Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chương 59



Coi hắn như là cún sao?

Gânxanh ở thái dương Tô Trí Nhược giật giật, nhưng mà quan trọng nhất của đàn ônglà phong độ, đặc biệt là ở trước mặt tình địch.

Tuyrằng rất ghét người đàn ông này, nhưng Tô Trí Nhược vẫn đè nén tính cách lại,một lần nữa xoay người đi về phía xe thể thao, lạnh nhạt từ chối nói: “Tôi vàanh không quen, có chuyện gì tìm anh trai của tôi ấy, hôm qua tôi chỉ thay mặtanh ấy đi thôi.”

TiêuDuy quay đầu mặt nhìn về phía trước, khóe miệng mang ý cười: “Không muốn biếtsao, chuyện của Mông Sa.”

Chânphải Tô Trí Nhược đang muốn bước vào trong xe đột ngột ngừng lại, mắt hồ lynhíu lại, lại quay người lần nữa, vẻ mặt ngỡ ngàng: “Mông Sa? Là ai?”

TiêuDuy cười nhưng không nói.

Tô TríNhược thấy như vậy trong lòng lập tức sáng tỏ, tuy rằng hắn luôn lấy thân phậnlà người của Tăng gia gặp mặt với y, có điều với khả năng của Tiêu Duy điều trara được hắn cũng dễ như trở bàn tay, có lẽ là bại lộ. Nghĩ tới điều này, hắncũng không giả vờ nữa.

“Tôi cóthể tin anh?” Tô Trí Nhược lạnh lùng nhìn người đàn ông ra vẻ nho nhã kia, bắtchước bộ dạng của y khóe miệng cũng ngầm mang ý cười.

“Chỉ cótôi chịu nói cho anh biết chân tướng sự việc.” Tiêu Duy nghiêng nửa khuôn mặt,giọng nói rất ung dung: “Không phải sao?”

Y cườilàm cho toàn thân Tô Trí Nhược nổi da gà, ý nghĩ lại cực kì nhanh chóng đảo quamột vòng, đương nhiên hắn không tin y sẽ nói ra cái loại chân tướng chó má gìđó, nhưng mà… Hắn rất tò mò, đặc biệt tò mò, năm năm trước rốt cuộc đã xảy rachuyện gì. Cho dù biết tự để chính mình đi tìm đến tai vạ, cũng biết những lờiTiêu Duy nói chưa chắc đã là thật, nhưng Tô Trí Nhược do dự vài giây, vẫn ngồilên xe của Tiêu Duy. (vất Lamborghini ở lại k sợ mất sao anh :-s)

Trên xengoại trừ hai bọn họ ra đằng trước còn có hai người ngồi là lái xe và vệ sĩ. TôTrí Nhược nhanh chóng nhìn xung quanh tiến hành quan sát phân tích, ở bên ngoàichỉ là một chiếc xe Limousine bình thường, có ngóc ngách gì khác không hắn cũngkhông biết. Trong xe đang phát nhạc không biết là của nữ ca sĩ thịnh hành nào,nghe như là bài hát cổ từ mấy năm trước, chẳng lẽ Tiêu Duy thích loại âm nhạcnày?

TiêuDuy ngồi yên bên cạnh hắn, lò sưởi bên trong xe rất đủ ấm. Y chỉ mặc mội cái áosơ mi màu hồng nhạt, bên ngoài phối với một chiếc áo ghi-lê lông chồn, phảngphất có thể ngửi được một mùi hương… bạc hà.

“Cóđiều gì cứ nói đi.” Tô Trí Nhược chỉnh lại áo khoác ngoài, vắt chân chữ ngũ,không quá bình tĩnh nói.

TiêuDuy tuyệt đối không sốt ruột, chậm rãi nói: “Xem ra tin tức rất đúng, tính tìnhđệ nhất mỹ nhân giới cảnh sát quả thật không tốt lắm.”

Tô TríNhược nghe thấy hai chữ “mỹ nhân” gân xanh trên thái dương lập tức giật lên,hắn kiềm chế cơn tức giận, quay đầu đi không thèm nhìn khuôn mặt chọc cho ngườita chán ghét.

TiêuDuy không thèm để ý đến thái độ của hắn, giọng điệu vẫn ôn hòa như vậy: “Biếtai đang hát không?”

“…” TôTrí Nhược bình thường không nghe nữ ca sĩ hát, nhạc thính phòng và nhạc rocklại nghe tương đối nhiều, đối với bài hát này có chút ẩn tượng nhưng không nhớnổi tên.

“Asanvới bài 《 Diệp tử 》. Bài hát Mông Sa thích nhất.”

Tô TríNhược sửng sốt, Tiêu Duy ở bên kia lại nói tiếp: “Thật khó nghĩ rằng một ngườivui tươi như cô ấy lại thích bài hát buồn như vậy.”

Nhìnthất trên khuôn mặt Tô Trí Nhược lóe lên ngỡ ngàng, Tiêu Duy làm như đang tiếcnuối nói một câu: “Anh không biết là chuyện bình thường, tính cách của cô ấymấy năm nay thay đổi cả tôi cũng không nhận ra.”

Tô TríNhược bắt đầu bị nội thương, nhưng mà trên mặt vẫn ngang bướng đáp lại một câu:“Đừng nói là anh rất hiểu cô ấy, quan hệ của các người là gì?”

TiêuDuy cúi đầu một chút, khẽ cười nói: “Quan hệ của chúng tôi?”

Tô TríNhược thấy y lấy ra một chiếc nhẫn đính kim cương, kim cương rất chói mắt,nhưng nhìn kĩ không phải quá mới.

“Biếtđây là cái gì không?” Tiêu Duy từ từ quay cổ tay, ánh sáng trên kim cương cóchút chói mắt: “Nhẫn đính hôn, một chiếc này là của tôi, ở đó cô ấy cũng còn cómột chiếc. Anh nói, quan hệ của chúng tôi như thế nào?”

Tô TríNhược im lặng nhìn chiếc nhẫn kia, sau một lúc lâu mới có thể tỉnh táo, lập tứcbác bỏ dữ dội: “Muốn lừa tôi sao? Chồng của Lục Tiểu Phong là ai tôi đươngnhiên biết rất rõ.”

TiêuDuy bình tĩnh cất chiếc nhẫn đi, hừ nói: “Chồng của Lục Tiểu Phong là TrìnhBăng, nhưng mà chồng của Mông Sa, không phải là Trình Băng.”

Giọngnói của Tô Trí Nhược có chút run run: “Anh có ý gì?”

“Cóbiết anh ở cùng một chỗ với một cô gái như thế nào không? Lúc đầu cô ấy bỏ rơibạn trai thanh mai trúc mã để yêu tôi, sau khi đã đồng ý lời cầu hôn của tôilại phản bội tôi, tiếp theo bởi vì sai lầm của chính mình mà hại chết bạn traicũ, lại đem cái tội danh này đổ lên trên đầu tôi, cuối cùng khi ở trong tìnhcảnh bạn trai cũ hấp hối mới đồng ý lập gia đình cũng với anh ta, biến thànhLục Tiểu Phong hiện tại.” Lúc đầu Tiêu Duy cười, sau đó càng nói càng nhanh,lời cuối cùng nói xong trên mặt hoàn toàn không có chút ý cười, một tia lạnhbuốt từ đáy mắt từ từ tản ra.

Bêntrong xe vẫn cứ lặp lại tiếng hát trầm thấp hơi khàn khàn của Asan, những ca từnhẹ nhàng trong đó kể rõ ưu thương khó nói lên lời.

Sau mộtthời gian dài im lặng, Tô Trí Nhược dùng lý trí đè nén tình cảm của mình, lạnhmặt trần giọng nói: “Cô ấy không phải là người như vậy.”

TiêuDuy khinh thường lặp lại một câu: “Không phải là người như vậy?”

Độtnhiên y đưa tay chạm vào mặt Tô Trí Nhược, Tô Trí Nhược giận dữ, dùng sức chụpđược tay của y: “Mày làm gì đó!”

TiêuDuy căn bản không thèm để ý đến bàn tay đã muốn đỏ lên, thản nhiên hỏi Tô TríNhược: “Biết không, anh rất giống với tôi.”

“Cáigì?” Lỗ tai của hắn bị hỏng rồi, nếu không chính là đầu óc của người đàn ôngnày có bệnh.

TiêuDuy tháo kính mắt xuống, vén tóc mái lên: “Chúng ta đều vô cùng … xinh đẹp.”Trong mắt Tô Trí Nhược đều là khinh thường cùng phiền chán.

TiêuDuy không đồng ý nói tiếp: “Không chỉ có như thế, chúng ta đều rất tự do phóngkhoáng.” Tiêu Duy nhìn thấy sắc mặt Tô Trí Nhược có chút biến đổi, cười cười,giống như mèo bắt được chuột, nham hiểm lại đắc ý: “Chúng ta đều thích nhạc cổđiển, đều thích sạch sẽ, đều có nhiều tiền, đều thích dùng … sữa tắm mùi bạchà. Mông Sa thích mùi bạc hà, trước kia như thế, hiện tại cũng như vậy.”

Nhìnthấy Tô Trí Nhược ngẩn mặt ra, Tiêu Duy rất hài lòng hỏi: “Có phải đã hiểu rađiều gì hay không?”

Tô TríNhược nghiêm mặt, nói: “Vì sao anh phải nói với tôi những chuyện này?”

“Tôi cóý tốt, hi vọng có người không cần phải đảm đương gì cho cô ấy.”

Tô TríNhược châm chọc nói: “Anh cho là anh nói như vậy tôi sẽ tin anh sao?”

“Khôngbiết.” Tiêu Duy khẳng định.

“Vậyanh…”

TiêuDuy lại đeo kính mắt vào, ánh sáng trong đôi mắt đào hoa chìm xuống vài phần:“Nếu như lời nói của chính chủ, anh sẽ lập tức tin chứ.”

——————————————————————————————————————————

LụcTiểu Phong nhìn đồng hồ, đã qua hơn hai tiếng, cho dù kẹt xe, từ nhà Hạ Kỳ đếnnhà nàng chắc hẳn không cần thời gian dài như vậy. Sau khi gọi điện thoại choHạ Kỳ xong, tâm tình Lục Tiểu Phong bình tĩnh lên không ít, nàng tắm rửa qua,thay đổi quần áo trên người, tuy rằng ánh mắt còn hơi sưng, nhưng chủ yếu khôngnhận ra bộ dạng vừa khóc xong.

Trở lạiphòng khách ăn chút gì đó, Hạ Kỳ vẫn còn chưa tới, điện thoại của Lục TiểuPhong lại vang lên, là Hạ Kỳ đang gọi.

“Alo,cậu vẫn chưa tớisao?”

“Lụctiểu thư.” Là giọng của đàn ông.

Linhcảm bất an bùng nổ ở trong đầu Lục Tiểu Phong: “Anh là ai?”

“Khôngcần biết tôi là ai, Hạ tiểu thư đang làm khách ở chỗ của chúng tôi, nếu muốngặp cô ấy thì chính cô đến đây một chuyến.”

LụcTiểu Phong nắm chặt lấy khăn trải bàn: “Tiêu Duy? Anh là người của Tiêu Duyđúng không?”

Giọngcủa người đàn ông cứng nhắc nói: “Mời lập tức đến đây.”

“Ởđâu?”

“Côbiết rõ mà.”

Nóixong liền cúp máy.

LụcTiểu Phong nhìn điện thoại ngây người hai giây, lập tức chạy như điên ra ngoài.

Nhưngmà, rốt cuộc Hạ Kỳ ở đâu? Lục Tiểu Phong đứng ở trên đường lớn ngừng bước chânlại, lòng nóng như lửa đốt, nàng cần phải bình tĩnh, cần tỉnh táo, nghĩ lại mộtchút, cái tên điên kia sẽ đưa Hạ Kỳ đến đâu? Rốt cuộc là ở đâu?

Bỗngnhiên có một chỗ hiện lên trong đầu Lục Tiểu Phong.

LụcTiểu Phong lập tức bắt taxi. Nếu nàng đoán không nhầm, chắc hẳn là ở chỗ đó.Lục Tiểu Phong lo lắng ngồi ở trong xe, nàng đã không suy nghĩ vô ích xem látnữa sẽ phải đối mặt với điều gì, nàng chỉ cần Hạ Kỳ ngàn vạn lần không xảy rachuyện gì.

Xe đirất nhanh, nhưng Lục Tiểu Phong lại cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm, xevừa đến nàng lập tức vọt vào nhà hàng trước mắt.

Trongnhà hàng không có một bóng người, Lục Tiểu Phong giật mình, đây là chuyện gì,chẳng lẽ là cạm bẫy? Lúc này một người từ bên cạnh đi ra, Lục Tiểu Phong cảnhgiác lui ra phía sau vài bước, mỗi một khớp xương đều đang đề phòng.

BạchPhi nhìn Lục Tiểu Phong khẽ gật đầu, nghiêng người qua nhường đường: “Mời Lụctiểu thư lên lầu.”

Khoảngcách gần như vậy cuối cùng có thể thấy rõ vết sẹo ở đầu lông mày phải của ngườinày, là dấu vết đỡ đạn cho Tiêu Duy bị xẹt qua.

“Hạ Kỳởđâu?”

“MờiLục tiểu thư lên lầu.” Bạch Phi hoàn toàn không để ý đến Lục Tiểu Phong.

“Tôihỏi anh Hạ Kỳ ở đâu!”

“MờiLục tiểu thư lên lầu.”

Haingười giằng co một lúc, Lục Tiểu Phong nhẫn nhịn lại, cuối cùng bước từng bướclên lầu.

Trangtrí của lầu hai đã hoàn toàn được thay mới, nhưng bố cục không thay đổi, giữabàn với bàn được dùng bình phong ngăn thành các phòng nho nhỏ, chỉ là giấy dántường cũ màu vàng lúc đầu đã được thay thành giấy dán tường mới, rèm cửa sổ màuvàng kim cũ đã được đổi thành rèm cửa sổ màu vàng kim mới, bình phòng hoa văntối cũ đã được đổi thành bình phong hoa văn tối mới, cũ biến thành mới, nhưngtoàn thể cũng chưa từng thay đổi… vẫn là hình dạng của năm năm trước kia.

LụcTiểu Phong nhìn thấy có chút hoảng sợ, tầm mắt đảo qua một người ở phía sau,đứng ở cuối cùng bên trong góc gần cửa sổ, bình phong bị chuyển qua một bên,nàng có thể nhìn thấy người ở bên trong.

TiêuDuy giơ chén rượu lên, nhìn cô ấy cười: “Tôi còn lo rằng em không tìm ra chỗ,xem ra em vẫn còn nhớ.”

Saothế, hôm nay không có ý định giả bộ sao? Chỉ là hiện tại nàng cũng không có tâmtrạng cùng anh ta tính toán những chuyện này.

LụcTiểu Phong đi đến trước mặt anh ta, mặt trầm như nước: “Hạ Kỳ ở đâu?”

Mí mắtTiêu Duy vẫn chưa nâng lên, chỉ nhìn vào chén rượu trong tay, nhàn nhã nói:“Chai rượu vang này hôm nay mới từ vườn nho của nước Pháp chuyên chở bằng máybay đến đây, nếm thử chứ?”

“Hạ Kỳ,anh đã đem cô ấy đưa đến nơi nào rồi?”

“Emthật sự là càng ngày càng không đáng yêu.” Ý cười trên khóe miệng Tiêu Duy hơilạnh: “Ngồi xuống, rót rượu.”

Ngaykhi người này không cười, hơi ấm toàn thân trong nháy mắt biến thành những lưỡibăng lạnh đọng ở trên mặt người khác.

Khôngphải Lục Tiểu Phong sợ anh ta, mà là nàng lo lắng đến an nguy của Hạ Kỳ đang ởtrong tay anh ta. Nàng hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt ngồi xuống chỗ đối diệnvới anh ta.

Nàngngồi xuống, Tiêu Duy lại cong khóe môi lên: “Tối hôm qua là tôi thất lễ, ngủmột giấc chợt nhớ ra em chính là người quen cũ kia của tôi, thật là khéo.”

Nàngkhông muốn vòng vo cùng anh ta một chút nào, lòng dạ người đàn ông này quanhco, thay đổi thất thường, không cẩn thận sẽ tự mình vướng vào luẩn quẩn: “Rốtcuộc anh tìm tôi để làm gì?”

“Vội vãnhư vậy làm gì, trước tiên uống một chén đã.”

“Khôngphải anh không biết, tôi không uống rượu.”

“Nhưngtôi muốn thấy bộ dạng mặt đỏ sau khi uống xong của em.”

TiêuDuy không nghiêm túc sờ sờ cằm, đáng tiệc Lục Tiểu Phong không có bởi vì thế màbị chọc giận: “Anh vẫn biến thái như vậy.”

Đối vớicái lời đánh giá này, Tiêu Duy thản nhiên thừa nhận: “Ha ha, trước kia em ítnhất còn biết giả bộ cười cười, hiện tại ngay cả diễn trò cũng không làm sao?Nơi này chính là nơi chúng ta đính hôn.”

Trongcon mắt phẳng lặng của Lục Tiểu Phong cuối cùng cũng có tí ti gợn sóng, một látsau cười giễu cợt: “Chẳng lẽ, anh đang ở đây tưởng nhớ đến tình cũ?”

Tiêu Duyhíp híp mắt, nhưng nhanh chóng nở nụ cười: “Hóa ra tôi và em, là có tình cũ,tôi vẫn không biết đấy.”

LụcTiểu Phong bỗng nhiên thu hồi khuôn mặt tươi cười.

TiêuDuy không để ý nâng ly rượu lên uống cạn rượu bên trong, sau đó nhẹ nhàng đemcái ly không đặt ở giữa hai người: “Em đã không muốn nói đến chuyện này, nhưvậy chúng ta nói chuyện khác một chút, Tô Trí Nhược.”