Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 254



 

Ôn Giản Ngôn nhìn đăm đăm vào khuôn mặt gần trong gang tấc của Vu Chúc.

Hắn có thể bắt được rõ ràng, sự thay đổi tức thì trong cặp mắt vàng đột nhiên co rút khi hắn nghiêng người gần hơn.

Thật khó để nói là vì ý tứ sâu xa ẩn chứa trong lời nói của con người trước mặt, hay là bởi vì hành vi khiêu khích bâng quơ của đối phương.

“…”

Vu Chúc cụp mắt nhìn chằm chằm nhân loại trước mặt, sâu trong đáy mắt là làn sóng ngầm bắt đầu cuộn trào.

Ánh nhìn của y vẫn lạnh lùng tàn nhẫn, mang theo cảm giác áp lực đến từ sinh vật dị loại.

Ngay cả khi sở hữu túi da giống con người thì với cặp mắt ấy, sẽ không ai nhận nhầm y với con người.

Dưới ánh mắt ấy, bất kể đã nhìn biết bao nhiêu lần thì Ôn Giản Ngôn cũng thấy giống y như lần đầu tiên hắn gặp…

Cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng.

Đó là bản năng xu lợi tránh hại chảy trong máu thịt, là nỗi sợ hãi về vực thẳm vô định không thể tách khỏi nhận thức con người.

Hắn biết cơ thể đang kề sát mình lạnh lẽo và mạnh mẽ nhường nào, sức mạnh khủng khiếp có thể giết sạch vạn vật. So với nó, cơ thể và lòng bàn tay con người mong manh quá đỗi, làn da bao phủ lớp máu thịt mềm mại ấm áp như thể sẽ bị phá vỡ bất cứ lúc nào.

Hắn biết sức mạnh song phương chênh lệch ra sao.

Giống như dẫm lên mũi dao và đạp trên đỉnh vách đá.

Nhịp tim và adrenaline tăng vọt, từng giây từng phút đều có cảm giác như đang khiêu vũ xoay vòng cùng với nguy hiểm, đi kèm với đó sự sống và cái chết.

Nhưng, ngược lại…

Ôn Giản Ngôn biết rất rõ quyền kiểm soát trong tay mình đang dần tăng lên. Giống như mạng lưới dày đặc vô hình đang từ từ mở rộng và lặng lẽ vận hành.

Vì để cho Ôn Giản Ngôn tiến vào tầng năm, mặc dù Ác Mộng đề ra thứ bảo hộ mang tên trường sinh bất tử nhưng nó lại chưa từng nói khả năng để hắn rời khỏi tầng năm. Bởi vì như vậy là đã đủ rồi, đủ để cho nó hoàn thành mục đích.. cho nên Ôn Giản Ngôn mới từ chối đề nghị, không chỉ vì muốn lấy lòng Vu Chúc mà còn bởi vì, hắn không tin vào món quà hào phòng ấy.

Có vẻ rất hời, song thực tế cái giá phải trả lại rất đắt.

Tuy nhiên trước khi kiệu giấy chuẩn bị được khiêng vào tứ hợp viện, Vu Chúc đã xuất hiện bằng cơ thể thật. Y để cho Ôn Giản Ngôn tiến vào tầng năm bằng một con đường quanh co hơn, khó khăn hơn và tốn nhiều thời gian hơn.

Nói cách khác, đối với y, tầm quan trọng của thứ tự trước sau đã thay đổi trong vô thức.

… Chi e Vu Chúc cũng không biết, hành vi của y bất thường cỡ nào.

Ôn Giản Ngôn quan sát hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt đối phương, bình tĩnh xem xét tất thảy.

Xem đi, hoá ra trái tim của Thần lại quá dễ hiểu.

Đột nhiên, không hề báo trước, đầu lưỡi lạnh băng ướt át chậm rãi sượt qua lòng bàn tay.

“?!”

Ôn Giản Ngôn không đoán trước được điều này nên hơi sửng sốt, bàn tay che nửa mặt dưới đối phương run lên vì kích động, suýt chút rụt về theo bản năng song lại bị Vu Chúc nhanh tay giữ lại, sau đó tiếp tục kéo đến bên môi.

Người đàn ông vừa nhìn chằm chằm vào mắt Ôn Giản Ngôn vừa cúi đầu liếm mu bàn tay hắn…

Vừa khéo ở nơi đầu lưỡi hắn vừa liếm quá.

Chàng trai bất giác cuộn tròn ngón tay, tựa hồ muốn rút phắt về nhưng khi rút được một nửa lại bỗng dừng lại.

Vu Chúc nắm lấy cổ tay của Ôn Giản Ngôn, kéo hắn đến trước mặt mình, sau đó ghé người lại gần cắn nhẹ một cái lên vành tai mỏng nóng rẫy của hắn:

“Đừng quên lời hứa của cậu.”

Ánh mắt của y tựa như tấm lưới dày đặc chằng chịt, quấn chặt đối phương ở trong. Y trầm giọng nói:

“… Lần tới.”

*

Sau quầy, mọi người vây quanh người Ôn Giản Ngôn, cố gắng đánh thức hắn khỏi trạng thái hôn mê.

Tuy nhiên trước khi mọi người kịp làm điều gì, chỉ thấy lông mi của hắn run lên, hai mắt chậm rãi hé mở.

An Tân: “?!”

Anh ta kinh ngạc cúi xuống: “Ôn Ôn, em tỉnh rồi à?”

“Ưm… ưm.”

Ôn Giản Ngôn cau mày hàm hồ đáp.

Vừa rồi trong mộng không cảm thấy gì, nhưng giờ về thế giới thực, cảm giác yếu ớt khi sinh mệnh bị cắn nuốt đột nhiên ập tới như thuỷ triều.

Hắn cảm thấy cơ thể suy yếu mất sức, tay chân như ngâm trong nước đá lạnh thấu xương, chỉ cần động đậy chút đầu ngón tay cũng thấy mệt nhoài.

Tô Thành vội tắt giao diện trung tâm hệ thống mua sắm, nghiêng người đến gần: “Cảm thấy thế nào?”

Trong lúc mọi người chú ý tình trạng của Ôn Giản Ngôn, đột nhiên, âm thanh quen thuộc lại vang lên trong cửa hàng tối tăm trước mặt.

“Cộp cộp cộp.”

Tiếng bước chân nặng nề di chuyển trong tối tiến đến gần quầy. Thoáng chốc, bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

“Khách hàng” lại bắt đầu hành động.

Hơn nữa không ai biết chuyện gì vừa xảy ra, mục đích hiện tại của nó là gì. Ngoại trừ…

Ôn Giản Ngôn: “Hãy nghe tôi nói.”

Mọi người sửng sốt, nháo nhác quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn vẫn đang nằm trong lòng An Tân.

Sắc mặt của thiếu nữ tóc bạc trắng bệch tiều tuỵ, thế nhưng đáy mặt lại vô cùng bình tĩnh kiên định: “Tầng bốn đúng là để “khách hàng ăn”, nhưng lễ vật cần dùng không phải nén hương mọi người lấy được trước đó, thứ nó cần là sinh mệnh. Hương chỉ có công dụng đem mạng người hiến tế cho khách thôi.”

“!”

Nghe vậy, mọi người đều giật thót tim.

Kỳ Tiềm như ý thức được điều gì: “Chờ đã, nuôi một khách hàng cần bao nhiêu sinh mệnh?”



Ôn Giản Ngôn: “Nếu tôi đoán không nhầm, nó cần một sinh mệnh hoàn chỉnh.”

Đồng tử mọi người đều hơi co rút.

Nói cách khác, nếu muốn hoàn thành doanh thu… tầng bốn vậy mà cần dùng mạng người để lấp đầy?

“Đây là giải pháp duy nhất. Tuy nhiên trong này vẫn có sơ hở.” Ôn Giản Ngôn biết rất rõ hiện giờ thời gian là có hạn, cũng không quan tâm những người khác nghĩ gì, bản thân vẫn cứ nói tiếp: “Hương phụ trách chuyển hóa sinh mệnh con người thành cống phẩm. Hay nói cách khác, thứ cuối cùng “khách hàng” gặm nhấm là cống phẩm chứ không phải trực tiếp ăn thịt người.”

Hắn ngước mắt lên rồi chậm rãi nói:

“Để lấp đầy bụng một khách hàng cần mạng sống của một người. Nhưng nếu đem mạng sống của một người chia đều cho ba người khác gánh vác, vậy thì sẽ không có ai chết cả.”

Quất Tử Đường sửng sốt chốc lát. Nhìn sắc mặt tái nhợt không có chút máu cùng trạng thái suy yếu quá độ của Ôn Giản Ngôn, cô đột nhiên ý thức được một điều: “Chẳng lẽ cô đã làm như vậy rồi?”

Tuy dùng giọng điệu nghi vấn, thế nhưng khẩu khí của cô lại khẳng định chắc nịch.

“Đúng vậy.” Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, đỡ vai An Tân lảo đảo đứng dậy.

Hắn ngước mắt nhìn bóng tối.

Cách đó không xa, tại vị trí lư hương, đốm lửa đỏ tươi yếu ớt vẫn còn đang cháy, song lại ngắn hơn 1/3 vừa rồi.

Quả nhiên thay vì nói rằng khách hàng ăn người, chi bằng nói là nó ăn cống phẩm chứa đầy sự sống của con người. Sở dĩ cống phẩm còn lại trước mộ và trong chiếc đĩa ở tứ hộp viện thối rữa là vì đã bị khách ăn.

Chúng không phải vật trang trí vô dụng, ngược lại, những cống phẩm ấy cung cấp cho đám khách hàng sức sống.

“Hãy nghe tôi.”

Ôn Giản Ngôn nhìn những người đứng trước mặt, tăng nhanh tốc độ nói, dứt khoát ra lệnh: “Việc tiếp theo cần phải làm là giống như vừa rồi. Một nhóm cầm nến đỏ rời khỏi quầy thu hút sự chú ý của khách hàng, một nhóm khác cầm ngọn nến khác tới gần lư hương, nhỏ một giọt máu vào tro hương, sau đó lại nhỏ giọt khác vào một trong những đĩa tế phẩm không thối rữa. Hoàn thành xong xuôi lập tức trở về, đã hiểu chứ?”

Kỳ Tiềm gật đầu rồi nhìn mọi người:

“Cứ làm theo lời cô ấy nói.”

Gã cúi đầu nhìn Ôn Giản Ngôn xanh xao ngồi tại chỗ: “Cô hãy nghỉ ngơi cho tốt, còn lại cứ giao cho chúng tôi.”

Tuy rằng Ôn Giản Ngôn không mô tả chi tiết toàn bộ quá trình cùng các khái niệm. Thế nhưng với tư cách là streamer kỳ cựu, hầu hết mọi người đều nắm bắt được chút ít chuyện xảy ra trước mắt, ít nhiều cũng ý thức được quy tắc vận hành bên trong tầng này.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi gật đầu.

Trong phó bản này, tiêu hao 1/3 sinh mệnh cũng không phải chuyện đùa. Bây giờ hắn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chân tay bủn rủn, ngay cả ngồi cũng phải dựa vào người khác, tình trạng sức khoẻ không thể cậy mạnh.

Những streamer khác nhanh chóng hành động.

Ôn Giản Ngôn và Quất Tử Đường lần lượt mang đến hai thông tin quan trọng về tầng bốn. Một là phương pháp phá cục, hai là nguy hiểm có thể gặp phải khi bị khách hàng làm mất tập trung. Có hai thông tin trên, giống như là lấp đầy các mảnh ghép, hết thảy đều đi vào quỹ đạo và trở nên trật tự.

Tuy nhiên tất cả những điều ấy không liên quan đến Ôn Giản Ngôn.

Bây giờ hắn ngồi dưới đất, từ góc nhìn này không thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.

Cho dù có thể thì trong bóng tối, e là những gì nhìn thấy cũng rất ít.

Sau khi tu liên tục mấy gói bổ sung năng lượng vào bụng, cuối cùng sắc mặt hắn cũng khá hơn một chút, không khó coi như mặt người chết vừa rồi.

Trong khi những người khác đang bận rộn đối phó khách hàng, Ôn Giản Ngôn cố gắng dùng mọi cách hồi phục thể lực.

Nếu sự sống biến mất có thể bổ sung, vậy thì tỷ lệ dung sai tiếp theo của họ sẽ cao hơn rất nhiều.

Hắn thở dài rồi lại rót một bình bổ sung năng lượng vào miệng.

Tiếc là chẳng có bao nhiêu tác dụng, tay chân vẫn còn lạnh lẽo.

“…”

Ôn Giản Ngôn bỗng khựng lại, giơ tay chạm vành tai mình rồi nhíu mày.

Có lẽ bởi vì cơ thể quá lạnh, chỗ da lúc trước bị cắn có chút kỳ quái, vừa đau vừa tê, vừa nóng vừa ngứa… Quả thực cứ như cảm giác trong mộng vẫn còn đọng trên da thịt.

Hắn véo lỗ tai mình, cố gắng che đậy cảm giác kỳ lạ mạnh mẽ này.

Dù sao cũng là streamer kỳ cựu, sau khi biết được phương thức phá cục, toàn bộ hành động của nhóm đều trở nên rất nhanh.

Chẳng bao lâu sau, vị trí cống phẩm thứ hai thứ ba đã hoàn thành nhiệm vụ.

Mọi người lại tập trung sau quầy.

Hai người Đồng Dao Tô Thành được đỡ ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch, thở hổn hển tu nước bổ sung năng lượng vào miệng… Là phụ trợ có nhu cầu tham chiến không cao, hai người bọn họ đã cống hiến 2/3 sinh mệnh còn lại.

Nói cách khác, theo suy đoán của Ôn Giản Ngôn, một lần cúng bái dường như đã kết thúc.

“Đỡ tôi đứng dậy.”

Giọng nói của Ôn Giản Ngôn có chút yếu ớt nhưng vẫn kiên trì muốn đứng.

Kỳ Tiềm và An Tân mỗi người đỡ hắn một bên.

Ôn Giản Ngôn vịn mép quầy thở hổn hển, đoạn ngước mắt nhìn bóng tối.

Ở hướng họ đặt lư hương, một đốm sáng đỏ yếu ớt phát sáng, hơn nữa còn lụi tàn dần dưới tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Bên trong cửa hàng trống trải chỉ còn sự im lặng chết chóc.

“…”

Cả đám nín thở, thấp thỏm chờ đợi kết quả.

Song không giống như tưởng tượng, cho dù ánh sáng của hương biến mất thì tiếng bước chân vẫn không vang lên, khách hàng như vẫn đứng yên tại chỗ bất động, thậm chí cũng không cố gắng tiến về phía quầy lần nữa… bất kể là với mục đích công kích hay trả tiền.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Kỳ Tiềm nhíu mày: “Còn cần bước nào nữa sao?”

Ôn Giản Ngôn sửng sốt. Như chợt nhớ ra điều gì, hắn cúi đầu nhìn ngọn đèn dầu bị hàn chết trên mặt quầy.

Trong đèn dầu, kích thước ngọn lửa gần như ổn định ở trạng thái thường, không còn bốc cháy dữ dội như trước song dầu đèn ở trong đã đến đáy, hẳn là không bao lâu nữa sẽ phải bổ sung. Tuy nhiên ánh sáng lờ mờ phát ra từ ngọn lửa như mất đi sự áp chế của bóng tối, lại bắt đầu khuếch tán ra xung quanh.

Cảnh tượng trước đây hiện lên trong đầu.

Ở cầu thang giao nhau giữa tầng ba và tầng bốn, sau khi hoàn thành “giao dịch”, bóng đen kia trực tiếp biến mất trước mặt hắn mà không xoay người rời đi như những tầng khác.

Nếu là vậy thì…

Ôn Giản Ngôn lắc đầu: “Không, không cần làm gì cả.”



Như muốn chứng minh tính chân thật của lời hắn nói, ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn dầu chậm rãi khuếch tán, xua tan tất cả bóng tối trong cửa hàng.

Gian phòng trước mặt trống rỗng, bốn bộ bàn ghế đỏ tươi lẳng lặng nằm yên tại chỗ, trên một chiếc bàn có đặt một lư hương nhỏ làm bằng đồng thau. Nén hương trong lư đã cháy hết sạch, ba tế phẩm bày bên cạnh cũng thối rữa ngả đen, tỏa ra một mùi hôi thối khó chịu.

Và bóng dáng khách hàng đã biến mất từ lúc nào không hay.

Kỳ Tiềm và những người khác sửng sốt.

Bọn họ rời quầy rồi tiến về phía lư hương.

Một tờ tiền Âm Phủ màu xám trắng được đặt ngay ngắn trước lư hương. Khoảnh khắc nhìn thấy tờ tiền Âm Phủ, mọi người đều không tự chủ thở phào nhẹ nhõm.

Có vẻ nỗ lực của họ đã thành công.

Không chỉ thuận lợi hoàn thành giao dịch đầu tiên mà còn tìm ra quy tắc tầng bốn, thật sự nhất cử lưỡng tiện.

Ôn Giản Ngôn lê đôi chân khập khiễng đi tới.

Mọi người nhường đường cho hắn.

Ôn Giản Ngôn cúi đầu cầm lư hương bằng đồng trên bản, cẩn thận quan sát.

Dù rằng hương đã cháy hết không còn lưu lại chút âm trầm nào, song mùi hương khiến người ta hoa mắt chóng mặt tựa hồ vẫn còn quanh quẩn chóp mũi.

Hắn nhìn vào lư hương.

Tro hương bị máu nhuộm đỏ đã hoàn toàn biến mất, phần tro còn lại biến thành tro trắng sạch sẽ… Ôn Giản Ngôn đoán rằng tro hương nhuộm đỏ trước đó có lẽ đã bị hấp thụ, tựa như lúc trước ở cầu thang. Còn tro hương trong lư lúc này là tro hương mới để lại sau khi cháy hết, chờ cho lần sau sử dụng.

Nếu đã như vậy…

Có lẽ bây giờ họ phải chính thức đương đầu với những vấn đề thực sự rất tệ.

Ôn Giản Ngôn ngẫm nghĩ, đoạn móc tờ tiền Âm Phủ trong túi mình ra rồi đặt lên bàn.

“Đây là…?”

Kỳ Tiềm đứng cạnh sửng sốt.

“Đúng vậy, như mọi người đoán, đây là tờ tiền Âm Phủ thừa ra.” Ôn Giản Ngôn gật đầu, thuật lại chuyện mình gặp phải ở đoạn cầu thang giao nhau giữa tầng ba và tầng bốn.

Vẻ mặt mọi người đều hưng phấn hơn một chút:

“Nói cách khác, hiện tại chúng ta xem như là đã hoàn thành hai cuộc giao dịch?”

“Đại khái là vậy.” Ôn Giản Ngôn cẩn trọng gật đầu.

Dù sao trong phó bản Cao ốc Xương Thịnh, số lượng khách hàng là cố định, do đó tổng số lượng khách hàng họ phải tiếp đãi cũng là cố định. Nếu tất cả những gì xảy ra ở cầu thang khi trước đều phù hợp với quy tắc tầng bốn, vậy hắn cũng thuận lý thành chương lấy được tờ tiền Âm Phủ tương ứng. Xét theo lý thuyết, tờ tiền Âm Phủ này ắt hẳn sẽ được phó bản nhận định là “doanh thu”.

Sau khi nhận được đáp án khẳng định của Ôn Giản Ngôn, bầu không khí trong cửa hàng lập tức nơi lỏng.

Phải nói rằng, cho đến lúc này bọn họ gần như có thể coi là thuận buồm xuôi gió.

Đầu tiên là chuyện Ôn Giản Ngôn đánh bậy đánh bạ hoàn thành đơn hàng đầu tiên ở đoạn giao nhau giữa tầng ba và tầng bốn, sau đó tìm thấy căn phòng ít nguy hiểm nhất ở tầng bốn, đã vậy còn trong tình huống không có thương vong, thông qua đơn hàng thứ hai tìm ra quy tắc sâu xa của tầng này, tìm được phương thức qua màn ít nguy hiểm nhất… Dù rằng tiến vào tầng bốn chưa đầy một tiếng, song tiến độ của họ lại gần như nhanh gấp mấy lần tầng trước.

Quả thực chẳng khác gì bước nhảy vọt!

Phải biết rằng hiện tại bọn họ đang ở tầng bốn, nơi mà mức độ kinh khủng đã được nâng cao hơn nhiều.

Tuy nhiên Ôn Giản Ngôn lại chợt thay đổi chủ đề.

Hắn ngước mắt nhìn mọi người trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc: “Muốn rời khỏi tầng này, chúng ta nhất định phải kiếm thêm được hai tờ tiền Âm Phủ.”

“Có điều, số hương hiện tại trong tay chúng ta chỉ còn một nén cuối cùng.” Ôn Giản Ngôn nhìn Quất Tử Đường bên cạnh… hay nói cách khác là người nắm giữ nén hương cuối cùng.

Quất Tử Đường nhún vai đáp: “E rằng là vậy.”

“…”

Nghe đến đây, bầu không khí vừa rồi còn thoải mái bỗng trở nên áp lực.

Tuy rằng ở giai đoạn trước có thể coi là tiến triển thuận lợi, nhưng tài nguyên thiếu thốn lại giống như sợi dây thừng quấn quanh cổ họng, im hơi lặng tiếng siết chặt khiến cho người ta nghẹt thở.

Lúc này Kỳ Tiềm phá vỡ bầu không khí yên tĩnh:

“Nhưng trước đó, nhiệm vụ cấp bách hiện tại của chúng ta vẫn là để cho ba người các cô khôi phục thể lực… hoặc ít nhất là tìm ra phương thức phục hồi.”

Nếu ba người mất năng lực hành động cơ bản, vậy tổn thất này thật sự quá lớn.

Đặc biệt sắp tới có thể còn có những trận chiến cam go đáng sợ hơn. Nếu không để đồng đội nhanh chóng phục hồi hoặc là tìm ra phương thức phục hồi sinh mệnh, vậy thì theo thời gian trôi qua, thực lực của tiểu đội họ sẽ càng suy yếu.

… Ngược lại.

Tuy rằng tài nguyên hiện tại của họ thiếu hụt, nhưng dù sao trong tay vẫn còn thừa một nén hương, tạm thời chưa đến mức cùng đường bí lối. Từ từ sửa sang manh mối, không chừng có thể nghĩ ra biện pháp để đối phó trước khi tình huống xấu nhất xảy ra.

An Tân tiến lại gần đỡ tay Ôn Giản Ngôn:

“Đi thôi, để anh đỡ em.”

Ôn Giản Ngôn gật đầu, xoay người chuẩn bị tiến về phía quầy thu ngân.

“Cộp cộp cộp.”

Đột nhiên, loáng thoáng bên ngoài cửa tiệm có tiếng bước chân truyền đến, từ xa tới gần, chậm rãi tiến về hướng này, có vẻ đặc biệt rõ ràng ở trong bóng tối.

“?!”

Cả đám giật mình quay phắt đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến.

Bên ngoài cửa kính giăng kín sương mù, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người đen kịt đang bước từng bước nặng nề về hướng này.

Chờ đã, không phải khách hàng vừa rời đi sao, làm sao có thể…!

Vẻ mặt mọi người đanh lại, mắt nhìn chằm chặp bên ngoài cửa kính, trong đầu lặp đi lặp lại cùng một câu hỏi.

Làm sao có thể tới nhanh như vậy được?!

 

------oOo------