Chàng Rể Trường Sinh

Chương 67: Ông cũng xứng là ngư ông đắc lợi sao



“Đại Đương Gia của Hội Hắc Mã?”, Đinh Dũng cau mày, anh nảy ra suy đoán trong lòng. Cái gọi là Hội Hắc Mã có lẽ không phải vì Hội Hắc Mã vốn dĩ đã mạnh mà vì bên trong Hội Hắc Mã có một hoặc vài người rất mạnh, mạnh tới mức có thể chèo chống cả Hội Hắc Mã, một tay che trời ở thành phố Kim Châu.

Nếu như vậy thì cũng vừa hay có thể kiểm chứng cảm giác của Đinh Dũng trước đó. Vì một tổ chức quy mô có thể một tay che trời ở thành phố Kim Châu cho Đinh Dũng cảm giác không ra làm sao, những người anh gặp đều là những tay đấm hết sức bình thường.

Người mạnh nhất ngoại trừ Phùng Hữu Minh hôm nay anh gặp ra thì còn Trương đại sư thân cận bảo vệ Viên Thiên Hàng mà anh gặp hai ngày trước, còn lại thì Hội Hắc Mã rõ ràng quá yếu.

“Có lẽ Trương Bồi Sơn có thể dẫn người tiến vào thành phố Kim Châu, lấy đi một nửa giang sơn ở đây cũng là vì nguyên nhân này”, Đinh Dũng thầm nghĩ, có lẽ Bách Lí Đồ nói đúng.

Đúng lúc này, một tràng ho hắng vang lên.

“Khụ khụ…” Viên Thiên Hàng ho sù sụ rồi mở mắt định giơ tay lên thì mới phát hiện mình đã bị trói chặt vào một cái cây.

“Ồ, không dựa vào ngoại lực mà có thể tỉnh lại nhanh chóng dưới bàn tay của tôi như vậy, Viên Thiên Hàng, ông cũng không hề đơn giản đâu”, thấy Viên Thiên Hàng tỉnh lại, Bách Lí Đồ nhếch miệng, cái vẻ hoang mang tò mò trong mắt ông ta dừng lại trên người Viên Thiên Hàng. Ông ta liếc nhìn Viên Thiên Hàng một hồi rồi đột nhiên giơ tay ra bóp cổ Viên Thiên Hàng.

“Mày, mày muốn làm gì?”, Viên Thiên Hàng thấy đối phương bóp cổ mình thì kinh ngạc hét lên.

“Thân phận gì?”, Viên Thiên Hàng biến sắc nhìn ngay về phía Phùng Hữu Minh.

“Ấy, hoá ra gia chủ nhà họ Viên chưa biết rồi. Vệ sĩ này của ông không đơn giản đâu”, Bách Lí Đồ chắp tay cười nói: “Cao thủ xếp thứ mười ba trong Thiết Phù Đồ lại cam tâm tình nguyện làm một bảo vệ nhỏ con của ông. Ha ha”.

“Thiết Phù Đồ?”, Viên Thiên Hàng cau mày. Ông ta đương nhiên đã nghe nói tới tổ chức này, chỉ có điều chưa bao giờ gặp ai ở tổ chức này. Không ngờ bên cạnh ông ta lại có một kẻ mai phục.

“Được rồi, phí lời với các người quá rồi”, đột nhiên Bách Lí Đồ lạnh mặt hẳn lại. Ông ta quay phắt người đi về phía Kim Tư Kỳ, một tay đặt vào eo Kim Tư Kỳ rồi cười vui vẻ: “Người nhà họ Kim ở Giang Nam quả nhiên không hề đơn giản, tỉnh rồi mà còn giả vờ như ngủ sao?”

Kim Tư Kỳ với vẻ mặt đờ đẫn lúc này nghe xong thì biến sắc. Cô ta trở nên lanh lợi hẳn, sau đó thì lên tiếng nạt lại: “Bỏ tôi ra. Ông đã biết tôi là người nhà họ Kim ở Giang Nam mà còn dám ra tay với tôi, ông không sợ…”

Không để Kim Tư Kỳ nói xong, Bách Lí Đồ đã giơ tay ra, một tay bóp lấy cổ Kim Tư Kỳ rồi nói từng câu một: “Tay của nhà họ Kim ở Giang Nam không với được tới Kim Châu của chúng tôi đâu. Vả lại, tôi đưa cô quay về nhốt trong địa lao coi như công cụ giải trí, ai biết được là tôi làm chứ?”