Châu Viên Ngọc Ẩn

Chương 33: Trợ giúp



Sau buổi trưa, Yến quân đã có sự nghỉ ngơi và hồi phục, liền bắt đầu tiến hành đợt công thành thứ hai.

Tiểu Từ mặc dù ở trong viện nhưng cũng mơ hồ nghe thấy tiếng cung tên vunvút như mưa. Nàng đứng ngồi không yên, lại bắt đầu lo lắng cho Kế Diêuvà Tiểu Chu. Hai người vừa ăn cơm xong, Vân Dực liền phái người đến gọibọn họ. Thư Thư cũng không thấy bóng dáng. Cả đình viện rộng lớn chỉ cóTiểu Từ cùng vài hạ nhân hoảng hốt thất sắc. Một ngày này vô cùng dài,trong lòng cũng không yên bình. Nàng lặng lẽ trèo lên tường nhìn rangoài, trên đường cũng không hỗn loạn như trong tưởng tượng, Đại Yếnthừa dịp ban đêm đánh bất ngờ, dân chúng trong thành vì thế không có cơhội chạy trốn.

Thẳng đến khi nhá nhem tối, Kế Diêu mới cùng Tiểu Chu trở lại đình viện, Thư Thư vẻ mặt mệt mỏi cũng theo về.

Tiểu Từ nhìn y phục cùng thần sắc của ba người, trong lòng trầm xuống. Nàngkhông nhiều lời, mà chuẩn bị tốt trà nóng đặt trên bàn.

Tiểu Chu tu ừng ực ba ly trà, thở hổn hển nói: “Thư Thư, viện binh của An vương khi nào đến?”

Thư Thư xoa nhẹ mi tâm, nói: “Quân tiên phong phỏng chừng phải mất tới bảy ngày mới đến nơi.”

Kế Diêu hít một hơi, khóe môi nhếch lên, chậm rãi nói: “Phải thủ bảy ngày, chắc chắn là lưỡng bại câu thương.”

Thư Thư giễu cợt cười một tiếng: “Không việc gì, chờ quân tiên phong của An vương đến, hai bên giáp công, Yến quân nhất định thảm bại.”

Kế Diêu nhấp một ngụm trà, nhuận nhuận cổ họng khô cạn.

Ánh mắt Tiểu Từ dừng lại ở vết thương trên mu bàn tay hắn. Máu đã đông cứng lại, cũng không dữ tợn, ở trong mắt nàng chỉ còn lại sự đau xót.

Hai lần công thành đều vô công, Mộ Dung Hàn có chút nôn nóng. Mùa đông nămngoái đánh bất ngờ, hắn thu được sáu ngàn nô lệ với vô số tài vật, cơ hồ đem U Châu đánh cướp không chừa. Sau đó lại có chút hối hận, vì saokhông đơn giản chiếm luôn thành trì ấy lấy làm bàn đạp tương lai mưu đồTrung Nguyên.

Ý niệm đó vừa nảy ra, hắn liền cảm thấy nô lệ vàtài vật thu được tựa hồ chưa đủ, lãnh thổ so với nhưng thứ đó càng hấpdẫn hơn. Vì thế hắn dã tâm bừng bừng chuẩn bị trong nửa năm, thừa dịp UChâu chưa ngóc đầu trở lại. Thế nhưng thế cục lại có chút thay đổi,tuyến phòng thủ của U Châu trái lại còn nghiêm ngặt kín kẽ hơn, một đêmmưa to hoàn toàn phá vỡ kế hoạch của hắn. Ngay cả nỏ quý kiêu ngạo củaĐại Yến cũng không có đất dùng, khiến toàn quân hắn thiệt hại hơn phânnửa. Sĩ khí cũng có chút tiêu giảm, hắn giận dữ, hạ lệnh nghỉ ngơi chỉnh đốn một ngày đêm, ngày tiếp theo lần thứ hai công thành, hắn treothưởng mười người đầu tiên vào thành một lượng vàng, nhìn thấy phụ nữhay của cải đều có thể chiếm làm của riêng. Ngay sau đó khí thế Yến quân lập tức dâng cao.

Chiến sự căng thẳng, Vân Dực cũng không kháchkhí, trực tiếp mang Kế Diêu cùng Tiểu Chu lên tường thành hỗ trợ. Cóthêm một người là thêm một nhân lực, huống chi tiễn pháp của Kế Diêu vàTiểu Chu so với hắn cũng không kém. Đại địch trước mặt, khí phách namnhi không cho phép chối từ trách nhiệm, hai người tự nhiên cũng không từ chối, sáng sớm xuất môn, bất kể Yến quân có công thành hay không, đềutheo Vân Dực chuẩn bị cung tiễn, đá lửa cho công sự phòng ngự.

Tiểu Từ sống một ngày bằng một năm ở trong sân nhỏ đi qua đi lại, trong lòng nảy lên phiền não. Sự tình đột nhiên phát sinh, rời khỏi Ẩn Lư tronglúc vội vàng, bao quần áo vẫn còn để trong phòng. Trong đó có ba bướcsát và con dấu Lâm Hạm tặng nàng, những đồ vật này đối với nàng mà nói,vô cùng trân quý. Nàng suy nghĩ một ngày đêm, muốn từ mật đạo quay về Ẩn Lư. Thế nhưng Thư Thư không có ở nhà, nàng lại không biết làm sao để mở cơ quan của mật đạo.

Màn đêm buông xuống, Kế Diêu mới trở lạiđình viện. Bất quá qua hai ngày, nàng cảm nhận được nguyên lai chờ đợithực sự là một loại giày vò, từng giờ từng khắc vướng bận mà lo lắng,trong lòng như đao chậm rãi mài giũa.

Cửa phòng đóng lại, hắn mệt mỏi, ngay cả cười cũng không nhếch miệng lên nổi, như hoa nở giữa chừng thì dừng lại, chỉ có được nửa phần thần thái.

Nàng có chút đaulòng, lại không có cách nào. Quốc gia lâm nguy, trách nhiệm và đạo lýcủa người bình thường nàng tự nhiên biết. Chiến sự trước mắt, hắn là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất há có thể co đầu rụt cổ làm ngơ? Ngay cảThư Thư cũng vội vàng làm không hết việc, ngày xưa phong lưu tiêu sái,bây giờ chỉ có vẻ mặt ngưng trọng như sương.

Bóng đêm như mực,bốn phía đều an tĩnh lại, như có một tấm màn che được dỡ xuống, bao trùm lên không khí khẩn trương căng thẳng ban ngày. Kế Diêu nắm tay nàng,mang theo một nụ cười yếu ớt ngủ thiếp đi.

Ngoài cửa sổ cơn giómang theo mùi hương đầu hạ. Trúc diệp loang lổ, in bóng ở trên tường,nàng nhẹ nhàng rút tay ra. Đóng cửa phòng.

Những ngôi sao dần dần lấp lánh, ánh trăng ảm đạm.

Trong phòng Thư Thư vẫn sáng đèn. Tiểu Từ đứng trước phòng hắn do dự chốclát, suy nghĩ lại suy nghĩ, cuối cùng cố lấy dũng khí giơ tay, gõ nhẹmột tiếng.

Thư Thư mở cửa, nhìn thấy nàng cười yếu ớt, vẻ mặt cũng mệt mỏi như Kế Diêu.

- “Có việc?” Hắn giọng điệu ôn hòa, ánh nến hắt lên khuôn mặt thanh nhã.

Tiểu Từ nói: “Ta có vài thứ còn để ở Ẩn Lư, ngươi có thể hay không mở mật đạo để ta trở về lấy?”

Thư Thư cười cười: “Cô nương, ngoài thành bây giờ đều là binh lính Đại Yến, những vùng lân cận Ẩn Lư chỉ sợ cũng có Yến quân. Nếu không phải vật gì trọng yếu, thì hãy chờ sau khi Đại Yến lui quân rồi trở về lấy.”

Tiểu Từ mím môi, suy nghĩ một chút, vẫn là luyến tiếc. Nếu Đại Yến lui quânlà lúc, có người xông vào Ẩn Lư mượn gió bẻ măng đem đi, ngày sau gặplại Đường Phảng và Lâm Hạm biết ăn nói như thế nào chứ, đó là một mảnhtâm ý của hai người, trong lòng nàng vô cùng trân trọng.

Nàng khẽ cắn đôi môi anh đào, quả quyết nói: “Những đồ vật đó đối với ta rất trọng yếu, ta không thể bỏ được.”

Ánh mắt Thư Thư khẽ động: “Vật gì đáng giá phải mạo hiểm như vậy?”

- “Là một con dấu.”

- “Con dấu?”

- “Đúng, đối với ta rất trọng yếu, Thư công tử, mật đạo kia là bí mật,phòng của ta bất quá chỉ cách mật đạo gần trăm bước, vật đó đặt ở trongtủ quần áo, ta đến lấy về, hẳn không có gì nguy hiểm. Xin ngươi mở mậtđạo để ta quay về đi.”

Thư Thư trầm mặc không nói, chỉ có đôi mắt nặng nề khẽ động, như hồ sâu gợn sóng.

- “Ta đưa ngươi đi. Vạn nhất Yến quân vào Ẩn Lư, ngươi một người đi, ta, lo lắng.”

- “Đa tạ.” Tiểu Từ thở phào, không nghĩ tới hắn tốt như vậy, đã sảngkhoái đáp ứng rồi. Lần đầu tiên nàng cảm thấy Thư Thư không còn đángghét nữa, chí ít lúc này hắn lại có thể bất chấp nguy hiểm vì bằng hữu.Có lẽ trước đây hiểu lầm thật sự quá sâu, hắn biết đâu không phải ngườixấu, chẳng qua cách làm quá mức dứt khoát.

Nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng nói cho Kế Diêu, hắn nếu biết, chắc chắn sẽ trách ta.”

Thư Thư nhếch môi, mỉm cười gật đầu.

Thư Thư đụng vào cơ quan ở trên giá sách, chỉ thấy giá sách dời đi một khehở đủ cho một người đi. Thư Thư đốt một que đuốc đi phía trước. Tiểu Từbám theo sau hắn, cửa ngầm đằng sau nặng nề đóng lại.

Trong mậtđạo chỉ có hai người, Tiểu Từ có phần không thích ứng với sự yên tĩnhthế này, dù sao hắn cũng không phải Kế Diêu, nàng có thể cùng Kế Diêu im lặng không nói gì nhưng vẫn hiểu được lòng nhau, mà với hắn, một khắcim lặng phảng phất khiến người ta mơ hồ không được tự nhiên.

- “Thư Thư, mật đạo này là ngươi đào?”

Thư Thư quay đầu cười cười: “Ẩn Lư nguyên là biệt viện của Trấn Bắc Hầu,mật đạo này sớm đã có. Những quan to người giàu hay hoàng thân quốcthích trên danh nghĩa có vẻ vinh quang, kỳ thực trong đầu họ thời thờikhắc khắc luôn đề phòng, càng quá tốt, sinh mệnh lại càng trân quý, càng phải quý trọng, ngươi nói có đúng không?”

Ngữ khí hắn mang theochâm chọc, khuôn mặt ở dưới ánh lửa phá lệ ôn hòa, trong mắt còn ẩn chứa một thứ gì đó không rõ, ánh mắt ở trên mặt nàng dừng lại một lát.

Tiểu Từ cúi thấp đầu, thầm nghĩ mau mau đi hết đoạn đường này. Thời gian ởcùng hắn dường như dài dằng dặc, rốt cuộc, cũng tới được Ẩn Lư. Tiểu Từthở phào, đứng ở phía sau Thư Thư, chờ hắn mở cơ quan. Thế nhưng hắn vẫn yên lặng bất động, Tiểu Từ đang muốn thắc mắc. Đột nhiên ở bên kia bứctường mơ hồ nghe thấy tiếng người. Thư Thư ghé vào vách tường, theo mộtkhe hở nhìn ra ngoài.

Chẳng lẽ là Yến quân?

Tiểu Từ có chút hoang mang, từ Lạc Hà trang đến Ẩn Lư còn phải cách một con đường, theo lý thuyết Yến quân không nên ở đây.

Thư Thư đột nhiên quay đầu lại, đầu vai đụng vào cái trán của nàng, nàngkhông nén được hô đau môt tiếng, Thư Thư giật mình đưa tay che kín miệng nàng. Cúi đầu ghé vào bên tai nàng nói nhỏ: “Có người, trước kiên nhẫnchờ.”

Tiểu Từ âm thầm kêu khổ, cũng không biết bản thân mình phải chăng đã rơi vào tay kẻ khác.

Thư Thư chậm rãi thả tay ra kéo nàng cùng hắn dựa lưng vào tường. Hai người im lặng không tiếng động, Thư Thư nội lực thâm hậu, hơi thở nhỏ đếnkhông nghe thấy, mà Tiểu Từ ở trong bóng tối hô hấp vô cùng rõ ràng. Thư Thư ở sát ngay bên người, nàng có chút không được tự nhiên. Cứ như thếnày từ từ bị dày vò rất lâu, bên ngoài rốt cuộc không có động tĩnh.

Thư Thư lại cúi xuống bên tai nàng nói: “Ngươi ở bên trong chờ ta, nếu nhưmột lát nữa ta không trở về, hãy tự mình đi đi. Cầm theo cây đuốc này.”Hơi thở hắn phun lên vành tai nàng, nàng ngoại trừ không được tự nhiên,còn có một tia bất an cùng lo lắng.

Nàng vội vàng thấp giọng nói: “Quên đi, ta từ bỏ.” Nếu như hắn gặp nguy hiểm, nàng làm sao yên tâm?Nàng cũng không muốn nợ hắn cái gì.

Khóe môi Thư Thư dừng lại bên tai nàng, khẽ giật mình. Hắn yên lặng hít một ngụm hơi thở của nàng,trong lòng thở dài. Quay người lại, hắn nhẹ nhàng động vào cơ quan trênvách, cửa vừa mở ra, hàn quang chợt lóe. Tiểu Từ lúc này mới phát hiệnkhông biết từ khi nào, trong tay hắn đã có một thanh đoản kiếm. Nàngchưa bao giờ thấy hắn dùng qua binh khí, cứ tưởng rằng chiết phiến kialà vũ khí của hắn. Nguyên lai…Nàng thất thần, cửa ngầm đóng lại, tráitim treo lơ lửng, có chút hối hận, còn có chút xúc động không hiểu, hắnnếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng chẳng phải là hại hắn sao?

Thời gian chờ đợi dài dằng dặc mà vô biên, thầm nghĩ giống như không nhìnthấy điểm cuối. Khúc quanh đen như mực, có một người đang đợi bên trong, lẻ loi cô độc mà sợ hãi lo lắng đến tột đỉnh, nàng tựa hồ cảm thấy khóchịu như cả đêm qua.

Rốt cuộc, cửa mật đạo mở, Thư Thư lách mìnhmột cái tiến vào. Ngọn đuốc lại một lần nữa thắp sáng, Thư Thư cườicười, trong tay cầm theo một bao quần áo. Tiểu Từ nhận lấy, hỏi: “Ngươikhông sao chứ?”

- “Ngươi thế này là đang quan tâm ta?” Thư Thưđột nhiên ở trên đỉnh đầu nàng cúi thấp thì thầm một tiếng. Trong mậtđạo thanh âm của hắn trầm thấp khác thường. Hình như có một loại hơi thở ái muội vô thanh vô tức thúc ép xuống. Bao lấy nàng.

Nàng xấu hổ xoay người bước đi, thấp giọng nói: “Ta không nên tới.”

- “Ta vì ngươi, làm cái gì cũng nguyện ý.” Hắn tùy tiện nói một câu.

Tiểu Từ chợt cả kinh, ngay cả trong mật đạo chỉ có một ngọn lửa nho nhỏ cũng khiến nàng ngượng ngùng không thể che giấu. Nàng có phần xấu hổ buồnbực, rảo bước càng nhanh.

Trong lòng âm thầm xấu hổ không thôi,nàng trước kia luôn đề phòng hắn, nửa tháng ở chung lại dần dần tha thứcho hắn. Nhưng không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy. Vừa mới đối với hắn có chút hảo cảm cùng áy náy tức thì bị khiếp sợ mà tiêu tan, chỉ còn lạichẳng qua là bối rối không biết làm sao. Nàng thầm nghĩ mau mau rờikhỏi. Mùi vị nguy hiểm trên người hắn dường như lại tràn ngập, khiếnnàng hoảng hốt khiếp sợ.

Tay nàng đột nhiên bị hắn nắm lấy, thân thể xoay tròn ngay lập tức ở trong ngực hắn.

Tiểu Từ giãy dụa nói: “Buông.”

- “Ta nói mấy câu xong rồi sẽ buông.” Cánh tay hắn mạnh mẽ cứng cáp như thiết, khuôn mặt hiện lên một chút tà khí.

Tiểu Từ giống như gặp lại Thư Thư ở Liễu Sao các, nàng không kìm lòng được có chút run rẩy, không dám động.

- “Gọi ta Vân Thư.” Hắn thấp giọng nói, mang theo sự bá đạo không cho phép kháng cự.

Tiểu Từ vùng vẫy: “Buông ra.”

- “Gọi.”

Tiểu Từ vừa vội vừa giận, căm hận nói: “Vân, Thư.”

Cánh tay hắn nhưng vẫn không buông ra, chỉ có khẩu khí dịu dàng ôn hòa, nhưtrong mộng nỉ non bên tai nàng: “Ta thường nghĩ, nếu không phải lần đầutiên gặp nàng, ta tự xưng là Thư Thư, chúng ta trong lúc đó có hay không sẽ có một loại cục diện khác?” Hắn thì thầm như kể lại như tự nói vớibản thân mình, hơi thở phun vào hai má nàng, vừa ngứa vừa nhột, nàngtránh cũng không thể tránh. Khẩn trương đến toàn thân cứng đờ.

- “Ta thường nghĩ, một tiểu nha đầu như nàng, vì sao lại làm ta động tâm.”

Hắn thở dài một tiếng: “Ngày ấy ở Liễu Sao các, ta cũng không phải muốn đối với nàng dùng sức mạnh, ta chỉ hù dọa nàng. Cuộc đời ta hối hận nhất,chính là một ngày đó. Ta kỳ thực chẳng qua muốn nhìn xem trên người nàng có con dấu Vân thị hay không mà thôi.” Hắn mang theo dư vị cùng sự tiếc nuối thấp giọng nói, có chút như tự lẩm bẩm một mình.

- “Ngươi, không phải là muốn sư phụ ta chữa bệnh cho Mộ Dung Trực mới tới bắt ta sao?”

- “Mộ Dung Trực chẳng qua chỉ là ngụy trang, ta thật ra muốn mượn cớ gặp sư phụ nàng, tìm con dấu.”

Tiểu Từ lạnh lùng nói: “Ngươi nói xong hết chưa, thả ta ra.”

- “Chưa xong.” Hắn cười nhẹ một tiếng, ôm nàng càng chặt.

- “Nàng xem trọng thứ gì đó không muốn mất đi, ta cũng thế.” Môi hắncàng ngày càng gần, Tiểu Từ vừa kinh vừa sợ, hét lên: “Ta không quan tâm chuyện của ngươi, ta chỉ thích Kế Diêu.”

Môi của hắn dừng ở trên gương mặt nàng một tấc, buồn bã nói: “Nàng thích hắn là chuyện củanàng, ta thích nàng là chuyện của ta. Ta cũng không muốn nàng cái gì, ta chỉ cho nàng biết lòng ta.” Hắn đem tay nàng vững vàng đặt lên ngực,trái tim đập mạnh mẽ dường như phỏng tay. Tiểu Từ muốn thoát khỏi, nhưng không thể như nguyện. Hắn khí lực ngang ngược mà bá đạo, nàng vừa vộivừa sợ còn có chút ngượng ngùng. Nước mắt cứ như vậy không tự chủ rơixuống.

Thư Thư buông tay nàng, một tay nâng cằm nàng, ở trên mặtnàng nhẹ nhàng liếm một chút. Tiểu Từ mạnh mẽ chấn động, vừa lạnh vừasợ, như bị một con rắn quấn quít lấy. Nàng liều mạng đẩy hắn ra, chỉthiếu hô lên.

Hắn từ từ thở dài một tiếng, cuối cùng buông tha nàng.

Tiểu Từ ở trong bóng tối chạy như điên. Nhìn không rõ con đường trước mặt,đầu vai cánh tay vấp vào những khúc quanh. Nàng cố không dừng lại, chỉcảm thấy phía sau như có một con thú dữ truy đuổi. Kế Diêu, Kế Diêu,nàng thầm hô, bước chân lảo đảo chạy băng băng. Ngọn lửa như quỷ mị theo sát bước chân nàng, đột nhiên nàng bị hụt một chút, suýt nữa ngã nhàotrên mặt đất.

Thư Thư duỗi cánh tay, nắm lấy thắt lưng đỡ lấy nàng, khẽ cười: “Lá gan của nàng nhỏ như vậy sao?”

Tiểu Từ tưởng muốn tránh khỏi bàn tay hắn, nhưng cánh tay hắn cứ như môtgọng kìm vây nàng ở bên trong. Giầy trên chân đã rớt, mặt đất ẩm ướtlạnh lẽo, nàng muốn đứng lên, nhưng là thân thể giống như không có khílực.

Thư Thư cầm giầy nàng, nhẹ nhàng vuốt ve bàn chân nàng, mang giầy vào. Nàng run cầm cập, vừa rồi chạy trốn một hồi khiến nàng kiệtsức.

Ánh lửa chiếu xuống, đôi mắt hắn phát ra ánh sáng lạ thường. Cặp mắt kia vốn rất đẹp, như mặt nước xanh biếc. Lúc này mặt nước tựahồ sôi trào, như ngọn lửa bùng lên: “Ta chỉ nói thích nàng, nàng liền bị dọa thành thế này sao?”

Hắn cảm giác được thân thể nàng dướicánh tay mình có phần run rẩy, trong ngực mềm nhũn, giọng điệu ôn nhu:“Nàng biết không, kỳ thực ta ngay cả một con thỏ cũng không dám đụngđến, so với nàng còn nhát gan hơn.”

Nàng yên lặng không nói gì,trong mắt tất cả đều là hoảng hốt sợ hãi, hắn có chút hối hận, có lẽkhông nên nhanh như vậy nói ra những lời này, làm cho nàng sợ hãi nhưthế, nhưng là hắn lại không hối hận, hắn thích nhìn nàng dáng vẻ bướngbỉnh không khuất phục. Hắn cũng không có nhiều cơ hội cùng nàng một chỗ, cho nên hắn không thể bỏ qua. Hắn cũng biết trong lòng nàng chỉ có KếDiêu, muốn đoạt lòng nàng có bao nhiêu khó khăn, thế nhưng hắn luôn muốn làm chuyện không dễ dàng, nàng cũng là một trong số đó.

- “Nàng có biết vì sao trong máu ta có độc?”

Tiểu Từ lắc đầu, không quan tâm mọi thứ về hắn, thầm nghĩ phải mau thoát khỏi đây.

- “Cha ta có sáu bà vợ, nhị nương đối với ta tốt nhất, có cái gì ngoncũng mang đến cho ta, so với nương dường như còn thân hơn. Thân thể tavẫn luôn rất yếu, cha ta chỉ có ta là nhi tử duy nhất, sợ dưỡng khôngsống, thỉnh không biết bao nhiêu sư phụ dạy cho ta võ công, cường kiệnthân thể, nhưng vẫn không có hiệu quả, thẳng đến sau này, mới biếtnguyên lại nhị nhương luôn đối ta hạ độc. Bà không có con, cũng khôngmuốn người khác có. Ta tuy rằng trị hết bệnh, nhưng độc trong máu vĩnhviễn không thể thanh sạch. Bất quá như thế cũng cũng có lợi, từ đó độcdược đối với ta không có tác dụng. Ta mới biết được nhát gan hay lươngthiện đều không tốt, thỏ con luôn là thức ăn của loài lang sói. Đặc biệt nam nhân, nhất định phải làm sói, làm ưng, mới có thể ăn những con thỏnhư nàng thế này.” Hắn cúi thấp đầu cười một tiếng: “Ta về sau gọi nànglà con thỏ nhỏ được không?”

Tiểu Từ hoảng hốt giãy dụa, kêu lên: “Không cần.”

Thư Thư thả lỏng lực đạo, nhưng vẫn nắm cánh tay của nàng, thấp giọng nói:“Ta sẽ không đối với nàng như thế, nàng vì sao sợ ta. Nàng chẳng lẽkhông có một tia cảm động sao? Nàng có biết hay không vừa rồi nếu như bị thị vệ Yến quốc phát hiện, ta sẽ bị vây đánh. Nếu ta vì nàng mà chết,nàng có thể hay không khổ sở? Dù chỉ một chút?”

Ngữ khí hắn độtnhiên bi thương, tịch liêu tang thương, đôi mắt ảm đạm mang theo đau xót cùng mất mát, yên lặng nhìn nàng.. Khuôn mặt hắn chưa bao giờ xuất hiện biểu tình như thế.

Tiểu Từ từ trong ánh mắt hắn giãy dụa thoátra, thanh âm run nhè nhẹ: “Ta cám ơn ngươi hôm nay đã giúp ta, ngày sausẽ trả nợ ngươi ân tình này. Nhưng là, ta không thích ngươi, ngươi cũngkhông cần thích ta.”