Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 320



 

Đúng lúc này, hai tiếng “ù ù” truyền đến phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng.

Ôn Giản Ngôn bị dọa giật mình, vô thức lùi về phía sau một bước tránh xa bức tranh sơn dầu.

Phải mất vài giây hắn mới nhận ra đó là điện thoại của mình đang reo.

Ôn Giản Ngôn cúi đầu, lấy điện thoại trong túi rồi nhìn lướt qua.

“Sao thế?”

Mọi người bên cạnh nhìn đang chằm chằm động tĩnh của Ôn Giản Ngôn, thấy vậy vội hỏi.

“Là tin nhắn của Vân Bích Lam.” Ôn Giản Ngôn lại cất điện thoại vào túi: “Tiểu đội Chung Sơn và Lockett đã thuận lợi gặp nhau, mọi thứ đang phát triển theo đúng kế hoạch.”

Xem ra, mặc dù hiện tại Vân Bích Lam đang kẹt giữa trận doanh kẻ thù nhưng vẫn tìm được cơ hội để đồng bộ tiến trình với họ.

Đây chính là lý do Ôn Giản Ngôn chọn Vân Bích Lam gia nhập tiểu đội Chung Sơn với tư cách là “nằm vùng”.

Trước khi gia nhập Công hội của Ôn Giản Ngôn, Vân Bích Lam là đội trưởng một tiểu đội độc lập. So với Trần Mặc, cô ấy linh hoạt và nhanh nhẹn, giỏi về ứng biến hơn. So với Tóc Vàng, cô càng thêm gan dạ điềm tĩnh và dám mạo hiểm. Nhiệm vụ như này chỉ thích hợp để một người hoàn thành, ngoài Ôn Giản Ngôn ra, toàn bộ tiểu đội cũng chỉ có Vân Bích Lam mới đảm nhiệm được.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, nhìn kỹ bức tranh sơn dầu lần cuối rồi đáp.

Hơi nóng bên hông chui vào dưới da, dần dần ẩn nấp và biến mất, chỉ còn lại chút sức nóng lưu lại chứng tỏ hết thảy vừa rồi không phải ảo giác của hắn.

Cuối cùng hắn xâu chuỗi tất cả manh mối mình nhận được trước giờ.

Sau khi giết chết toàn bộ thành viên một tiểu đội phe đen, khách hàng phòng 408 đã đưa ra “yêu cầu” cho họ.

Để hoàn thành yêu cầu này, bọn họ phải vào trấn mưa thông qua phòng 329.

Hiển nhiên bức tranh sơn dầu phòng 329 vô cùng quan trọng. Dù sao, trong phó bản dùng [Tranh] làm vật môi giới, một cửa hàng bán tranh chắc chắn không phải là nơi bình thường.

Xét cho cùng, phòng 329 gần với trung tâm toàn phó bản hơn hắn tưởng.

Ôn Giản Ngôn cụp mắt, vô thức xoay chiếc nhẫn Rắn ngậm đuôi trên ngón tay mình. Kim loại lạnh lẽo nặng nề áp trên ngón tay, khiến suy nghĩ của hắn càng thêm rõ ràng.

Bây giờ hắn đã hiểu hơn một chút…

Phòng 408 có điều gì đó không ổn.

Dựa theo quy luật Ôn Giản Ngôn đúc kết ra, trấn mưa biến thành dáng vẻ bây giờ tại một thời điểm nhất định, và tất cả cư dân trong trấn đều biến thành [quỷ trong tranh sơn dầu] vào thời điểm đó.

Tuy nhiên, rất khó để cho người phụ nữ áo đen phòng 408 vào “dàn khung” này.

Vị trí của nó không chỉ nằm ở ngôi nhà đổ nát bỏ hoang từ lâu, mà nó còn không có vật môi giới như “ô da người”. So với những “khách hàng” khác trong toàn bộ trấn mưa, rõ ràng nó rất khác biệt.

Đó là một trường hợp đặc biệt.

Là trường hợp đặc biệt liên quan mật thiết đến cốt lõi của Khách sạn Hưng Vượng và Bug còn sót lại trong phó bản.

Và hiện tại, nhắc nhở đến từ ấn ký của Vu Chúc đã xác minh điểm này.

Có lẽ bởi vậy mà ngay từ đầu họ đã tỉnh lại trong 408.

Bằng cách ấy, bất kể tiếp theo họ đi theo hướng nào, vào bao nhiêu phòng thì sau lần tắt đèn đầu tiên, bọn họ nhất định sẽ tiến vào trấn mưa thông qua bức tranh sơn dầu phòng 408.

Dựa theo quy tắc phó bản, việc họ tiến vào phòng 329 trong tương lai là điều không thể tránh.

Hơn nữa…

Ôn Giản Ngôn mím môi, đáy mắt thoáng hiện vẻ suy ngẫm.

408.

Ngay từ ban đầu hắn đã cảm thấy số này quen tai.

Phải biết rằng, trong phó bản đầu tiên hắn trải qua, cũng chính là phó bản [Trường cấp ba Đức Tài], số phòng không tồn tại trong truyền thuyết chính là phòng 408.

Tuy nhiên trước đó, Ôn Giản Ngôn vẫn chưa tìm thấy bằng chứng chứng minh cả hai có mối liên hệ, cho nên cũng chỉ coi đấy là trùng hợp…

Mãi cho đến giờ.

Hô hấp Ôn Giản Ngôn bất giác trở nên dồn dập.

Hắn cảm thấy dường như bản thân đã chạm được vào một vài manh mối mơ hồ ẩn giữa các chi tiết nhỏ, tưởng chừng như không liên kết với nhau trong phó bản.

Một logic xuyên suốt nối liền toàn bộ, và hắn đang dần chạm đến điểm kết thúc cũng như nguồn gốc của tất cả.

Dường như Ôn Giản Ngôn suy nghĩ hơi lâu.

“Ừm…” Tóc Vàng cẩn thận hỏi: “Đội trưởng, cậu có phát hiện manh mối gì à?”

Ôn Giản Ngôn thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, ngước mắt lên cười:

“Tất nhiên.”

Mọi người xốc dậy tinh thần: “Là cái gì?”

Ôn Giản Ngôn chỉ bức tranh sơn dầu sau lưng mình, đoạn nói:

“Từ bức tranh này mọi người có thể nhìn thấy cái gì?”

Trần Mặc bước tới, cẩn thận quan sát một phen, ánh mắt nhanh chóng dừng ở vị trí Ôn Giản Ngôn vừa xem xét kỹ lưỡng, hai mắt nheo lại, chậm rãi đáp:

“… Cửa hàng tranh.”

“Đúng vậy, đây chính là mấu chốt.”

Ôn Giản Ngôn chuyển chủ đề, trầm ngâm xoa đầu ngón tay: “Nhưng ngoài ra còn có một thứ khác.”



Mấy người Trần Mặc Tóc Vàng quay đầu, mắt dán vào Ôn Giản Ngôn, đồng thời lộ ra khó hiểu:

“Còn cái gì nữa?”

“Cho tới bây giờ, chúng ta đã đi gần hết các tầng của Khách sạn Hưng Vượng đúng chứ?” Ôn Giản Ngôn hỏi: “Chẳng lẽ mọi người không phát hiện ra, những bức tranh này đều có quy luật?”

Cả đám giật mình, tựa hồ nghĩ tới gì đó, đồng loạt lâm vào trầm tư.

Ôn Giản Ngôn tiếp tục:

“Hầu hết tranh sơn dầu ở tầng bốn và tầng một đều là khu dân cư.”

Khung cảnh u ám bị mưa mù bao phủ, phảng phất có thể xuyên qua tấm vải ngửi thấy hơi ẩm khác thường. Có những căn nhà trệt thấp bé, có nhà hai tầng loại nhỏ, bất kể hình ảnh trong nhà hay ngoài trời thì đều là [nơi con người sinh sống], không có ngoại lệ.

“Mọi người còn nhớ nội dung bức tranh chúng ta nhìn thấy ở căn phòng tầng hai không?”

Đó là một tòa kiến trúc dài thấp chỉ có một tầng, bao quanh bên ngoài là một sân tập trống trải. Xuyên qua màn mưa màu xám, loáng thoáng có thể nhìn thấy bố cục chung của tòa nhà, dù nhìn kiểu nào cũng không thấy giống nhà ở, trái lại giống như…

“Trường học.”

Trần Mặc chậm rãi mở miệng.

Ôn Giản Ngôn chỉ vào bức tranh sơn dầu bên cạnh: “Còn thứ được vẽ trong bức tranh này là một con phố với các cửa hàng.”

“Thế nên, [cửa] trong Khách sạn Hưng Vượng và [cửa] ở thế giới tương ứng đằng sau nó là có quy luật…!”

Tóc Vàng khẽ trợn trừng mắt.

Bọn họ vốn tưởng, sau khi cửa trong Khách sạn Hưng Vượng mở ra, vị trí tiến vào trấn mưa là ngẫu nhiên không theo thứ tự, không có quy luật. Tuy nhiên hiện tại xem ra, sự thật hoàn toàn trái ngược.

Tầng bốn và tầng một của Khách sạn Hưng Vượng dẫn đến một khu vực của trấn mưa, tầng hai và tầng ba sẽ dẫn đến một khu vực khác của trấn mưa.

Bằng cách ghép những mảnh vụn bản đồ này lại, không chừng họ có thể hiểu đại khái bố cục của toàn bộ trấn mưa, thậm chí là nắm được bản đồ của nó.

Trong lúc mọi người hạ giọng trò chuyện cùng nhau, chỉ nghe thấy ngoài hành lang có tiếng “tạch tạch”.

Bóng tối ập đến.

Bóng tối bao phủ toàn bộ hành lang, tựa hồ còn muốn men theo khe hở xâm nhập vào phòng, mang đến một bầu không khí lạnh lẽo xa lạ. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người,  bức tranh sơn dầu phòng 329 chậm rãi thay đổi bằng một tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, từ dáng vẻ con phố thương mại ban đầu biến thành tòa nhà thấp bé màu xám bị bao phủ trong mưa.

Xuyên qua làn mưa mờ mịt, loáng thoáng có thể nhìn thấy tấm biển treo ngoài tòa nhà…

Trường tiểu học ■■.

Tuy nhiên, so với lần trước, hình ảnh lần này đã xuất hiện một vài thay đổi đáng ngại.

Trên căn nhà trệt kéo dài thấp bé, vô số ô cửa sổ nhỏ màu xám nằm cạnh nhau. Cách ô cửa sổ mơ hồ, loáng thoáng có thể nhìn thấy vô số bóng người cao thấp nhợt nhạt.

Như thể có vô số đứa trẻ đang đứng thẳng thành hàng, cứng đờ đứng sau ô cửa, ngước từng khuôn mặt mơ hồ trắng bệch nhìn về phía họ ở bên ngoài tranh.

“…”

Mọi người ngoảnh mặt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương vẻ kinh hãi giống hệt mình.

Lúc trước ở trên tầng hai, trong tranh không hề có những thứ này!

Ngay lúc mọi người do dự, đột nhiên bên ngoài hành lang truyền đến tiếng “két”.

Cứ như có người đang vặn tay nắm cửa chuẩn bị rời khỏi phòng.

Sắc mặt Ôn Giản Ngôn trở nên lạnh lùng: “Đừng chần chừ nữa, đi thôi, chúng ta đi vào.”

Bất kể khách hàng hiện tại chuẩn bị rời phòng thuộc về phe đen hay đỏ thì đối với họ mà nói, nó chỉ tăng thêm nguy hiểm. Vậy nên, tốt nhất thừa dịp lúc này khách chưa rời phòng, bọn họ tạm thời còn chưa bị khách nhắm trúng, mau chóng rời khỏi nơi đây.

Cả đám gật đầu.

Cánh cửa đằng sau bức tranh mở ra.

Một luồng gió lạnh ẩm thấp thổi vào, xuất hiện trước cửa chính là cảnh tượng trong tranh.

Nền trời xám xịt, mưa phùn bất tận, những tòa nhà thấp bé màu xám ở phía xa xa.

Khoảnh khắc đặt chân vào trấn, trên tay bỗng xuất hiện trọng lượng quen thuộc.

Ôn Giản Ngôn cúi đầu nhìn, không khỏi sửng sốt.

… Là một chiếc ô.

Một chiếc ô da người ướt sũng xuất hiện trong lòng bàn tay, trên cán ô vẫn còn dấu tay đen xì chưa phai màu.

Thực tế, lúc trước khi họ dùng tốc độ nhanh nhất lao vào khách sạn thì những chiếc ô da người trong tiểu đội họ đã biến mất. Ban đầu Ôn Giản Ngôn tưởng rằng bị mất trong lúc mọi người hoảng loạn chạy trốn, nhưng hiện tại xem ra, những chiếc ô này chỉ biến mất sau khi bọn họ tiến vào Khách sạn Hưng Vượng, và chúng chỉ xuất hiện trở lại ở trong trấn mưa.

“Có ô rồi!” Hai mắt Tóc Vàng sáng rực: “Tiếp theo chúng ta có thể tự do hành động phần nào.”

Ôn Giản Ngôn không đáp.

Hắn không lạc quan như Tóc Vàng.

Khả năng cao lý do chiếc ô xuất hiện trở lại không phải vì để nâng cao xác suất sinh tồn của họ, nói đúng ra thì, bản chất của chiếc ô này giống “lời nguyền” hơn, do đó nó sẽ luôn theo sát họ…

Nó giống như bức tranh sơn dầu trong phòng.

Ôn Giản Ngôn thoáng dừng mắt trên chiếc ô, sau đó nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

“Đi thôi.”

Theo lệnh của hắn, mọi người ăn ý lao vào màn mưa.

Mặc dù khoảng cách giữa họ và tòa nhà lần này hơi xa, nhưng sự tồn tại của chiếc ô đã cải thiện đáng kể tỷ lệ chịu lỗi của họ, cho phép họ chạy xa hơn trong mưa.



Chẳng mấy chốc, cả nhóm đã vọt tới cổng trường.

Tấm biển bên ngoài bị nước mưa xối ướt sũng, phía trên loang lổ rỉ sét, có vẻ rất cũ. Ngoại trừ ba chữ “Trường tiểu học” đằng trước ra, những chữ còn lại không thể đọc được.

Cánh cửa sắt hoen gỉ khép hờ.

Ôn Giản Ngôn giơ tay đẩy một cái, cửa sắt “kẽo kẹt” mở toang.

Hắn gạt nước mưa trên mặt, hô to: “Mau lên. Đi vào.”

Nhóm người mau chóng xông vào trong trường. Sau khi băng qua một sân chơi nhỏ lầy lội ẩm ướt, chẳng mấy mà họ đã tiếp cận bên ngoài tòa nhà màu xám.

Cả đám đứng dưới mái hiên thở hổn hển, nước mưa lạnh lẽo trên người chảy xuống tụ thành vũng nước dưới chân.

Bên cạnh bọn họ là cửa sổ phòng học tối đen như mực.

Cửa sổ phủ đầy bụi và xám xịt, bóng người nhợt nhạt xuất hiện trong tranh khi trước đã biến mất, đứng từ bên ngoài gần như không thể nhìn thấy bên trong.

Ôn Giản Ngôn cất ô, đặt nó sang bên cạnh, tiện thể nhìn qua cán ô.

Dấu tay đen kịt càng ngày càng rõ.

Xem ra dùng thêm một hai lần nữa nó sẽ bắt đầu trở nên nguy hiểm.

Tóc Vàng lắc mái tóc ướt sũng của mình.

Mái tóc vàng nhạt sau khi ngâm nước biến thành màu vàng đậm, khiến hắn trông hệt như con chó cỏ rơi xuống nước, nhếch nhác đến đáng thương.

Hắn ta nhìn Ôn Giản Ngôn, đoạn hỏi: “Đội trưởng, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?”

“Chờ.” Ôn Giản Ngôn đáp.

Mục đích lần này họ tiến vào tranh không phải là vì kéo càng nhiều khách, mà là lợi dụng tiểu đội Chung Sơn và tiểu đội Lockett hòng tiếp xúc với phe đen, từ đó thu được càng nhiều tin tức quan trong. Thế nên, tin tức Vân Bích Lam truyền đến mới là mấu chốt cho hành động của họ.

Tuy nhiên, từ giờ cho đến lúc đó họ không thể làm gì cả.

Ôn Giản Ngôn nói với các thành viên nhóm mình: “Nào, chúng ta hãy tiến vào phòng tìm kiếm xem có manh mối hữu ích gì không. Nếu nhìn thấy tranh thì đừng động vào nó, nếu tìm thấy ô hoặc thứ gì khác nhất định phải báo tôi trước.”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Hiển nhiên diện tích của ngôi trường này cũng không lớn, mặc dù có sáu khối lớp nhưng chỉ có một dãy nhà một tầng thấp bé. Nhìn tấm bảng hiệu hoen gỉ treo trước cửa phòng có thể phát hiện, mỗi khối ở đây chỉ có một phòng… Rõ ràng, đây là trường học tại một trấn nhỏ cực kỳ hẻo lánh, bằng không không thể đơn sơ tới vậy.

Ôn Giản Ngôn vươn tay đẩy một cánh cửa phòng học, một mùi lạnh lẽo ẩm ướt phả vào mặt hắn.

Hắn mở đèn pin trong tay tiến về phía cửa.

Ánh sáng nhợt nhạt xua tan bóng tối, chiếu sáng bên trong lớp học đơn sơ hệt như bên ngoài.

Bảng đen, bục giảng, bàn ghế thấp.

Sách vở và văn phòng phẩm lộn xộn nằm rải rác trên bàn, lẳng lặng nằm trong bóng tối, như thể giáo viên và toàn bộ học sinh có mặt trong lớp đột nhiên biến mất sau một đêm.

Ôn Giản Ngôn tiếp tục đi về phía trước.

Trong phòng rất tối, hầu như không bất kỳ manh mối nào…

Bước chân của hắn khựng lại, ánh đèn pin dừng trên vách tường.

Trên một vách tường loang lổ bong tróc dán vài bức hoạ đơn giản. Bức tranh được vẽ bằng nét bút non nớt nguệch ngoạc, nhìn như hình ảnh đứa trẻ, ở trong bóng tối rùng rợn một cách khó hiểu.

“Ù ù.”

Điện thoại lại reo.

Ôn Giản Ngôn lấy điện thoại nhìn lướt qua.

Là Vân Bích Lam.

Lần này tin nhắn của cô ngắn gọn hơn trước.

“Đã tìm được cách tiếp xúc với phe đen.”

Ôn Giản Ngôn bất ngờ nhướng mày.

Xem ra hắn thật sự đã đánh giá quá thấp thực lực số 32. Vừa mới tiến vào trấn nhỏ không lâu đã tìm được cách liên lạc với phe đen, hiển nhiên là có chút năng lực.

Đoán chừng trong đội có thành viên sở hữu thiên phú đặc biệt.

“Ù ù.”

Điện thoại rung lên hai cái, sau đó một tin nhắn mới xuất hiện.

…?

Hả? Nhanh vậy đã có động tĩnh à?

Ôn Giản Ngôn kinh ngạc cúi đầu nhìn màn hình điện thoại lần nữa.

Vẫn là Vân Bích Lam gửi.

Thông tin lần này ngắn gọn hơn trước.

Chỉ có ba từ ngắn ngủi:

“Phố buôn bán.”

Hết chương 320

 

------oOo------