt là vẻ giễu cợt của vệt nước mắt chưa khô.

Tưởng Bác há rồi ngậm miệng ba lần, tức đến đỉnh đầu bốc khói.

Giang Hiểu Viện hờ hững suy nghĩ, “Nếu ông ta bảo mình cuốn xéo thì mình sẽ cuốn, mười năm sau nhất định sẽ cuốn trở về, đánh xưng mặt ông ta.”

Kết quả Tưởng Bác không bảo cô xéo, anh ta chẳng chút dấu hiệu, lôi 50 đồng từ trong túi ra, đưa cho Giang Hiểu Viện.

Tưởng Bác, “Cầm lấy đi, là hoa hồng lần này đi công tác nhận việc ngoài.”

Giang Hiểu Viện, “…”

Tưởng Bác, “Không phải chứ, chỉ vì nói cô một câu dây nịt khó nhìn, mà ngay cả tiền cô cũng không lấy luôn à?”

Giang Hiểu Viện một phắt giành lấy, “Trông ngài rõ hào phóng, thế mà cũng chỉ đủ tôi thanh toán tiền xe taxi mấy ngày nay!”

Tưởng Bác, “…”

Qua một lúc, anh ta lại nhớ ra gì đó, quệt quệt mũi, nói với Giang Hiểu Viện, “Đúng rồi, đưa giáo cụ cô làm cho tôi xem thử.”

Giang Hiểu Viện đã nghĩ thông, nếu đã muốn vượt mọi chông gai, vậy cô giả bộ ngoan ngoãn cho ai nhìn chứ? Thế là từ đó cô bộc lộ bản tính, sống những ngày tháng mỗi ngày chiến đấu 300 hiệp với Tưởng Thái hậu.

Nghị lực chiến đấu này xuyên qua mỗi một ngóc ngách trong cuộc sống của cô_____ Nếu như Tưởng Bác lại vì chuyên ngành của cô không ổn, làm việc không tốt mà nổi cơn lôi đình, Giang Hiểu Viện sẽ một lời chẳng hé mà lắng nghe, nghe xong trở về tranh thủ từng giây phút mà bù vào, cho dù là dọn vào ở trong thư viện, chết trong phòng tự học, không ăn không ngủ, thì cũng phải khiến cho anh ta không moi ra được chỗ để châm chọc.

Nhưng nếu Tưởng Bác dám can đảm rảnh rỗi kiếm chuyện, tỷ dụ như xỉa xói cô không cho cô đi dự thính lớp của thầy cô khác vân vân mây mây, thì cô sẽ quả quyết xỉa lại, mang theo pháo gia nông, xỉa lại như đang phát rồ phát dại, đọ sức với cái tên họ Tưởng trên lãnh vực “chanh chua cay nghiệt” kia một phen, cuối cùng chấm dứt với sự bại trận của Tưởng Thái hậu.

Từ đó, nếu không có lý do chính đáng, anh ta chẳng còn dám chọc Giang Hiểu Viện nữa.

Tưởng Bác tự cảm thấy chức ông chủ này làm thật hết sức khiếp nhược, thế nhưng sau khi một tháng thử việc kết thúc, anh ta lại quên mất chuyện tống cổ Giang Hiểu Viện đi.

Ban ngày, nếu như Ông chủ Tưởng không cho gọi, Giang Hiểu Viện sẽ bôn ba trong trường theo đủ mọi lớp học, chỉ cần thời gian không xung đột, bất kỳ lớp học nào cô cũng như đói như khát chạy đi nghe giảng, tỷ lệ chuyên cần còn cao hơn cả của đa số học sinh.

Sau này, “Trợ giảng Giang” còn có một nghiệp vụ mới_____ ký tên thay cho bọn trẻ trâu cúp tiết.

Có một hôm, khi điểm danh, thầy giáo của lớp Nền tảng của sơ cấp hóa trang đặc hiệu đã phát hiện hiện tượng này, gọi Giang Hiểu Viện, người vừa ký tên thay cho người khác xong, “Này, trò kia.”

Những sinh viên biết thân phận đích thực của cô đều cười rộ lên.

Thầy giáo, “Tuần trước không phải chị tên là “Lâm Tuyết Yến” sao, sao hôm nay đã biến thành “Hoắc Linh” rồi? Nhà chị mở đồn công an quản lý hộ khẩu hay sao mà suốt ngày đổi tên cho chị?”

Giang Hiểu Viện đưa hai móng vuốt lên, đẩy mí mắt về trái phải, “Thầy ơi thầy hiểu nhầm rồi, đều tại thầy dạy môn hóa trang đặc hiệu siêu quá, hôm nay em muốn thử chút thân thủ, cố ý hóa trang thành Lâm Tuyết Yến, xin thầy phê bình.”

Thầy giáo không phê bình, mà đánh đuổi cô ra ngoài.

Giang Hiểu Viện một người sắm nhiều vai, bận như con mọn, Kỳ Liên có phần đã nói đúng______ Thời gian lâu rồi, cô quả thực đã thành quen.

Trước kia, Giang Hiểu Viện một ngày ngủ mười mấy tiếng còn không đủ, hiện tại, mỗi ngày nằm bảy tiếng cô cũng cảm thấy nằm đến đau đầu, hèn đến không thấu.

Mà nói đến Kỳ Liên…

Kỳ Liên còn từng chạy đến tìm cô, có thể là chạy đến để xem thử mình đã chết hay chưa. Ban đầu, hắn còn mời cô cùng ăn cơm, sau này phát hiện cô bận đến căn bản chẳng thời gian ngồi xuống ăn uống tử tế cho được hai miếng, thì hắn không thêm phiền phức cho cô nữa, mỗi lần đến đều không đi tay không, không phải là mang chút đồ ăn vặt thì cũng là đem mấy quyển tạp chí trang điểm, dù sao cũng là mấy món nhỏ chẳng quý giá gì, bảo người ta nhận cũng không được, mà không nhận cũng không phải.

Giang Hiểu Viện ba lần bốn lượt nhấn mạnh với hắn, non nửa năm nay, con Virus kia chẳng còn đến quấy rầy cô nữa, không chừng đã chết mất đất rồi, nhưng Kỳ Liên hình như nghe không hiểu ám thị của cô, vẫn cứ đến.

Giang Hiểu Viện hết cách với hắn, khi thì sẽ suy nghĩ nhiều một chút, nhưng lại lập tức ghìm ngựa bên vách đá quay đầu lại. Bản thân cô từng là một người không tim không phổi, cô chưa từng để Hoắc Bách Vũ và đám bạn trai cũ của cô vào lòng, bởi thế cũng dễ dàng suy bụng ta ra bụng người.

Cũng may, cô cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ lung tung.

Khi tiết trời bắt đầu hoàn toàn ấm áp, Giang Hiểu Viện dành ra thời gian một ngày, đến nhà chị Chương. Hơn nửa năm nay, không phải cô đang học hành ở trường thì cũng là theo Ông chủ Tưởng bôn ba khắp chốn, chi tiêu hàng ngày ngoại trừ phụng ý chỉ của Tưởng Thái hậu thỉnh thoảng mua vài món hàng fake A loại một ra thì không còn gì nữa, chi tiêu rất ít, tiền bạc tương đối dư dả, thế là cô mua một thùng sữa tươi và sản phẩm dinh dưỡng đến.

Đáng tiếc là đi cũng chẳng thể ngồi lâu.

Bởi vì mông chưa dính được vào ghế thì mẹ của thằng bé ngốc nhà bên đã đến, cũng chẳng vào nhà, mà chỉ ở trước cửa đi qua đi lại, cất giọng chỉ dâu mắng hòe, miệng mồm không ngừng những lời ám chỉ bẩn thỉu chị Chương lừa bịp nhà chị ta.

Gia cảnh chị Chương vốn đã quá nghèo, chị lại mất đi 50% sức lao động, Chương Điềm còn đang đi học, tình cảnh có thể tưởng tượng được.

Chị Chương, “Thật ngại quá, nhà chị vẫn còn thiếu em…”

Ngoài cửa sổ, mẹ của thẳng bé ngốc đúng lúc chen vào, “Đầu năm nay ấy, thật chẳng phải cái năm tốt lành gì, có người ở bên ngoài giả vờ bị đụng trúng thì thôi đi, còn phải đụng ở chỗ hàng xóm láng giềng nữa cơ đấy, thỏ cũng chẳng ăn cỏ gần hang cơ!”

Giang Hiểu Viện vừa tính lên tiếng, đã bị mẹ của thằng bé ngốc một hơi vướng trong họng, cô nhìn ngắm chung quanh, nhíu nhíu mày, tuy hiện tại bản thân cũng vẫn còn nghèo, nhưng đã không chỉ trông cậy vào 500 đồng để ăn cơm nữa, thế là cái gen nghèo hào phóng lại lần nữa rục rịch ngóc đầu lú lên, cô phất phất tay, nói, “Không cần đâu, em không phải đến là để đòi tiền, chị cứ dùng đi____ Ban đầu nếu không phải chị giúp em một tay, thì không biết em đã lăn xuống dưới vách núi nào rồi_____ Sau này có khó khăn gì nhớ nói em một tiếng.”

Nói xong, Giang Hiểu Viện lại có chút hối hận, e rằng chị Chương thật sự nói cho cô nghe khó khăn của chị ta_______ Cô chẳng thần thông quảng đại được như Kỳ Liên đâu.

Nhưng Chương Tú Cần nghe xong, chẳng hề kinh ngạc, chỉ vâng vâng dạ dạ cười với cô, rồi cứ cảm ơn miết, y như niệm kinh vậy.

Cái giọng chua loét của bà mẹ kia lại từ khe cửa thọc vào trong nhà, “Bản thân mình có bệnh ấy, cũng chẳng biết được là tái phát đúng lúc hay là chuyên môn đợi chúng tôi đấy, tôi nói cho các người biết, trên đời này có loại người không biết xấu hổ như thế đấy_______ Nói con nhà chúng tôi làm chị ta sợ ra bệnh tim, thế sao ông trời giáng sét không làm chị ta sợ ra bệnh thần kinh đi?”

Chương Điềm đứng phắt dậy, chân ghế bị kéo trên nền nhà phát ra một tiếng rít dài.

Chị Chương một hơi quát con bé, “Điềm Điềm! Con làm cái gì thế?”

Chương Điềm bỗng quay đầu lại, phẫn nộ nhìn chằm chặp nền nhà u ám đen thui của mình, nhất thời, Giang Hiểu Viện cảm thấy, toàn bộ khuất nhục trên thế gian này đều hiện trên gương mặt cô thiếu nữ kia.

Ba người trong nhà chẳng ai lên tiếng, mũi kim rơi trên nền nhà cũng có thể chọc thủng bầu không khí, đây tựa như một màn độc thoại của bà mẹ của thằng bé ngốc bên ngoài cửa vậy.

Giang Hiểu Viện đứng dậy, khẽ giọng nói, “Vậy em đi trước đây.”

“Đi thong thả, đi thong thả,” Chương Tú Cần vội nói, dùng bàn tay đã gầy đến mức da bọc xương đẩy Chương Điềm một cái, “Đi tiễn chị đi.”

Chương Điềm chẳng nói tiếng nào theo Giang Hiểu Viện bước ra ngoài, vừa đẩy cửa ra, mẹ của thằng bé ngốc và Giang Hiểu Viện đối diện nhìn thẳng vào mặt nhau. Người đàn bà đầy mồm ô ngôn uế ngữ sững người một chốc, tựa như xa lạ, một Giang Hiểu Viện khá là tân thời khiến cho chị ta bất ngờ, chị ta nhìn kỹ Giang Hiểu Viện một lượt, thu bớt biểu cảm của mình, nhìn Chương Điềm đi theo phía sau, vờ vịt cười một cái, “Trong nhà có khách à?”

Chương Điềm hơi thu cái cằm nhỏ lại, đầy trên mặt đều là cừu hận.

Giang Hiểu Viện không nói gì, cẩn thận từng tí sải bước, cúi đầu bước qua con hẻm nghèo trải đầy cứt chó.

Chương Điềm chợt lên tiếng ở sau lưng cô, “Chị à, có lúc em không hiểu, tại sao chuyện xấu cứ luôn rơi xuống nhà em vậy?”

Vấn đề này Giang Hiểu Viện chẳng cách nào trả lời_____ Cho dù cô có khó khăn thế nào thì cũng thuộc về những gian khó của người trưởng thành, nhưng Chương Điềm còn chưa tới 15 tuổi.

Giang Hiểu Viện, “Đã xin trợ cấp tối thiểu chưa?” [1]

Chương Điềm, “Dạ rồi, không thì thật sự đã chết đói rồi.”

Giang Hiểu Viện không biết nên nói sao cho tốt, chỉ đành học theo những người lớn nhàm chán kia, thiếu sức sống mà an ủi, “Em học hành cho tốt, sau này giỏi giang rồi, gia đình sẽ khá lên.”

“Năm chữ “gia đình sẽ khá lên” thật vô dụng,” Chương Điềm hờ hững nói, “Bây giờ không tốt, cho dù tương lai có tốt thì em vẫn sẽ ghi nhớ những ngày tháng hiện tại, những cô gái khác khi nhắc đến lúc 14, 15 tuổi đều là ăn uống chơi bời, đám nam sinh đẹp trai, còn em thì sao?”

Giang Hiểu Viện, “…”

“Độ tuổi này, em chỉ có thể trải qua một lần,” Chương Điềm im lặng mà mang mấy phần hời hợt, nói, “Thế cũng thôi đi, còn mẹ của em thì sao? Em không có tuổi 14, 15 thì vẫn còn tuổi 24, 25, 34, 35, còn mẹ có được không? Chị trông dáng vẻ của bà ấy kìa, không chừng chẳng thể đợi đến lúc “khá” thì đã không còn nữa rồi, như thế thì quả thật cả đời cũng không khá được nữa.”

Mấy câu nói của đứa bé gái dường như đâm vào trái tim Giang Hiểu Viện, nhất thời, lại đưa cô trở về thôn xóm ngày mùa đông, người bà đưa mắt nhìn cô rời đi suốt cả một đường kia.

Bà còn có thể chờ bao lâu nữa chứ?

Nghĩ như thế, sau lưng Giang Hiểu Viện như có đồng hồ đếm ngược, cấp bách thúc giục cô, cô hận không thể một đêm thành công, mua một căn nhà thuộc về chính mình ở cái thành phố này, có thể đón bà lên.

Phía sau, bà mẹ của thằng bé ngốc dường như là thấy hai người đã đi xa, chị ta đánh bạo ngóc đầu dậy, căng cuống họng, “Có vài người nên cam chịu số phận đi, trời sanh kiếp nghèo kiết rồi, làm bao nhiêu chuyện tà ma ngoại đạo thì cô cũng chỉ là một con hạ tiện nuôi trai…”

Giang Hiểu Viện chợt nhét túi xách vào tay Chương Điềm, “Cầm dùm chị một lát.”

Sau đó cô hùng hùng hổ hổ quay người đi đến trước mặt bà mẹ, lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng, ỷ vào chiều cao hơn phụ nữ bình thường nửa cái đầu của mình, chẳng điềm báo trước, giáng một tát lên mặt đối phương.

Giang Hiểu Viện, “Thay mẹ em dạy em làm người.”

Nói xong, cô sải đôi chân dài, cầm lấy túi xách trong tay Chương Điềm, đầu chẳng ngoảnh lại nhanh chân bước đi… để ngừa bà mẹ của thằng bé ngốc phản ứng lại_______ Cái ngón túm tóc cào mặt, cô thật không chịu đựng nổi.

[1] Trong raw là [低保] đê bảo – là chế độ trợ cấp đảm bảo mức sống thấp nhất của thị dân trong thành thị. – Vẫn là chế độ của TQ, không phải của VN, nên tớ cũng sẽ không đi sâu vào.